Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Ánh Trăng Sáng...

Ngận Thị Kiểu Tình

2024-11-15 15:56:17

Edit: Kim

Nam Chi về đến nhà, Thiện Dương đang lo lắng sốt ruột ngồi trên bàn ăn, hắn nấu hai món mặn một món canh, như vậy đã có thể coi là phong phú, lúc này Thiện Dương không có tâm trạng nấu ăn.

Nhìn thấy Nam Chi, Thiện Dương lập tức hỏi: “Thế nào rồi, chị có bị thương không?”

Nam Chi lắc đầu, “Không, chị đánh hắn một trận, nhưng hắn đã ghi thù, sau này có thể sẽ còn quấy rầy chúng ta.”

Thiện Dương không thèm để ý nói: “Ở trường em có thể nói với các giáo viên, thành tích của em tốt, các giáo viên rất thích em.”

Nhưng Thiện Dương không ngờ sự trả thù của Hứa Lạc lại đến nhanh tới như vậy, ngày hôm sau vừa mới thức dậy, đã nhìn thấy cửa lớn nhà mình bị tạt đầy sơn, còn có đủ loại rác thải chất đống ở cửa.

Giống như dọn cả một cái thùng rác tới đây vậy, bây giờ đang là giữa mùa hè, hôi thối chết người, ruồi bọ bay tứ tung, gây cho người ta tổn thương tâm lý rất lớn.

Nam Chi nhìn thấy, cau chặt mày, Thiện Dương nói: “Em sẽ quét sạch.”

Nam Chi nói: “Chị làm cùng em.”

Qua một đêm, sơn đã khô một nửa, căn bản không thể lau sạch được.

Nam Chi và Thiện Dương cùng nhau dọn dẹp, dọn dẹp, dọn dẹp, Thiện Dương đột nhiên bật cười, Nam Chi khó hiểu hỏi: “Em cười cái gì vậy?”

Thiện Dương: “Chị, Hứa Lạc làm như vậy quả thực quá bình thường, thứ em càng sợ hơn chính là Hứa Lạc giả bộ làm một người nghĩa khí, lại giả bộ làm chính nhân quân tử mà dụ dỗ chị theo hắn.”

“Trên thực tế, bọn họ chính là loại người như thế này, có lẽ trong số bọn họ thật sự có người tốt, nhưng rốt cuộc có được bao nhiêu người tốt, bọn họ chỉ quen làm những việc như thế này mà thôi.”

Thiện Dương cảm thấy, Hứa Lạc làm như vậy, sẽ chỉ làm người ta nhìn thấu bản tính của hắn, một kẻ không chịu lao động, chỉ ăn không ngồi rồi, người như vậy có thể giả làm hảo hán được bao lâu?

Đạo đức dưới mức trung bình, ý thức pháp luật cũng thấp hơn người bình thường.

Ngay cả tuân thủ pháp luật cũng không làm được, còn có thể gọi là một người tốt sao, không thể!

Tuân thủ pháp luật là điểm mấu chốt để làm người.

Con đường nhẹ nhàng không khả thi, giờ đây lại đi theo con đường hăm dọa.

Nam Chi liên tục gật đầu, “Đúng vậy, đúng vậy, em nói đúng, hắn nói hắn có thể cho chị mạng sống của hắn, nhưng bảo hắn đi thi được top 10 hắn cũng không làm được, còn nói chị phong kiến, nói chị lõi đời.”

Thiện Dương lại nói: “Hắn nói như vậy không đúng, dù sao thì hắn cũng phải chứng tỏ bản thân mình đi, hắn không có thứ gì để chứng minh, mới thẹn quá hóa giận nói chị như vậy.”

Hai chị em vất vả xử lý xong đống rác rưởi, nhưng vẫn còn vương lại một mùi hôi thối, hòa lẫn cùng mùi sơn gay mũi, cái nhà này xem như bỏ.

Dọn sạch rất khó, buổi sáng ngày mai, nói không chừng còn có nhiều rác hơn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nam Chi nói: “Chị đi báo cảnh sát.”

Thiện Dương gật đầu, “Đúng vậy, phải báo cảnh sát.”

Nam Chi tắm rửa rồi mới tới trường học, nhưng vẫn còn bị bạn học nói cô có mùi như bãi rác, Nam Chi quyết định, lần tới đánh Hứa Lạc, phải ấn đầu Hứa Lạc vào trong thùng rác.

Ta đang tức giận nha!

Không được, không báo cảnh sát, phải ăn miếng trả miếng.

Buổi tối, Nam Chi và Thiện Dương đều không ngủ, quả nhiên nghe thấy tiếng động, Nam Chi rời khỏi giường, mở cửa ra, bật đèn, nhìn thấy Hứa Lạc mang theo mấy người đang đổ rác trước cửa, hắt sơn vào tường và cửa.

Nam Chi suýt chút nữa đã bị mùi rác lên men tiễn đi.

Hứa Lạc nhún vai buông tay nói: “Tôi mang cho em chút đồ.”

Nam Chi rất bình tĩnh, vung nắm đấm lên, đánh đám người một trận mưa rền gió dữ, Thiện Dương từ trong nhà lấy ra một cây gậy, cũng xông vào đánh.

Nam Chi đá Hứa Lạc ngã xuống đất, dùng hai tay kéo rộng miệng Hứa Lạc ra, kéo Hứa Lạc tới bên đống rác, trực tiếp ấn đầu hắn xuống.

Cô tùy ý chộp lấy một ít cơm thừa canh cặn, nhão nhão dính dính lại bốc mùi hôi thối, trong nháy mắt kia, lông tơ Nam Chi đã dựng dứng lên, cô nhanh chóng bôi lên mặt và lên người Hứa Lạc.

“Anh thích rác rưởi tới vậy sao?”

“Ọe…….”

Mùi hôi thối làm Hứa Lạc choáng váng, trực tiếp nôn ra, Nam Chi nhìn thấy Hứa Lạc nôn mửa, sợ bị bãi nôn của Hứa Lạc dính vào người.

Nam Chi nhìn Hứa Lạc dính đầy rác rưởi, còn cong eo nôn mửa, trong lòng miễn bàn có bao nhiêu chán ghét.

Hừ, bẩn thỉu quá nha!

Hứa Lạc run run rẩy rẩy chỉ ngón tay vào Nam Chi, ngón tay không thể khống chế được mà run rẩy, Nam Chi bị dọa lui về phía sau hai bước, đừng qua đây, anh đừng qua đây.

Nam Chi cũng không thể hiểu được, lần nào Hứa Lạc cũng không thể đánh thắng được cô, tại sao vẫn còn muốn tới trêu chọc cô.

Hứa Lạc dẫn người chạy trối chết, trước khi đi còn thì thầm như ác ma nói lời nguyền rủa: “Thiện Tĩnh, tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu, cô cứ chờ đó.”

Nam Chi híp mắt, nhìn bóng lưng nhóm người này, lại nhìn đống rác rưởi, khuôn mặt tức khắc hiện lên vẻ suy sụp.

Lại phải quét dọn vệ sinh, thật mệt mỏi!

Thiện Dương thấy mắt chị gái mờ đi, nói với cô: “Chị đi ngủ đi, để em quét.”

Nam Chi suy nghĩ một chút, “Được, em quét trước đi, đợi chị trở về sẽ quét cùng em.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thiện Dương vội vàng hỏi: “Chị muốn đi làm cái gì?”

Đêm hôm khuya khoắt, Thiện Dương thật sự rất sợ chị gái gặp phải nguy hiểm gì.

Đặc biệt là chị gái chỉ là một cô gái, cô còn cố tình muốn chạy ra ngoài.

Nam Chi không quay đầu lại nói: “Em yên tâm, chị sẽ không sao.”

Nam Chi đi theo phía sau đám người Hứa Lạc, Hứa Lạc vẫn còn tức giận, mấy người bạn nói với Hứa Lạc: “Lạc ca, anh thích cô ta thì cứ trực tiếp đè lên là được, việc gì phải làm nhiều việc như vậy, chỉ là mấy đứa trẻ con mà thôi.”

“Một ả đàn bà như cô ta có thể gây ra chuyện gì lớn.” Hứa Lạc cũng không phải là người tốt, thời điểm hắn đánh nhau rất tàn nhẫn.

Nhưng mà, hắn đối xử với Thiện Tĩnh vẫn rất nhân từ, hắn giở những trò này chẳng khác gì đang trêu chọc trẻ con.

“Lạc ca, nếu anh muốn chơi, chúng em sẽ đi bắt con nhóc đó tới đây cho anh.”

Hứa Lạc cười lạnh một tiếng, “Tao thấy chúng mày muốn đi theo cha nuôi tao rồi đó, cái tao muốn là nhìn thấy cô ta sụp đổ, suy sụp tinh thần, tới lúc đó cô ta sẽ chủ động tới tìm tao.”

Mấy người bạn nhìn nhau, không biết Hứa Lạc đang muốn làm cái gì, chẳng lẽ đây là tình thú giữa các cặp đôi sao?

Hứa Lạc chính là muốn ánh trăng sáng chủ động tiến vào trong lòng hắn.

Hứa Lạc cũng muốn xóa sạch ngạo khí trên người Thiện Tĩnh.

Nam Chi khom lưng, lắng nghe, trợn trắng mắt.

Quả nhiên, Hứa Lạc vẫn không học được cách ngoan ngoãn!

Bị miếng keo dính chó dày như vậy bám vào người, thật là xui xẻo.

Haiz, lớn lên xinh đẹp cũng rắc rối quá nha?

Diện mạo xinh đẹp, sẽ bị người ta tham lam muốn có được, hoặc cũng là bị ghen ghét mà hủy hoại.

Đám người Hứa Lạc vào nhà tắm, tắm giặt thật lâu mới có thể tẩy đi một chút mùi hôi thối trên người, ông chủ nhà tắm tức muốn chết rồi.

Chờ lúc bọn họ đi ra, đi tới một đoạn đường, đột nhiên, từ trong góc xuất hiện một người khiêng một cái thùng rác to, ở lúc bọn họ còn chưa kịp phản ứng, đã úp thẳng thùng rác xuống người Hứa Lạc.

Hứa Lạc hét lên một tiếng, bị giam trong thùng rác, hắn cuống quít xốc thùng rác lên, nhưng cả người hắn đã bị bao phủ bởi nước bẩn và rác rưởi.

Hôi thối đến mức không thể ngửi được, còn có rất nhiều thứ chất lỏng không biết là cái gì, thậm chí còn có cả phân chó.

Hứa Lạc vừa mới tắm rửa xong, lại trở nên hôi thối không thể ngửi được.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Số ký tự: 0