Mẹ, Tạm Biệt
Khương Ti Chử Tửu
2024-08-07 16:40:19
nhóm dịch: bánh bao
“Cô nuôi thì cô nuôi, cô nếu dám ngược đãi con trai tôi, thì tôi sẽ không bỏ qua cho cô.”
Khương Vãn nhịn không được nở nụ cười, châm chọc nói: “Vậy tôi cho cô một cơ hội, sau khi cô đi, Tiểu Ngư ở Cố gia Vệ Dân không ăn no một bữa, nhóc con chạy xuống sông Tiểu Tần vớt cá ăn thiếu chút nữa chết đuối, nếu cô đau lòng con trai như vậy, thì về quê nhà ra mặt cho Tiểu Hắc Ngư đi, đừng ngoài miệng nói một đằng, sau đó liền đi xem phim với người đàn ông khác, cô có cảm thấy ghê tởm hay không hả?”
Chính phủ đã sắp xếp xong công tác, tuổi của Tiểu Ngư cũng có thể đưa đến trường mẫu giáo, cô ta có việc làm có thu nhập còn chia nhà ở, không được tiêu tiền mời một bảo mẫu, làm gì mà không có cách nào nuôi con, rõ ràng cô ta đang tìm cớ thì có.
Mẹ Tiểu Ngư kích động, “Tôi mới hai mươi sáu tuổi, Cố Nhị chết chẳng lẽ để tôi thủ tiết cả đời sao? Tôi và anh ta kết hôn sáu năm, thời gian ở bên nhau không quá một trăm ngày, ai chịu được!”
“Cô có thể mang Tiểu Ngư đi hành quân.”
“Còn lâu tôi mới đi hành quân, nơi cùng sơn ác thủy ai muốn đi? Tôi vốn là gái thành phố, lúc trước gả cho ant ta là thiệt thòi lớn!”
Khương Vãn đúng là không thể nhịn được nữa, “Vậy tại sao cô lại gả cho anh hai chứ? Cô nhìn trúng lương anh ấy cao làm người thành thật à? Trợ cấp hàng tháng của anh hai một phần gửi cho cô, chỉ dựa vào điều kiện nhà mẹ đẻ cô có thể mang giày da Bulagi uốn tóc? Đừng quên, công việc hiện tại của cô là do anh Hai dùng mạng kiếm được đấy. Không ai nói không cho cô tái hôn, chỉ là, làm sao cô có thể không ghét bỏ con cái của bản thân mình chứ.”
Khương Vãn quay đầu nhìn Cố Tiểu Ngư thông minh nhất trong ba đứa nhỏ, yên lặng thở dài, “Nếu không cần, sau này đứa nhỏ có tiền đồ thì cô đừng liếm mặt tới tìm.”
Cố Tiểu Ngư đều nghe được cả, đứa nhỏ không tỏ vẻ đau lòng, nhóc con chạy tới, từ trong túi xách nhỏ trên người lấy ra một con thỏ trắng lớn đặt ở trong lòng bàn tay người phụ nữ kia, “Mẹ, tạm biệt.”
***
“Cô nuôi thì cô nuôi, cô nếu dám ngược đãi con trai tôi, thì tôi sẽ không bỏ qua cho cô.”
Khương Vãn nhịn không được nở nụ cười, châm chọc nói: “Vậy tôi cho cô một cơ hội, sau khi cô đi, Tiểu Ngư ở Cố gia Vệ Dân không ăn no một bữa, nhóc con chạy xuống sông Tiểu Tần vớt cá ăn thiếu chút nữa chết đuối, nếu cô đau lòng con trai như vậy, thì về quê nhà ra mặt cho Tiểu Hắc Ngư đi, đừng ngoài miệng nói một đằng, sau đó liền đi xem phim với người đàn ông khác, cô có cảm thấy ghê tởm hay không hả?”
Chính phủ đã sắp xếp xong công tác, tuổi của Tiểu Ngư cũng có thể đưa đến trường mẫu giáo, cô ta có việc làm có thu nhập còn chia nhà ở, không được tiêu tiền mời một bảo mẫu, làm gì mà không có cách nào nuôi con, rõ ràng cô ta đang tìm cớ thì có.
Mẹ Tiểu Ngư kích động, “Tôi mới hai mươi sáu tuổi, Cố Nhị chết chẳng lẽ để tôi thủ tiết cả đời sao? Tôi và anh ta kết hôn sáu năm, thời gian ở bên nhau không quá một trăm ngày, ai chịu được!”
“Cô có thể mang Tiểu Ngư đi hành quân.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Còn lâu tôi mới đi hành quân, nơi cùng sơn ác thủy ai muốn đi? Tôi vốn là gái thành phố, lúc trước gả cho ant ta là thiệt thòi lớn!”
Khương Vãn đúng là không thể nhịn được nữa, “Vậy tại sao cô lại gả cho anh hai chứ? Cô nhìn trúng lương anh ấy cao làm người thành thật à? Trợ cấp hàng tháng của anh hai một phần gửi cho cô, chỉ dựa vào điều kiện nhà mẹ đẻ cô có thể mang giày da Bulagi uốn tóc? Đừng quên, công việc hiện tại của cô là do anh Hai dùng mạng kiếm được đấy. Không ai nói không cho cô tái hôn, chỉ là, làm sao cô có thể không ghét bỏ con cái của bản thân mình chứ.”
Khương Vãn quay đầu nhìn Cố Tiểu Ngư thông minh nhất trong ba đứa nhỏ, yên lặng thở dài, “Nếu không cần, sau này đứa nhỏ có tiền đồ thì cô đừng liếm mặt tới tìm.”
Cố Tiểu Ngư đều nghe được cả, đứa nhỏ không tỏ vẻ đau lòng, nhóc con chạy tới, từ trong túi xách nhỏ trên người lấy ra một con thỏ trắng lớn đặt ở trong lòng bàn tay người phụ nữ kia, “Mẹ, tạm biệt.”
***
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro