Xuyên Không Về Năm 70, Ta Gả Cho Người Đàn Ông Giàu Nhất Trong Thôn
Chương 45
2024-10-17 06:52:56
Cô nhẹ nhàng xoa đầu từng đứa.
"Bác Chu, vậy ngày mai cháu đi cùng bác.
Tối nay cháu sẽ xem trong nhà thiếu gì để tiện mua thêm."
La Vãn Ý không chắc trong nhà còn thiếu những gì, nhưng lát nữa cô sẽ kiểm kê kỹ rồi nói sau.
Bác Chu đứng bên cạnh, nhìn La Vãn Ý và bọn trẻ hòa thuận như vậy, trong lòng bà rất hài lòng.
Thấy cô hiểu chuyện và biết lo toan gia đình, bác Chu cảm thấy yên tâm hơn hẳn.
"Vậy tốt quá, không có việc gì thì bác về trước.
Ngày mai bác sẽ qua đón cháu đi cùng."
Bác Chu không ở lại lâu, Thiết Đản còn chưa kịp rót nước mời bà thì bà đã chuẩn bị về.
Chu Hoài Nam cũng gật đầu chào bác, từ đầu đến giờ anh vẫn im lặng nghe mọi người trò chuyện.
La Vãn Ý nhanh chóng đứng dậy tiễn bác Chu ra cửa, nhưng vừa đến cửa, cô bỗng nhớ ra một việc quan trọng.
"Bác ơi, cháu muốn nhờ bác và bí thư chi bộ giúp một chuyện.
Chiều nay, có thể nhờ tìm ai đó đến đây giúp cháu tắm rửa và thay quần áo sạch sẽ cho ba của bọn trẻ được không?"
"Ba của bọn trẻ cần ngâm mình trong nước ấm, để máu lưu thông tốt hơn.
Người sạch sẽ cũng sẽ khỏe mạnh hơn, đỡ mắc bệnh, và cảm thấy thoải mái hơn."
"Ai chà, Tiểu La, cháu thật chu đáo.
Đúng là người thành phố có học hành và kinh nghiệm có khác, nghĩ mọi việc đều sâu xa và tỉ mỉ hơn chúng ta nhiều."
"Chuyện này để bác lo, cháu không cần phải nhờ người khác.
Chiều nay bác sẽ bảo anh Ái Quốc và anh Ái Dân qua giúp Hoài Nam tắm rửa sạch sẽ."
La Vãn Ý vốn định nếu hôm nay không tìm được ai giúp Chu Hoài Nam tắm thì ngày mai sẽ tìm người đến giúp.
Cô nghĩ rằng khi cơ thể sạch sẽ, Hoài Nam sẽ thấy thoải mái hơn.
Không ngờ, mọi thứ cô tính toán đều được bác Chu nghĩ tới trước.
Bác Chu thật sự không ngờ, La Vãn Ý mới lấy Chu Hoài Nam có một ngày mà đã suy nghĩ chu đáo cho anh như vậy.
Điều đó làm bác rất vui, vì thấy cháu trai mình được người vợ tốt.
Tiểu La đúng là một cô gái tốt, một thanh niên trí thức đáng quý.
Thực ra, chuyện gia đình cô, bác Chu đều biết cả.
Nếu không phải vì hoàn cảnh khó khăn, chắc cô gái này đã không phải chấp nhận cuộc hôn nhân với Hoài Nam dễ dàng như thế.
Trong khi hai người phụ nữ trò chuyện ở cửa, Chu Hoài Nam nghe rõ hết mọi chuyện.
Anh không khỏi kinh ngạc.
Từ tối qua, sau khi cô lúng túng giúp anh lau mình, giờ cô lại muốn mời người khác đến tắm rửa cho anh?! Một người đàn ông khác tắm cho anh sao? Chu Hoài Nam cảm thấy không thể chấp nhận được.
Dù là anh em họ thì cũng không được! "Thôi, thôi, không cần đâu.
Cháu không muốn tắm rửa."
Chu Hoài Nam nhanh chóng gọi về phía bác Chu, cố gắng phản đối.
Nhưng kết quả là cả hai người phụ nữ chẳng ai quan tâm đến lời anh nói, cũng không thèm quay đầu lại.
Họ vừa đi vừa trò chuyện, để anh một mình ngơ ngác.
Chu Hoài Nam: "..."
Sau khi tiễn bác Chu đi, La Vãn Ý chợt nhớ ra một việc quan trọng: quét tuyết.
Trên mặt đất đã có một lớp tuyết dày, bước xuống là in lại dấu chân sâu.
La Vãn Ý và cô gái trước đây sống ở thân thể này đều là người miền Nam, mà ở miền Nam của họ chưa bao giờ có tuyết rơi.
"Bác Chu, vậy ngày mai cháu đi cùng bác.
Tối nay cháu sẽ xem trong nhà thiếu gì để tiện mua thêm."
La Vãn Ý không chắc trong nhà còn thiếu những gì, nhưng lát nữa cô sẽ kiểm kê kỹ rồi nói sau.
Bác Chu đứng bên cạnh, nhìn La Vãn Ý và bọn trẻ hòa thuận như vậy, trong lòng bà rất hài lòng.
Thấy cô hiểu chuyện và biết lo toan gia đình, bác Chu cảm thấy yên tâm hơn hẳn.
"Vậy tốt quá, không có việc gì thì bác về trước.
Ngày mai bác sẽ qua đón cháu đi cùng."
Bác Chu không ở lại lâu, Thiết Đản còn chưa kịp rót nước mời bà thì bà đã chuẩn bị về.
Chu Hoài Nam cũng gật đầu chào bác, từ đầu đến giờ anh vẫn im lặng nghe mọi người trò chuyện.
La Vãn Ý nhanh chóng đứng dậy tiễn bác Chu ra cửa, nhưng vừa đến cửa, cô bỗng nhớ ra một việc quan trọng.
"Bác ơi, cháu muốn nhờ bác và bí thư chi bộ giúp một chuyện.
Chiều nay, có thể nhờ tìm ai đó đến đây giúp cháu tắm rửa và thay quần áo sạch sẽ cho ba của bọn trẻ được không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ba của bọn trẻ cần ngâm mình trong nước ấm, để máu lưu thông tốt hơn.
Người sạch sẽ cũng sẽ khỏe mạnh hơn, đỡ mắc bệnh, và cảm thấy thoải mái hơn."
"Ai chà, Tiểu La, cháu thật chu đáo.
Đúng là người thành phố có học hành và kinh nghiệm có khác, nghĩ mọi việc đều sâu xa và tỉ mỉ hơn chúng ta nhiều."
"Chuyện này để bác lo, cháu không cần phải nhờ người khác.
Chiều nay bác sẽ bảo anh Ái Quốc và anh Ái Dân qua giúp Hoài Nam tắm rửa sạch sẽ."
La Vãn Ý vốn định nếu hôm nay không tìm được ai giúp Chu Hoài Nam tắm thì ngày mai sẽ tìm người đến giúp.
Cô nghĩ rằng khi cơ thể sạch sẽ, Hoài Nam sẽ thấy thoải mái hơn.
Không ngờ, mọi thứ cô tính toán đều được bác Chu nghĩ tới trước.
Bác Chu thật sự không ngờ, La Vãn Ý mới lấy Chu Hoài Nam có một ngày mà đã suy nghĩ chu đáo cho anh như vậy.
Điều đó làm bác rất vui, vì thấy cháu trai mình được người vợ tốt.
Tiểu La đúng là một cô gái tốt, một thanh niên trí thức đáng quý.
Thực ra, chuyện gia đình cô, bác Chu đều biết cả.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu không phải vì hoàn cảnh khó khăn, chắc cô gái này đã không phải chấp nhận cuộc hôn nhân với Hoài Nam dễ dàng như thế.
Trong khi hai người phụ nữ trò chuyện ở cửa, Chu Hoài Nam nghe rõ hết mọi chuyện.
Anh không khỏi kinh ngạc.
Từ tối qua, sau khi cô lúng túng giúp anh lau mình, giờ cô lại muốn mời người khác đến tắm rửa cho anh?! Một người đàn ông khác tắm cho anh sao? Chu Hoài Nam cảm thấy không thể chấp nhận được.
Dù là anh em họ thì cũng không được! "Thôi, thôi, không cần đâu.
Cháu không muốn tắm rửa."
Chu Hoài Nam nhanh chóng gọi về phía bác Chu, cố gắng phản đối.
Nhưng kết quả là cả hai người phụ nữ chẳng ai quan tâm đến lời anh nói, cũng không thèm quay đầu lại.
Họ vừa đi vừa trò chuyện, để anh một mình ngơ ngác.
Chu Hoài Nam: "..."
Sau khi tiễn bác Chu đi, La Vãn Ý chợt nhớ ra một việc quan trọng: quét tuyết.
Trên mặt đất đã có một lớp tuyết dày, bước xuống là in lại dấu chân sâu.
La Vãn Ý và cô gái trước đây sống ở thân thể này đều là người miền Nam, mà ở miền Nam của họ chưa bao giờ có tuyết rơi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro