Quyến Rũ Ai?
Khương Ti Chử Tửu
2024-08-07 16:40:19
nhóm dịch: bánh bao
Khương Vãn cười xoa xoa đầu nhóc con, lại lấy ra hai xu tiền đưa cho Cố Tiểu Đao, “Thằng cả, đi đại đội đậu hũ phường xem còn có đậu phụ hay không, nếu có thì cắt một miếng trở về.”
Đầu cá hầm đậu phụ, khỏi cần biết cũng mỹ vị cỡ nào.
“Được rồi.” Cố Tiểu Đao rắc rắc rồi chạy ra ngoài.
Cố Tiểu Phong gắt gao túm lấy góc áo Khương Vãn, hôm nay mẹ thật tốt, không mắng người, còn nấu cá cho bọn họ ăn, mẹ nếu mỗi ngày đều cười tủm tỉm như vậy thì tốt rồi.
***
Trong phòng bếp lớn của Cố gia, trên bếp chất đống đều là ăn bát bẩn còn lại, Cố gia có mười mấy người, hai cái nồi sắt đều rách nát đến mức không ra hình dạng, căn bản không có cách nào nấu cơm.
Hoặc là nói, muốn nấu cơm nhất định phải dọn sạch bếp, không đến một tiếng rưỡi căn bản không dọn sạch được.
Điền Tang Chi ở chỗ cối đá mài thóc, nhìn thấy Khương Vãn xách cá cùng trứng gà bột mì trở về thì tức giận nhảy dựng lên, “Bớ làng nước ơi, lại bỏ tiền mua thức ăn, lão Cố gia sớm muộn gì cũng bị cô ăn sạch sẽ.”
Ỷ vào Cố Bắc Xuyên mỗi tháng đều gửi năm mươi đồng cùng phiếu lương thực, mỗi ngày dùng bếp nhỏ nấu ăn một mình, ăn mặc thì diêm dúa, cũng không biết muốn đi quyến rũ ai nữa, đúng là không biết xấu hổ!
Điền Tang Chi nghĩ, nếu số tiền này rơi vào tay lão Cố gia thím ta thì tốt biết bao, cái đồ của nợ kia vẫn ở lại lão Cố gia.
Trưa nay cá thật ngon, nhưng trong nhà nhiều người, thím ta mới gắp hai đũa mà hai con cá đã hết sạch luôn.
Điền Tang Chi nuốt nước bọt, sờ sờ chỉ lấp đầy bụng nửa no, “Cô nấu cơm đi, tôi cho cô mấy nhánh hành lá, con cá béo này thật lớn, Thiết Trụ Nhi thích ăn não cá, đầu cá này giữ lại cho Thiết Trụ Nhi đi.”
Dù sao ranh con này cũng ở nhà, chờ hầm cá xong chắc chắn phải chia một nửa tới đây, “Cố gia có quy tắc không được ăn một mình, nhanh chóng rửa chén nấu cơm đi.”
Khương Vãn cười xoa xoa đầu nhóc con, lại lấy ra hai xu tiền đưa cho Cố Tiểu Đao, “Thằng cả, đi đại đội đậu hũ phường xem còn có đậu phụ hay không, nếu có thì cắt một miếng trở về.”
Đầu cá hầm đậu phụ, khỏi cần biết cũng mỹ vị cỡ nào.
“Được rồi.” Cố Tiểu Đao rắc rắc rồi chạy ra ngoài.
Cố Tiểu Phong gắt gao túm lấy góc áo Khương Vãn, hôm nay mẹ thật tốt, không mắng người, còn nấu cá cho bọn họ ăn, mẹ nếu mỗi ngày đều cười tủm tỉm như vậy thì tốt rồi.
***
Trong phòng bếp lớn của Cố gia, trên bếp chất đống đều là ăn bát bẩn còn lại, Cố gia có mười mấy người, hai cái nồi sắt đều rách nát đến mức không ra hình dạng, căn bản không có cách nào nấu cơm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hoặc là nói, muốn nấu cơm nhất định phải dọn sạch bếp, không đến một tiếng rưỡi căn bản không dọn sạch được.
Điền Tang Chi ở chỗ cối đá mài thóc, nhìn thấy Khương Vãn xách cá cùng trứng gà bột mì trở về thì tức giận nhảy dựng lên, “Bớ làng nước ơi, lại bỏ tiền mua thức ăn, lão Cố gia sớm muộn gì cũng bị cô ăn sạch sẽ.”
Ỷ vào Cố Bắc Xuyên mỗi tháng đều gửi năm mươi đồng cùng phiếu lương thực, mỗi ngày dùng bếp nhỏ nấu ăn một mình, ăn mặc thì diêm dúa, cũng không biết muốn đi quyến rũ ai nữa, đúng là không biết xấu hổ!
Điền Tang Chi nghĩ, nếu số tiền này rơi vào tay lão Cố gia thím ta thì tốt biết bao, cái đồ của nợ kia vẫn ở lại lão Cố gia.
Trưa nay cá thật ngon, nhưng trong nhà nhiều người, thím ta mới gắp hai đũa mà hai con cá đã hết sạch luôn.
Điền Tang Chi nuốt nước bọt, sờ sờ chỉ lấp đầy bụng nửa no, “Cô nấu cơm đi, tôi cho cô mấy nhánh hành lá, con cá béo này thật lớn, Thiết Trụ Nhi thích ăn não cá, đầu cá này giữ lại cho Thiết Trụ Nhi đi.”
Dù sao ranh con này cũng ở nhà, chờ hầm cá xong chắc chắn phải chia một nửa tới đây, “Cố gia có quy tắc không được ăn một mình, nhanh chóng rửa chén nấu cơm đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro