Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Ánh Trăng Sáng...
Ngận Thị Kiểu Tình
2024-11-15 15:56:17
Edit: Kim
Biết bao nhiêu người, cả đời đều không thể kiếm được 3 triệu tệ.
Thời điểm Nam Chi biết được tiền lễ hỏi là 3 triệu tệ, lại ngẫm lại số tiền 100 ngàn tệ.
Trịnh Quyên đúng là con quỷ thương nghiệp!
Bản thân chiếm được tận 2 triệu 900 ngàn tệ!
Trịnh Quyên lập tức nói: “Chúng tôi mới chỉ nhận được một nửa số tiền.”
Cảnh sát:……
1 triệu 500 ngàn tệ cũng không ít.
Nơi này có quỷ tài, cho nên đứa trẻ đang đi học mới bị ép thôi học.
Cảnh sát tập trung vào đôi vợ chồng Tạ tổng, muốn biết mấy người con dâu kia đã đi đâu.
Bọn họ liên tục lắc đầu nói không biết, đã trộm đồ của bọn họ rồi chạy trốn rồi.
Cảnh sát nói kết hôn không thể không màng tới mong muốn của cô gái được, hơn nữa số tiền đưa ra còn nhiều như vậy.
Còn không biết là tới làm con dâu, hay là làm cái khác, bằng không tại sao những người con dâu trước kia đều không còn lại người nào.
Tạ tổng sợ bản thân mình gặp rắc rối, lập tức nói không kết thông gia với mối này nữa, còn yêu cầu Thiện Thành trả tiền cho hắn.
Trịnh Quyên đau lòng đến mức da mặt run rẩy, phải lấy ra số tiền lớn như vậy, lại còn phải đưa cho người khác.
Trịnh Quyên còn ra sức chống cự, nói đây chỉ là kết thân bình thường, cho nhiều tiền như vậy là nhà chồng coi trọng con gái, bọn họ tự nguyện gả con gái đến Tạ gia.
Thiện Dương không nhịn được nói: “Mẹ, mối thông gia này không làm thì không làm thôi, tại sao mẹ cứ nhất định phải gả chị đi như vậy?”
Đều đã ầm ĩ đến tận đồn cảnh sát rồi, cho dù chị có thật sự gả qua bên đó, nhưng có thể có cái kết cục tốt đẹp gì?
Ngay cả cha mẹ còn không yêu thương con cái, còn có thể trông chờ vào việc người khác sẽ yêu thương cô sao?
Chính là bán con, chính là bán chị tới Tạ gia đi?
Mọi người đều nói không cưới, mẹ còn một hai phải gả, vì cái gì, vì cái gì nha!
Trong lòng Thiện Dương nghẹn một nỗi bi phẫn khó tả, thậm chí còn muốn hét lên, tại sao?
Thiện Thành hít vào một hơi thật sâu, thở ra một hơi thật dài, trả tiền lại cho Tạ tổng.
Nam Chi thở phào nhẹ nhõm một hơi, giờ cô không cần phải lấy chồng nữa.
Thời điểm ra khỏi đồn cảnh sát, vừa đúng lúc bắt gặp cảnh sát đang áp giải hai người, trong đó có một người là người quen, Hứa Lạc…..
Người còn lại, là một người nước ngoài, đang bô bô không biết là nói cái gì, vẻ mặt vừa ngạo mạn vừa kích động.
Ồ!
Lại là một tin tốt, xem ra Hứa Lạc sắp đi đạp máy may rồi.
Thật tuyệt.
Trịnh Quyên nhìn thấy Hứa Lạc bị bắt, cũng rất vui mừng, còn bĩu môi về phía Hứa Lạc.
Hứa Lạc quay đầu lại, âm trầm nhìn Trịnh Quyên, Trịnh Quyên hoảng sợ, lập tức không dám nói gì nữa, Hứa Lạc nhìn về phía Nam Chi, Nam Chi không nói gì, quay đầu đi rồi.
“Quỳ xuống!”
Về đến nhà, Thiện Thành lập tức gào lên với Nam Chi, vẻ mặt dữ tợn khủng bố.
“Mày cho rằng mày là ai, tao cho mày ăn cho mày uống, mày lại báo đáp tao như vậy sao?”
“Cho mày sống sung sướng nhiều năm như vậy, cũng không biết là đã tổn thất bao nhiêu tiền, tìm cho mày một người trong sạch, mày còn báo cảnh sát, làm tao đắc tội Tạ tổng, làm tao mất mặt.”
Thiện Thành tự coi mình là một người thành đạt, hiếm khi nổi cơn thịnh nộ, cho rằng những kẻ kém cỏi ở tầng chót mới phải phẫn nộ như vậy.
Nhưng bây giờ, hắn ra sức mà rít gào, sắc mặt dữ tợn đáng sợ, cầm lấy chổi lông gà đánh Nam Chi.
Nam Chi không thể đứng yên chịu đánh, vì thế cô chạy quanh phòng, Thiện Thành chạy đuổi đằng sau, giơ cao chổi lông gà, đuổi đến khi thở hổn hển, trong lòng càng thêm tức giận, hơi thở nặng nề khó khăn.
“Mày còn dám chạy.” Thiện Thành chỉ vào Nam Chi.
Nam Chi quay đầu lại nói: “Bị đánh rất đau, tại sao con lại không chạy?”
“Cha chính là muốn bán con lấy tiền, con là con người, cha không thể làm như vậy.”
Đây cũng không phải là xã hội phong kiến ăn thịt người.
Thiện Thành cười lạnh, “Tao là cha mày, mạng của mày là tao ban cho, mày nói mày là con người, đồ mày ăn, quần áo mày mặc không phải là do tao cho sao, mày có tư cách gì mà chống đối tao?”
“Trừ phi mày đừng mặc quần áo, đừng ăn một hạt cơm, mày có thể làm được không, mày không làm được, mày không có năng lực, mày không có tư cách nói với tao như vậy?”
Nam Chi phản bác, “Bởi vì con còn là trẻ con cho nên mới phải ở cùng cha, nếu con không phải là trẻ con, ai thèm ở cùng cha.”
Đúng là xui tám đời.
Trịnh Quyên bình tĩnh nói: “Đánh nó thì có ích lợi gì, nó chỉ là một đứa đầu gỗ mà thôi, anh có đánh nó cũng vô dụng, nó còn cảm thấy là chúng ta đang hại nó.”
“Bây giờ, chúng ta còn phải lấy lại tiền.”
Da mặt Thiện Thành run rẩy, oán hận ném chổi lông gà xuống đất, vẻ mặt sa sút bất lực, là sự bất lực của đàn ông.
Thiện Thành gọi điện thoại cho Tạ tổng, nhưng bị Tạ tổng mắng đến mức máu chó phun đầy đầu, nói Thiện Thành là đồ khốn, vậy mà còn báo cảnh sát.
Có tiền hay không không phải là vấn đề, vấn đề là đã khiến cảnh sát chú ý.
Thiện Thành khom lưng uốn gối cũng không đổi được sự tha thứ, ngược lại còn làm Tạ tổng càng thêm tức giận, làm sắc mặt Thiện Thành từ tức giận trở thành tái mét.
Vốn dĩ là muốn lôi kéo quan hệ, kết quả lại đắc tội người ta.
Làm sao Thiện Tĩnh lại có thể có những suy nghĩ táo bạo như vậy, lớn mật như vậy, còn có dũng khí báo cảnh sát sau lưng như vậy, cô sẽ không ôm chân người lớn đau khổ cầu xin.
Thiện Thành phát hiện mình hoàn toàn không hiểu đứa trẻ này, trước kia hắn cảm thấy đây là một đứa con gái trầm tính, về sau có thể nghĩ cách gả cho kẻ có tiền, nhưng cũng biết, với tính cách này của đứa trẻ, gả cho gia đình giàu có cũng không thể sống yên ổn.
Nhưng có thể gả đến gia đình giàu có chính là một dạng tài nguyên nhân mạch.
Nhưng mà……….
Cô đã hủy hoại kế hoạch của hắn.
Thiện Thành và Trịnh Quyên thật sự rất tức giận, nhốt Nam Chi lại, sợ cô lại báo cảnh sát, còn tịch thu điện thoại của cô, chuẩn bị bỏ đói cô mấy ngày.
Lại sợ đứa trẻ bỏ trốn, ngay cả cửa sổ cũng bịt kín, vô cùng chu đáo chặt chẽ.
Hai vợ chồng đối xử với Nam Chi như đối xử với tù nhân, điện trong phòng cũng ngắt.
Ngay cả Thiện Dương cũng không được phép đi vào, Thiện Dương khiếp sợ nói: “Làm như vậy chị sẽ chết đói.”
“Nó cần phải chuộc lại lỗi lầm của mình.” Trịnh Quyên oán hận nói, bà cảm thấy mình đã bị Thiện Tĩnh lừa.
Thiện Dương phát hiện mình đã không còn biết đâu là đúng, đâu là sai nữa.
Chị làm sai sao, chị chỉ là không muốn gả chồng mà thôi, chị đã sai rồi sao?
Cha mẹ biết rõ Tạ gia có vấn đề, còn muốn gả chị qua đó, như vậy là đúng sao?
Rốt cuộc cái gì là đúng, cái gì là sai, đúng và sai do ai quy định, ai được lợi thì là đúng?
Không có đúng sai, chỉ có kẻ mạnh ức hiếp kẻ yếu.
Cái sai lớn nhất của chị, đó là quá nhỏ yếu.
Giữa mày Thiện Dương hiện lên một tia u ám khó tả, đột nhiên trưởng thành lên rất nhiều, nhưng càng nhiều hơn là sự chật vật, mê mang của một thiếu niên.
Mê mang như vậy, có lẽ là vì không có ai giải đáp giúp hắn.
Buổi tối, Thiện Dương muốn lén lút mang chút thức ăn tới cho Nam Chi, nhưng đều bị Trịnh Quyên phát hiện, Trịnh Quyên trực tiếp tịch thu đồ.
Thiện Dương đến cả mặt chị gái còn không nhìn thấy, kế hoạch thất bại.
Thiện Dương không nhịn được mà bén nhọn hỏi: “Chẳng lẽ các người muốn bỏ đói chị đến chết, chị ấy là một mạng người, là một con người, tại sao các người có thể làm như vậy được?”
Trịnh Quyên chỉ nói: “Yên tâm, không chết đói được, sẽ cho ăn một ít.”
Biết bao nhiêu người, cả đời đều không thể kiếm được 3 triệu tệ.
Thời điểm Nam Chi biết được tiền lễ hỏi là 3 triệu tệ, lại ngẫm lại số tiền 100 ngàn tệ.
Trịnh Quyên đúng là con quỷ thương nghiệp!
Bản thân chiếm được tận 2 triệu 900 ngàn tệ!
Trịnh Quyên lập tức nói: “Chúng tôi mới chỉ nhận được một nửa số tiền.”
Cảnh sát:……
1 triệu 500 ngàn tệ cũng không ít.
Nơi này có quỷ tài, cho nên đứa trẻ đang đi học mới bị ép thôi học.
Cảnh sát tập trung vào đôi vợ chồng Tạ tổng, muốn biết mấy người con dâu kia đã đi đâu.
Bọn họ liên tục lắc đầu nói không biết, đã trộm đồ của bọn họ rồi chạy trốn rồi.
Cảnh sát nói kết hôn không thể không màng tới mong muốn của cô gái được, hơn nữa số tiền đưa ra còn nhiều như vậy.
Còn không biết là tới làm con dâu, hay là làm cái khác, bằng không tại sao những người con dâu trước kia đều không còn lại người nào.
Tạ tổng sợ bản thân mình gặp rắc rối, lập tức nói không kết thông gia với mối này nữa, còn yêu cầu Thiện Thành trả tiền cho hắn.
Trịnh Quyên đau lòng đến mức da mặt run rẩy, phải lấy ra số tiền lớn như vậy, lại còn phải đưa cho người khác.
Trịnh Quyên còn ra sức chống cự, nói đây chỉ là kết thân bình thường, cho nhiều tiền như vậy là nhà chồng coi trọng con gái, bọn họ tự nguyện gả con gái đến Tạ gia.
Thiện Dương không nhịn được nói: “Mẹ, mối thông gia này không làm thì không làm thôi, tại sao mẹ cứ nhất định phải gả chị đi như vậy?”
Đều đã ầm ĩ đến tận đồn cảnh sát rồi, cho dù chị có thật sự gả qua bên đó, nhưng có thể có cái kết cục tốt đẹp gì?
Ngay cả cha mẹ còn không yêu thương con cái, còn có thể trông chờ vào việc người khác sẽ yêu thương cô sao?
Chính là bán con, chính là bán chị tới Tạ gia đi?
Mọi người đều nói không cưới, mẹ còn một hai phải gả, vì cái gì, vì cái gì nha!
Trong lòng Thiện Dương nghẹn một nỗi bi phẫn khó tả, thậm chí còn muốn hét lên, tại sao?
Thiện Thành hít vào một hơi thật sâu, thở ra một hơi thật dài, trả tiền lại cho Tạ tổng.
Nam Chi thở phào nhẹ nhõm một hơi, giờ cô không cần phải lấy chồng nữa.
Thời điểm ra khỏi đồn cảnh sát, vừa đúng lúc bắt gặp cảnh sát đang áp giải hai người, trong đó có một người là người quen, Hứa Lạc…..
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người còn lại, là một người nước ngoài, đang bô bô không biết là nói cái gì, vẻ mặt vừa ngạo mạn vừa kích động.
Ồ!
Lại là một tin tốt, xem ra Hứa Lạc sắp đi đạp máy may rồi.
Thật tuyệt.
Trịnh Quyên nhìn thấy Hứa Lạc bị bắt, cũng rất vui mừng, còn bĩu môi về phía Hứa Lạc.
Hứa Lạc quay đầu lại, âm trầm nhìn Trịnh Quyên, Trịnh Quyên hoảng sợ, lập tức không dám nói gì nữa, Hứa Lạc nhìn về phía Nam Chi, Nam Chi không nói gì, quay đầu đi rồi.
“Quỳ xuống!”
Về đến nhà, Thiện Thành lập tức gào lên với Nam Chi, vẻ mặt dữ tợn khủng bố.
“Mày cho rằng mày là ai, tao cho mày ăn cho mày uống, mày lại báo đáp tao như vậy sao?”
“Cho mày sống sung sướng nhiều năm như vậy, cũng không biết là đã tổn thất bao nhiêu tiền, tìm cho mày một người trong sạch, mày còn báo cảnh sát, làm tao đắc tội Tạ tổng, làm tao mất mặt.”
Thiện Thành tự coi mình là một người thành đạt, hiếm khi nổi cơn thịnh nộ, cho rằng những kẻ kém cỏi ở tầng chót mới phải phẫn nộ như vậy.
Nhưng bây giờ, hắn ra sức mà rít gào, sắc mặt dữ tợn đáng sợ, cầm lấy chổi lông gà đánh Nam Chi.
Nam Chi không thể đứng yên chịu đánh, vì thế cô chạy quanh phòng, Thiện Thành chạy đuổi đằng sau, giơ cao chổi lông gà, đuổi đến khi thở hổn hển, trong lòng càng thêm tức giận, hơi thở nặng nề khó khăn.
“Mày còn dám chạy.” Thiện Thành chỉ vào Nam Chi.
Nam Chi quay đầu lại nói: “Bị đánh rất đau, tại sao con lại không chạy?”
“Cha chính là muốn bán con lấy tiền, con là con người, cha không thể làm như vậy.”
Đây cũng không phải là xã hội phong kiến ăn thịt người.
Thiện Thành cười lạnh, “Tao là cha mày, mạng của mày là tao ban cho, mày nói mày là con người, đồ mày ăn, quần áo mày mặc không phải là do tao cho sao, mày có tư cách gì mà chống đối tao?”
“Trừ phi mày đừng mặc quần áo, đừng ăn một hạt cơm, mày có thể làm được không, mày không làm được, mày không có năng lực, mày không có tư cách nói với tao như vậy?”
Nam Chi phản bác, “Bởi vì con còn là trẻ con cho nên mới phải ở cùng cha, nếu con không phải là trẻ con, ai thèm ở cùng cha.”
Đúng là xui tám đời.
Trịnh Quyên bình tĩnh nói: “Đánh nó thì có ích lợi gì, nó chỉ là một đứa đầu gỗ mà thôi, anh có đánh nó cũng vô dụng, nó còn cảm thấy là chúng ta đang hại nó.”
“Bây giờ, chúng ta còn phải lấy lại tiền.”
Da mặt Thiện Thành run rẩy, oán hận ném chổi lông gà xuống đất, vẻ mặt sa sút bất lực, là sự bất lực của đàn ông.
Thiện Thành gọi điện thoại cho Tạ tổng, nhưng bị Tạ tổng mắng đến mức máu chó phun đầy đầu, nói Thiện Thành là đồ khốn, vậy mà còn báo cảnh sát.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có tiền hay không không phải là vấn đề, vấn đề là đã khiến cảnh sát chú ý.
Thiện Thành khom lưng uốn gối cũng không đổi được sự tha thứ, ngược lại còn làm Tạ tổng càng thêm tức giận, làm sắc mặt Thiện Thành từ tức giận trở thành tái mét.
Vốn dĩ là muốn lôi kéo quan hệ, kết quả lại đắc tội người ta.
Làm sao Thiện Tĩnh lại có thể có những suy nghĩ táo bạo như vậy, lớn mật như vậy, còn có dũng khí báo cảnh sát sau lưng như vậy, cô sẽ không ôm chân người lớn đau khổ cầu xin.
Thiện Thành phát hiện mình hoàn toàn không hiểu đứa trẻ này, trước kia hắn cảm thấy đây là một đứa con gái trầm tính, về sau có thể nghĩ cách gả cho kẻ có tiền, nhưng cũng biết, với tính cách này của đứa trẻ, gả cho gia đình giàu có cũng không thể sống yên ổn.
Nhưng có thể gả đến gia đình giàu có chính là một dạng tài nguyên nhân mạch.
Nhưng mà……….
Cô đã hủy hoại kế hoạch của hắn.
Thiện Thành và Trịnh Quyên thật sự rất tức giận, nhốt Nam Chi lại, sợ cô lại báo cảnh sát, còn tịch thu điện thoại của cô, chuẩn bị bỏ đói cô mấy ngày.
Lại sợ đứa trẻ bỏ trốn, ngay cả cửa sổ cũng bịt kín, vô cùng chu đáo chặt chẽ.
Hai vợ chồng đối xử với Nam Chi như đối xử với tù nhân, điện trong phòng cũng ngắt.
Ngay cả Thiện Dương cũng không được phép đi vào, Thiện Dương khiếp sợ nói: “Làm như vậy chị sẽ chết đói.”
“Nó cần phải chuộc lại lỗi lầm của mình.” Trịnh Quyên oán hận nói, bà cảm thấy mình đã bị Thiện Tĩnh lừa.
Thiện Dương phát hiện mình đã không còn biết đâu là đúng, đâu là sai nữa.
Chị làm sai sao, chị chỉ là không muốn gả chồng mà thôi, chị đã sai rồi sao?
Cha mẹ biết rõ Tạ gia có vấn đề, còn muốn gả chị qua đó, như vậy là đúng sao?
Rốt cuộc cái gì là đúng, cái gì là sai, đúng và sai do ai quy định, ai được lợi thì là đúng?
Không có đúng sai, chỉ có kẻ mạnh ức hiếp kẻ yếu.
Cái sai lớn nhất của chị, đó là quá nhỏ yếu.
Giữa mày Thiện Dương hiện lên một tia u ám khó tả, đột nhiên trưởng thành lên rất nhiều, nhưng càng nhiều hơn là sự chật vật, mê mang của một thiếu niên.
Mê mang như vậy, có lẽ là vì không có ai giải đáp giúp hắn.
Buổi tối, Thiện Dương muốn lén lút mang chút thức ăn tới cho Nam Chi, nhưng đều bị Trịnh Quyên phát hiện, Trịnh Quyên trực tiếp tịch thu đồ.
Thiện Dương đến cả mặt chị gái còn không nhìn thấy, kế hoạch thất bại.
Thiện Dương không nhịn được mà bén nhọn hỏi: “Chẳng lẽ các người muốn bỏ đói chị đến chết, chị ấy là một mạng người, là một con người, tại sao các người có thể làm như vậy được?”
Trịnh Quyên chỉ nói: “Yên tâm, không chết đói được, sẽ cho ăn một ít.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro