Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Độc Nữ (21)
Ngận Thị Kiểu Tình
2024-11-15 15:56:17
Edit: Kim
“Oa, đây là nhà của ta sao?”
Nam Chi nhìn bậc thang thật dài, hai bên bậc thang trồng đủ loại cây xanh tốt, những bông hoa đua nhau khoe sắc. Khi có gió thổi đến, những cánh hoa rơi xuống, thật giống chốn thần tiên.
Nhìn thì đẹp, nhưng trong thực tế, cây cối nơi này được gieo trồng tạo thành một cơ quan bảo mật, tiến vào bên trong, rất dễ đi lạc, thậm chí còn có thể chạm vào cơ quan mà bỏ mạng.
Đừng nhìn cửa Phí Thành sơn trang đang mở rộng, trên thực tế, có rất nhiều người không thể bước vào được, trực tiếp bị chặn ở bên ngoài.
Trữ Quan thành thành thật thật đưa bái thiếp, “Sư phụ ta là Ngũ Thải đạo nhân, trên đường đi qua quý sơn trang, đặc biệt muốn tới bái phỏng Phương tiền bối.”
Đệ tử Phí Thành sơn trang nhìn bái thiếp, “Thỉnh chờ một chút, ta đi bẩm báo trang chủ.”
“Đa tạ.” Trữ Quan nói lời cảm tạ, xoa đầu Nam Chi, “Vui không, sắp được gặp phụ mẫu ngươi rồi.”
Búi tóc trên đầu cô cũng là do hắn buộc, trải qua hai tháng hành trình, bây giờ phải giao cô cho phụ mẫu, đột nhiên có chút quyến luyến.
Thời điểm bắt đầu, còn có sát thủ truy đuổi, vô cùng chật vật, nhưng sau đó, cũng không còn sát thủ đuổi giết nữa.
Từ màn trời chiếu đất, hoảng sợ như cá lọt lưới, biến thành dạo chơi ngắm phong cảnh, chậm rãi đi, buổi tối cũng không lên đường.
Trữ Quan từ một cái hiệp sĩ thẳng nam, biến thành một bảo mẫu nam, còn lòng vòng lựa chọn quần áo, cài tóc đẹp cho đứa trẻ.
Tuy rằng phong trần mệt mỏi, nhưng vẫn tận lực chăm sóc đứa trẻ.
Thời gian mấy tháng này, cũng đủ để đứa trẻ kể hết toàn bộ câu chuyện.
Biểu cảm Trữ Quan từ ngưng trọng, đến khiếp sợ, đến cạn lời, đến mặt không cảm xúc, cuối cùng là trống rỗng.
Hắn không biết nên cảm thán Chung Ly Sương có bệnh, phát rồ, hay là nên cảm thán đứa trẻ này quá thảm, gánh chịu tất cả.
“Trang chủ mời các ngươi vào.” Đệ tử trông cửa nói với hai người.
Trữ Quan nắm tay Nam Chi, bước lên bậc thang, hỏi Nam Chi: “Tâm trạng thế nào, có háo hức không, có sợ không, có sợ bọn họ không tin ngươi không?”
Nam Chi gật đầu, “Sợ, sợ bọn họ không tin, ta sẽ khóc.”
“Sẽ không, nếu bọn họ không tin, ta mang ngươi đi, kêu sư phụ thu nhận ngươi.” Trữ Quan hoàn toàn có thể tiếp nhận một tiểu sư muội.
Không chừng lão đạo sĩ lỗ mũi trâu kia, nhìn thấy đứa trẻ còn nhỏ như vậy đã có được nội lực thâm hậu, không chừng có thể phấn kích đến mức hái sao trên trời xuống cho đứa trẻ.
Trữ Quan nghĩ như vậy, trong lòng tự nhiên không phúc hậu mà mong chờ phu thê Phương Hành không tin, như vậy hắn có thể đem người về cho lão đạo sĩ.
“Vãn bối bái kiến Phương trang chủ.” Trữ Quan nhìn Phương Hành đã có một vòm râu quanh miệng, vội vàng khom người hành lễ.
Phương Hành là một người nam nhân rất có khí chất, dáng người thon gầy, áo choàng phủ trên người hắn, bay bay tạo cảm giác tiên nhân.
Hắn giữ lại vòm râu này, mục đích để tăng thêm phần mị lực của nam nhân trưởng thành, một nhân sĩ nho nhã, tay cầm Quân Tử kiếm, thật đúng là một chính nhân quân tử.
Có thể là một nam nhân khiến Chung Ly Sương không thể buông bỏ được, mặc kệ là nhân phẩm thế nào, ít nhất khuôn mặt cũng không thể tệ.
Phương Hành nhìn tổ hợp một người lớn một trẻ con một chó, có chút kinh ngạc, nhưng cũng cười với Trữ Quan, khoan dung nhìn tiểu bối, nói: “Sư phụ ngươi dạo này khỏe không?”
“Đa tạ tiền bối quan tâm, hết thảy đều tốt.” Trữ Quan vội vàng nói.
Nam Chi nhìn Phương Hành, trong lòng thực bình tĩnh, nhìn thấy phụ thân cũng thực bình tĩnh.
Trong lòng Phi Yên tỷ tỷ thực bình tĩnh, Nam Chi nghĩ thầm, xem ra Phi Yên tỷ tỷ cũng không thích phụ thân nha!
Phương Hành thấy đứa trẻ đang nhìn mình chằm chằm, ánh mắt không xê dịch, đôi mắt tròn xoe trong veo mà sâu thẳm, bên trong có chứa tò mò…
Phương Hành hỏi: “Đứa trẻ này là……”
Thời điểm hắn vừa nói, liền nhìn thấy Trữ Quan lộ ra biểu tình phức tạp, trong lòng hắn sửng sốt, chẳng lẽ đứa trẻ này có gì đặc biệt, không thể hỏi đến sao?
Phương Hành còn nói thêm: “Không tiện nói thì thôi vậy.”
Trữ Quan thở dài, “Trang chủ, đứa nhỏ này có chút đặc biệt, sợ nói ra có khả năng người không tin, đứa nhỏ này, là nữ nhi đã chết của người với phu nhân.”
“Đây…” Phương Hành lộ vẻ ngạc nhiên, ngay sau đó nhíu mày, “Ngươi không được nói giỡn, loại chuyện này không thể nói đùa, phu nhân ta sắp lâm bồn, nghe được những lời này, chỉ sợ không tốt cho việc sinh nở.”
Thật vất vả quên đi mỗi đau mất nữ nhi, hiện tại đột nhiên lại bị kích thích, đối với cả mẫu tử đều là không tốt.
Trong lòng Trữ Quan lộp bộp, đây là Phương trang chủ không muốn nhận con sao?
Hắn cúi đầu nhìn đứa trẻ, đứa trẻ còn đang ngơ ngác, cũng không có thương tâm, tựa như không có nghe thấy lời Phương trang chủ nói.
Trong khoảng thời gian tiếp xúc, Trữ Quan liền cảm thấy đứa trẻ này có chút ngây ngốc, có lẽ là bởi vì phải ăn độc.
Nhưng mà Phương trang chủ không tin cũng là bình thường, mặc kệ là ai nghe thấy một người đã chết, đột nhiên xác chết vùng dậy đứng trước mặt, cũng đều có phản ứng giống Phương trang chủ.
Lấy nữ nhi đã chết của Phương trang chủ ra nói, người ta không lấy loạn côn ra đuổi đánh hắn, xem ra là còn bởi vì nể mặt mũi của lão đạo sĩ.
Trữ Quan nhanh chóng giải thích cho Phương trang chủ, tại sao đứa trẻ lại chưa chết, đứa trẻ vẫn luôn bị Chung Ly Sương nuôi ở trong lồng, ăn độc mở rộng kinh mạch, đầu óc có chút hỏng.
Lại trở thành vật chứa nội lực của Chung Ly Sương, thay Chung Ly Sương chịu đựng thống khổ tẩu hỏa nhập ma.
Mỗi lần nghe một chuyện, Trữ Quan đều cảm thấy người này quả thật độc ác, nói đi nói lại, yên hận tình thù của người lớn, sao có thể bắt một đứa trẻ gánh chịu.
Phương Hành nghe những lời này, đồng tử run rẩy, là một người luyện võ, cứ thế không khống chế được thân thể mà run rẩy.
Hắn kinh ngạc lại thương tiếc nhìn đứa trẻ đang xoa đầu chó con, đây thật sự là đứa trẻ kia sao?
Chung Ly Sương, Chung Ly Sương……
Trong lòng Phương Hành nổi lên sát ý, trước đây hắn còn cảm thấy thực có lỗi với Chung Ly Sương, đoạn tình cảm trước là hắn lùi bước, thực xin lỗi Chung Ly Sương.
Nhưng hiện tại, muốn đem con hắn trở thành công cụ báo thù, thật là đáng sợ, quá độc ác, quả thực phát rồ.
Mặc kệ đứa nhỏ này có phải là con ruột của hắn hay không, đều bởi vì hắn mà chịu khổ, liên lụy trong đó.
Nói không chừng là tìm một đứa trẻ vô tội, gieo rắc thù hận vào đầu đứa trẻ, tới tìm bọn họ báo thù.
Chung Ly Sương, vì cái gì mà Chung Ly Sương không tới tìm hắn, nàng ta muốn báo thù, cứ tới đây!
Có bệnh, đầu óc có bệnh……
Lúc trước, Phương Hành lựa chọn từ bỏ đoạn cảm tình này, một là bởi vì Tuyệt Tình Cung, hai nữa là dưới sự đuổi cùng giết tận của Tuyệt Tình Cung, Chung Ly Sương bị kích thích dẫn đến hoang tưởng.
Nàng ta trở nên nghi thần nghi quỷ, cảm thấy hắn sẽ vứt bỏ nàng ta, cảm thấy nam nhân đều sẽ bạc tình bạc nghĩa, ở dưới tình huống như thế, sẽ vứt bỏ nàng ta.
Phương Hành giải thích là sẽ không, cuộc sống bị đuổi giết quả thực rất khổ, mà Chung Ly Sương lại càng thêm cố chấp mà hoài nghi, giáo dục của Tuyệt Tình Cung đã khắc sâu vào xương tủy.
Cuối cùng, hắn thật sự như Chung Ly Sương nghĩ mà từ bỏ.
Mà Chung Ly Sương, lại là vẻ mặt đau khổ, mang theo một loại ánh mắt ‘Ta biết mà, ta biết sẽ là kết quả này mà, quả nhiên những gì ta nghĩ đều đúng, ngươi sẽ phản bội ta’, khiến Phương Hành cũng không muốn giải thích nữa.
“Oa, đây là nhà của ta sao?”
Nam Chi nhìn bậc thang thật dài, hai bên bậc thang trồng đủ loại cây xanh tốt, những bông hoa đua nhau khoe sắc. Khi có gió thổi đến, những cánh hoa rơi xuống, thật giống chốn thần tiên.
Nhìn thì đẹp, nhưng trong thực tế, cây cối nơi này được gieo trồng tạo thành một cơ quan bảo mật, tiến vào bên trong, rất dễ đi lạc, thậm chí còn có thể chạm vào cơ quan mà bỏ mạng.
Đừng nhìn cửa Phí Thành sơn trang đang mở rộng, trên thực tế, có rất nhiều người không thể bước vào được, trực tiếp bị chặn ở bên ngoài.
Trữ Quan thành thành thật thật đưa bái thiếp, “Sư phụ ta là Ngũ Thải đạo nhân, trên đường đi qua quý sơn trang, đặc biệt muốn tới bái phỏng Phương tiền bối.”
Đệ tử Phí Thành sơn trang nhìn bái thiếp, “Thỉnh chờ một chút, ta đi bẩm báo trang chủ.”
“Đa tạ.” Trữ Quan nói lời cảm tạ, xoa đầu Nam Chi, “Vui không, sắp được gặp phụ mẫu ngươi rồi.”
Búi tóc trên đầu cô cũng là do hắn buộc, trải qua hai tháng hành trình, bây giờ phải giao cô cho phụ mẫu, đột nhiên có chút quyến luyến.
Thời điểm bắt đầu, còn có sát thủ truy đuổi, vô cùng chật vật, nhưng sau đó, cũng không còn sát thủ đuổi giết nữa.
Từ màn trời chiếu đất, hoảng sợ như cá lọt lưới, biến thành dạo chơi ngắm phong cảnh, chậm rãi đi, buổi tối cũng không lên đường.
Trữ Quan từ một cái hiệp sĩ thẳng nam, biến thành một bảo mẫu nam, còn lòng vòng lựa chọn quần áo, cài tóc đẹp cho đứa trẻ.
Tuy rằng phong trần mệt mỏi, nhưng vẫn tận lực chăm sóc đứa trẻ.
Thời gian mấy tháng này, cũng đủ để đứa trẻ kể hết toàn bộ câu chuyện.
Biểu cảm Trữ Quan từ ngưng trọng, đến khiếp sợ, đến cạn lời, đến mặt không cảm xúc, cuối cùng là trống rỗng.
Hắn không biết nên cảm thán Chung Ly Sương có bệnh, phát rồ, hay là nên cảm thán đứa trẻ này quá thảm, gánh chịu tất cả.
“Trang chủ mời các ngươi vào.” Đệ tử trông cửa nói với hai người.
Trữ Quan nắm tay Nam Chi, bước lên bậc thang, hỏi Nam Chi: “Tâm trạng thế nào, có háo hức không, có sợ không, có sợ bọn họ không tin ngươi không?”
Nam Chi gật đầu, “Sợ, sợ bọn họ không tin, ta sẽ khóc.”
“Sẽ không, nếu bọn họ không tin, ta mang ngươi đi, kêu sư phụ thu nhận ngươi.” Trữ Quan hoàn toàn có thể tiếp nhận một tiểu sư muội.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không chừng lão đạo sĩ lỗ mũi trâu kia, nhìn thấy đứa trẻ còn nhỏ như vậy đã có được nội lực thâm hậu, không chừng có thể phấn kích đến mức hái sao trên trời xuống cho đứa trẻ.
Trữ Quan nghĩ như vậy, trong lòng tự nhiên không phúc hậu mà mong chờ phu thê Phương Hành không tin, như vậy hắn có thể đem người về cho lão đạo sĩ.
“Vãn bối bái kiến Phương trang chủ.” Trữ Quan nhìn Phương Hành đã có một vòm râu quanh miệng, vội vàng khom người hành lễ.
Phương Hành là một người nam nhân rất có khí chất, dáng người thon gầy, áo choàng phủ trên người hắn, bay bay tạo cảm giác tiên nhân.
Hắn giữ lại vòm râu này, mục đích để tăng thêm phần mị lực của nam nhân trưởng thành, một nhân sĩ nho nhã, tay cầm Quân Tử kiếm, thật đúng là một chính nhân quân tử.
Có thể là một nam nhân khiến Chung Ly Sương không thể buông bỏ được, mặc kệ là nhân phẩm thế nào, ít nhất khuôn mặt cũng không thể tệ.
Phương Hành nhìn tổ hợp một người lớn một trẻ con một chó, có chút kinh ngạc, nhưng cũng cười với Trữ Quan, khoan dung nhìn tiểu bối, nói: “Sư phụ ngươi dạo này khỏe không?”
“Đa tạ tiền bối quan tâm, hết thảy đều tốt.” Trữ Quan vội vàng nói.
Nam Chi nhìn Phương Hành, trong lòng thực bình tĩnh, nhìn thấy phụ thân cũng thực bình tĩnh.
Trong lòng Phi Yên tỷ tỷ thực bình tĩnh, Nam Chi nghĩ thầm, xem ra Phi Yên tỷ tỷ cũng không thích phụ thân nha!
Phương Hành thấy đứa trẻ đang nhìn mình chằm chằm, ánh mắt không xê dịch, đôi mắt tròn xoe trong veo mà sâu thẳm, bên trong có chứa tò mò…
Phương Hành hỏi: “Đứa trẻ này là……”
Thời điểm hắn vừa nói, liền nhìn thấy Trữ Quan lộ ra biểu tình phức tạp, trong lòng hắn sửng sốt, chẳng lẽ đứa trẻ này có gì đặc biệt, không thể hỏi đến sao?
Phương Hành còn nói thêm: “Không tiện nói thì thôi vậy.”
Trữ Quan thở dài, “Trang chủ, đứa nhỏ này có chút đặc biệt, sợ nói ra có khả năng người không tin, đứa nhỏ này, là nữ nhi đã chết của người với phu nhân.”
“Đây…” Phương Hành lộ vẻ ngạc nhiên, ngay sau đó nhíu mày, “Ngươi không được nói giỡn, loại chuyện này không thể nói đùa, phu nhân ta sắp lâm bồn, nghe được những lời này, chỉ sợ không tốt cho việc sinh nở.”
Thật vất vả quên đi mỗi đau mất nữ nhi, hiện tại đột nhiên lại bị kích thích, đối với cả mẫu tử đều là không tốt.
Trong lòng Trữ Quan lộp bộp, đây là Phương trang chủ không muốn nhận con sao?
Hắn cúi đầu nhìn đứa trẻ, đứa trẻ còn đang ngơ ngác, cũng không có thương tâm, tựa như không có nghe thấy lời Phương trang chủ nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong khoảng thời gian tiếp xúc, Trữ Quan liền cảm thấy đứa trẻ này có chút ngây ngốc, có lẽ là bởi vì phải ăn độc.
Nhưng mà Phương trang chủ không tin cũng là bình thường, mặc kệ là ai nghe thấy một người đã chết, đột nhiên xác chết vùng dậy đứng trước mặt, cũng đều có phản ứng giống Phương trang chủ.
Lấy nữ nhi đã chết của Phương trang chủ ra nói, người ta không lấy loạn côn ra đuổi đánh hắn, xem ra là còn bởi vì nể mặt mũi của lão đạo sĩ.
Trữ Quan nhanh chóng giải thích cho Phương trang chủ, tại sao đứa trẻ lại chưa chết, đứa trẻ vẫn luôn bị Chung Ly Sương nuôi ở trong lồng, ăn độc mở rộng kinh mạch, đầu óc có chút hỏng.
Lại trở thành vật chứa nội lực của Chung Ly Sương, thay Chung Ly Sương chịu đựng thống khổ tẩu hỏa nhập ma.
Mỗi lần nghe một chuyện, Trữ Quan đều cảm thấy người này quả thật độc ác, nói đi nói lại, yên hận tình thù của người lớn, sao có thể bắt một đứa trẻ gánh chịu.
Phương Hành nghe những lời này, đồng tử run rẩy, là một người luyện võ, cứ thế không khống chế được thân thể mà run rẩy.
Hắn kinh ngạc lại thương tiếc nhìn đứa trẻ đang xoa đầu chó con, đây thật sự là đứa trẻ kia sao?
Chung Ly Sương, Chung Ly Sương……
Trong lòng Phương Hành nổi lên sát ý, trước đây hắn còn cảm thấy thực có lỗi với Chung Ly Sương, đoạn tình cảm trước là hắn lùi bước, thực xin lỗi Chung Ly Sương.
Nhưng hiện tại, muốn đem con hắn trở thành công cụ báo thù, thật là đáng sợ, quá độc ác, quả thực phát rồ.
Mặc kệ đứa nhỏ này có phải là con ruột của hắn hay không, đều bởi vì hắn mà chịu khổ, liên lụy trong đó.
Nói không chừng là tìm một đứa trẻ vô tội, gieo rắc thù hận vào đầu đứa trẻ, tới tìm bọn họ báo thù.
Chung Ly Sương, vì cái gì mà Chung Ly Sương không tới tìm hắn, nàng ta muốn báo thù, cứ tới đây!
Có bệnh, đầu óc có bệnh……
Lúc trước, Phương Hành lựa chọn từ bỏ đoạn cảm tình này, một là bởi vì Tuyệt Tình Cung, hai nữa là dưới sự đuổi cùng giết tận của Tuyệt Tình Cung, Chung Ly Sương bị kích thích dẫn đến hoang tưởng.
Nàng ta trở nên nghi thần nghi quỷ, cảm thấy hắn sẽ vứt bỏ nàng ta, cảm thấy nam nhân đều sẽ bạc tình bạc nghĩa, ở dưới tình huống như thế, sẽ vứt bỏ nàng ta.
Phương Hành giải thích là sẽ không, cuộc sống bị đuổi giết quả thực rất khổ, mà Chung Ly Sương lại càng thêm cố chấp mà hoài nghi, giáo dục của Tuyệt Tình Cung đã khắc sâu vào xương tủy.
Cuối cùng, hắn thật sự như Chung Ly Sương nghĩ mà từ bỏ.
Mà Chung Ly Sương, lại là vẻ mặt đau khổ, mang theo một loại ánh mắt ‘Ta biết mà, ta biết sẽ là kết quả này mà, quả nhiên những gì ta nghĩ đều đúng, ngươi sẽ phản bội ta’, khiến Phương Hành cũng không muốn giải thích nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro