Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Gương Vỡ Lại Là...

Ngận Thị Kiểu Tình

2024-11-15 15:56:17

Edit: Kim

Nam Chi nằm yên trên giường hơn một tháng, Phó Văn Âm mới cho cô xuống giường, ngày nào cũng để mấy đứa trẻ vây quanh mép giường chơi đùa với Nam Chi.

Nam Chi rất tò mò hỏi Phó Văn Âm: “Mẹ, mẹ đi tìm hoàng đế cầu tình cho Lý tiểu thư sao?”

Phó Văn Âm gật đầu, “Nhìn thấy nàng, ta lại nghĩ đến bản thân mình trước kia, khờ dại tin tưởng Cao Chiêm.”

“Hơn nữa Lý tiểu thư cũng không làm khó ta, chỉ giam ta lại.”

Tuy rằng Lý tiểu thư có nói năng gay gắt, nhưng cũng chưa từng làm nhục nàng.

Nữ tử như vậy, lại bị Cao Chiêm hủy hoại.

Phó Văn Âm thấy rất phiền vì Cao Chiêm kéo người vô tội vào chuyện này.

Lý tiểu thư đâu có làm gì sai?

Chỉ bởi vì thích Cao Chiêm, cho nên phải bị Cao Chiêm lợi dụng sao?

Hoàn cảnh của Lý tiểu thư sẽ không ổn, khiến cha mình mất đi chức quan, là tội nhân của gia tộc.

Còn khiến thanh danh của bản thân mình trở nên khó nghe, chuyện hứa hôn về sau cũng trở nên khó khăn.

Lý tiểu thư không thể gả cho Cao Chiêm, gia tộc nàng sẽ không đồng ý.

Cao Chiêm lại hại thêm một người, hắn luôn tùy ý vứt bỏ tình yêu và sự tín nhiệm mà nữ tử dành cho hắn, làm tổn thương nữ tử.

Hắn sẽ không để ý đến hành vi của mình sẽ mang tới tai họa lớn đến thế nào cho người khác.

Đến tận bây giờ, Cao Chiêm vẫn có thể mê hoặc nữ tử, mị lực cũng thật lớn.

Hoàng đế sẽ xử lý Cao Chiêm như thế nào, tới bây giờ vẫn chưa có tin tức.

Phó Văn Âm thật sự sợ Cao Chiêm, chỉ cần Cao Chiêm còn tồn tại, là có thể làm ra đủ mọi chuyện.

Có nhiều chuyện bởi vì Cao Chiêm mà xảy ra, liên lụy tới rất nhiều người, khiến nhiều người bị quấn vào trong đó như vậy, có tội, vô tội, tất cả đều bị liên lụy.

Trong lòng Phó Văn Âm vô cùng nặng nề, cũng vô cùng sợ hãi.

Nam Chi gật đầu, “Mẹ làm rất đúng, con ủng hộ mẹ, chờ mông con lành lại, con cũng sẽ đi cầu tình giúp mẹ.”

Phó Văn Âm xoa đầu nhỏ của con gái, nàng dặn dò nói: “Sau này chúng ta không cáo ngự trạng nữa.”

Mặc dù là Phó Văn Âm, mỗi lần nhìn thấy đứa trẻ đi cáo ngự trạng, cũng đều không nhịn được mà muốn che mặt.

Đắc tội quá nhiều người, các nàng còn có thể sống sót được ở kinh thành hay không.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nam Chi: “Nhưng mà, chúng ta chỉ có thể cáo ngự trạng.”

Phó Văn Âm:……

Nhìn thấy mẹ còn muốn nói cái gì đó, Nam Chi nhanh chóng nói sang chuyện khác, “Mẹ, con muốn ăn chân giò.”

Nghe thấy chân giò, mấy đứa trẻ bên cạnh đều không nhịn được mà nuốt nước miếng, Phó Văn Âm đương nhiên là đồng ý, “Được, mẹ đi mua cho con.”

Phó Văn Âm xách rổ đi ra ngoài, gặp được Bạch Quân Nghĩa, Phó Văn Âm nhìn Bạch Quân Nghĩa, quan tâm hỏi: “Chàng không tới học đường sao?”

Bạch Quân Nghĩa gật đầu rồi nói: “Ta trở về lấy một ít đồ.”

Sau đó hai người rơi vào trầm mặc, vẻ mặt Bạch Quân Nghĩa ảm đạm, Phó Văn Âm cười nói: “Đứa trẻ muốn ăn chân giò, ta đi mua cho con bé.”

Bạch Quân Nghĩa gật đầu, “Nàng đi đi thôi.”

Nhìn bóng lưng Phó Văn Âm, Bạch Quân Nghĩa không nhịn được mà hô: “Văn Âm, ta đã bước vào giai đoạn cuối, ta sắp thi cử nhân.”

Thân hình Phó Văn Âm dừng lại, quay đầu nhìn Bạch Quân Nghĩa, nở nụ cười ngọt ngào, “Bạch đại ca, chàng nhất định có thể thi đậu, ta chúc chàng sớm được đề tên trên bảng vàng.”

Vẻ mặt nàng chân thành dịu dàng, ánh nắng chiếu lên khuôn mặt nàng, phủ lên một tầng ánh sáng ấm áp, khiến Bạch Quân Nghĩa có chút choáng váng.

Hắn nhìn nàng đi rồi, không còn nhìn thấy bóng người nữa, mới chậm rãi đi về nhà.

“Con lại đi gặp Phó Văn Âm sao?” Sắc mặt Bạch mẫu không được tốt mà hỏi.

Vẻ mặt Bạch Quân Nghĩa cứng lại, hắn hỏi: “Mẹ, không phải là mẹ rất thích Văn Âm sao?”

Bạch mẫu lại nói: “Ta đúng là thích nàng, con người nàng cũng không tồi, nhưng mà, bá tánh nhỏ bé như chúng ta muốn có cuộc sống yên bình, không thể chịu được lăn lộn như vậy.”

“Con trai à, đêm nào ta cũng không ngủ được, lo lắng hãi hùng, ta thật sự rất sợ, thực sự rất sợ.”

Người con dâu như vậy, Bạch gia không dám trèo cao.

Người ta bây giờ là mệnh phụ thất phẩm, là cáo mệnh phu nhân.

Bạch Quân Nghĩa mím môi thành một đường thẳng, bất đắc dĩ hỏi: “Mẹ, nếu con nỗ lực, có thể bảo vệ được người nhà, bảo vệ được mọi người thì sao?”

Bạch mẫu nhíu chặt mày, “Con cũng đừng có lúc nào cũng nghĩ tới việc ở bên nàng, Cao Chiêm kia chính là không thể từ bỏ Phó Văn Âm, đến cuối cùng mới rơi vào kết cục ngày hôm nay.”

Bạch mẫu rất sợ, cũng chỉ hy vọng có thể sống cuộc sống an ổn, người một nhà bình an vô sự.

Bộ dạng đằng đằng sát khí của Cao Chiêm, thật sự còn đạt tới trình độ dọa Bạch mẫu đang ngủ cũng bật khóc.

Bạch Quân Nghĩa nhìn khuôn mặt già nua thêm mấy phần mệt mỏi, thái dương đã xuất hiện thêm nhiều sợi tóc bạc, mẹ già rồi, Bạch Quân Nghĩa có thể cảm nhận được.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thân hình Bạch Quân Nghĩa uể oải rũ xuống, khàn khàn nói: “Con đã biết rồi mẹ.”

Hắn và Phó Văn Âm chung quy lại là có duyên nhưng không có phận, hắn không thể mặc kệ người nhà, làm lơ sự thống khổ của người nhà.

Trong ngục Đại Lý Tự!

Nơi này, tối tăm không ánh sáng, một nơi mà ngay cả ánh sáng mặt trời cũng không thể chạm tới.

Những tiếng rên rỉ đau đớn, những lời lăng mạ giận dữ và những lời cầu xin yếu ớt tràn ngập bầu không khí, trộn lẫn với thứ mùi khó chịu, tấn công năm giác quan của con người.

Cao Chiêm ngồi trên đống cỏ khô, cho dù có bị giam, thân hình hắn vẫn ngay ngắn như cũ, giống như đang ngồi ở nơi nguy nga tráng lệ nào đó, hắn không nói gì, không cầu xin, mặc áo tù nhân, nhưng khí chất lại bất phàm.

Đã ở trong tù còn tỏ vẻ như vậy, thật sự khiến người ta muốn đấm hắn một trận.

Đại thái giám đứng trước ngục sắt nói: “Cao Chiêm.”

Cao Chiêm hơi ngước mắt lên, rõ ràng là đang ngồi, nhưng lại có một loại cảm giác từ trên cao nhìn xuống, hắn lên tiếng nói: “Trương công công, đã lâu không gặp.”

“Hoàng Thượng muốn nói gì với ta đúng không?” Cao Chiêm ngồi đó, hoàn toàn không có chút thái độ khiêm tốn nào.

Trương công công hít một hơi thật sâu, thậm chí còn có thể cười tủm tỉm nói: “Thánh Thượng quả thực có lời muốn nói với ngươi, nữ nhân mà ngươi giấu đi, đã tìm được rồi, bây giờ còn trở thành mệnh phụ thất phẩm.”

Cao Chiêm chỉ ồ một tiếng, “Tìm được rồi à!”

Trương công công còn nói thêm: “Hung Nô bên kia cũng đã bị đánh lui, bọn họ muốn dùng ngươi để trao đổi, nhưng mà cũng không kiên định lắm, không được bao lâu thì bọn họ cũng lui binh.”

Cao Chiêm mặt không biến sắc, thậm chí còn nói: “Cảm ơn Hoàng Thượng đã không giao ta ra, rơi vào trong tay bọn Hung Nô, không thể có kết cục tốt được.”

“Đương nhiên, có không rơi vào trong tay Hung Nô, kết cục của ta cũng không thể tốt được.”

Trương công công thấy lúc này rồi mà Cao Chiêm vẫn còn có thể giữ bình tĩnh, không nhịn được mà nhíu mày, Cao Chiêm còn có cái gì để dựa vào?

Trương công công nói: “Cao Chiêm, chọn được ngày rồi ngươi sẽ bị xử tử.”

Cao Chiêm thực bình tĩnh mà nói: “Đa tạ ngươi quan tâm.”

Trương công công thấy Cao Chiêm dầu muối đều không ăn, mặc kệ là có diễn kịch không, hắn vẫn phải trở về bẩm báo với hoàng đế.

Trương công công còn ở trong bóng tối quan sát một phen, thấy Cao Chiêm ngồi ở bên kia, bất động như núi.

Nhìn một hồi lâu, Trương công công mới trở về bẩm báo hoàng đế, hoàng đế nghe xong, gật gật đầu, tỏ vẻ mình đã biết.

Mặc kệ Cao Chiêm có phản ứng gì, dù sao thì cũng đã rút dây động rừng, hoàng đế muốn xem xem, Cao Chiêm còn có chiêu gì tiếp theo.

Hắn nhất định phải ép Cao Chiêm phát huy hết bản lĩnh, rốt cuộc sau lưng hắn những người này đã làm những gì.

Mọi người đều phải nằm dưới sự kiểm soát của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Số ký tự: 0