Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Độc Nữ (16)

Ngận Thị Kiểu Tình

2024-11-15 15:56:17

Edit: Kim

Giữa cung chủ và phó cung chủ đã xảy ra chuyện gì?

Bàn bạc, bàn bạc có thể xảy ra chuyện như vậy?

Đồng môn tương tàn sao?

Mọi người đều không tin lý do này, nhưng lại không có cách nào tiếp tục truy hỏi.

Thấy mọi người lục tục đi rồi, Đỗ Đan Liên hốt hoảng hỏi Chung Ly Sương: “Cung chủ, có cần đi tìm đứa trẻ kia về không, nhưng mà cũng không thể quá khua chiêng gõ trống đi tìm.”

Một khi nói đến chuyện của đứa trẻ, tất cả mọi người đều sẽ hỏi, đứa trẻ này là ai, sao lại phải đi tìm…

Cho dù Chung Ly Sương là cung chủ, nhưng muốn đuổi giết một đứa trẻ, cũng phải nói ra được lý do đấy.

Cho nên, không thể khua chiêng gõ trống mà đi tìm.

Trong lòng Đỗ Đan Liên rõ ràng điều này, cho nên mới thả đứa trẻ đi.

Chung Ly Sương tựa như từ con mê mang của mình hồi phục lại tinh thần, yên lặng nhìn Đỗ Đan Liên, Đỗ Đan Liên cúi đầu xuống, “Cung chủ…”

“Liên tỷ, ta thật tức giận, ta rất tức giận, nếu sớm biết như vậy, ta đã làm thịt đứa trẻ đó đi rồi, nhưng trăm triệu lần ta cũng không ngờ tới…” Giọng Chung Ly Sương khàn khàn, đến bây giờ còn tưởng như đang trong giấc mộng.

Làm sao có thể, làm sao có thể như vậy!

Nó chỉ là một đứa trẻ?

Đáng lẽ Chung Ly Sương sẽ nổi giận lôi đình, nhưng hiện tại, Chung Ly Sương cảm thấy như hồn đã lìa khỏi xác, là chết lặng, cũng không thể nổi giận.

Đỗ Đan Liên mở miệng khuyên nhủ: “Cung chủ, nó vẫn là một đứa trẻ, không thể chạy xa.”

“Đúng vậy, không thể chạy xa, nhưng nó chạy hướng nào?” Giọng Chung Ly Sương mơ hồ, “Nó có thể chạy đi đâu?”

Đỗ Đan Liên thử thăm dò mà hỏi: “Có thể là chạy về nhà không?”

“Về nhà, về nơi đó sao, sao có thể đi tìm Phương Hành với tiện nhân Thôi Lãnh Hương kia được, ta mới là mẫu thân của nó, sao nó có thể biết được những chuyện này, có phải là ngươi nói…?” Chung Ly Sương hoài nghi mà nhìn Đỗ Đan Liên.

Trong lòng Đỗ Đan Liên nhảy dựng, giơ tay thề: “Ta chưa bao giờ nói những chuyện này, ta thề với trời, nếu ta nói ra, sẽ bị sét đánh chết, ngũ mã phanh thây, chết không có chỗ chôn.”

Nhìn thấy nàng thề độc, sắc mặt Chung Ly Sương mới tốt hơn một chút, nàng ta giải thích: “Liên tỷ, không phải là ta không tin ngươi, nhưng chuyện này cũng chỉ có mình ngươi biết, quá quỷ dị.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hơn nữa, bây giờ nàng ta còn phải dựa vào Đỗ Đan Liên để xử lý công việc của Tuyệt Tình Cung.

Đỗ Đan Liên tỏ vẻ là một người tỷ tỷ tri âm, “Ta hiểu, cung chủ, chuyện của đứa trẻ, ngươi muốn tự mình xử lý sao?”

Tự mình xử lý?

Chung Ly Sương rất muốn tận tay đi bắt, bắt được rồi thì có thể hút nội lực trở về, sau đó phải nghiền nát đứa trẻ đó ra mới hả giận.

Nhưng vấn đề là, hiện tại nàng ta không còn chút nội lực nào, giang hồ hiểm ác, đặc biệt nàng ta còn là một nữ tử, lại càng gặp phải nhiều nguy hiểm hơn, không thể đi.

Chung Ly Sương nhàn nhạt mà nói: “Ta phải bế quan.”

Đỗ Đan Liên tỏ vẻ cung chủ nói cái gì thì chính là cái đó, bộ dạng cung kính “Vậy khoảng thời gian này cung chủ cứ yên tâm bế quan, công việc của Tuyệt Tình Cung ta sẽ xử lý.”

“Nhất định phải bắt được nó về đây, rất quan trọng, nhưng không được kinh động đến các đệ tử Tuyệt Tình Cung, có thể giao cho Thiên Cơ Các đi làm, chỉ cần trả tiền cho Thiên Cơ Các là được.”

Thiên Cơ Các một tổ chức tình báo trong giang hồ, cũng là một tổ chức sát thủ, nhận tiền thay người giải quyết tai họa, khi không tiện ra tay, để Thiên Cơ Các đi làm là cách tốt nhất.

Trong lòng Đỗ Đan Liên giật nảy, gật đầu nói: “Thiên Cơ Các là biện pháp tốt nhất, trực tiếp giết chết luôn hay mang về đây?”

Chung Ly Sương liếc mắt nhìn nàng, “Tất nhiên là phải bắt sống.”, nội lực của nàng ta còn đang trong thân thể của tiểu tiện nhân kia, cần phải bắt về để hút nội lực trở lại.

Mang theo nội lực của nàng ta chạy nhảy khắp nơi, mà thân thể của nàng ta lại rỗng tuếch không còn chút nội lực nào, cảm giác bất an mạnh mẽ bao trùm lấy Chung Ly Sương.

Nàng ta căn bản không dám nói cho mọi người biết mình đã mất đi nội lực, không biết Đỗ Đan Liên này có biết hay không, hiện tại Chung Ly Sương cũng không dám hỏi.

Tỷ như tại sao đứa trẻ kia lại biết trộm lấy túi tiền của nàng ta, một đứa trẻ sao lại có khái niệm về tiền bạc.

Thật quỷ dị, chỗ nào cũng quỷ dị.

Chỉ bằng một đứa trẻ, sao có thể!

Nhất định là có người giúp nó, có thể là ai?

Người có khả năng cao nhất chính là Đỗ Đan Liên, chuyện về đứa trẻ, cũng chỉ có nàng ta và Đỗ Đan Liên biết.

Đối mặt với ánh mắt của Chung Ly Sương, Đỗ Đan Liên tỏ ra thật thản nhiên, nàng không có giúp đứa trẻ đó, chính nội lực đã giúp nó trốn thoát.

Chung Ly Sương bế quan, Đỗ Đan Liên thay nàng ta đi gặp Thiên Cơ Các, giao tiền yêu cầu đi tìm một đứa trẻ khoảng chừng ba tuổi, là đứa trẻ của Tuyệt Tình Cung đi lạc, hơn nữa trong người còn có nội lực, biết võ công.

Đứa trẻ ba tuổi đã có nội lực, Thiên Cơ Các cũng thật kinh ngạc, dưới sự miêu tả của Đỗ Đan Liên, họa sư của Thiên Cơ Các đã vẽ ra một bức họa chân dung sống động như thật.

Đỗ Đan Liên đặc biệt nhắc nhở, nhất định phải bắt sống, không thể để đứa trẻ chết.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Xem ra đứa trẻ này rất quan trọng với Tuyệt Tình Cung, Thiên Cơ Các thầm nghĩ.

Nói không chừng chính là định bồi dưỡng trọng điểm, kết quả lại chạy mất.

Nam Chi bé nhỏ không biết, mình sắp phải đối mặt với một làn sóng sát thủ, cô mò mẫm lên đường, trong rừng luôn có tiếng chim rừng kêu to, tiếng này so với tiếng trước càng kéo dài hơn, thật đáng sợ.

Nam Chi gắt gao ôm lấy chó con, điên cuồng nói thầm với hệ thống, cảm giác có người nói chuyện sẽ giảm bớt cảm giác sợ hãi.

Hệ thống cũng chịu khó nói chuyện với Nam Chi, nhưng trời đã tối rồi, đêm đã khuya, cứ để Nam Chi như vậy thì không được, mí mắt cô đều không thể mở nổi, bước đi thất tha thất thểu.

“Kiên trì thêm một chút nữa, phía trước có ngôi miếu, có thể tá túc.” Hệ thống nhắc nhở nói, nhìn bộ dạng của đứa trẻ, chính là hận không thể lập tức nằm xuống.

Nam Chi lập tức tăng tốc, người vẫn luôn yên lặng đi theo phía sau cũng tăng tốc.

“A, ca ca, đây là miếu sao?” Nam Chi ngây người nhìn ngôi miếu rách nát, cửa sổ cùng cửa chính đã đổ nát xiêu xiêu vẹo vẹo, bám đầy bụi.

Đứng sừng sững trong bóng tối, thật giống miệng của một con quái thú, Nam Chi không muốn đi vào, cô cảm thấy còn không bằng ngủ trên mặt đất, cùng ngôi sao trên trời chúc ngủ ngon, cùng mặt trời nói chào buổi sáng.

Nam Chi chần chờ hỏi: “Bên trong không có cái gì đáng sợ chứ?”

Hệ thống: “Trong thế giới võ hiệp, không có sự tồn tại của ma quỷ.”

Nam Chi:……

Nói như vậy lại càng đáng sợ.

Nam Chi thật cẩn thận đi vào, nhìn thấy tượng Bồ Tát đặt giữa nhà, đáng sợ hơn nữa chính là đầu của Bồ Tát đã rơi mất, vừa nhìn, thật giống một con ma không đầu.

Nam Chi mếu máo nói: “Ta sợ, ta sẽ ngủ bên ngoài.”

Nam Chi ôm chó con ra khỏi miếu, hơi thở đều đặn mà ngủ rồi, người đang ẩn nấp nhìn một người một chó đã ngủ, cảm thấy thật cạn lời…

Đây là con nhà ai, cho dù để đứa trẻ hành tẩu giang hồ, nhưng cũng không cần phải chịu khổ như vậy.

Người nọ cũng nằm ở trên cây, bắt đầu nhắm mắt đi ngủ.

Sáng sớm, tiếng chim hót líu lo, núi rừng chìm trong sương mù cùng hơi nước, Nam Chi bị chó con liếm vào mặt, tỉnh dậy, cô ngây thơ chất phác mà duỗi eo.

“Chào buổi sáng, chó con.” Nam Chi lộ ra một nụ cười xán lạn, vuốt ve chó con, từ trong tay nải lấy ra một cái bánh bột ngô, xé ra, vừa ăn vừa đút cho chó con.

Bánh bột ngô rất khô, ăn một chút lại phải uống nước, Nam Chi đổ nước vào lòng bàn tay, đút cho chó con, chó con liếm nước trong tay Nam Chi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Số ký tự: 0