Ngôn Tình Xuyên Không Tiểu thuyết Trọng Sinh Truyện Sủng Nữ Cường Điền Văn Hiện Đại
113219
Hoàn Thành
2024-08-07 16:40:19
Chương 30 - Lên Đường Thôi!
Năm 1965, Khương Vẫn xuyên vào người vợ mặc kệ gió mưa muốn ly hôn với chồng, lúc ấy nhà nguyên chủ đang gặp nạn.
Theo cốt truyện, sau khi nguyên chủ đi, ba đứa cháu của cô lao đao, lúc cô xuyên tới ba đứa bé đang co rúm ở góc tường.
Khương Vãn thở dài, ôm lấy ba đứa xông vào đêm mưa tới bộ đội tìm Cố Bắc Xuyên.
Cố Bắc Xuyên lúc thấy cô đâm đầu vào dòng nước chảy xiết, anh hoảng sợ vô cùng, vợ gặp nạn mà cũng không muốn gặp anh, có lẽ phải ly hôn thôi.
Khương Vãn cứu sống một cụ già trong dòng nước, cô bơi đến bên bờ chìa tay với chiến sĩ chống lũ (là Cố Bắc Xuyên), “Đồng chí, giúp với…”
Cố Bắc Xuyên ngây ngốc, vợ không nhận ra mình ư?
Anh hỏi: “Cô dẫn theo đứa nhỏ tới bộ đội làm gì?”
Khương Vãn run rẩy: “Trong nhà hết lương thực rồi, tôi tới tìm chồng mình là Cố Bắc Xuyên.”
Sau khi bão qua đi, Khương Vãn tới bộ đội, trông thấy sĩ quan chìa tay cứu cô bỗng kính lễ, “Chào đồng chí Khương Vãn, tôi là Cố Bắc Xuyên.”
Khương Vãn: “… Tôi mất trí nhớ rồi, ly hôn gì chứ, chờ tôi nhớ lại rồi tính sau.”
Cố Bắc Xuyên: Hửm? Vợ lại nói linh tinh nữa! Làm sao đây?
Danh sách chương truyện Chương 30 - Lên Đường Thôi!
Danh sách chương truyện Chương 30 - Lên Đường Thôi!
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150