Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Ánh Trăng Sáng...
Ngận Thị Kiểu Tình
2024-11-15 15:56:17
Edit: Kim
Cống hiến vì cái nhà này?
Trịnh Quyên luôn miệng nói mình đã đóng góp rất nhiều cho gia đình, nhưng Thiện Thành không cảm thấy như vậy.
Cho tới nay, Thiện Thành đều cảm thấy là một mình hắn nuôi sống cả nhà.
Nếu Trịnh Quyên không làm việc gì, thì có ích lợi gì đâu.
Thiện Thành lạnh nhạt nói: “Vậy thì sao, mua cái nhà này, cô có bỏ tiền ra không, không có nha!”
Dựa theo cách nói của Thiện Thành, Trịnh Quyên chưa hề đóng góp cái gì cho cái nhà này.
Đây là điểm bất lợi của một bà nội trợ, mọi sức lao động đều không thể đong đếm được bằng tiền, bà nói bà làm rất nhiều, vậy thì sao, không nhìn thấy một đồng tiền nào.
Không phải chỉ là ở nhà làm chút việc thôi sao, có thể vất vả tới cỡ nào, ngày nào cũng ở nhà, muốn làm gì thì làm.
Trịnh Quyên đã tức muốn chết rồi, bởi vì bà căn bản không thể phản bác.
Chỉ có thể lặp đi lặp lại nói, tôi nuôi con lớn đến như vậy, nhưng Thiện Thành nói thẳng, con lớn đến như vậy, là dùng tiền nuôi lớn.
Cho dù không có Trịnh Quyên, hắn có thể dùng tiền thuê bảo mẫu, vẫn có thể nuôi con lớn, nói không chừng còn không tiêu nhiều tiền tới như vậy đâu.
Trịnh Quyên:.........
Đây là tiếng nói của loại súc sinh gì?
Anh nói bảo mẫu sinh con cho anh đi?
Trịnh Quyên tức giận cầm túi đi rồi, đi tới cửa còn quay đầu lại nói với Thiện Thành: “Tôi chỉ cần 500 ngàn tệ, 500 ngàn tệ, anh sẽ thoát khỏi tôi.”
Thiện Thành vẫn im lặng mà chống đỡ, vẻ mặt lạnh lùng.
Ầm ĩ đến mức gà bay chó sủa, oán hận lẫn nhau, muốn lấy tiền từ một người đàn ông có trái tim đã nguội lạnh, làm sao có thể.
Trịnh Quyên đi rồi, trong lòng Thiện Thành lại xoay chuyển, trực tiếp ra cửa, không nói rõ là làm cái gì.
Không thể ly hôn thành công, Nam Chi rất thất vọng nha, bà ta không có tiền, cũng không đáp trả được, không thể ép Thiện Thành lấy ra 500 ngàn tệ.
Thiện Thành trực tiếp chuyển nhượng một phần tài sản chung của hai vợ chồng, sau đó lập tức khởi tố ly hôn, căn bản không cho Trịnh Quyên thời gian phản ứng.
Trịnh Quyên là một người phụ nữ gia đình, sao có thể so được với kẻ đã lăn lê bò lết ngoài xã hội, bà thiếu kiến thức.
Vẫn luôn dựa vào chồng mà sống, cũng cảm thấy có thể tiếp tục sống mãi như thế này, nhưng chỉ cần một biến cố đã đánh đến mức Trịnh Quyên không kịp trở tay.
Thậm chí vì con gái mà cuộc sống bỗng trở nên tồi tệ.
Bây giờ, lại hốt hoảng đối diện với Thiện Thành trên tòa, thẩm phán tuyên bố hai người đã ly hôn, hơn nữa, số tiền Thiện Thành phải trả rất ít, chỉ có 30 ngàn nhân dân tệ, Thiện Thành cũng chỉ dùng cái giá 30 ngàn tệ đã đuổi được Trịnh Quyên ra khỏi nhà.
Giống như là dọn dẹp nhà cửa.
Rốt cuộc con người cũng là động vật, cá lớn nuốt cá bé đã là bản tính, có lẽ có rất nhiều cuốn sách thần thánh hóa con người, nhưng xã hội chính là thế giới động vật, ở khi ngươi nhỏ yếu, sẽ ăn tươi nuốt sống ngươi.
Trịnh Quyên bị Thiện Thành nhai nát.
Trịnh Quyên khôi phục lại tinh thần, không màng công chúng mà trực tiếp làm loạn lên với Thiện Thành, khàn giọng tuyệt vọng hét lên, muốn xé nát Thiện Thành, cào vào mặt Thiện Thành, Thiện Thành bị mọi người vây xem, đẩy Trịnh Quyên ra, đúng là đồ đàn bà điên, sau đó liền đi rồi.
Trịnh Quyên về đến nhà, ôm Thiện Dương khóc lóc kể lể, nhưng mà Thiện Dương cũng không có cách nào, nhìn thấy Nam Chi, Trịnh Quyên chửi ầm lên, nói Nam Chi hủy hoại cái nhà này, cái nhà này vốn là một gia đình hoàn chỉnh.
Là một gia đình hạnh phúc, đều đã bị Nam Chi hủy hoại, Nam Chi hủy hoại cái nhà này, cũng hủy hoại Trịnh Quyên.
Trịnh Quyên vô cùng căm ghét, oán hận Nam Chi, nói muốn để Nam Chi vĩnh viễn biết, cô đã hủy hoại một gia đình hạnh phúc, hủy hoại mẹ.
Nam Chi nghiêng đầu, vẻ mặt không thèm để ý, trong lòng nói, cái này ta biết, bà muốn PUA ta.
Muốn ta cảm thấy khó chịu, muốn đem sai lầm đổ lên người ta, Nam Chi nói thẳng: “Đúng đúng đúng, mẹ nói đúng, đều là con sai.”
Trịnh Quyên:.......
Ngoài miệng thì nhận sai, nhưng trong lòng chưa chắc đã cảm thấy sai.
Trịnh Quyên chính là muốn Thiện Tĩnh cảm thấy khó chịu, cảm nhận được thế nào là thống khổ, muốn cho Thiện Tĩnh biết mình đau đớn, tuyệt vọng đến mức nào.
Đau đớn tuyệt vọng bà phải chịu, đều là do Thiện Tĩnh tạo thành, bà muốn Thiện Tĩnh phải thống khổ giống như vậy.
Trịnh Quyên cắn răng nói: “Mặc kệ thế nào, tao đều là mẹ mày.”
Nam Chi chỉ nói: “Con biết, mẹ là mẹ của con và em trai, mẹ, mẹ yên tâm, sau này khi mẹ già rồi, chờ mẹ đến tuổi về hưu, con và em trai sẽ đưa tiền dưỡng lão cho mẹ, tuy rằng mẹ ly hôn xong, còn không đưa tiền cấp dưỡng cho chúng con.”
“Thiện Tĩnh!!” Trịnh Quyên giận tím mặt, “Tao là mẹ mày, mày không được nói chuyện như vậy với tao.”
Nam Chi bịt kín lỗ tai, “Biết rồi, biết rồi, mẹ là mẹ của con, hai lỗ tai con có thể nghe thấy.”
Trịnh Quyên lập tức cảm nhận được, sau khi ly hôn, thái độ của Thiện Tĩnh đối với bà đã có sự thay đổi rất lớn, hoàn toàn không tôn trọng bà, thậm chí còn dám nói những lời như vậy với bà, một chút lễ phép cũng không có.
Nam Chi nhìn thấy Thiện Thành, lập tức đi tới nói với cha: “Cha ơi, cha ơi, khi nào thì cha kết hôn, khi nào thì chúng con có mẹ mới?”
Trịnh Quyên:??!!
Một đao này, đâm vào giữa trái tim Trịnh Quyên, con ruột của bà, lại không đau lòng cho mẹ của nó, ngược lại còn mong chờ mẹ mới.
Trịnh Quyên suy sụp hét lên: “Thiện Tĩnh, tao mới là mẹ của mày.”
Nam Chi che lỗ tai lại, không nghe không nghe, cô lẩm bẩm.
Thiện Thành trực tiếp nói với Trịnh Quyên: “Mời cô ra khỏi nhà của tôi, chúng ta đã ly hôn, không còn quan hệ gì nữa, mời đi cho.”
Trịnh Quyên bị đuổi đi, trước khi đi còn phẫn uất nhìn mọi người trong nhà, bà sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy.
Bất luận thế nào, bà đều là mẹ của hai đứa nhỏ, bà có tư cách tới thăm hai đứa nhỏ.
Trịnh Quyên cứ ba ngày lại tới nhà gây chuyện một lần, một là muốn biết Thiện Thành có thật sự muốn ly hôn hay không, hai là muốn hai đứa trẻ nhớ kỹ người mẹ này, ngày nào cũng tẩy não nói với hai đứa trẻ, tao mới là mẹ ruột của chúng mày.
Mẹ kế đều là người xấu.
Thiện Dương và Nam Chi đều không nói lời nào, cái gì tốt, cái gì xấu, đều là như vậy.
Cho dù Thiện Thành có muốn kết hôn, đoán chừng cũng chưa kết hôn ngay, ít nhất cũng phải một hai năm nữa đi, nhưng một hai năm này, đối với Thiện Dương và Nam Chi mà nói, rất khác biệt.
Thiện Dương lên cao trung, mà Thiện Tĩnh đã vào đại học, cho dù Thiện Thành có kết hôn, ảnh hưởng đối với hai chị em cũng rất nhỏ, tính ra, ảnh hưởng của Trịnh Quyên đối với bọn họ mới là lớn nhất.
Đoán chừng là ảnh hưởng cả đời.
Đến ngày Trịnh Quyên chết mới thôi.
Không phải nói Thiện Thành tốt hơn Trịnh Quyên, cái ích kỷ của Thiện Thành là tập trung vào bản thân, theo đuổi lợi ích, đong đếm thiệt hơn.
Mà Trịnh Quyên lại là kiểu ích kỷ muốn khống chế người khác, cực đoan mà kiểm soát, hận không thể biến tất cả mọi người thành những con rối gỗ cho bà giật dây, làm bà vui vẻ, dùng đạo đức, tình cảm, bối phận để khống chế mọi chuyện.
Loại khống chế này, chỉ có thể khống chế người thân, đối với người ngoài, hoàn toàn không có một chút tác dụng.
Thậm chí dùng để đối phó với Thiện Thành cũng không mấy hữu dụng.
Chỉ có hai đứa nhỏ, hai đứa nhỏ là do bà sinh, là bà nuôi dưỡng, bà mới có được quyền lực tuyệt đối với hai đứa trẻ.
Đứa trẻ sẽ trở thành vinh quang của bà, đứa trẻ sẽ giúp bà kéo dài sinh mệnh, đứa trẻ sẽ thỏa mãn tất cả mọi thứ cho bà.
Cống hiến vì cái nhà này?
Trịnh Quyên luôn miệng nói mình đã đóng góp rất nhiều cho gia đình, nhưng Thiện Thành không cảm thấy như vậy.
Cho tới nay, Thiện Thành đều cảm thấy là một mình hắn nuôi sống cả nhà.
Nếu Trịnh Quyên không làm việc gì, thì có ích lợi gì đâu.
Thiện Thành lạnh nhạt nói: “Vậy thì sao, mua cái nhà này, cô có bỏ tiền ra không, không có nha!”
Dựa theo cách nói của Thiện Thành, Trịnh Quyên chưa hề đóng góp cái gì cho cái nhà này.
Đây là điểm bất lợi của một bà nội trợ, mọi sức lao động đều không thể đong đếm được bằng tiền, bà nói bà làm rất nhiều, vậy thì sao, không nhìn thấy một đồng tiền nào.
Không phải chỉ là ở nhà làm chút việc thôi sao, có thể vất vả tới cỡ nào, ngày nào cũng ở nhà, muốn làm gì thì làm.
Trịnh Quyên đã tức muốn chết rồi, bởi vì bà căn bản không thể phản bác.
Chỉ có thể lặp đi lặp lại nói, tôi nuôi con lớn đến như vậy, nhưng Thiện Thành nói thẳng, con lớn đến như vậy, là dùng tiền nuôi lớn.
Cho dù không có Trịnh Quyên, hắn có thể dùng tiền thuê bảo mẫu, vẫn có thể nuôi con lớn, nói không chừng còn không tiêu nhiều tiền tới như vậy đâu.
Trịnh Quyên:.........
Đây là tiếng nói của loại súc sinh gì?
Anh nói bảo mẫu sinh con cho anh đi?
Trịnh Quyên tức giận cầm túi đi rồi, đi tới cửa còn quay đầu lại nói với Thiện Thành: “Tôi chỉ cần 500 ngàn tệ, 500 ngàn tệ, anh sẽ thoát khỏi tôi.”
Thiện Thành vẫn im lặng mà chống đỡ, vẻ mặt lạnh lùng.
Ầm ĩ đến mức gà bay chó sủa, oán hận lẫn nhau, muốn lấy tiền từ một người đàn ông có trái tim đã nguội lạnh, làm sao có thể.
Trịnh Quyên đi rồi, trong lòng Thiện Thành lại xoay chuyển, trực tiếp ra cửa, không nói rõ là làm cái gì.
Không thể ly hôn thành công, Nam Chi rất thất vọng nha, bà ta không có tiền, cũng không đáp trả được, không thể ép Thiện Thành lấy ra 500 ngàn tệ.
Thiện Thành trực tiếp chuyển nhượng một phần tài sản chung của hai vợ chồng, sau đó lập tức khởi tố ly hôn, căn bản không cho Trịnh Quyên thời gian phản ứng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trịnh Quyên là một người phụ nữ gia đình, sao có thể so được với kẻ đã lăn lê bò lết ngoài xã hội, bà thiếu kiến thức.
Vẫn luôn dựa vào chồng mà sống, cũng cảm thấy có thể tiếp tục sống mãi như thế này, nhưng chỉ cần một biến cố đã đánh đến mức Trịnh Quyên không kịp trở tay.
Thậm chí vì con gái mà cuộc sống bỗng trở nên tồi tệ.
Bây giờ, lại hốt hoảng đối diện với Thiện Thành trên tòa, thẩm phán tuyên bố hai người đã ly hôn, hơn nữa, số tiền Thiện Thành phải trả rất ít, chỉ có 30 ngàn nhân dân tệ, Thiện Thành cũng chỉ dùng cái giá 30 ngàn tệ đã đuổi được Trịnh Quyên ra khỏi nhà.
Giống như là dọn dẹp nhà cửa.
Rốt cuộc con người cũng là động vật, cá lớn nuốt cá bé đã là bản tính, có lẽ có rất nhiều cuốn sách thần thánh hóa con người, nhưng xã hội chính là thế giới động vật, ở khi ngươi nhỏ yếu, sẽ ăn tươi nuốt sống ngươi.
Trịnh Quyên bị Thiện Thành nhai nát.
Trịnh Quyên khôi phục lại tinh thần, không màng công chúng mà trực tiếp làm loạn lên với Thiện Thành, khàn giọng tuyệt vọng hét lên, muốn xé nát Thiện Thành, cào vào mặt Thiện Thành, Thiện Thành bị mọi người vây xem, đẩy Trịnh Quyên ra, đúng là đồ đàn bà điên, sau đó liền đi rồi.
Trịnh Quyên về đến nhà, ôm Thiện Dương khóc lóc kể lể, nhưng mà Thiện Dương cũng không có cách nào, nhìn thấy Nam Chi, Trịnh Quyên chửi ầm lên, nói Nam Chi hủy hoại cái nhà này, cái nhà này vốn là một gia đình hoàn chỉnh.
Là một gia đình hạnh phúc, đều đã bị Nam Chi hủy hoại, Nam Chi hủy hoại cái nhà này, cũng hủy hoại Trịnh Quyên.
Trịnh Quyên vô cùng căm ghét, oán hận Nam Chi, nói muốn để Nam Chi vĩnh viễn biết, cô đã hủy hoại một gia đình hạnh phúc, hủy hoại mẹ.
Nam Chi nghiêng đầu, vẻ mặt không thèm để ý, trong lòng nói, cái này ta biết, bà muốn PUA ta.
Muốn ta cảm thấy khó chịu, muốn đem sai lầm đổ lên người ta, Nam Chi nói thẳng: “Đúng đúng đúng, mẹ nói đúng, đều là con sai.”
Trịnh Quyên:.......
Ngoài miệng thì nhận sai, nhưng trong lòng chưa chắc đã cảm thấy sai.
Trịnh Quyên chính là muốn Thiện Tĩnh cảm thấy khó chịu, cảm nhận được thế nào là thống khổ, muốn cho Thiện Tĩnh biết mình đau đớn, tuyệt vọng đến mức nào.
Đau đớn tuyệt vọng bà phải chịu, đều là do Thiện Tĩnh tạo thành, bà muốn Thiện Tĩnh phải thống khổ giống như vậy.
Trịnh Quyên cắn răng nói: “Mặc kệ thế nào, tao đều là mẹ mày.”
Nam Chi chỉ nói: “Con biết, mẹ là mẹ của con và em trai, mẹ, mẹ yên tâm, sau này khi mẹ già rồi, chờ mẹ đến tuổi về hưu, con và em trai sẽ đưa tiền dưỡng lão cho mẹ, tuy rằng mẹ ly hôn xong, còn không đưa tiền cấp dưỡng cho chúng con.”
“Thiện Tĩnh!!” Trịnh Quyên giận tím mặt, “Tao là mẹ mày, mày không được nói chuyện như vậy với tao.”
Nam Chi bịt kín lỗ tai, “Biết rồi, biết rồi, mẹ là mẹ của con, hai lỗ tai con có thể nghe thấy.”
Trịnh Quyên lập tức cảm nhận được, sau khi ly hôn, thái độ của Thiện Tĩnh đối với bà đã có sự thay đổi rất lớn, hoàn toàn không tôn trọng bà, thậm chí còn dám nói những lời như vậy với bà, một chút lễ phép cũng không có.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nam Chi nhìn thấy Thiện Thành, lập tức đi tới nói với cha: “Cha ơi, cha ơi, khi nào thì cha kết hôn, khi nào thì chúng con có mẹ mới?”
Trịnh Quyên:??!!
Một đao này, đâm vào giữa trái tim Trịnh Quyên, con ruột của bà, lại không đau lòng cho mẹ của nó, ngược lại còn mong chờ mẹ mới.
Trịnh Quyên suy sụp hét lên: “Thiện Tĩnh, tao mới là mẹ của mày.”
Nam Chi che lỗ tai lại, không nghe không nghe, cô lẩm bẩm.
Thiện Thành trực tiếp nói với Trịnh Quyên: “Mời cô ra khỏi nhà của tôi, chúng ta đã ly hôn, không còn quan hệ gì nữa, mời đi cho.”
Trịnh Quyên bị đuổi đi, trước khi đi còn phẫn uất nhìn mọi người trong nhà, bà sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy.
Bất luận thế nào, bà đều là mẹ của hai đứa nhỏ, bà có tư cách tới thăm hai đứa nhỏ.
Trịnh Quyên cứ ba ngày lại tới nhà gây chuyện một lần, một là muốn biết Thiện Thành có thật sự muốn ly hôn hay không, hai là muốn hai đứa trẻ nhớ kỹ người mẹ này, ngày nào cũng tẩy não nói với hai đứa trẻ, tao mới là mẹ ruột của chúng mày.
Mẹ kế đều là người xấu.
Thiện Dương và Nam Chi đều không nói lời nào, cái gì tốt, cái gì xấu, đều là như vậy.
Cho dù Thiện Thành có muốn kết hôn, đoán chừng cũng chưa kết hôn ngay, ít nhất cũng phải một hai năm nữa đi, nhưng một hai năm này, đối với Thiện Dương và Nam Chi mà nói, rất khác biệt.
Thiện Dương lên cao trung, mà Thiện Tĩnh đã vào đại học, cho dù Thiện Thành có kết hôn, ảnh hưởng đối với hai chị em cũng rất nhỏ, tính ra, ảnh hưởng của Trịnh Quyên đối với bọn họ mới là lớn nhất.
Đoán chừng là ảnh hưởng cả đời.
Đến ngày Trịnh Quyên chết mới thôi.
Không phải nói Thiện Thành tốt hơn Trịnh Quyên, cái ích kỷ của Thiện Thành là tập trung vào bản thân, theo đuổi lợi ích, đong đếm thiệt hơn.
Mà Trịnh Quyên lại là kiểu ích kỷ muốn khống chế người khác, cực đoan mà kiểm soát, hận không thể biến tất cả mọi người thành những con rối gỗ cho bà giật dây, làm bà vui vẻ, dùng đạo đức, tình cảm, bối phận để khống chế mọi chuyện.
Loại khống chế này, chỉ có thể khống chế người thân, đối với người ngoài, hoàn toàn không có một chút tác dụng.
Thậm chí dùng để đối phó với Thiện Thành cũng không mấy hữu dụng.
Chỉ có hai đứa nhỏ, hai đứa nhỏ là do bà sinh, là bà nuôi dưỡng, bà mới có được quyền lực tuyệt đối với hai đứa trẻ.
Đứa trẻ sẽ trở thành vinh quang của bà, đứa trẻ sẽ giúp bà kéo dài sinh mệnh, đứa trẻ sẽ thỏa mãn tất cả mọi thứ cho bà.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro