Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Ánh Trăng Sáng...

Ngận Thị Kiểu Tình

2024-11-15 15:56:17

Edit: Kim

Kẻ có tiền đàng hoàng.

Nam Chi bắt được trọng điểm, “Chẳng lẽ bọn họ không phải là kẻ có đàng hoàng sao?”

Chẳng lẽ ta kết minh hôn sao?

Vẻ mặt Trịnh Quyên sững sờ, “Bọn họ có tiền, con trai của bọn họ cũng rất tốt, chỉ là hơi ngốc, nhưng là người tốt.”

Nam Chi ồ một tiếng, khó trách nha.

Nam Chi ngáp một cái, “Con không gả.”

Trịnh Quyên lập tức nói: “Mày không gả cũng phải gả, bọn tao đã bàn bạc xong rồi.”

“Đó là chuyện của các người, không liên quan đến con.” Nam Chi hoàn toàn không thèm để ý, “Con còn nhỏ, nếu mẹ ép con kết hôn, con sẽ báo cảnh sát.”

“Mày đúng là đồ bất hiếu.” Trịnh Quyên chửi ầm lên, “Trong nhà đã tận tình tận nghĩa với mày, cố gắng bồi dưỡng mày nhiều năm như vậy, mày còn muốn thế nào nữa?”

“Nhà chúng ta đã như vậy, sớm muộn gì mày cũng phải gả cho người ta, còn không bằng thừa dịp còn trẻ tuổi tươi mới, tìm một gia đình tốt mà gả vào.”

Nam Chi cạn lời nói: “Nhưng người này là kẻ ngốc?”

Trịnh Quyên không thèm để ý nói: “Ngốc thì làm sao, sống là vì tiền chứ không phải vì con người, mày cũng thấy rồi đấy, cuộc sống không có tiền gian nan tới cỡ nào.”

“Mày là một cô gái tốt, tới nhà như vậy, người ta sẽ đối xử tốt với mày, sẽ vì áy náy mà cho mày tiền.”

Nam Chi trợn trắng mắt, hỏi: “Cha có biết chuyện này không, cha có biết chuyện con sắp kết hôn hay không?”

Trịnh Quyên lập tức nói: “Cha mày đương nhiên là biết, hắn cũng cảm thấy con gái nên gả sớm một chút.”

Nam Chi thất vọng, Thiện Thành cũng muốn cô kết hôn đấy.

Nếu Thiện Tĩnh không chạy theo Hứa Lạc, cuối cùng cũng không có kết cục tốt.

Bọn họ nói đó là kẻ có tiền, chỉ cần có tiền là được, những chuyện khác không cần để ý.

Nam Chi không cam lòng hỏi: “Con nhất định phải kết hôn sao?”

Trịnh Quyên kiên định gật đầu, “Đúng vậy, nhất định phải kết hôn, bọn họ rất hào phóng, sẽ cho nhà của chúng ta rất nhiều lễ hỏi.”

Nam Chi hỏi: “Nhiều là bao nhiêu?”

Trịnh Quyên từ chối trả lời, “Dù sao cũng là khá nhiều, có thể làm tình hình trong nhà tốt hơn một chút, em trai mày cũng có thể yên tâm học hành.”

Nam Chi cảm thấy mình chính là một món đồ, cứ như vậy mà bị người ta bán đi, không hề có chút tôn nghiêm mà làm giao dịch.

Phiền quá nha!

Nam Chi tức giận mà nghĩ.

Nam Chi hỏi: “Người sẽ kết hôn với con có đánh người không?”

Trịnh Quyên lập tức nói: “Sao có thể đánh người được, chỉ giống như một đứa trẻ, rất đáng yêu.”

Nam Chi:???

Không phải đâu, trẻ con thích nhất là quậy phá, hì hì, ngoại trừ ta!

Nam Chi mới không tin gia đình kia sẽ đối xử tốt với cô, người ta chỉ cảm thấy cô là một món đồ vật mà bọn họ đã mua về, là thuộc về bọn họ, có thể tùy ý đối đãi.

Còn cảm thấy cô vì tiền mà chuyện gì cũng có thể làm.

Bao gồm cả chuyện gả cho một tên ngốc.

Rốt cuộc là mẹ có hiểu hay không!

Cuối cùng Nam Chi hỏi Trịnh Quyên: “Mẹ, mẹ thật sự cảm thấy, con gả qua đó sẽ hạnh phúc sao?”

Trịnh Quyên không chút suy nghĩ nói: “Sao có thể không hạnh phúc được, gia đình kia có giá trị con người hàng trăm triệu đấy.”

Nam Chi nghi hoặc, “Người ta có tiền cũng là chuyện của người ta, có liên quan gì đến chúng ta đâu?”

Người ta có tiền, người ta có giá trị con người hàng trăm triệu thì có liên quan gì đến chúng ta?

Làm sao mà lại có cảm giác số tiền đó sẽ thuộc về Trịnh Quyên được.

Trịnh Quyên nói: “Chỉ cần mày gả qua đó, số tiền này, chẳng lẽ không chia cho mày một phần sao?”

Nam Chi càng nghi hoặc, khuôn mặt nhỏ đầy vẻ khó hiểu, “Tại sao người ta phải chia cho con?”

Trịnh Quyên nói: “Mày là con dâu của bọn họ.”

Nam Chi: “Là con dâu thì sẽ được chia tiền sao?”

Đó là tiền của người ta, người ta muốn chia thì chia, không muốn chia cũng chẳng sao, bà có thể nghĩ đến những cái này, chẳng lẽ người ta không thể sao?

Những người có thể kiếm được nhiều tiền, đều không phải kẻ ngốc.

Dù sao thì Nam Chi cũng không tin, nhìn cặp vợ chồng kia không giống kẻ ngốc nha, sao có thể lấy tiền của mình ra chia cho kẻ khác được, không đâu.

Trịnh Quyên còn nói thêm: “Cho dù không được chia bao nhiêu, nhưng những gì họ ăn họ dùng đều là những thứ tốt nhất, mày qua đó, chính là được sống thoải mái.”

Nam Chi cạn lời rồi, cô nói với Trịnh Quyên, “Mẹ, đã tốt như vậy thì mẹ ly hôn với cha rồi gả qua đó đi.”

“Mày đang nói vớ vẩn cái gì vậy, cái người ta muốn chính là những cô gái trẻ tuổi, không phải người như mẹ mày.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trịnh Quyên vươn tay, sờ mặt Nam Chi, ngón tay có chút lạnh lẽo, Nam Chi cảm giác như có một con rắn mềm mại lạnh lẽo đang bò lên trên mặt mình, nổi hết cả da gà.

Nam Chi nghiêng đầu, né tránh bàn tay của Trịnh Quyên, Trịnh Quyên không để bụng, giọng nói mang theo vẻ đắc ý nói: “Cũng may từ nhỏ tao đã bồi dưỡng khí chất cho mày, hơn nữa mày còn có một gương mặt đẹp, bọn họ rất hài lòng.”

Nam Chi suy nghĩ một chút, “Mẹ nói như vậy rất giống tú bà nha.”

Hệ thống:……

Đứa nhỏ này!

Vẫn chưa có tư duy của người trưởng thành, người trưởng thành có tư duy thành thục sẽ không nói thẳng ra như vậy.

Nói thẳng như vậy, sẽ dễ bị người ta đánh.

Sắc mặt Trịnh Quyên thay đổi, cuối cùng nói: “Dù sao thì tao cũng là muốn tốt cho mày, so với gả cho một gia đình bình thường, sống một cuộc đời buồn tẻ, còn không bằng đi hưởng thụ cuộc sống giàu có.”

Nam Chi nói: “Nhưng mà mẹ à, con vừa ngốc vừa cứng đầu, con bình thường như vậy, cũng có thể sống cuộc sống bình thường nha.”

“Không phải, mày không phải là một cô gái bình thường, tao vẫn luôn bồi dưỡng mày, mày nhìn gương mặt của mày xem, dáng người và khí chất của mày, còn có tiểu bụi đời luôn quấn lấy mày, có thể thấy, mày là một người hấp dẫn, mày gả qua đó, bọn họ cũng sẽ thích mày.” Lúc này Trịnh Quyên không đả kích con gái nữa, ngược lại là bắt đầu khen ngợi.

Trong lòng Nam Chi thầm wow một tiếng, mẹ Thiện Tĩnh thật biết ăn nói nha, nhưng ta sẽ không kết hôn.

“Con vẫn còn nhỏ.”

Trịnh Quyên không thèm để ý nói: “Mày đã 18 tuổi, chờ tới tuổi rồi, chúng mày sẽ đi lấy giấy đăng ký kết hôn.”

Nam Chi:!!!

Ngay cả kết hôn cũng không lấy được giấy đăng ký kết hôn.

“Mày suy nghĩ kỹ lại đi, tao sẽ cùng mày tới trường báo thôi học.”

Nam Chi không nói gì, Trịnh Quyên cho rằng cô đã cam chịu, an ủi một câu, “Mày là con gái tao, tao sẽ không hại mày.”

Nam Chi chỉ nghiêng đầu, nhìn Trịnh Quyên, không nói một lời, nhìn Trịnh Quyên bằng đôi mắt trong veo sâu thẳm.

Trịnh Quyên có chút hoảng loạn tránh ánh mắt của con gái, ánh mắt như vậy khiến bà có cảm giác như đang đối diện với thẩm phán.

Ngay sau đó lại cảm thấy hơi tức giận, bà cũng là vì muốn tốt cho con gái, hơn nữa, gả tới gia đình giàu có sống cuộc sống tốt đẹp, sao có thể là hại cô được.

Trịnh Quyên đi rồi, Thiện Dương lập tức tiến vào, trực tiếp nói với Nam Chi: “Chị, chị mau chạy đi.”

Thiện Dương ở ngoài cửa nghe lén, nghe thấy lời mẹ nói, trong lòng cảm thấy lạnh buốt.

Nam Chi rất nghiêm túc, lại bướng bỉnh nói: “Chị muốn học múa, chị muốn vào đại học.”

Thiện Dương đã vội muốn chết, “Bây giờ chị đã sắp phải gả đi, gả tới một gia đình như vậy.”

Hành vi của cha mẹ, hết lần này tới lần khác vượt xa khỏi trí tưởng tượng của Thiện Dương.

Bọn họ, bọn họ thật là……

Mẹ luôn miệng nói là vì muốn tốt cho chị, vì lợi ích của chị, nhưng muốn tốt cho chị, làm sao có thể để chị gả cho một người như vậy, lại còn là kết hôn ở tuổi này.

Chị gái vẫn còn đi học nha!

Nam Chi nói: “Chị còn chưa đến tuổi kết hôn, chị không thể kết hôn.”

Thiện Dương do dự, “Nhưng mà, nhưng mà…….”

Bây giờ bọn họ vẫn bị cha mẹ khống chế, không thể làm được cái gì cả.

Trịnh Quyên sợ xảy ra biến cố, nhanh chóng đưa Nam Chi tới trường làm thủ tục thôi học.

Thầy Lý nghi hoặc, “Không phải chuyển trường sao, tại sao lại biến thành thôi học, Thiện Tĩnh không đi học nữa sao?”

Trịnh Quyên nói: “Muốn thôi học thì thôi học thôi.”

Thầy Lý nhìn Nam Chi đang im lặng, hỏi Nam Chi: “Thiện Tĩnh, em nghĩ thế nào, chỉ còn một năm nữa là em sẽ thi đại học, bây giờ thôi học, em còn không có cả bằng tốt nghiệp cao trung, chỉ có một tấm bằng tốt nghiệp sơ trung mà thôi.”

Tốt nghiệp sơ trung, có thể tìm được công việc gì!

Nam Chi vừa định nói chuyện, Trịnh Quyên đã không kiên nhẫn nói: “Làm thủ tục thôi học đi, thôi học là quyền của chúng tôi.”

Nam Chi lại nói: “Mẹ muốn gả con cho một kẻ ngốc, muốn con thôi học để kết hôn.”

Trịnh Quyên:???

Tuy rằng Trịnh Quyên luôn mồm nói đây là lựa chọn tốt nhất, là tốt nhất cho con gái, nhưng trong tiềm thức vẫn biết chuyện này chẳng tốt đẹp gì, Thiện Tĩnh nói thẳng ra như vậy, vẫn khiến Trịnh Quyên bực bội, hơn nữa còn cảm thấy rất mất mặt.

Văn phòng im lặng, mọi người kinh ngạc nhìn Trịnh Quyên, trong ánh mắt tràn ngập ý kinh ngạc và khinh thường.

Trịnh Quyên lập tức túm lấy cánh tay Nam Chi, “Mày đừng có nói bậy, không có chuyện kết hôn.”

Thầy Lý từ trong cơn khiếp sợ khôi phục lại tinh thần, lập tức nói: “Pháp luật đã quy định, độ tuổi kết hôn của nữ giới là 20 tuổi, bây giờ Thiện Tĩnh còn chưa đến tuổi kết hôn mà?”

“Mẹ Thiện Tĩnh, mười năm học tập gian khổ, chỉ còn cách có một bước, có thế nào cũng phải cho đứa trẻ thi đại học, đi học đại học, tới tuổi kết hôn rồi mới kết hôn nha.”

Tại sao bây giờ đã phải kết hôn, quá đáng tiếc!

Thiện Tĩnh tham gia thi đấu còn giành được hạng ba, thành tích văn hóa cũng không có trở ngại gì, nếu không có biến cố gì, hoàn toàn có thể vào đại học.

Nói không chừng về sau sẽ trở thành một vũ công tỏa sáng trên sân khấu, làm sao có thể thôi học đi kết hôn được?

Thật sự làm người ta cảm thấy đáng tiếc, làm người ta vô cùng đau đớn.

Trịnh Quyên mất kiên nhẫn nói: “Tôi nói thôi học là thôi học.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Bây giờ Trịnh Quyên còn có một nỗi sợ, nếu Thiện Tĩnh thật sự vào đại học, bà sẽ không thể khống chế được cô, bây giờ để Thiện Tĩnh kết hôn là tốt nhất.

Thầy Lý rất do dự, động tác làm hồ sơ thôi học rất chậm chạp, Trịnh Quyên muốn thúc giục, nhưng vẫn phải duy trì hình tượng quý phu nhân.

Cho dù bây giờ bà đã không còn là quý phu nhân gì.

Thầy Lý vẫn không ngừng khuyên nhủ, nên cho Thiện Tĩnh thi vào đại học, chỉ còn một năm, một năm mà không thể chờ được sao?

Trịnh Quyên làm ra vẻ vuốt ve mái tóc của mình, yêu cầu thầy Lý cấp giấy chứng nhận thôi học.

Cho dù thầy Lý có kéo dài thời gian, giấy chứng nhận thôi học vẫn được hoàn thành, thời điểm đưa cho Trịnh Quyên, còn nắm thật chặt, Trịnh Quyên phải dùng sức hai lần mới có thể rút ra được.

Trịnh Quyên cầm giấy chứng nhận thôi học, lập tức đi hủy bỏ học bạ, hủy bỏ học bạ xong là mọi chuyện đã hoàn thành.

Trịnh Quyên muốn hoàn toàn chặt đứt con đường của Thiện Tĩnh, để cô thanh thản đi kết hôn.

Nam Chi nhìn Trịnh Quyên kiên định như vậy, lại hỏi: “Mẹ, bọn họ đã cho mẹ bao nhiêu tiền?”

Nam Chi rất muốn biết cái giá.

Gấp không chờ nổi như vậy, hẳn là rất nhiều đi.

Ngay cả bao nhiêu tiền cũng không nói cho ta biết, đúng là làm người ta thất vọng.

Trịnh Quyên chỉ nói: “Cũng không có bao nhiêu, tao là vì muốn tốt cho mày, không phải là vì tiền.”

Nam Chi truy vấn: “Không bao nhiêu là nhiều hay ít nha?”

Trịnh Quyên: “Mày hỏi bao nhiêu tiền để làm cái gì?”

Nam Chi: “Con kết hôn, ngay đến cả bao nhiêu tiền con còn không biết, chuyện này căn bản không hợp lý, con tuyệt đối sẽ không đồng ý.”

Trịnh Quyên vươn tay chọc chọc vào trán Nam Chi đến đỏ bừng, “Chỉ nhận một chút tiền tượng trưng, mày yên tâm, thời điểm mày kết hôn, số tiền này sẽ cho mày.”

Nam Chi hỏi: “Là bao nhiêu?”

Trịnh Quyên bị hỏi đến phát phiền, vẻ mặt mất kiên nhẫn, “Trong lòng mày ngoài tiền ra thì chính là tiền, chờ mày gả qua bên kia rồi, còn sợ không có tiền tiêu sao?”

“Mày yên tâm, thời điểm mày kết hôn, tao sẽ cho mày một trăm ngàn tệ.”

Nam Chi:........

Nhiều quá nha, dọa tới ta rồi!

Trịnh Quyên có thể lấy ra một trăm ngàn tệ, chứng tỏ bên kia còn cho nhiều hơn một trăm ngàn tệ rất nhiều, như vậy Trịnh Quyên mới có thể bỏ ra một trăm ngàn tệ.

Nam Chi hỏi: “Bên kia đã chuyển tiền qua chưa?”

Trịnh Quyên đột nhiên nhìn thẳng vào Nam Chi, qua một lúc lâu mới nói: “Bây giờ trong miệng mày toàn là tiền, xem ra mày cũng rất để ý tới tiền, mày gả qua đó, sống cuộc sống tốt đẹp rồi thì nghĩ cách đòi thêm tiền đi, dù sao thì bây giờ cha mày cũng rất khó khăn.”

Nam Chi kiên trì nói: “Mẹ, rốt cuộc là mẹ đã nhận được tiền hay chưa?”

Trịnh Quyên phất phất tay, “Nhận được rồi, nhận được rồi, bây giờ chỉ còn chờ mày thôi học rồi gả đi thôi.”

Nam Chi ồ một tiếng, trầm mặc đi theo mẹ tới phòng lưu trữ hồ sơ của học sinh.

Giáo viên xử lý hồ sơ gõ một hồi, nói với Trịnh Quyên: “Đã xóa xong.”

Trịnh Quyên hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói với Nam Chi: “Đi, về nhà, tao đưa mày đi mua sắm.”

Nam Chi im lặng đi theo phía sau Trịnh Quyên, ra khỏi trường học, Nam Chi vẫn còn liên tục quay đầu nhìn lại, Trịnh Quyên túm lấy Nam Chi, Nam Chi bị túm lảo đảo một chút, bà nói: “Nhìn cái gì mà nhìn, có cái gì đẹp đâu.”

“Chăm chỉ học tập là vì muốn có tiền đồ, là vì kiếm tiền để sống sót, mày bây giờ không cần phải chịu khổ vẫn có thể hưởng phúc.”

Bây giờ ta sắp phải đi kết hôn để chịu đựng khổ sở thì có.

Kết hôn tuy rằng khổ, nhưng trước kia còn có linh khí, sau này chính là không có tiền, còn bị người ta đề phòng, là nô lệ bị người ta mua về.

Đừng cho là ta không biết, sau khi kết hôn, đàn ông sẽ rất keo kiệt, ngay cả linh khí cũng luyến tiếc, chính là ta không xứng.

Trịnh Quyên về đến nhà, lập tức liên lạc với cặp vợ chồng kia, nói có thể nhanh chóng kết hôn, có thể đưa đứa trẻ đi ngay.

Cúp điện thoại, Trịnh Quyên nói với Nam Chi: “Đợi lát nữa bọn họ sẽ đến đón mày về nhà, chúng mày có thể sẽ không cử hành hôn lễ, nhưng bọn họ sẽ bồi thường cho mày.”

“Bọn họ đã khiêm tốn như vậy, chính là vì không muốn con trai mình bị người ta cười nhạo, nhưng bọn họ sẽ đãi gia đình chúng ta một bữa cơm.”

Nam Chi:........

Ta không phải là kết hôn, mà là đến nhà người ta làm nô tì, chỉ hơn rau cỏ ngoài chợ là không đề bảng trên đầu mà thôi.

Thiện Dương sốt ruột nói: “Mẹ, mẹ không thể gả chị đi như vậy được.”

Người như vậy, hắn có thể gọi một tiếng anh rể được sao?

Hơn nữa anh rể trông như thế nào còn không biết, anh rể còn sống hay đã chết còn không biết, tại sao mẹ có thể gả chị đi qua loa như vậy, đó là nhà nào, mẹ có biết không?

Ngay cả một cái hôn lễ còn không có, cái này mà gọi là kết hôn gì, căn bản không thể gọi là kết hôn?

Trong lòng Thiện Dương vô cùng bất an, hãi hùng khiếp vía, có một loại sợ hãi không nói nên lời.

Trịnh Quyên tức giận nói với con trai: “Đều đã bàn bạc xong rồi, mày nói không gả là sẽ không gả sao, điều kiện tốt như vậy, cũng là mất công cha mày đi nói chuyện, bằng không làm gì đến lượt chị gái của mày.”

“Cha…….” Thiện Dương nhìn Thiện Thành bằng ánh mắt cầu xin, cuộc hôn nhân như vậy vừa nhìn đã thấy có vấn đề, cha à, cha không được đồng ý.

Chị là con gái của cha đấy!

Vẻ mặt Thiện Thành lạnh lùng, một lát sau mới nói: “Trước sau gì chị mày cũng phải gả cho người ta, sớm muộn gì cũng lấy chồng.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Số ký tự: 0