Không Ai Cản Đư...
Khương Ti Chử Tửu
2024-08-07 16:40:19
nhóm dịch: bánh bao
Cha Cố Bắc Xuyên tái hôn xây dựng gia đình mới, ông ta ném ba đứa con và nguyên chủ về quê, mỗi tháng gửi hai mươi đồng cho gia đình chú Hai nhờ nuôi con, trừ chuyện đó ra ông ta không thèm quan tâm nữa.
Một nhà chú hai như con quỷ hút máu, lòng đạ độc ác, từ nhỏ đã bắt nạt ba anh em Cố Bắc Xuyên.
Sau khi anh Cố Bắc Xuyên kết hôn, vợ anh ấy ở lại quê nhà, sau khi sinh con đã qua đời, trợ cấp của anh Cố hàng tháng đều gửi đến tay Điền Tang Chi.
Anh hai được đính hôn từ nhỏ, cô gái kia là người trong thành, lúc gả tới vốn không tình nguyện, sau khi người đàn ông chết, cô ta ngay cả con trai cũng không cần, lập tức đóng gói hành lý về thành.
Nguyên chủ càng khoa trương hơn, sau khi kết hôn với Cố Bắc Xuyên, nguyên chủ sống chết không muốn ở chung phòng, ngày hôm sau tân hôn Cố Bắc Xuyên liền trở về bộ đội, nguyên chủ còn không thèm đưa tiễn.
Đáng tiếc cô không kế thừa ký ức của nguyên chủ, cô thật sự muốn nhìn xem Cố Bắc Xuyên trông như thế nào, đáng tiếc Cố gia cũng không có ảnh của anh.
“Tôi muốn đi bộ đội tìm Cố Bắc Xuyên.”
“Đi đi, không phải cô suốt ngày la hét muốn ly hôn sao? Cô đi ngay đi, không ai ngăn cản cô đâu.”
“Ai nói muốn ly hôn, tôi muốn đi theo quân đội, tôi muốn mang theo ba đứa nhỏ cùng đi.”
Ba đứa nhỏ này cô nhất định phải dẫn theo, năm đó Cố Bắc Xuyên mỗi lần nhắc tới đứa nhỏ, đều đau lòng không ngủ được.
Cố Tiểu Đao bảy tuổi, là con trai của anh cả Cố, đứa nhỏ đáng thương vừa sinh ra thì mẹ đã chết, còn chưa từng thấy cha lần nào.
Cố Tiểu Phong năm tuổi, là cô nhi của chiến hữu Cố Bắc Xuyên, sau khi Cố Bắc Xuyên nhận nuôi đưa về quê, nhóc con không ai yêu không ai thương, ăn bánh ngô rau muối để lớn lên, gầy yếu đáng thương.
Còn có Cố Tiểu Ngư, con trai của anh hai Cố, năm nay mới ba tuổi, song mẹ ruột không cần nhóc con nữa.
Khương Vãn tuyệt đối sẽ không bỏ lại ba đứa nhỏ này, nếu như để bọn nhỏ ở lại Cố gia, lại một lần nữa chịu tội như xưa.
“Cái gì? Cô định đưa ba đứa trẻ đi cùng ư? Không thể như thế được!” Điền Tang Chi chống nạnh cười lạnh, Khương Vãn có chủ ý gì sao thím ta không biết chứ?
Còn không phải là muốn tiền lương hưu của hai đứa cháu kia, cầm tiền để ly hôn đúng không? Cô tưởng người Cố gia chết hết rồi à!
Còn có ranh con mà thằng Ba đưa về kia, rõ ràng chẳng có tý quan hệ huyết thống nào với Cố gia, nhưng có nó ở, mỗi tháng thằng Ba đều gửi năm mươi đồng trợ cấp về nhà.
Cha Cố Bắc Xuyên tái hôn xây dựng gia đình mới, ông ta ném ba đứa con và nguyên chủ về quê, mỗi tháng gửi hai mươi đồng cho gia đình chú Hai nhờ nuôi con, trừ chuyện đó ra ông ta không thèm quan tâm nữa.
Một nhà chú hai như con quỷ hút máu, lòng đạ độc ác, từ nhỏ đã bắt nạt ba anh em Cố Bắc Xuyên.
Sau khi anh Cố Bắc Xuyên kết hôn, vợ anh ấy ở lại quê nhà, sau khi sinh con đã qua đời, trợ cấp của anh Cố hàng tháng đều gửi đến tay Điền Tang Chi.
Anh hai được đính hôn từ nhỏ, cô gái kia là người trong thành, lúc gả tới vốn không tình nguyện, sau khi người đàn ông chết, cô ta ngay cả con trai cũng không cần, lập tức đóng gói hành lý về thành.
Nguyên chủ càng khoa trương hơn, sau khi kết hôn với Cố Bắc Xuyên, nguyên chủ sống chết không muốn ở chung phòng, ngày hôm sau tân hôn Cố Bắc Xuyên liền trở về bộ đội, nguyên chủ còn không thèm đưa tiễn.
Đáng tiếc cô không kế thừa ký ức của nguyên chủ, cô thật sự muốn nhìn xem Cố Bắc Xuyên trông như thế nào, đáng tiếc Cố gia cũng không có ảnh của anh.
“Tôi muốn đi bộ đội tìm Cố Bắc Xuyên.”
“Đi đi, không phải cô suốt ngày la hét muốn ly hôn sao? Cô đi ngay đi, không ai ngăn cản cô đâu.”
“Ai nói muốn ly hôn, tôi muốn đi theo quân đội, tôi muốn mang theo ba đứa nhỏ cùng đi.”
Ba đứa nhỏ này cô nhất định phải dẫn theo, năm đó Cố Bắc Xuyên mỗi lần nhắc tới đứa nhỏ, đều đau lòng không ngủ được.
Cố Tiểu Đao bảy tuổi, là con trai của anh cả Cố, đứa nhỏ đáng thương vừa sinh ra thì mẹ đã chết, còn chưa từng thấy cha lần nào.
Cố Tiểu Phong năm tuổi, là cô nhi của chiến hữu Cố Bắc Xuyên, sau khi Cố Bắc Xuyên nhận nuôi đưa về quê, nhóc con không ai yêu không ai thương, ăn bánh ngô rau muối để lớn lên, gầy yếu đáng thương.
Còn có Cố Tiểu Ngư, con trai của anh hai Cố, năm nay mới ba tuổi, song mẹ ruột không cần nhóc con nữa.
Khương Vãn tuyệt đối sẽ không bỏ lại ba đứa nhỏ này, nếu như để bọn nhỏ ở lại Cố gia, lại một lần nữa chịu tội như xưa.
“Cái gì? Cô định đưa ba đứa trẻ đi cùng ư? Không thể như thế được!” Điền Tang Chi chống nạnh cười lạnh, Khương Vãn có chủ ý gì sao thím ta không biết chứ?
Còn không phải là muốn tiền lương hưu của hai đứa cháu kia, cầm tiền để ly hôn đúng không? Cô tưởng người Cố gia chết hết rồi à!
Còn có ranh con mà thằng Ba đưa về kia, rõ ràng chẳng có tý quan hệ huyết thống nào với Cố gia, nhưng có nó ở, mỗi tháng thằng Ba đều gửi năm mươi đồng trợ cấp về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro