Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Ánh Trăng Sáng...

Ngận Thị Kiểu Tình

2024-11-15 15:56:17

Edit: Kim

Nam Chi bên này sống với cha, cùng em trai chăm sóc lẫn nhau.

Thiện Thành cơ bản là mặc kệ hai đứa nhỏ, một người đàn ông như Thiện Thành, sự nghiệp, quyền lực và tiền tài mới là mục tiêu theo đuổi cả đời.

Đặc biệt là người đã từng thành công, càng thêm hy vọng có thể duy trì được cuộc sống ưu việt này.

Nỗ lực tìm nhân mạch, muốn trở lại cuộc sống trước kia, cuối cùng Thiện Thành đã luồn cúi thành công, trở thành phó tổng của một công ty.

Tuy rằng kém hơn trước kia, nhưng Thiện Thành đã rất thỏa mãn, rốt cuộc thì tuổi tác của hắn cũng đã cao.

Không có Trịnh Quyên quấy rầy, cuộc sống của Thiện Thành xem như là ổn định!

Nam Chi cảm thấy mối quan hệ với cha mẹ tốt nhất, là mối quan hệ dẫn đường, giống như cha mẹ cô đều dẫn đường cô, hệ thống ca ca cũng dẫn đường cho cô.

Cô không có cảm giác bị khống chế, dạy dỗ hay thao túng.

Nam Chi làm một đứa trẻ, cũng không thích bị người ta chỉ vào mũi dạy dỗ, có đôi khi dạy dỗ không phải là dạy dỗ, mà là giáo huấn.

Ngày nào Thiện Thành cũng rất bận rộn, bận rộn ra ngoài làm việc, một người đàn ông trưởng thành như hắn không thể thật sự không có việc làm được, trước kia không đi tìm việc làm là vì sợ Trịnh Quyên tìm tới công ty gây rối.

Bây giờ hắn vẫn muốn nỗ lực phấn đấu, một người đàn ông mới hơn 40 tuổi, mới ở độ tuổi sung mãn nhất của đàn ông, vì sự nghiệp mà phấn đấu.

Cũng may hai đứa nhỏ trong nhà không cần hắn phải nhọc lòng, có thể tự chăm sóc chính mình.

Thời điểm đòi tiền, Thiện Thành cũng không cò kè không muốn đưa như Trịnh Quyên.

Đối với Thiện Thành mà nói, chuyện có thể dùng tiền để giải quyết, đều đơn giản, hơn nữa hai đứa trẻ cũng không đòi quá nhiều tiền.

Nam Chi cảm thấy mình thích cha hơn, cho dù hắn có lơ là trong việc quản giáo con cái, nhưng trải qua sự quản giáo ngột ngạt của Trịnh Quyên, Nam Chi cảm thấy Thiện Thành như vậy là vừa đủ.

Nam Chi có thể tự chăm sóc chính mình, có cái gì không biết, không hiểu, hoặc là chuyện cần người lớn giúp đỡ, Nam Chi sẽ nhờ tới giáo viên.

Nam Chi cũng là người tham dự buổi họp phụ huynh cho em trai, họp phụ huynh cần có một người lớn tới tham gia, Thiện Thành không có thời gian, người làm chị gái là Nam Chi sẽ đi.

Cô ngoan ngoãn nghe giáo viên nói chuyện, thời điểm kết thúc còn cảm ơn giáo viên, cảm ơn vì đã quan tâm tới em trai.

Tuy rằng là bắt chước cách giao tiếp của người lớn, nhưng nhìn qua vẫn ra hình ra dáng, Thiện Dương giơ ngón tay cái lên với chị gái.

Hai chị em cứ như vậy mà chăm sóc lẫn nhau, trao đổi tài nguyên trong tay, sau khi lấy tiền từ chỗ Thiện Thành, đều trao đổi kế hoạch với nhau.

Tình cảm giữa hai chị em, thậm chí còn tốt hơn trước kia.

Nam Chi hỏi hệ thống: “Ca ca, mẹ chị Thiện Tĩnh bây giờ thế nào rồi?”

Hệ thống nói: “Sống không quá tốt, đây là lẽ tất nhiên, dù sao thì năm tháng đã trôi qua, muốn thông qua hôn nhân để thay đổi cuộc sống đã không còn có thể thực hiện được nữa.”

“Bà ta đang tìm các ngươi, chắc là muốn tái hôn.”

Trừ một số tội lỗi thật sự không thể tha thứ, có rất nhiều người sau khi ly hôn, đều có chút hối hận.

Đặc biệt là bên phía làm sai.

Nam Chi hoảng sợ, “Bà ta thật sự sẽ tìm đến sao?”

Nam Chi cảm thấy Trịnh Quyên là một tồn tại khủng bố, đánh không thể đánh, nhưng không thể thoát ra được, ngày nào cũng lặp đi lặp lại, “Tao là mẹ mày, tao là mẹ mày, mày là do tao sinh.”

Rất đáng sợ.

So với phụ huynh không nuôi dưỡng con cái còn đáng sợ hơn!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hoàn toàn không biết mình đã làm tổn thương đến người khác, nhưng chỉ cần bản thân chịu một chút tổn thương, sẽ phóng đại ra thật lớn, oán độc căm hận.

Dù sao thì Nam Chi cũng rất sợ, cảm thấy Trịnh Quyên như một con rắn đen phun ra nọc độc, tới gần sẽ bị dính độc.

Áp lực lại thống khổ, trong lòng giống như đang ngâm mình trong nọc độc, vĩnh viễn chịu tra tấn.

Nam Chi như vừa nhúng chân vào nước nóng, vừa chạm vào đã nhanh chóng thu chân về, căn bản không dám thò ra lần nữa.

Nhưng có người, cứ như vậy mà bị ngâm trong nọc độc, bị đốt cháy bị ăn mòn, là một hạt giống sẽ mọc ra chồi non, nhưng lại muốn sinh trưởng trong nọc độc như vậy, sẽ chết, cho dù có sống được, cũng sẽ sinh ra hình thù kỳ quái.

Trong lòng Nam Chi kêu gào nguy hiểm, hãi hùng khiếp vía mà muốn thoát khỏi nguy hiểm.

Ừm ừm ừm!

Nghe thấy cái tên Trịnh Quyên này, Nam Chi có chút sợ hãi.

Hệ thống: “Có lẽ sẽ tìm được, cũng có lẽ không tìm được, rốt cuộc cũng đã chuyển đi rất xa.”

Đất nước lớn như vậy, nhiều dân cư như vậy, muốn gặp lại, là một chuyện không dễ dàng.

Nam Chi thở phào nhẹ nhõm một hơi, vẻ mặt như vừa sống lại sau tai nạn, hệ thống tò mò hỏi: “Ngươi sợ bà ta tới vậy sao?”

Bây giờ đứa trẻ đã biết sợ, đây là chuyện tốt!

Nam Chi nói: “Ta cảm thấy bà ta rất kỳ quái, vô cùng kỳ quái, đây là người kỳ quái nhất mà ta đã từng gặp.”

Hệ thống: “Kỳ quái chỗ nào?”

Nam Chi: “Ta không biết, chỉ cảm thấy rất kỳ quái, muốn mặt trời không bao giờ lặn, muốn ánh trăng không bao giờ mọc, muốn tất cả mọi người phải làm theo ý mình, không được nói, ta lại không phải là người câm.”

Nam Chi hạ quyết tâm nói: “Về sau gặp phải loại người này, ta phải trốn đi thật xa.”

Hệ thống: “Trên thực tế, người như vậy không ít, trong quân quân thần thần phụ phụ tử tử, có rất nhiều người như vậy.”

“Cả thiên hạ đều là cha mẹ.”

Nam Chi khó hiểu, “Là con người đều sẽ phạm sai lầm, tại sao cha mẹ lại không thể sai lầm, cha mẹ không phải là người sao?”

Nam Chi cảm thấy đen đủi, “Ca ca, chúng ta đừng nhắc tới bà ta nữa, đừng nói nữa.”

Hệ thống: “Người như vậy có rất nhiều, sau này ngươi sẽ gặp phải rất nhiều, chúng ta cùng tổng kết lại, gặp phải người như vậy, phải làm như thế nào?”

Nam Chi chỉ có một cách duy nhất, “Chạy.”

Hệ thống: “Chạy không thoát thì sao?”

Nam Chi: “Ngay cả chạy cũng không được phép sao?”

Hệ thống: “Giống như ngươi bây giờ không có tiền, Thiện Thành và Trịnh Quyên không ly hôn, ngươi phải làm thế nào bây giờ?”

Nam Chi thống khổ ôm đầu, “Ta không có cách nào, ta đầu hàng.”

Hệ thống: “Ngươi suy nghĩ kỹ hơn đi.”

Nam Chi suy nghĩ một chút, nói: “Giống em trai làm một đứa trẻ ngoan, chờ tới khi trưởng thành rồi, cho bà ta một bất ngờ lớn.”

Hệ thống:……

Lùi lại để phản công đúng không.

Cha mẹ chắc chắn sẽ rất bối rối, ta là một đứa trẻ nghe lời như vậy, tại sao lại đột nhiên thay đổi?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sẽ càng phải đối mặt với sự đàn áp tàn bạo hơn, đứa trẻ lại kịch liệt phản kháng, luôn có một bên phải thỏa hiệp, nhưng càng thêm có khả năng là, hai bên đều không thỏa hiệp mà tiếp tục giằng co.

Nam Chi thật sự không thể nghĩ ra cách gì hay, “Ca ca, ngươi có cách gì không?”

Ta là một đứa trẻ, chưa thể kiếm được tiền, cần phải dựa vào cha mẹ.

Là chuyện khiến người ta khó chịu tới cỡ nào, người như Thiện Thành, lại có thể sống yên ổn, giống như chưa từng có tội lỗi gì.

Mà Trịnh Quyên lại bi thảm như vậy, cảm thấy trên thế gian này không tồn tại một thứ gọi là báo ứng.

Ít nhất theo quan điểm của Trịnh Quyên, thế giới này chính là không công bằng như vậy, dựa vào cái gì mà Thiện Thành vẫn có thể sống tốt, mà cuộc sống của bà lại trở nên bi thảm như vậy.

Hệ thống hỏi Nam Chi: “Ngươi có cảm thấy Thiện Thành nên nhận lấy báo ứng không?”

Nam Chi nghi hoặc nói: “Báo ứng cái gì, mặc kệ cái gì là báo ứng, con người đều phải làm việc nha, không có công việc làm sao có thể nuôi sống chính mình?”

Tại sao Trịnh Quyên lại không đi làm, không đi làm sẽ không có tiền ăn cơm đâu.

Bà có mắng Thiện Thành thế nào cũng vô dụng!

Nam Chi nói: “Ca ca, không phải ngươi nói mỗi chúng ta đều phải sống sót trước, rồi mới nói tới chuyện khác sao?”

Hệ thống: “Ngươi nói đúng, lời ta nói ngươi đều ghi nhớ.”

Nam Chi lập tức nói: “Đương nhiên, lời ca ca nói ta đều ghi tạc trong lòng, lời ca ca nói rất có lý, đều là vì muốn tốt cho Chi Chi.”

Hệ thống nói với Nam Chi: “Đã có kết quả xét xử Hứa Lạc, hắn phạm rất nhiều tội, bị tuyên án chung thân.”

Nam Chi vui vẻ, “Thật tốt quá, hắn sẽ ở trong tù dẫm máy may cả đời.”

Cho dù có được hưởng án treo thì vẫn phải chấp hành bản án mười năm, khi ấy, đã độc lập hoàn toàn.

Đã bắt đầu cải cách, có một cuộc đời mới.

Hệ thống hỏi: “Ngươi có muốn tới thăm tù không?”

Nam Chi nghi hoặc: “Tại sao ta phải đi thăm tù, chỉ có người thân mới có thể thăm tù, ta không có quan hệ gì với Hứa Lạc nha.”

Hệ thống:……

Ngươi nghĩ như người già vậy!

Khi mở phiên tòa, ngươi không đến, thăm tù cũng không đi, không có ý muốn khoe khoang một chút sao?

Hệ thống: “Ngươi có thể đi đâm vào trái tim hắn một chút.”

Nam Chi càng thêm nghi hoặc, “Ta đi đâm vào trái tim hắn làm gì nha?”

Người như Hứa Lạc đáng phải vào tù, nhà tù sẽ cải tạo hắn, sẽ đâm vào trái tim hắn, cô mới không đi đâu.

Hứa Lạc sẽ cảm thấy cô thích hắn, cho nên mới tới thăm tù.

Nam Chi mới không đi đâu.

Cô còn ước gì có thể lập tức ném Hứa Lạc ra, lỡ như Hứa Lạc cải tạo tốt, ra tù, sau này sẽ còn tới tìm cô báo thù.

Nam Chi vô cùng chân thành mà nghĩ, múa mới là quan trọng nhất, những cái khác đều không quan trọng.

Khó trách gần đây cơ thể cô đã trở nên nhẹ nhàng đi không ít, sức nặng vận mệnh đặt trên người cô đã được trút bỏ.

Đặc biệt sau khi không còn Trịnh Quyên khống chế, Nam Chi càng cảm thấy thoải mái.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Số ký tự: 0