Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Ánh Trăng Sáng...
Ngận Thị Kiểu Tình
2024-11-15 15:56:17
Edit: Kim
Nhưng mà đứa trẻ không buồn phiền, không bị chuyện của cha mẹ làm ảnh hưởng, cũng là chuyện tốt.
Nam Chi suy nghĩ nói: “Thầy ơi, Hứa Lạc còn tới tìm em.”
Thầy Lý lập tức bày ra vẻ mặt như đối mặt với kẻ thù, “Cậu ta lại tới tìm em, em có đánh cậu ta không, cậu ta có dẫn theo nhiều người không?”
Nam Chi lắc đầu, “Em muốn đòi hắn bồi thường tổn thất tinh thần, hắn đồng ý trả cho em, em trai em lại không muốn, nói sau này hắn sẽ quấn lấy em.”
“Em trai em nói đúng.” Thầy Lý nói, “Gặp phải loại người này, không cần dây dưa, phải né tránh, không được dây dưa.”
Nam Chi vô cùng ngoan ngoãn, “Em nghe lời thầy.”
Nếu Hứa Lạc còn tới tìm ta, ta sẽ đánh hắn.
Đến nỗi đánh thành bộ dạng gì, cũng không biết.
Thầy Lý phất phất tay, bảo Nam Chi đi vào lớp học, hắn vẫn luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Đứa nhỏ này, làm thầy Lý muốn lắc đầu, lại không thể nói được là có chỗ nào không đúng.
Nam Chi vui vẻ chạy về nhà, nhìn thấy khuôn mặt xám tro của Thiện Dương, ngay cả quần áo trên người cũng bẩn thỉu.
Nam Chi lập tức hiểu ra, “Có phải là Hứa Lạc làm không?”
Thiện Dương nói: “Không phải chính hắn làm, là người hắn tìm trong trường, bảo bọn họ bắt nạt em.”
Nam Chi buông cặp sách xuống, nói với Thiện Dương: “Em chờ ở đây, bây giờ chị đi báo thù cho em.”
Thiện Dương lập tức giữ chặt Nam Chi lại, “Chị đừng đi, bọn họ đông người, chị đánh không lại đâu.”
Nam Chi trấn an em trai: “Không sao, mặc kệ có bao nhiêu người, chị đều giúp em báo thù, chị đã nói rồi, chị muốn đập nát đầu chó của hắn.”
Thiện Dương:……
Tại sao bây giờ chị lại trở nên bạo lực như vậy?
“Chị là nữ, sẽ dễ chịu thiệt.” Thiện Dương không yên tâm.
Nam Chi không để ý, “Em trai, em phải tin chị, được rồi, em đi nấu cơm đi, chờ chị trở về chúng ta cùng nhau ăn cơm, đúng rồi, chị đi thi giành được hạng ba, chị muốn ăn ngon.”
Thiện Dương:……
Rất có cảm giác rượu ấm trảm Hoa Hùng*!
(*Rượu ấm trảm Hoa Hùng: có thể tìm hiểu thêm trong tam quốc diễn nghĩa.)
Thiện Dương không thể ngăn cản được, trơ mắt nhìn chị gái chạy ra ngoài, lại nhìn sắc trời đã nhá nhem tối, trong lòng cảm thấy rất sốt ruột.
Trời đã sắp tối rồi.
Dù thế nào đi nữa cũng nên ngăn chị gái lại.
Thiện Dương lo lắng không yên đi nấu cơm, Nam Chi đã hỏi địa chỉ của Hứa Lạc từ hệ thống ca ca, cô bắt một chiếc taxi đi tới tiệm net.
Trong tiệm net sương khói lượn lờ, tiếng gõ bàn phím bùm bùm và tiếng cãi vã tràn ngập.
Một cô gái xinh đẹp đột nhiên xuất hiện, lạc lõng, giống như một con nai con rơi nhầm vào trong bẫy.
Thậm chí còn có một số người huýt sáo, muốn nhìn thấy cô gái yếu ớt nhu nhược này sợ hãi.
Nam Chi không để ý tới những người này, ánh mắt cô đảo quanh.
“Lạc ca, đó không phải là người phụ nữ của anh sao?” Người bạn ngồi bên cạnh Hứa Lạc, nói với Hứa Lạc, Hứa Lạc không nói gì, chỉ nhìn cô gái đột ngột xuất hiện, trong lòng có dự cảm không lành.
Nam Chi nghe thấy lời này, lập tức khóa chặt Hứa Lạc, cô đi tới, “Hứa Lạc, tôi đến đây để tìm anh.”
Hứa Lạc châm một điếu thuốc, rít vào một hơi, thổi một ngụm khói vào mặt Nam Chi, thản nhiên nói: “Tìm tôi có chuyện gì?”
“Sao, hay là em đã nghĩ thông suốt, muốn ở bên tôi?”
Nam Chi nhìn chằm chằm vào Hứa Lạc, một thời gian không gặp, Hứa Lạc lại càng trở nên dầu mỡ.
Nam Chi: “Chúng ta ra ngoài rồi nói.”
Nam Chi sợ đánh nhau ở trong nhà sẽ làm hỏng đồ đạc, nhiều máy tính như vậy, phải bồi thường rất nhiều tiền, Nam Chi không có tiền.
Thiếu tiền làm người ta cảm thấy khó thở.
Hơn nữa, đánh nhau cũng không thể làm hỏng đồ đạc của người khác, ông chủ tiệm net không có liên quan gì tới bọn họ.
Hứa Lạc lại ngồi xuống ghế, “Em bảo tôi ra ngoài thì tôi sẽ ra ngoài sao, trừ phi em hôn tôi một cái.”
Nam Chi:???
Khuôn mặt cô không nhịn được mà nhăn lại, anh đang nói cái quỷ gì vậy?
Nam Chi lặp lại một lần nữa, “Hứa Lạc, tôi tìm anh có việc, chúng ta ra ngoài nói.”
Tôi đã cho anh cơ hội, anh đừng để tôi phải ra tay ở trong này.
Tôi không muốn đền tiền.
Nhìn bộ dạng của Hứa Lạc, đoán chừng cũng không có tiền, ngay cả quần áo cũng nhăn nhúm dúm dó, cuộc sống không mấy tốt đẹp.
Hứa Lạc: “Tôi không đi.”
Hứa Lạc chính là cố tình làm ngược lại với lời Nam Chi nói, hắn biết giữa mình và Thiện Tĩnh có khoảng cách rất lớn, đời này, hắn căn bản không thể có được Thiện Tĩnh.
Biết rõ là không có được, còn có thể đối xử tốt với Thiện Tĩnh, bị cô sai bảo sao, không thể.
Nam Chi thở dài, ta thật sự không có tiền nha!
Nam Chi hỏi: “Vậy anh muốn thế nào mới có thể đi ra ngoài với tôi?”
Chờ đi ra ngoài rồi, xem tôi có đập nát cái đầu chó của anh ra không.
Hứa Lạc dùng ngón tay chỉ lên mặt mình, “Không phải tôi đã nói rồi sao, em hôn tôi một cái, tôi sẽ đi ra ngoài với em, bằng không, dựa vào cái gì mà tôi phải đi ra ngoài với em?”
Nam Chi nhìn Hứa Lạc, đây là anh đang ép tôi nha!
Nam Chi trực tiếp tát Hứa Lạc một cái thật mạnh, khiến đầu óc Hứa Lạc kêu ong ong, sau đó nắm lấy cổ áo Hứa Lạc kéo ra ngoài.
“Ồ, ồ……”
“Hô……”
Mọi người trong quán net cười lớn, thậm chí còn có một số người huýt sáo, “Người đẹp, lực cánh tay của cô thật đáng kinh ngạc nha.”
“Ô ô ô, nhìn dáng vẻ này của thằng nhóc Hứa Lạc, chắc sống cũng không mấy tốt đẹp đi.”
“Đó là bạn gái nhỏ của Hứa Lạc sao?”
Người bạn ngồi bên cạnh Hứa Lạc kêu lên, “Đồ đàn bà thôi tha, mau buông Lạc ca của chúng tao ra.”
Nam Chi quay đầu lại nhìn những người này, “Đây là chuyện riêng giữa tôi và Hứa Lạc, các người không được phép tới đây.”
Khuôn mặt lạnh lùng của Nam Chi thật sự dọa mấy tên côn đồ phải sợ hãi, bọn họ theo bản năng nhìn về phía Hứa Lạc.
Nhưng đầu óc của Hứa Lạc bây giờ còn đang kêu ong ong, mặt đau nhức, liền thất tha thất thểu bị Nam Chi lôi đi.
Nam Chi kéo Hứa Lạc đầu óc kêu ong ong ra khỏi tiệm net, đi vào con hẻm nhỏ, dưới ánh đèn đường tối tăm, nửa khuôn mặt của Hứa Lạc bị đánh sưng lên, thoạt nhìn có chút buồn cười.
Nửa bên mặt giống như đầu heo, nửa bên mặt tuấn lãng điển trai.
Nam Chi buông cổ áo Hứa Lạc ra, nói với hắn: “Anh tìm người bắt nạt em trai của tôi sao?”
Hứa Lạc cười ha hả, “Như thế nào, tới báo thù cho em trai của em sao, sao tôi có thể bắt nạt em vợ được, chỉ là muốn kiểm tra cậu em vợ một chút mà thôi.”
Nam Chi kinh ngạc lại khó hiểu, “Anh dựa vào cái gì mà kiểm tra em ấy, anh có tư cách gì mà kiểm tra em ấy?”
Hứa Lạc lại cười, khuôn mặt bị kéo căng ra đau nhức, không nhịn được nói: “Thiện Tĩnh, đây là lần thứ hai em đánh tôi, tôi đều chấp nhận, nhưng em đừng có quá đáng quá.”
Nam Chi nói thẳng: “Tôi muốn đánh anh thì sẽ đánh, quá cái phân gì, anh bắt nạt em trai tôi, bây giờ tôi bắt nạt anh, có cái gì không đúng?”
Nam Chi túm lấy cánh tay Hứa Lạc, trực tiếp làm động tác ném qua vai, Hứa Lạc thình thịch ngã xuống mặt đất, rên lên một tiếng, hiển nhiên là rất đau.
Nam Chi tay đấm chân đá lên người Hứa Lạc, vừa đánh vừa nói: “Anh dám làm tổn thương đến em trai tôi, tôi đánh chết anh.”
Hứa Lạc nghiến răng nghiến lợi, “Thiện Tĩnh, em đừng có quá đáng, bằng không tôi sẽ không khách khí với em đâu.”
Đau đớn làm trong lòng hắn sinh ra bực bội, sinh ra phẫn nộ, cho dù có là cô gái hắn thích, nhưng cũng không thể để cô muốn làm gì thì làm như vậy được.
“Đừng động thủ nữa, bằng không tôi sẽ phản công.”
Nam Chi nói thẳng: “Anh cứ việc phản công đi.”
Nhưng mà đứa trẻ không buồn phiền, không bị chuyện của cha mẹ làm ảnh hưởng, cũng là chuyện tốt.
Nam Chi suy nghĩ nói: “Thầy ơi, Hứa Lạc còn tới tìm em.”
Thầy Lý lập tức bày ra vẻ mặt như đối mặt với kẻ thù, “Cậu ta lại tới tìm em, em có đánh cậu ta không, cậu ta có dẫn theo nhiều người không?”
Nam Chi lắc đầu, “Em muốn đòi hắn bồi thường tổn thất tinh thần, hắn đồng ý trả cho em, em trai em lại không muốn, nói sau này hắn sẽ quấn lấy em.”
“Em trai em nói đúng.” Thầy Lý nói, “Gặp phải loại người này, không cần dây dưa, phải né tránh, không được dây dưa.”
Nam Chi vô cùng ngoan ngoãn, “Em nghe lời thầy.”
Nếu Hứa Lạc còn tới tìm ta, ta sẽ đánh hắn.
Đến nỗi đánh thành bộ dạng gì, cũng không biết.
Thầy Lý phất phất tay, bảo Nam Chi đi vào lớp học, hắn vẫn luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Đứa nhỏ này, làm thầy Lý muốn lắc đầu, lại không thể nói được là có chỗ nào không đúng.
Nam Chi vui vẻ chạy về nhà, nhìn thấy khuôn mặt xám tro của Thiện Dương, ngay cả quần áo trên người cũng bẩn thỉu.
Nam Chi lập tức hiểu ra, “Có phải là Hứa Lạc làm không?”
Thiện Dương nói: “Không phải chính hắn làm, là người hắn tìm trong trường, bảo bọn họ bắt nạt em.”
Nam Chi buông cặp sách xuống, nói với Thiện Dương: “Em chờ ở đây, bây giờ chị đi báo thù cho em.”
Thiện Dương lập tức giữ chặt Nam Chi lại, “Chị đừng đi, bọn họ đông người, chị đánh không lại đâu.”
Nam Chi trấn an em trai: “Không sao, mặc kệ có bao nhiêu người, chị đều giúp em báo thù, chị đã nói rồi, chị muốn đập nát đầu chó của hắn.”
Thiện Dương:……
Tại sao bây giờ chị lại trở nên bạo lực như vậy?
“Chị là nữ, sẽ dễ chịu thiệt.” Thiện Dương không yên tâm.
Nam Chi không để ý, “Em trai, em phải tin chị, được rồi, em đi nấu cơm đi, chờ chị trở về chúng ta cùng nhau ăn cơm, đúng rồi, chị đi thi giành được hạng ba, chị muốn ăn ngon.”
Thiện Dương:……
Rất có cảm giác rượu ấm trảm Hoa Hùng*!
(*Rượu ấm trảm Hoa Hùng: có thể tìm hiểu thêm trong tam quốc diễn nghĩa.)
Thiện Dương không thể ngăn cản được, trơ mắt nhìn chị gái chạy ra ngoài, lại nhìn sắc trời đã nhá nhem tối, trong lòng cảm thấy rất sốt ruột.
Trời đã sắp tối rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dù thế nào đi nữa cũng nên ngăn chị gái lại.
Thiện Dương lo lắng không yên đi nấu cơm, Nam Chi đã hỏi địa chỉ của Hứa Lạc từ hệ thống ca ca, cô bắt một chiếc taxi đi tới tiệm net.
Trong tiệm net sương khói lượn lờ, tiếng gõ bàn phím bùm bùm và tiếng cãi vã tràn ngập.
Một cô gái xinh đẹp đột nhiên xuất hiện, lạc lõng, giống như một con nai con rơi nhầm vào trong bẫy.
Thậm chí còn có một số người huýt sáo, muốn nhìn thấy cô gái yếu ớt nhu nhược này sợ hãi.
Nam Chi không để ý tới những người này, ánh mắt cô đảo quanh.
“Lạc ca, đó không phải là người phụ nữ của anh sao?” Người bạn ngồi bên cạnh Hứa Lạc, nói với Hứa Lạc, Hứa Lạc không nói gì, chỉ nhìn cô gái đột ngột xuất hiện, trong lòng có dự cảm không lành.
Nam Chi nghe thấy lời này, lập tức khóa chặt Hứa Lạc, cô đi tới, “Hứa Lạc, tôi đến đây để tìm anh.”
Hứa Lạc châm một điếu thuốc, rít vào một hơi, thổi một ngụm khói vào mặt Nam Chi, thản nhiên nói: “Tìm tôi có chuyện gì?”
“Sao, hay là em đã nghĩ thông suốt, muốn ở bên tôi?”
Nam Chi nhìn chằm chằm vào Hứa Lạc, một thời gian không gặp, Hứa Lạc lại càng trở nên dầu mỡ.
Nam Chi: “Chúng ta ra ngoài rồi nói.”
Nam Chi sợ đánh nhau ở trong nhà sẽ làm hỏng đồ đạc, nhiều máy tính như vậy, phải bồi thường rất nhiều tiền, Nam Chi không có tiền.
Thiếu tiền làm người ta cảm thấy khó thở.
Hơn nữa, đánh nhau cũng không thể làm hỏng đồ đạc của người khác, ông chủ tiệm net không có liên quan gì tới bọn họ.
Hứa Lạc lại ngồi xuống ghế, “Em bảo tôi ra ngoài thì tôi sẽ ra ngoài sao, trừ phi em hôn tôi một cái.”
Nam Chi:???
Khuôn mặt cô không nhịn được mà nhăn lại, anh đang nói cái quỷ gì vậy?
Nam Chi lặp lại một lần nữa, “Hứa Lạc, tôi tìm anh có việc, chúng ta ra ngoài nói.”
Tôi đã cho anh cơ hội, anh đừng để tôi phải ra tay ở trong này.
Tôi không muốn đền tiền.
Nhìn bộ dạng của Hứa Lạc, đoán chừng cũng không có tiền, ngay cả quần áo cũng nhăn nhúm dúm dó, cuộc sống không mấy tốt đẹp.
Hứa Lạc: “Tôi không đi.”
Hứa Lạc chính là cố tình làm ngược lại với lời Nam Chi nói, hắn biết giữa mình và Thiện Tĩnh có khoảng cách rất lớn, đời này, hắn căn bản không thể có được Thiện Tĩnh.
Biết rõ là không có được, còn có thể đối xử tốt với Thiện Tĩnh, bị cô sai bảo sao, không thể.
Nam Chi thở dài, ta thật sự không có tiền nha!
Nam Chi hỏi: “Vậy anh muốn thế nào mới có thể đi ra ngoài với tôi?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chờ đi ra ngoài rồi, xem tôi có đập nát cái đầu chó của anh ra không.
Hứa Lạc dùng ngón tay chỉ lên mặt mình, “Không phải tôi đã nói rồi sao, em hôn tôi một cái, tôi sẽ đi ra ngoài với em, bằng không, dựa vào cái gì mà tôi phải đi ra ngoài với em?”
Nam Chi nhìn Hứa Lạc, đây là anh đang ép tôi nha!
Nam Chi trực tiếp tát Hứa Lạc một cái thật mạnh, khiến đầu óc Hứa Lạc kêu ong ong, sau đó nắm lấy cổ áo Hứa Lạc kéo ra ngoài.
“Ồ, ồ……”
“Hô……”
Mọi người trong quán net cười lớn, thậm chí còn có một số người huýt sáo, “Người đẹp, lực cánh tay của cô thật đáng kinh ngạc nha.”
“Ô ô ô, nhìn dáng vẻ này của thằng nhóc Hứa Lạc, chắc sống cũng không mấy tốt đẹp đi.”
“Đó là bạn gái nhỏ của Hứa Lạc sao?”
Người bạn ngồi bên cạnh Hứa Lạc kêu lên, “Đồ đàn bà thôi tha, mau buông Lạc ca của chúng tao ra.”
Nam Chi quay đầu lại nhìn những người này, “Đây là chuyện riêng giữa tôi và Hứa Lạc, các người không được phép tới đây.”
Khuôn mặt lạnh lùng của Nam Chi thật sự dọa mấy tên côn đồ phải sợ hãi, bọn họ theo bản năng nhìn về phía Hứa Lạc.
Nhưng đầu óc của Hứa Lạc bây giờ còn đang kêu ong ong, mặt đau nhức, liền thất tha thất thểu bị Nam Chi lôi đi.
Nam Chi kéo Hứa Lạc đầu óc kêu ong ong ra khỏi tiệm net, đi vào con hẻm nhỏ, dưới ánh đèn đường tối tăm, nửa khuôn mặt của Hứa Lạc bị đánh sưng lên, thoạt nhìn có chút buồn cười.
Nửa bên mặt giống như đầu heo, nửa bên mặt tuấn lãng điển trai.
Nam Chi buông cổ áo Hứa Lạc ra, nói với hắn: “Anh tìm người bắt nạt em trai của tôi sao?”
Hứa Lạc cười ha hả, “Như thế nào, tới báo thù cho em trai của em sao, sao tôi có thể bắt nạt em vợ được, chỉ là muốn kiểm tra cậu em vợ một chút mà thôi.”
Nam Chi kinh ngạc lại khó hiểu, “Anh dựa vào cái gì mà kiểm tra em ấy, anh có tư cách gì mà kiểm tra em ấy?”
Hứa Lạc lại cười, khuôn mặt bị kéo căng ra đau nhức, không nhịn được nói: “Thiện Tĩnh, đây là lần thứ hai em đánh tôi, tôi đều chấp nhận, nhưng em đừng có quá đáng quá.”
Nam Chi nói thẳng: “Tôi muốn đánh anh thì sẽ đánh, quá cái phân gì, anh bắt nạt em trai tôi, bây giờ tôi bắt nạt anh, có cái gì không đúng?”
Nam Chi túm lấy cánh tay Hứa Lạc, trực tiếp làm động tác ném qua vai, Hứa Lạc thình thịch ngã xuống mặt đất, rên lên một tiếng, hiển nhiên là rất đau.
Nam Chi tay đấm chân đá lên người Hứa Lạc, vừa đánh vừa nói: “Anh dám làm tổn thương đến em trai tôi, tôi đánh chết anh.”
Hứa Lạc nghiến răng nghiến lợi, “Thiện Tĩnh, em đừng có quá đáng, bằng không tôi sẽ không khách khí với em đâu.”
Đau đớn làm trong lòng hắn sinh ra bực bội, sinh ra phẫn nộ, cho dù có là cô gái hắn thích, nhưng cũng không thể để cô muốn làm gì thì làm như vậy được.
“Đừng động thủ nữa, bằng không tôi sẽ phản công.”
Nam Chi nói thẳng: “Anh cứ việc phản công đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro