Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Ánh Trăng Sáng...

Ngận Thị Kiểu Tình

2024-11-15 15:56:17

Edit: Kim

Nhìn người cha ở thế giới trước của cô đi, có biết múa hay không căn bản không quan trọng.

Trịnh Quyên tức muốn chết rồi, bây giờ lời nói của đứa trẻ này càng ngày càng làm người ta tức giận.

“Thiện Tĩnh, nếu mày muốn hủy hoại cái gia đình này như vậy, mày cứ việc nói, tùy mày.” Trịnh Quyên cảm thấy cứ tiếp tục nói chuyện với cô, bà sẽ bị tức chết, bây giờ trái tim bà rất đau.

Bà cảm thấy nếu tiếp tục nói chuyện với Thiện Tĩnh, sẽ bị Thiện Tĩnh làm cho tức chết.

Em trai tan học về nhà, Nam Chi lập tức đem chuyện xảy ra ngày hôm nay nói với Thiện Dương.

Thiện Dương:???

Đã xảy ra cái gì, nhất định là hắn vẫn chưa tỉnh ngủ!

Hoặc là, hắn vẫn chưa thức dậy.

Mẹ ơi, cái nhà này nhất định sẽ bị đảo lộn.

Nam Chi còn đang hỏi Thiện Dương: “Nếu cha mẹ ly hôn, em sẽ sống cùng ai?”

Thiện Dương hít sâu một hơi, “Nếu bọn họ không ly hôn thì sao?”

Nam Chi kinh ngạc, “Đã như vậy rồi còn không ly hôn sao?”

Thiện Dương lắc đầu, “Em không biết, bây giờ đầu óc em còn rất loạn!”

Hắn có làm mười trang bài thi ở trường, đầu óc cũng không loạn tới mức này.

Điều khiến Thiện Dương bàng hoàng chính là, mẹ vậy mà lại tới trường học nói chuyện này, làm như vậy sẽ khiến chị gái phải đối mặt với ánh mắt khác thường của các bạn học, vừa khinh thường vừa thì thầm bàn tán.

Sẽ phải đối mặt với áp lực vô tận, Thiện Dương là con trai, mới tưởng tượng tình huống của chị gái một chút, đã cảm thấy áp lực không thể thở nổi.

Đặc biệt là nam sinh ở tuổi này, tràn ngập ác ý.

Tại sao mẹ lại làm như vậy?

Thiện Dương quá thất vọng rồi, quá đau lòng.

Hắn cũng không nghĩ mình có thể sống sót một mình.

Cha mẹ trước giờ ngoài miệng thì nói “Chúng tao làm vậy là vì muốn tốt cho mày”, nhưng từ trước đến nay lại chưa từng nghĩ đến suy nghĩ của đứa trẻ.

Tao sinh ra mày, nuôi dưỡng mày, tao liền có được mày, mày chính là của tao, ta có quyền lực tuyệt đối với mày, mày phản kháng chính là bất hiếu, mày ngỗ nghịch chính là khiêu chiến quyền uy của tao.

Thiện Dương nghĩ tới một chuyện khác, hắn nói với Nam Chi: “Chị nói xem, em có thể không phải là con của cha không?”

Nam Chi do dự, “Có thể.”

Thiện Dương đột nhiên cười một tiếng, “Có lẽ không phải đâu.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nam Chi cũng không biết em trai Thiện Dương có cùng một cha với Thiện Tĩnh hay không.

Nhìn trong cốt truyện, Thiện Dương sẽ có tương lai tốt đẹp, Nam Chi cảm thấy không biết mình có làm sai hay không?

Thiện Dương nghe Nam Chi nói vậy, ngược lại nói: “Không sao cả, dù có tệ đến đâu thì cũng không thể tệ hơn được nữa, chị làm như vậy không sai.”

Giống với việc đè một cái nồi áp suất xuống, còn không bằng mở nắp nồi ra, dù sao thì cái nắp này sớm hay muộn cũng sẽ bật ra.

Chỉ là, bây giờ hắn cảm thấy rất bất lực.

Nam Chi lập tức ôm em trai một cái, “Em trai, em rất thông minh.”

Thiện Dương nhìn chị gái, cảm thấy người chị gái này còn lớn hơn hắn hai ba tuổi, nhưng gần đây luôn có cảm giác cô còn rất nhỏ.

Nhưng mà lại dũng cảm hơn trước kia nhiều, có một loại liều lĩnh không sợ gì cả.

Trước kia chị gái có chỗ nào không vui, đều sẽ một mình chịu đựng, bản thân chịu đựng cảm giác không vui, nhưng bây giờ, cô không vui, sẽ khiến cho tất cả mọi người đều không vui.

Không thể nói được là tốt hay xấu.

Nam Chi an ủi em trai: “Mặc kệ chúng ta có cùng một cha hay không, em đều là em trai tốt nhất của chị.”

Thiện Dương: “Vậy chị có nghĩ tới chuyện, có lẽ, chị không phải là con của cha?”

Nam Chi wow một tiếng, “Vậy chị sẽ thật sự phải lang thang, trở thành cô nhi.”

Thiện Dương:..........

Có phải có một loại khả năng, tôi nói là khả năng, tuy rằng là điềm xấu nhưng chị vẫn còn một người mẹ.

Nam Chi hỏi em trai: “Em nói xem nếu chị rời khỏi cái nhà này, chị còn có thể đi học không, chính phủ có thể cho chị vay tiền không?”

Cho vay tiền đi học, chờ tới khi đi làm sẽ trả lại tiền.

Cô 18 tuổi, còn có thể đòi tiền cấp dưỡng.

Ừm!

Nhưng làm thế nào để đòi tiền cấp dưỡng đây?

Khó quá nha!

Thiện Dương nhìn chị gái thật sự suy xét tới khả năng rời khỏi nhà, ý thức được, chị gái thật sự không muốn sống trong ngôi nhà này.

Thậm chí, còn có chút nóng lòng muốn thử.

Rốt cuộc là mẹ đã gây ra bao nhiêu ảnh hưởng và đau khổ cho chị.

“Bành…….”

Trong phòng khách truyền đến tiếng đổ vỡ, ngay sau đó vang lên tiếng cãi vã giữa Thiện Thành và Trịnh Quyên.

Nam Chi và Thiện Dương ăn ý liếc nhìn nhau một cái, trong mắt hai người viết chữ, bắt đầu rồi!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thiện Dương nói với Nam Chi: “Chị đừng đi ra ngoài.”

Người khởi xướng đi ra ngoài, chiến tranh sẽ càng thăng cấp.

Nam Chi ngoan ngoãn nói: “Được, chị không đi.”

Nam Chi cảm thấy hai người bọn họ sẽ không thể đánh thắng được cô, nhưng vãn đối đi động thủ với trưởng bối, sẽ bị khiển trách, bị chỉ trích.

Cái này Nam Chi biết.

“Cút ra đây, trốn trong phòng làm cái gì, làm chuyện xấu cứ trốn là được sao?”

Giọng nói của Thiện Thành trộn lẫn với tiếng đập cửa.

Nam Chi mở cửa, nhìn thấy khuôn mặt dữ tợn của Thiện Thành, hai mắt hắn đỏ bừng, khuôn mặt cũng đỏ tía tai, cả khuôn mặt như sưng tấy lên.

Nhưng trên đầu lại có cảm giác xanh mượt, làm nổi bật lên khuôn mặt đỏ bừng tương phản.

Nam Chi cảm thấy rất kỳ quái, màu xanh ở đâu ra vậy, tại sao nhìn cha lại xanh như vậy.

Thiện Thành thở hổn hển, hỏi Nam Chi: “Tao hỏi mày, có phải mày thật sự nhìn thấy mẹ mày đi cùng người đàn ông khác, cùng người đàn ông khác……”

Thiện Thành căn bản không thể nói nên lời, đối với một người đàn ông mà nói, đau đớn lớn nhất là gì, là bản thân không đủ mạnh, khiến người phụ nữ của mình phản bội mình.

Nếu cha mẹ coi con cái là của mình, như vậy chồng cũng coi vợ thuộc quyền sở hữu của mình, bây giờ bị người đàn ông khác nhúng chàm, cùng với nỗi tức giận đối phương không chung thủy, thì càng nhiều hơn là nỗi tức giận vì bản thân mình vô năng.

Thiện Thành mất mặt cỡ nào sao, là vô cùng mất mặt, mấy vụ bê bối thường truyền đi rất nhanh, đặc biệt là mọi chuyện còn phát triển theo hướng kích thích như vậy, quá nhiều bất ngờ.

Điều này gây ra náo động rất lớn, có người nói đứa trẻ không đúng, có người nói là người mẹ sai, lại có người thông cảm cho người chồng bị lừa dối.

Có thể nói, trong chuyện này, mỗi người đều có quan điểm riêng, lập trường của mỗi người là khác nhau, lợi ích bất đồng, dẫn đến lập trường cũng bất đồng.

Thiện Thành ban đầu còn chưa biết tới chuyện này, là sếp lớn của công ty nói với Thiện Thành, cố gắng làm việc rất quan trọng, nhưng giải quyết việc gia đình càng quan trọng hơn.

Chúng ta cố gắng làm việc là vì cái gì, chính là vì gia đình, vì người thân.

Nếu chuyện gia đình không giải quyết tốt, thì có thể gây ra tổn hại rất lớn đến tinh thần của con người.

Thiện Thành lúc ấy hoàn toàn không biết gì cả, còn liên tục cảm ơn sếp, nói sẽ cố gắng làm việc, sẽ không vì chuyện gia đình mà sao nhãng làm chậm trễ công việc.

Sắc mặt của sếp lúc ấy, nói thế nào nhỉ, trở nên rất kỳ lạ, kỳ lạ đến mức Thiện Thành không thể nào hình dung ra.

Thời điểm đi WC, lại nghe thấy đồng nghiệp bàn tán ở phòng bên cạnh.

“Thiện Thành giả vờ cái gì vậy, còn nịnh bợ với sếp, đối với cấp dưới còn hất hàm sai khiến, kết quả thì sao.”

“Chính là bị vợ đội cho một cái nón xanh, con gái bị ép đến mức phải nhảy lầu, còn bị bắt cóc.”

“Không nói cái khác, chỉ riêng việc Thiện Thành có thể làm như không có chuyện gì mà đi làm, tâm lý cũng đủ ổn định, nếu đổi lại là tôi, tôi sẽ không làm được đâu, người ta có thể thăng chức cũng là có lý do.”

“Đúng vậy, ha ha ha, người phàm như tôi chỉ có thể ngước nhìn thôi.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Số ký tự: 0