Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Ánh Trăng Sáng...
Ngận Thị Kiểu Tình
2024-11-15 15:56:17
Edit: Kim
Chuyện như vậy đúng là không có cách nào, về phần những cô gái đó, bọn họ phun ra một vòng khói, vẻ mặt phong tình, kể rõ cuộc sống bất hạnh của mình, cũng nói hận cha mẹ mình.
Nói mình thấp thỏm đi vào cái gia đình kia, cuối cùng bị người Tạ gia nhét vào một căn phòng, trong phòng có một người đàn ông xa lạ, không phải là kẻ ngốc, mà là một tên đàn ông rất hung hãn.
Hành vi của Tạ gia vốn đã vi phạm pháp luật, phải đối mặt với sự trừng trị của pháp luật.
Nhưng hình phạt này cũng không thể xóa bỏ được những tổn thương đã gây ra cho các cô gái.
Hơn nữa người như vậy, sau khi mọi chuyện qua đi vẫn có thể dùng tiền để sống thoải mái.
Tiễn cảnh sát đi rồi, Trịnh Quyên và Thiện Thành đều trầm mặc, trầm mặc quay về phòng.
Nam Chi gọi bọn họ lại, nói với bọn họ: “Cha, mẹ, có phải hai người cần phải xin lỗi con không, các người đã làm sai.”
Đứa trẻ vẫn đang chờ cha mẹ xin lỗi, cha mẹ vẫn luôn đợi đứa trẻ cảm ơn.
Trịnh Quyên lập tức bùng nổ, “Xin lỗi, xin lỗi cái gì, còn muốn tao quỳ xuống xin lỗi mày sao?”
Nam Chi nghiêm túc nói: “Không cần mẹ phải quỳ xuống xin lỗi, mẹ chỉ cần nói với con một câu xin lỗi là được.”
Trịnh Quyên vô cùng buồn bực: “Tại sao tao phải làm như vậy, vì mày, tao còn bị liên lụy, bây giờ mày còn muốn tao xin lỗi mày?”
“Ai biết được Tạ gia lại như vậy.”
“Chúng tao cũng bị lừa.”
Thật vậy sao?
Nam Chi rất muốn hỏi ra thành lời, nhưng rất nhanh đã nhận ra, có hỏi cũng chỉ vô dụng, ngoài việc cãi vã, cũng không còn tác dụng gì khác.
Bọn họ biết thì thế nào, không biết thì thế nào, dù sao thì bọn họ đều không sai.
Hệ thống:.......
Thật không dễ dàng, rốt cuộc đứa trẻ cũng học được cách im lặng.
Nói ra không phải là bản lĩnh, nhưng học được cách im lặng lại càng thêm quan trọng.
Có một số chuyện thoạt nhìn rất quan trọng, nhưng dường như cũng không quan trọng lắm.
Nhưng mà, đằng sau việc học được cách im lặng, thông thường đều là đau khổ, có chuyện bi thương.
Trịnh Quyên hừ lạnh một tiếng, đóng cửa lại, từ bóng lưng, có thể nhìn thấy một chút chột dạ, nhưng không nhiều lắm.
Thiện Dương không biết nên an ủi chị gái đang không ngừng rơi nước mắt thế nào, hắn ngồi bên cạnh Nam Chi, không nói một lời, coi như đồng hành trong thầm lặng.
Nam Chi vô thức lau đi những giọt nước mắt đang chảy ra khỏi cơ thể, Thiện Dương ở bên cạnh liên tục đưa giấy cho Nam Chi, cũng không nói Nam Chi đừng buồn hay đừng khóc.
Hắn cảm thấy mình có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lời nói đến bên miệng rồi, lại không thể thốt nên lời, nói cái gì cũng là vô dụng.
Nam Chi nhận thấy cuối cùng mắt mình đã ngừng khóc, cô xì mũi, nói với em trai: “Chị không sao!”
Khóc một chút, trong lòng thoải mái hơn nhiều, dù khóc nhưng rất thoải mái.
“Chị đừng cười, không muốn cười thì đừng cười.” Thiện Dương nhìn chị gái, mắt và mũi đều đã ửng hồng, nhưng vẫn cố cười, cười đến mức làm người ta vô cùng khó chịu, không thể thở nổi.
Nam Chi chớp chớp mắt, an ủi em trai, “Em trai, chị thật sự không sao, ngày mai chị sẽ đi học.”
Phải múa, phải đi học, phải vào đại học.
Phải sống cuộc sống tốt đẹp.
Ngày hôm sau, Nam Chi đeo cặp sách trên lưng chuẩn bị đi học, Trịnh Quyên nhíu mày hỏi: “Mày định đi đâu, mày muốn trốn khỏi nhà sao?”
Nam Chi bình tĩnh nói: “Con đi học.”
Trịnh Quyên hừ lạnh một tiếng, “Bây giờ mày đã không còn học bạ, còn đi học cái gì.”
Nam Chi chỉ nói: “Con sẽ làm lại.”
Trịnh Quyên tức khắc nổi giận, “Bộ dạng đòi sống đòi chết này của mày, có phải là trong lòng mày còn trách tao?”
Nam Chi rất bình tĩnh, bình tĩnh như chưa hề có chuyện gì xảy ra, ngược lại càng làm Trịnh Quyên tức giận hơn, đứa trẻ rất bình tĩnh, không tức giận, cũng không gào khóc, làm trong lòng Trịnh Quyên cảm thấy không dễ chịu.
Cảm thấy đây là yên lặng trước cơn bão, cô lại muốn làm cái gì?
Nam Chi không thể hiểu được, “Tại sao con phải đòi sống đòi chết, con trách mẹ làm gì?”
Trịnh Quyên lập tức nói: “Ai biết trong lòng mày nghĩ thế nào, mày muốn đi học thì đi đi, nhưng cái nhà này không có tiền cho mày đi học.”
Nam Chi không tranh cãi với Trịnh Quyên, có cãi vã cũng không có ý nghĩa gì, hơn nữa, có rất nhiều lúc Nam Chi thật sự không hiểu trong lời nói của Trịnh Quyên có ý tứ gì, cô luôn cảm thấy không thể hiểu được.
Trịnh Quyên không thể hiểu được mà phát hỏa, không thể hiểu được mà nổi giận, nói chuyện cũng không thể hiểu được, tóm lại tất cả đều không thể hiểu được.
Nói đông nói tây, ý trong lời nói không rõ ràng.
Nam Chi đi tới cửa lớp học, thầy Lý đưa Nam Chi đi vào lớp học, bắt đầu đi học.
Cả lớp vẫn tiếp tục học tập bình thường, về phần học bạ, học bạ vẫn còn.
Khi Trịnh Quyên đột nhiên muốn cô thôi học, Nam Chi đã gọi cho thầy giáo, nhờ thầy Lý giữ lại học bạ cho mình, cô sẽ còn quay lại học tập.
Về thầy giáo viên quản lý hồ sơ, chỉ là tùy tiện gõ mấy chữ, lừa gạt người ta mà thôi.
Đương nhiên, chuyện này tiềm ẩn rủi ro rất lớn, rất dễ bị phụ huynh khiếu nại, Nam Chi liền nói là mình tới trường khôi phục lại học bạ.
Nam Chi một lần nữa trở lại trường học, tuy rằng vẫn không thể hiểu được những lời giảng của giáo viên, nhưng trong lòng vẫn thở phào nhẹ nhõm một hơi, tâm trạng thả lỏng hơn nhiều.
Mặc dù sớm muộn gì Nam Chi cũng phải rời khỏi thế giới này, nhưng trong lòng cô luôn có cảm giác bất bách phải vào đại học, rời khỏi ngôi nhà kia, chỉ cần học đại học, có công việc, là có thể rời khỏi ngôi nhà kia.
Một khi có tiền, không cần phải lấy tiền từ tay bọn họ, sẽ không còn bị bọn họ ép buộc.
Cái gì mà lý giải, cái gì mà bao dung, cái gì mà thấu hiểu, đầu nhỏ của Nam Chi căn bản không có những ý niệm này, chỉ có trực giác của dã thú nhỏ, nhìn thấy nơi nguy hiểm, phản ứng đầu tiên chính là rời khỏi nơi nguy hiểm này.
Ở lại nơi nguy hiểm, chính là làm tăng nguy cơ bỏ mạng, bị thương.
Trong ý thức của Nam Chi, cha mẹ này không yêu cô, không tồn tại cái gọi là ràng buộc tình thân, cô chỉ muốn thoát khỏi cái nơi nguy hiểm, làm người ta run rẩy này.
Nam Chi hỏi hệ thống: “Ca ca, Hứa Lạc bây giờ thế nào rồi, có phải ngồi tù không, có đi đạp máy may không?”
Hệ thống nói: “Còn đang điều tra, Hứa Lạc nhất định sẽ ngồi tù, bây giờ đang xem xét tội danh.”
Nam Chi lại hỏi: “Vậy còn tên gián điệp kia thì sao?”
Đồ mà Hứa Lạc đưa cho đối phương, hẳn đã tạo ra mối đe dọa đi, đã đủ cấu thành tội phạm.
Hệ thống: “Bây giờ còn chưa điều tra xong, điều tra xong rồi lại báo cho ngươi biết, bây giờ cảnh sát đang thu thập chứng cứ từ mấy người bán hàng rong và thương nhân bị Hứa Lạc hãm hại, càng kéo dài, tỷ lệ bị hạch tội của Hứa Lạc càng lớn.”
Nam Chi vô cùng vui vẻ, “Ta hy vọng Hứa Lạc vĩnh viễn không thể ra tù, luôn phải ở trong tù đạp máy may.”
Nếu Hứa Lạc có thể ra ngoài, nhất định sẽ tới tìm Thiện Tĩnh báo thù.
Hệ thống: “Có lẽ sẽ được, có thể sẽ vĩnh viễn ở trong tù đạp máy may.”
Nam Chi có thể đi học, nhưng vấn đề là, Trịnh Quyên không cho Nam Chi tiền sinh hoạt phí, Nam Chi còn không có cả tiền ăn cơm.
Nam Chi về nhà xin Trịnh Quyên, Trịnh Quyên châm chọc nói: “Luôn mồm nói tao có lỗi với mày, bây giờ còn đòi tiền tao?”
Nam Chi nói: “Mẹ, con đói rồi, con muốn ăn cơm.”
Trịnh Quyên lạnh nhạt nói: “Tao đã nói rồi, mày đi học tao sẽ không cho mày tiền, mày tự lo liệu tiền học phí đi, sinh hoạt phí cũng tự mà nghĩ cách.”
Cạn lời rồi!
Chuyện như vậy đúng là không có cách nào, về phần những cô gái đó, bọn họ phun ra một vòng khói, vẻ mặt phong tình, kể rõ cuộc sống bất hạnh của mình, cũng nói hận cha mẹ mình.
Nói mình thấp thỏm đi vào cái gia đình kia, cuối cùng bị người Tạ gia nhét vào một căn phòng, trong phòng có một người đàn ông xa lạ, không phải là kẻ ngốc, mà là một tên đàn ông rất hung hãn.
Hành vi của Tạ gia vốn đã vi phạm pháp luật, phải đối mặt với sự trừng trị của pháp luật.
Nhưng hình phạt này cũng không thể xóa bỏ được những tổn thương đã gây ra cho các cô gái.
Hơn nữa người như vậy, sau khi mọi chuyện qua đi vẫn có thể dùng tiền để sống thoải mái.
Tiễn cảnh sát đi rồi, Trịnh Quyên và Thiện Thành đều trầm mặc, trầm mặc quay về phòng.
Nam Chi gọi bọn họ lại, nói với bọn họ: “Cha, mẹ, có phải hai người cần phải xin lỗi con không, các người đã làm sai.”
Đứa trẻ vẫn đang chờ cha mẹ xin lỗi, cha mẹ vẫn luôn đợi đứa trẻ cảm ơn.
Trịnh Quyên lập tức bùng nổ, “Xin lỗi, xin lỗi cái gì, còn muốn tao quỳ xuống xin lỗi mày sao?”
Nam Chi nghiêm túc nói: “Không cần mẹ phải quỳ xuống xin lỗi, mẹ chỉ cần nói với con một câu xin lỗi là được.”
Trịnh Quyên vô cùng buồn bực: “Tại sao tao phải làm như vậy, vì mày, tao còn bị liên lụy, bây giờ mày còn muốn tao xin lỗi mày?”
“Ai biết được Tạ gia lại như vậy.”
“Chúng tao cũng bị lừa.”
Thật vậy sao?
Nam Chi rất muốn hỏi ra thành lời, nhưng rất nhanh đã nhận ra, có hỏi cũng chỉ vô dụng, ngoài việc cãi vã, cũng không còn tác dụng gì khác.
Bọn họ biết thì thế nào, không biết thì thế nào, dù sao thì bọn họ đều không sai.
Hệ thống:.......
Thật không dễ dàng, rốt cuộc đứa trẻ cũng học được cách im lặng.
Nói ra không phải là bản lĩnh, nhưng học được cách im lặng lại càng thêm quan trọng.
Có một số chuyện thoạt nhìn rất quan trọng, nhưng dường như cũng không quan trọng lắm.
Nhưng mà, đằng sau việc học được cách im lặng, thông thường đều là đau khổ, có chuyện bi thương.
Trịnh Quyên hừ lạnh một tiếng, đóng cửa lại, từ bóng lưng, có thể nhìn thấy một chút chột dạ, nhưng không nhiều lắm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thiện Dương không biết nên an ủi chị gái đang không ngừng rơi nước mắt thế nào, hắn ngồi bên cạnh Nam Chi, không nói một lời, coi như đồng hành trong thầm lặng.
Nam Chi vô thức lau đi những giọt nước mắt đang chảy ra khỏi cơ thể, Thiện Dương ở bên cạnh liên tục đưa giấy cho Nam Chi, cũng không nói Nam Chi đừng buồn hay đừng khóc.
Hắn cảm thấy mình có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lời nói đến bên miệng rồi, lại không thể thốt nên lời, nói cái gì cũng là vô dụng.
Nam Chi nhận thấy cuối cùng mắt mình đã ngừng khóc, cô xì mũi, nói với em trai: “Chị không sao!”
Khóc một chút, trong lòng thoải mái hơn nhiều, dù khóc nhưng rất thoải mái.
“Chị đừng cười, không muốn cười thì đừng cười.” Thiện Dương nhìn chị gái, mắt và mũi đều đã ửng hồng, nhưng vẫn cố cười, cười đến mức làm người ta vô cùng khó chịu, không thể thở nổi.
Nam Chi chớp chớp mắt, an ủi em trai, “Em trai, chị thật sự không sao, ngày mai chị sẽ đi học.”
Phải múa, phải đi học, phải vào đại học.
Phải sống cuộc sống tốt đẹp.
Ngày hôm sau, Nam Chi đeo cặp sách trên lưng chuẩn bị đi học, Trịnh Quyên nhíu mày hỏi: “Mày định đi đâu, mày muốn trốn khỏi nhà sao?”
Nam Chi bình tĩnh nói: “Con đi học.”
Trịnh Quyên hừ lạnh một tiếng, “Bây giờ mày đã không còn học bạ, còn đi học cái gì.”
Nam Chi chỉ nói: “Con sẽ làm lại.”
Trịnh Quyên tức khắc nổi giận, “Bộ dạng đòi sống đòi chết này của mày, có phải là trong lòng mày còn trách tao?”
Nam Chi rất bình tĩnh, bình tĩnh như chưa hề có chuyện gì xảy ra, ngược lại càng làm Trịnh Quyên tức giận hơn, đứa trẻ rất bình tĩnh, không tức giận, cũng không gào khóc, làm trong lòng Trịnh Quyên cảm thấy không dễ chịu.
Cảm thấy đây là yên lặng trước cơn bão, cô lại muốn làm cái gì?
Nam Chi không thể hiểu được, “Tại sao con phải đòi sống đòi chết, con trách mẹ làm gì?”
Trịnh Quyên lập tức nói: “Ai biết trong lòng mày nghĩ thế nào, mày muốn đi học thì đi đi, nhưng cái nhà này không có tiền cho mày đi học.”
Nam Chi không tranh cãi với Trịnh Quyên, có cãi vã cũng không có ý nghĩa gì, hơn nữa, có rất nhiều lúc Nam Chi thật sự không hiểu trong lời nói của Trịnh Quyên có ý tứ gì, cô luôn cảm thấy không thể hiểu được.
Trịnh Quyên không thể hiểu được mà phát hỏa, không thể hiểu được mà nổi giận, nói chuyện cũng không thể hiểu được, tóm lại tất cả đều không thể hiểu được.
Nói đông nói tây, ý trong lời nói không rõ ràng.
Nam Chi đi tới cửa lớp học, thầy Lý đưa Nam Chi đi vào lớp học, bắt đầu đi học.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cả lớp vẫn tiếp tục học tập bình thường, về phần học bạ, học bạ vẫn còn.
Khi Trịnh Quyên đột nhiên muốn cô thôi học, Nam Chi đã gọi cho thầy giáo, nhờ thầy Lý giữ lại học bạ cho mình, cô sẽ còn quay lại học tập.
Về thầy giáo viên quản lý hồ sơ, chỉ là tùy tiện gõ mấy chữ, lừa gạt người ta mà thôi.
Đương nhiên, chuyện này tiềm ẩn rủi ro rất lớn, rất dễ bị phụ huynh khiếu nại, Nam Chi liền nói là mình tới trường khôi phục lại học bạ.
Nam Chi một lần nữa trở lại trường học, tuy rằng vẫn không thể hiểu được những lời giảng của giáo viên, nhưng trong lòng vẫn thở phào nhẹ nhõm một hơi, tâm trạng thả lỏng hơn nhiều.
Mặc dù sớm muộn gì Nam Chi cũng phải rời khỏi thế giới này, nhưng trong lòng cô luôn có cảm giác bất bách phải vào đại học, rời khỏi ngôi nhà kia, chỉ cần học đại học, có công việc, là có thể rời khỏi ngôi nhà kia.
Một khi có tiền, không cần phải lấy tiền từ tay bọn họ, sẽ không còn bị bọn họ ép buộc.
Cái gì mà lý giải, cái gì mà bao dung, cái gì mà thấu hiểu, đầu nhỏ của Nam Chi căn bản không có những ý niệm này, chỉ có trực giác của dã thú nhỏ, nhìn thấy nơi nguy hiểm, phản ứng đầu tiên chính là rời khỏi nơi nguy hiểm này.
Ở lại nơi nguy hiểm, chính là làm tăng nguy cơ bỏ mạng, bị thương.
Trong ý thức của Nam Chi, cha mẹ này không yêu cô, không tồn tại cái gọi là ràng buộc tình thân, cô chỉ muốn thoát khỏi cái nơi nguy hiểm, làm người ta run rẩy này.
Nam Chi hỏi hệ thống: “Ca ca, Hứa Lạc bây giờ thế nào rồi, có phải ngồi tù không, có đi đạp máy may không?”
Hệ thống nói: “Còn đang điều tra, Hứa Lạc nhất định sẽ ngồi tù, bây giờ đang xem xét tội danh.”
Nam Chi lại hỏi: “Vậy còn tên gián điệp kia thì sao?”
Đồ mà Hứa Lạc đưa cho đối phương, hẳn đã tạo ra mối đe dọa đi, đã đủ cấu thành tội phạm.
Hệ thống: “Bây giờ còn chưa điều tra xong, điều tra xong rồi lại báo cho ngươi biết, bây giờ cảnh sát đang thu thập chứng cứ từ mấy người bán hàng rong và thương nhân bị Hứa Lạc hãm hại, càng kéo dài, tỷ lệ bị hạch tội của Hứa Lạc càng lớn.”
Nam Chi vô cùng vui vẻ, “Ta hy vọng Hứa Lạc vĩnh viễn không thể ra tù, luôn phải ở trong tù đạp máy may.”
Nếu Hứa Lạc có thể ra ngoài, nhất định sẽ tới tìm Thiện Tĩnh báo thù.
Hệ thống: “Có lẽ sẽ được, có thể sẽ vĩnh viễn ở trong tù đạp máy may.”
Nam Chi có thể đi học, nhưng vấn đề là, Trịnh Quyên không cho Nam Chi tiền sinh hoạt phí, Nam Chi còn không có cả tiền ăn cơm.
Nam Chi về nhà xin Trịnh Quyên, Trịnh Quyên châm chọc nói: “Luôn mồm nói tao có lỗi với mày, bây giờ còn đòi tiền tao?”
Nam Chi nói: “Mẹ, con đói rồi, con muốn ăn cơm.”
Trịnh Quyên lạnh nhạt nói: “Tao đã nói rồi, mày đi học tao sẽ không cho mày tiền, mày tự lo liệu tiền học phí đi, sinh hoạt phí cũng tự mà nghĩ cách.”
Cạn lời rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro