Cô Ấy Đâu Rồi?
Khương Ti Chử Tửu
2024-08-07 16:40:19
nhóm dịch: bánh bao
Có điều đồng chí Khương cũng đẹp, vừa hào phóng lại sảng khoái, sĩ quan này mượn một bộ quân phục cho đồng chí Khương, sẽ không nhớ thương người ta chứ?
Vậy cũng không được, cô gái não bổ một phen, từ trong phòng trực lấy ra bộ quân phục còn chưa khô ráo kia, nghĩa chính ngôn từ nói: “Vị đồng chí này, anh đừng nhìn đồng chí Khương tuổi còn nhỏ, người ta chính là đồng chí nữ đã kết hôn nha, quần áo của anh thì cô ấy đã giặt sạch đặt ở chỗ tôi, anh về đi.”
“Vậy... Cô ấy đâu?”Cố Bắc Xuyên cảm thấy lạnh lẽo, nhận lấy quân phục quay đầu nhìn hướng cầu thang, “Đồng chí nữ này, phiền cô gọi cô ấy xuống một chút, tôi có việc tìm cô ấy.”
Quả nhiên vẫn còn nhớ thương người ta, cô gái nghĩ thầm cô ấy đoán đúng rồi, cô ấy có lòng tốt khuyên nhủ: “Đồng chí Khương đã sớm dẫn con trả phòng rồi, người ta vội vàng ra đảo tìm chồng mình, nào có thời gian chờ anh chứ.”
“Mang theo... Con trai?” Mang theo Tiểu Phong cùng đi qua? Cố Tiểu Phong là con trai của chiến hữu, năm đó đưa Tiểu Phong mới đầy tháng về quê, cô cũng không nói gì.
“Đúng vậy, mang theo ba đứa nhỏ, tiểu Hắc Ngư nhỏ nhất, thông minh xinh đẹp, mới ba tuổi, thông minh vô cùng.”
Cố Bắc Xuyên: ...
Cô mang theo đứa nhỏ của anh hai nữa ư?
“Vậy, cô ấy có nói về chuyện ly hôn không?” Cố Bắc Xuyên luôn trấn định, thanh âm đều có chút khẩn trương.
Cô gái có chút tức giận, sĩ quan này nhìn người như bị làm sao ấy, sao lại nguyền rủa đồng chí Khương ly hôn thế này? Được rồi, hảo cảm của cô ấy đối với anh đã giảm xuống âm độ.
“Đồng chí hỏi thế làm gì? Người ta là người nhà quân nhân, sao anh có thể mong cô ấy ly hôn? Anh cũng là một quân nhân, nếu vợ anh ly hôn với anh, trong lòng anh cũng không dễ chịu.”
Cô gái đọc sách, chính trực nói một câu, “Bản thân không muốn thì cũng đừng nguyền rủa người khác, đồng chí, tư tưởng giác ngộ của anh không cao lắm đâu, tôi nói thật với anh, đồng chí Khương nhắc tới chồng mình đều luôn nở nụ cười, cái thích là chắc chắn không làm giả được, cô ấy không có khả năng ly hôn, anh hết hy vọng đi.”
Có điều đồng chí Khương cũng đẹp, vừa hào phóng lại sảng khoái, sĩ quan này mượn một bộ quân phục cho đồng chí Khương, sẽ không nhớ thương người ta chứ?
Vậy cũng không được, cô gái não bổ một phen, từ trong phòng trực lấy ra bộ quân phục còn chưa khô ráo kia, nghĩa chính ngôn từ nói: “Vị đồng chí này, anh đừng nhìn đồng chí Khương tuổi còn nhỏ, người ta chính là đồng chí nữ đã kết hôn nha, quần áo của anh thì cô ấy đã giặt sạch đặt ở chỗ tôi, anh về đi.”
“Vậy... Cô ấy đâu?”Cố Bắc Xuyên cảm thấy lạnh lẽo, nhận lấy quân phục quay đầu nhìn hướng cầu thang, “Đồng chí nữ này, phiền cô gọi cô ấy xuống một chút, tôi có việc tìm cô ấy.”
Quả nhiên vẫn còn nhớ thương người ta, cô gái nghĩ thầm cô ấy đoán đúng rồi, cô ấy có lòng tốt khuyên nhủ: “Đồng chí Khương đã sớm dẫn con trả phòng rồi, người ta vội vàng ra đảo tìm chồng mình, nào có thời gian chờ anh chứ.”
“Mang theo... Con trai?” Mang theo Tiểu Phong cùng đi qua? Cố Tiểu Phong là con trai của chiến hữu, năm đó đưa Tiểu Phong mới đầy tháng về quê, cô cũng không nói gì.
“Đúng vậy, mang theo ba đứa nhỏ, tiểu Hắc Ngư nhỏ nhất, thông minh xinh đẹp, mới ba tuổi, thông minh vô cùng.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Bắc Xuyên: ...
Cô mang theo đứa nhỏ của anh hai nữa ư?
“Vậy, cô ấy có nói về chuyện ly hôn không?” Cố Bắc Xuyên luôn trấn định, thanh âm đều có chút khẩn trương.
Cô gái có chút tức giận, sĩ quan này nhìn người như bị làm sao ấy, sao lại nguyền rủa đồng chí Khương ly hôn thế này? Được rồi, hảo cảm của cô ấy đối với anh đã giảm xuống âm độ.
“Đồng chí hỏi thế làm gì? Người ta là người nhà quân nhân, sao anh có thể mong cô ấy ly hôn? Anh cũng là một quân nhân, nếu vợ anh ly hôn với anh, trong lòng anh cũng không dễ chịu.”
Cô gái đọc sách, chính trực nói một câu, “Bản thân không muốn thì cũng đừng nguyền rủa người khác, đồng chí, tư tưởng giác ngộ của anh không cao lắm đâu, tôi nói thật với anh, đồng chí Khương nhắc tới chồng mình đều luôn nở nụ cười, cái thích là chắc chắn không làm giả được, cô ấy không có khả năng ly hôn, anh hết hy vọng đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro