Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Gương Vỡ Lại Là...
Ngận Thị Kiểu Tình
2024-11-15 15:56:17
Edit: Kim
Ánh mắt hoàng đế đảo qua đảo lại giữa hai cha con Cao Chiêm, hắn rất tò mò nhìn đứa trẻ này, vừa không sợ Cao Chiêm, vừa không thân cận với Cao Chiêm.
Rõ ràng lời nói của đứa trẻ rất ấu trĩ, nhưng lại không thể phản bác mấy lời ấu trĩ này.
Đạo đức giả giữa người lớn hoàn toàn không thể sử dụng được trước mặt trẻ con, nhìn thấy Cao Chiêm tức đến mức mặt mày xanh mét, hận không thể cắn người, hoàng đế chỉ muốn cười.
Hắn mở miệng nói: “Ngươi tới cáo ngự trạng, là muốn mẹ ngươi trở về?”
Nam Chi gật đầu, “Đúng vậy, thần chính là muốn mẹ thần trở về.”
Cao Chiêm:……
Đây là thứ con gái gì!
Tác hợp cho mẹ mình ở bên nam nhân khác.
Cao Chiêm thấy vẻ mặt hứng thú của hoàng đế, không nhịn được nói: “Hoàng Thượng, giữa thần và nương tử có chút mâu thuẫn, kỳ thật không thể buông tay được.”
Hoàng đế chỉ nói: “Không phải các ngươi đã hòa li rồi sao, hòa li rồi đã không còn là phu thê, hơn nữa, ngươi dùng cường quyền cướp đoạt tân nương như vậy, chính là cưỡng đoạt dân nữ.”
“Thình thịch……” Cao Chiêm quỳ xuống, lập tức dập đầu cáo tội nói: “Thỉnh Hoàng Thượng thứ tội, thần nhất thời quá sốt ruột, cho nên mới làm như vậy, thần nhất định sẽ bồi thường cho Bạch gia.”
“Chuyện giữa thần và nương tử, thứ cho thần bẩm báo sau.”
Tuyên Uy hầu trừng mắt liếc con trai và cháu gái một cái, bước ra khỏi hàng thỉnh tội nói mình quản gia không nghiêm, thỉnh Hoàng Thượng xử tội.
Hoàng đế trầm mặc, bầu không khí nhất thời trở nên căng thẳng, phía sau Tuyên Uy hầu đã ướt đẫm, thời điểm đang sợ hãi, hoàng đế lên tiếng: “Cũng không phải chuyện to tát gì.”
Tuyên Uy hầu thở ra một hơi, hoàng đế lại nói tiếp: “Nhưng đúng là Cao tướng quân và phu nhân đã hòa li.”
Nam Chi chỉ nghiêng đầu nhìn, có chút mờ mịt, hoàng đế nói với bánh bao nhỏ: “Ngươi muốn làm sao bây giờ?”
Nam Chi không chút suy nghĩ nói: “Hoàng Thượng, thần muốn mẹ rời khỏi Hầu phủ.”
Cô cáo ngự trạng chính là vì muốn cứu mẹ, Nam Chi đột nhiên có chút ngượng ngùng xoắn xít, nhìn hoàng đế, lại cúi đầu, lại ngẩng đầu lên nhìn hoàng đế, lại cúi đầu.
Thấy bộ dạng rối rắm của cô, hoàng đế hỏi: “Ngươi muốn nói gì?”
Nam Chi lập tức nói: “Nếu Hoàng Thượng cho phép mẹ thành thân với Bạch thúc, sẽ không sợ có người cướp mẹ đi, Hoàng Thượng, chỉ có người mới có thể quản mọi thứ.”
Mọi người:……
Con mẹ nó đây là loại hiếu thảo gì!
Bọn họ có chút đồng tình với Cao Chiêm.
Đây là muốn hoàng đế tứ hôn sao, ai lại dám phá hỏng chuyện tứ hôn của hoàng đế, đây đúng là chiêu rút củi dưới đáy nồi, cho dù Cao Chiêu có muốn làm cái gì, hắn cũng phải dè chừng một chút.
Sau lưng đứa trẻ này thật sự không có người xúi giục sao?
Chắc không phải là Bạch gia chứ!
Hoàng đế đầu tiên là cười một tiếng, sau đó nói: “Ai nói với ngươi là ta có thể quản mọi thứ?”
Nam Chi không chút suy nghĩ nói: “Thiên tử, là con của trời cao, không phải là quản mọi người sao?”
“Ha ha ha……” Rốt cuộc hoàng đế cũng không nhịn được mà cười thành tiếng, mặc kệ lời này là thật hay giả, con người đều thích nghe lời nói dễ nghe, đặc biệt là đứa trẻ còn dùng vẻ mặt coi là điều hiển nhiên, không phải là càng chọc ngứa sao.
“Hừm………” Cao Chiêm khịt mũi, không chút dấu vết lau máu nơi khóe miệng, hắn không thể tin được mà nhìn đứa con gái này.
Hắn chưa từng gần gũi với con gái, hắn áy náy với nó, nghĩ sau này sẽ bù đắp thật tốt cho nó, nhưng lại không nghĩ tới nó lại không thích hắn tới như vậy.
Không nghĩ tới người cha ruột là hắn, người khác dỗ cô nói cái gì, cô liền nói cái đó.
Cô tin người ngoài, không tin người cha này là hắn.
Đều là do Phó Văn Phán, đều là do tiện nhân Phó Văn Phán ở giữa chia rẽ, khiến hắn chán ghét đứa nhỏ này.
Đứa nhỏ này là con ruột của hắn.
Cao Chiêm tức giận muốn bóp chết tiện nhân kia.
Nếu hoàng đế ban hôn, hắn sẽ vĩnh viễn không thể ở bên Phó Văn Âm.
Không được, hắn cảm thấy không thể, trong lòng Cao Chiêm tràn ngập sự không cam lòng và đau đớn.
Hắn và Phó Văn Âm đã trải qua nhiều đau khổ như vậy, hạnh phúc quá ít ỏi, bây giờ lại phải tách ra, không được!
Hoàng đế nhìn Cao Chiêm, lại nhìn đứa trẻ, nói với Nam Chi: “Sống cùng cha không tốt sao, cha ngươi là chiến thần Đại Tề, tổ phụ ngươi là Hầu gia, ngươi là tiểu thư khuê các?”
Nam Chi không nhịn được mà nhìn hoàng đế, theo bản năng vò đầu, “Nhưng mẹ không vui vẻ.”
Mẹ của Mạn Nhi không vui lâu như vậy, sau này cũng sẽ không vui vẻ.
Cao Chiêm thấy hoàng đế thiên về phía Hầu phủ, hắn lập tức nói: “Thần đời này chỉ có một thê tử, dù có ba ngàn con sông cũng chỉ múc một gáo nước, cả đời này sẽ không nạp thiếp.”
“Ồ…” Các nam nhân ở đây đều bị sự quyết tâm của Cao Chiêm làm cho hoảng sợ, làm nam nhân, có thể thượng triều, có quyền có thế, chưa nói tới tam cung lục viện, nhưng hậu viện cũng phải có vài phòng tiểu thiếp, còn chưa nói tới mấy cái thông phòng vô danh.
Bây giờ Cao Chiêm nói cái gì mà ‘một đời chỉ có hai người’, Cao Chiêm à, đây là đang phản bội lại giai cấp và quyền lực của nam nhân đấy!
Có thể tưởng tượng, Cao Chiêm làm ra những việc này, chủ mẫu trong nhà hẳn là ngày nào cũng nhắc tới nam nhân thâm tình.
Để làm gì vậy!
Vì sợ vợ, mà chỉ sống chung với một nữ nhân cả đời để bị các nam nhân khác cười nhạo, bởi vì như vậy mà phản bội quyền lực của nam nhân.
Mọi người đều giống nhau, nhưng ngươi lại thanh lệ thoát tục, ngươi ghê gớm, ngươi thanh cao.
Hoàng đế nhướng mày, cảm thán nói: “Không ngờ Cao tướng quân lại là một người thâm tình như thế.”
Nam Chi:???
Cái gì?
Hắn là người thâm tình?
Tại sao ta lại cảm thấy không tin tưởng chút nào?
Hắn thâm tình là đối xử không tốt, ai là người cứu hắn thì hắn sẽ thích người đó, còn không phải là chỉ yêu bản thân mình thôi sao?
Nam Chi thấy tình hình trên triều đang phát triển theo hướng kỳ quái, không nhịn được nói: “Nhưng mà cha, cha đã thành thân với dì cả rồi, sao cha có thể thành thân với mẹ được?”
Cao Chiêm hít sâu một hơi, hơi nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta sẽ hưu nữ nhân kia, nàng ta lừa gạt ta.”
Nam Chi bối rối gãi đầu, “Cha vì cưới dì cả mà hưu mẹ, bây giờ lại vì cưới mẹ mà lại hưu dì cả, cha, cha đang chơi trò gì vậy, thật vô trách nhiệm!”
Trong mắt Nam Chi tỏ vẻ ‘có phải ngươi có bệnh không’.
Mọi người:……
Nghe xong cảm thấy thật cạn lời.
Hoàng đế cũng không nói nên lời, hắn cũng không ngờ hậu viện của Cao Chiêm lại có nhiều chuyện rắc rối như vậy.
Nhưng có thể lợi dụng chuyện nhà của thần tử để đạt được một số mục đích.
Hoàng đế nói: “Ngươi đúng là rất thâm tình, nhưng nữ nhi nhà người ta đi theo ngươi, ngươi cũng không thể vứt bỏ người ta đi được.”
Sắc mặt Cao Chiêm vô cùng khó coi, ý nghĩ muốn giết Phó Văn Phán hắn cũng có, còn phải giữ Phó Văn Phán lại bên cạnh, trong lòng Cao Chiêm tràn ngập sát khí.
Tới thời điểm khó xử………..
Hoàng Thượng vẫn chưa nói sẽ cho mẹ trở về, ngược lại là nói về việc thâm tình của Cao Chiêm, Nam Chi mơ hồ biết được, chuyện này không thể đạt được.
Cô có chút thất vọng, vốn tưởng rằng cáo ngự trạng có thể giúp mẹ rời khỏi Hầu phủ, nhưng Cao Chiêm trước mặt hoàng đế lại nói cái gì mà thâm tình.
Khiến Nam Chi vô cùng mờ mịt, thâm tình cái gì!
Nam Chi không hiểu hai chữ này.
Cao Chiêm đột nhiên dập đầu nói: “Hoàng Thượng, thần bị thương trên chiến trường, đã không còn khả năng chỉ huy quân đội nữa, xin bệ hạ tìm một tướng quân khác.”
Ánh mắt hoàng đế đảo qua đảo lại giữa hai cha con Cao Chiêm, hắn rất tò mò nhìn đứa trẻ này, vừa không sợ Cao Chiêm, vừa không thân cận với Cao Chiêm.
Rõ ràng lời nói của đứa trẻ rất ấu trĩ, nhưng lại không thể phản bác mấy lời ấu trĩ này.
Đạo đức giả giữa người lớn hoàn toàn không thể sử dụng được trước mặt trẻ con, nhìn thấy Cao Chiêm tức đến mức mặt mày xanh mét, hận không thể cắn người, hoàng đế chỉ muốn cười.
Hắn mở miệng nói: “Ngươi tới cáo ngự trạng, là muốn mẹ ngươi trở về?”
Nam Chi gật đầu, “Đúng vậy, thần chính là muốn mẹ thần trở về.”
Cao Chiêm:……
Đây là thứ con gái gì!
Tác hợp cho mẹ mình ở bên nam nhân khác.
Cao Chiêm thấy vẻ mặt hứng thú của hoàng đế, không nhịn được nói: “Hoàng Thượng, giữa thần và nương tử có chút mâu thuẫn, kỳ thật không thể buông tay được.”
Hoàng đế chỉ nói: “Không phải các ngươi đã hòa li rồi sao, hòa li rồi đã không còn là phu thê, hơn nữa, ngươi dùng cường quyền cướp đoạt tân nương như vậy, chính là cưỡng đoạt dân nữ.”
“Thình thịch……” Cao Chiêm quỳ xuống, lập tức dập đầu cáo tội nói: “Thỉnh Hoàng Thượng thứ tội, thần nhất thời quá sốt ruột, cho nên mới làm như vậy, thần nhất định sẽ bồi thường cho Bạch gia.”
“Chuyện giữa thần và nương tử, thứ cho thần bẩm báo sau.”
Tuyên Uy hầu trừng mắt liếc con trai và cháu gái một cái, bước ra khỏi hàng thỉnh tội nói mình quản gia không nghiêm, thỉnh Hoàng Thượng xử tội.
Hoàng đế trầm mặc, bầu không khí nhất thời trở nên căng thẳng, phía sau Tuyên Uy hầu đã ướt đẫm, thời điểm đang sợ hãi, hoàng đế lên tiếng: “Cũng không phải chuyện to tát gì.”
Tuyên Uy hầu thở ra một hơi, hoàng đế lại nói tiếp: “Nhưng đúng là Cao tướng quân và phu nhân đã hòa li.”
Nam Chi chỉ nghiêng đầu nhìn, có chút mờ mịt, hoàng đế nói với bánh bao nhỏ: “Ngươi muốn làm sao bây giờ?”
Nam Chi không chút suy nghĩ nói: “Hoàng Thượng, thần muốn mẹ rời khỏi Hầu phủ.”
Cô cáo ngự trạng chính là vì muốn cứu mẹ, Nam Chi đột nhiên có chút ngượng ngùng xoắn xít, nhìn hoàng đế, lại cúi đầu, lại ngẩng đầu lên nhìn hoàng đế, lại cúi đầu.
Thấy bộ dạng rối rắm của cô, hoàng đế hỏi: “Ngươi muốn nói gì?”
Nam Chi lập tức nói: “Nếu Hoàng Thượng cho phép mẹ thành thân với Bạch thúc, sẽ không sợ có người cướp mẹ đi, Hoàng Thượng, chỉ có người mới có thể quản mọi thứ.”
Mọi người:……
Con mẹ nó đây là loại hiếu thảo gì!
Bọn họ có chút đồng tình với Cao Chiêm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đây là muốn hoàng đế tứ hôn sao, ai lại dám phá hỏng chuyện tứ hôn của hoàng đế, đây đúng là chiêu rút củi dưới đáy nồi, cho dù Cao Chiêu có muốn làm cái gì, hắn cũng phải dè chừng một chút.
Sau lưng đứa trẻ này thật sự không có người xúi giục sao?
Chắc không phải là Bạch gia chứ!
Hoàng đế đầu tiên là cười một tiếng, sau đó nói: “Ai nói với ngươi là ta có thể quản mọi thứ?”
Nam Chi không chút suy nghĩ nói: “Thiên tử, là con của trời cao, không phải là quản mọi người sao?”
“Ha ha ha……” Rốt cuộc hoàng đế cũng không nhịn được mà cười thành tiếng, mặc kệ lời này là thật hay giả, con người đều thích nghe lời nói dễ nghe, đặc biệt là đứa trẻ còn dùng vẻ mặt coi là điều hiển nhiên, không phải là càng chọc ngứa sao.
“Hừm………” Cao Chiêm khịt mũi, không chút dấu vết lau máu nơi khóe miệng, hắn không thể tin được mà nhìn đứa con gái này.
Hắn chưa từng gần gũi với con gái, hắn áy náy với nó, nghĩ sau này sẽ bù đắp thật tốt cho nó, nhưng lại không nghĩ tới nó lại không thích hắn tới như vậy.
Không nghĩ tới người cha ruột là hắn, người khác dỗ cô nói cái gì, cô liền nói cái đó.
Cô tin người ngoài, không tin người cha này là hắn.
Đều là do Phó Văn Phán, đều là do tiện nhân Phó Văn Phán ở giữa chia rẽ, khiến hắn chán ghét đứa nhỏ này.
Đứa nhỏ này là con ruột của hắn.
Cao Chiêm tức giận muốn bóp chết tiện nhân kia.
Nếu hoàng đế ban hôn, hắn sẽ vĩnh viễn không thể ở bên Phó Văn Âm.
Không được, hắn cảm thấy không thể, trong lòng Cao Chiêm tràn ngập sự không cam lòng và đau đớn.
Hắn và Phó Văn Âm đã trải qua nhiều đau khổ như vậy, hạnh phúc quá ít ỏi, bây giờ lại phải tách ra, không được!
Hoàng đế nhìn Cao Chiêm, lại nhìn đứa trẻ, nói với Nam Chi: “Sống cùng cha không tốt sao, cha ngươi là chiến thần Đại Tề, tổ phụ ngươi là Hầu gia, ngươi là tiểu thư khuê các?”
Nam Chi không nhịn được mà nhìn hoàng đế, theo bản năng vò đầu, “Nhưng mẹ không vui vẻ.”
Mẹ của Mạn Nhi không vui lâu như vậy, sau này cũng sẽ không vui vẻ.
Cao Chiêm thấy hoàng đế thiên về phía Hầu phủ, hắn lập tức nói: “Thần đời này chỉ có một thê tử, dù có ba ngàn con sông cũng chỉ múc một gáo nước, cả đời này sẽ không nạp thiếp.”
“Ồ…” Các nam nhân ở đây đều bị sự quyết tâm của Cao Chiêm làm cho hoảng sợ, làm nam nhân, có thể thượng triều, có quyền có thế, chưa nói tới tam cung lục viện, nhưng hậu viện cũng phải có vài phòng tiểu thiếp, còn chưa nói tới mấy cái thông phòng vô danh.
Bây giờ Cao Chiêm nói cái gì mà ‘một đời chỉ có hai người’, Cao Chiêm à, đây là đang phản bội lại giai cấp và quyền lực của nam nhân đấy!
Có thể tưởng tượng, Cao Chiêm làm ra những việc này, chủ mẫu trong nhà hẳn là ngày nào cũng nhắc tới nam nhân thâm tình.
Để làm gì vậy!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vì sợ vợ, mà chỉ sống chung với một nữ nhân cả đời để bị các nam nhân khác cười nhạo, bởi vì như vậy mà phản bội quyền lực của nam nhân.
Mọi người đều giống nhau, nhưng ngươi lại thanh lệ thoát tục, ngươi ghê gớm, ngươi thanh cao.
Hoàng đế nhướng mày, cảm thán nói: “Không ngờ Cao tướng quân lại là một người thâm tình như thế.”
Nam Chi:???
Cái gì?
Hắn là người thâm tình?
Tại sao ta lại cảm thấy không tin tưởng chút nào?
Hắn thâm tình là đối xử không tốt, ai là người cứu hắn thì hắn sẽ thích người đó, còn không phải là chỉ yêu bản thân mình thôi sao?
Nam Chi thấy tình hình trên triều đang phát triển theo hướng kỳ quái, không nhịn được nói: “Nhưng mà cha, cha đã thành thân với dì cả rồi, sao cha có thể thành thân với mẹ được?”
Cao Chiêm hít sâu một hơi, hơi nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta sẽ hưu nữ nhân kia, nàng ta lừa gạt ta.”
Nam Chi bối rối gãi đầu, “Cha vì cưới dì cả mà hưu mẹ, bây giờ lại vì cưới mẹ mà lại hưu dì cả, cha, cha đang chơi trò gì vậy, thật vô trách nhiệm!”
Trong mắt Nam Chi tỏ vẻ ‘có phải ngươi có bệnh không’.
Mọi người:……
Nghe xong cảm thấy thật cạn lời.
Hoàng đế cũng không nói nên lời, hắn cũng không ngờ hậu viện của Cao Chiêm lại có nhiều chuyện rắc rối như vậy.
Nhưng có thể lợi dụng chuyện nhà của thần tử để đạt được một số mục đích.
Hoàng đế nói: “Ngươi đúng là rất thâm tình, nhưng nữ nhi nhà người ta đi theo ngươi, ngươi cũng không thể vứt bỏ người ta đi được.”
Sắc mặt Cao Chiêm vô cùng khó coi, ý nghĩ muốn giết Phó Văn Phán hắn cũng có, còn phải giữ Phó Văn Phán lại bên cạnh, trong lòng Cao Chiêm tràn ngập sát khí.
Tới thời điểm khó xử………..
Hoàng Thượng vẫn chưa nói sẽ cho mẹ trở về, ngược lại là nói về việc thâm tình của Cao Chiêm, Nam Chi mơ hồ biết được, chuyện này không thể đạt được.
Cô có chút thất vọng, vốn tưởng rằng cáo ngự trạng có thể giúp mẹ rời khỏi Hầu phủ, nhưng Cao Chiêm trước mặt hoàng đế lại nói cái gì mà thâm tình.
Khiến Nam Chi vô cùng mờ mịt, thâm tình cái gì!
Nam Chi không hiểu hai chữ này.
Cao Chiêm đột nhiên dập đầu nói: “Hoàng Thượng, thần bị thương trên chiến trường, đã không còn khả năng chỉ huy quân đội nữa, xin bệ hạ tìm một tướng quân khác.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro