Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Gương Vỡ Lại Là...
Ngận Thị Kiểu Tình
2024-11-15 15:56:17
Edit: Kim
Có rất nhiều tiểu thư khuê các đứng bên cửa sổ, sôi nổi ném túm thơm, trâm cài, thậm chí là đồ trang sức xuống trước mặt ba người, ai nấy đều cười hì hì, bầu không khí tràn ngập hơi thở vui mừng.
Phó Văn Âm nhìn thấy, cũng nở nụ cười, thật lòng cảm thấy vui mừng cho Bạch Quân Nghĩa, hắn có tương lai tốt đẹp.
“Bạch thúc thúc, Bạch thúc thúc……” Nam Chi nhảy dựng lên, hét lên với Bạch Quân Nghĩa, Bạch Quân Nghĩa nhìn về phía này, nhìn thấy Phó Văn Âm, nở nụ cười với nàng.
Phó Văn Âm cũng mỉm cười đáp lại, ngay sau đó cúi đầu, không nhìn lâu, nụ cười trên mặt Bạch Quân Nghĩa hơi cứng lại, hắn quay người đi, tiếp tục diễu hành.
“Thật là uy phong nha!” Trên đường về nhà, Cẩu Đản cảm thán nói.
Nam Chi cảm thấy thế giới cổ đại thật không tốt, tại sao nữ tử lại không được đi học, chỉ có nam tử mới có thể đi học?
Thật không công bằng, dựa vào cái gì nha!
Những chuyện Nam Chi cho là điều hiển nhiên, ở nơi này lại không phải là điều hiển nhiên, thật sự khiến Nam Chi nghi hoặc lại thất vọng.
Ta còn là một đứa trẻ, ta nên đi học.
Nam Chi hỏi Cẩu Đản: “Ngươi muốn đi học sao?”
Cẩu Đản sửng sốt một chút, lắc đầu: “Ta là một kẻ ăn mày, có thể được phu nhân thu nhận đã là rất may mắn, đọc sách là chuyện ta không nên nghĩ tới, ta còn phải nỗ lực làm việc báo đáp phu nhân.”
Phó Văn Âm nhìn mấy đứa trẻ, “Các ngươi muốn học cái gì, lớn lên muốn làm gì?”
“Nữ hài thì học thêu hoa đi, nam hài đi theo võ sư học võ rèn luyện sức khỏe, còn việc đọc sách……” Phó Văn Âm nhìn ba cái nam hài, ba cái nữ hài, có chút khó khăn đây.
Nam Chi……
Thêu hoa sao, rất khó nha.
Sau khi diễu hành, Bạch Quân Nghĩa tham gia đủ loại yến hội xong, say khướt mà gõ cửa nhà Phó Văn Âm.
Cẩu Đản mở cửa, nhìn thấy là Bạch Quân Nghĩa, lập tức hô: “Thám Hoa tới, Thám Hoa tới.”
Bạch Quân Nghĩa không có vào nhà, mà là ở ngoài sân nhìn Phó Văn Âm, vẻ mặt ôn nhu, “Văn Âm, ta nhớ nàng.”
Phó Văn Âm chỉ nói: “Chàng uống say rồi.”
Bây giờ nàng chỉ muốn chạy trốn, chạy đi thật xa.
Đừng tới đây, Phó Văn Âm cảm thấy rất sợ hãi.
Bạch Quân Nghĩa lắc đầu, “Ta chỉ muốn tới thăm nàng, bây giờ ta sẽ đi.”
Bạch Quân Nghĩa loạng choạng đi rồi, cũng không nói gì thêm.
Không lâu sau, lại truyền tới tin tức Bạch Quân Nghĩa sắp thành thân, Bạch mẫu tới đưa thiệp mời, nhà gái là thứ nữ quan tam phẩm, tuy rằng là thứ nữ, nhưng luôn được nuôi dưỡng dưới danh nghĩa của mẹ cả.
Có thể nói, Bạch gia có được một nhà thông gia như vậy, tương lai sẽ lên như diều gặp gió.
Phó Văn Âm thật lòng chúc mừng với Bạch mẫu, trên mặt Bạch mẫu cũng là vẻ vui mừng, nói Phó Văn Âm tới uống rượu mừng.
Phó Văn Âm cười nói, nếu rảnh sẽ đi.
Nàng và Bạch Quân Nghĩa thiếu chút nữa đã thành thân, nàng đi sẽ khiến tân nương thêm đen đủi, nàng không dám đi.
Nam Chi có chút thất vọng, nhìn thiệp mời, “Bạch thúc thúc sắp thành thân.” Thành thân cùng người khác.
Ngược lại, Phó Văn Âm lại thở phào nhẹ nhõm một hơi, “Vậy cũng tốt, Bạch thúc thúc con khổ tận cam lai, con đường về sau sẽ bằng phẳng.”
Hy vọng Bạch Quân Nghĩa và thê tử sẽ ân ân ái ái đến đầu bạc, sau này nàng sẽ không xuất hiện trước mặt Bạch Quân Nghĩa nữa.
Với phẩm hạnh của Bạch Quân Nghĩa, nhất định sẽ đối xử tốt với thê tử.
Nam Chi gật đầu, “Bạch thúc thúc vui vẻ là được.”
Mạn Nhi còn muốn Bạch thúc thúc trở thành cha dượng, nhưng bây giờ đã không còn cha dượng.
Mẹ nàng cũng không muốn gả cho người khác, Mạn Nhi không có cha.
Cha ruột không có, cha dượng cũng không có.
Nam Chi thở dài, nhiệm vụ này sẽ không thất bại đi.
Nhiệm vụ này làm người ta mệt muốn chết, còn luôn gặp ác mộng, nếu thất bại, Nam Chi chỉ tưởng tượng một chút, đã muốn khóc, oa oa oa (╥╯^╰╥).
Bạch Quân Nghĩa thành thân, Phó Văn Âm không đến, thành thân không được bao lâu, thê tử của Bạch Quân Nghĩa, con gái của quan lớn tam phẩm tới thăm.
Phó Văn Âm vô cùng khẩn trương, trước kia khi Phó Văn Âm gả cho Cao Chiêm, từng chịu không ít lời trào phúng từ các tiểu thư quý tộc.
Cái loại cảm giác nói lời ưu nhã nhưng lại như mang đao kiếm mà chèn ép, khiến người ta vô cùng khó chịu, khiến người ta không thể phản bác, Phó Văn Âm rất sợ nàng kia tới tìm mình gây khó dễ.
Nếu nàng nói giữa bản thân và Bạch Quân Nghĩa đã kết thúc, liệu đối phương có tin không?
Trong lúc Phó Văn Âm còn đang lo lắng, đã gặp được thê tử của Bạch Quân Nghĩa.
“Phu nhân kim an.” Tuy rằng Trương Dao là con gái của quan lớn tam phẩm, nhưng trên người nàng cũng không có cáo mệnh, gặp Phó Văn Âm còn phải hành lễ.
Phó Văn Âm vội vàng đỡ nàng lên, Trương Dao đứng lên, cho Nam Chi quà gặp mặt, là một cái khóa vàng nhỏ, Phó Văn Âm vội vàng từ chối, Trương Dao cười nói: “Ta thích đứa trẻ, đứa trẻ rất đáng yêu.”
Phó Văn Âm thấy thái độ của nàng còn xem như là ôn hòa, cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Hai người nói chuyện với nhau, lần này Trương Dao đến, là muốn xác định thái độ của Phó Văn Âm đối với Bạch Quân Nghĩa, Phó Văn Âm tỏ ra kiên quyết sẽ không qua lại với Bạch Quân Nghĩa, ngay cả là bạn bè cũng không.
Trương Dao khá hài lòng, ngượng ngùng nói với Phó Văn Âm ở chung với Bạch Quân Nghĩa như thế nào, nói trắng ra là Bạch Quân Nghĩa dịu dàng cỡ nào, săn sóc nàng cỡ nào.
Phó Văn Âm hoàn toàn không ghen ghét, thậm chí còn vui mừng vì Bạch Quân Nghĩa đối xử tốt với thê tử như vậy, không có bởi vì nàng mà sinh ra hiềm khích.
Phó Văn Âm thật sự hèn nhát và rụt rè như vậy.
Trương Dao cẩn thận quan sát Phó Văn Âm, trái tim đang lơ lửng cũng đi xuống.
Trước khi thành thân, không phải là nàng chưa từng nghe về chuyện giữa Bạch Quân Nghĩa và Phó Văn Âm, bọn họ đã sắp thành thân.
Bây giờ xem ra, đã cắt đứt.
Từ giờ về sau nàng còn phải trông chừng Bạch Quân Nghĩa cẩn thận.
Trương Dao đi rồi, Phó Văn Âm thở ra một hơi thật mạnh, nàng như một con ốc sên chỉ dám trốn trong vỏ, không muốn có bất kỳ kẻ nào quấy rầy nàng.
Bây giờ Phó Văn Âm có chút sợ xã hội!
Nam Chi đưa khóa vàng nhỏ cho Phó Văn Âm, “Mẹ, chỗ vàng này có thể mua được rất nhiều thứ.”
Phó Văn Âm cất đi, “Mẹ thay con giữ tới khi con gả….”
Làm của hồi môn?
Phó Văn Âm lại lâm vào lo âu, bởi vì nàng liên lụy, đứa nhỏ này có thể tìm được nhà chồng hay không, lại nhìn thấy đứa trẻ cầm thanh kiếm gỗ đâm xuống đất, mí mắt nàng lại giật giật.
Không riêng gì thanh danh không tốt, còn bạo lực.
Phó Văn Âm giải trừ khế ước của mấy đứa trẻ, đem bọn họ nuôi dưỡng dưới danh nghĩa của mình, bây giờ Phó Văn Âm đã là mẹ nuôi của mấy đứa trẻ.
Bọn họ vốn là ăn mày, có người thu nhận đã là rất may mắn, đặc biệt là còn gặp được phu nhân dịu dàng giống như mẹ Mạn Nhi.
Bây giờ phu nhân trở thành mẹ, mấy đứa trẻ càng không dám mơ, thấp thỏm bất an mà gọi mẹ, nghe thấy Phó Văn Âm trả lời, mấy đứa trẻ vừa khóc vừa cười, lại sôi nổi nói mình nhất định sẽ hiểu chuyện, hiếu thảo với mẹ.
Nam Chi đột nhiên lại có mấy người anh trai, em gái nuôi.
Nếu Mạn Nhi quay trở lại, liệu có tức giận hay không, Nam Chi rất chột dạ.
Nhiệm vụ này thật sự quá khó, khó xử cho bảo bảo rồi.
Hệ thống lên tiếng nói: “Nhiệm vụ đã hoàn thành, có muốn rời khỏi thế giới không?”
Nam Chi wow một tiếng, hoàn thành nhiệm vụ, cô hoàn thành rồi?
Nam Chi lập tức nói: “Rời đi.”
Trước mặt Nam Chi lóe lên, về tới không gian hệ thống, cô lập tức ôm lấy gấu bông nhỏ, cảm nhận được bộ lông xù, tâm trạng của Nam Chi khá hơn nhiều.
Lông xù thật sự rất dễ thương.
Có rất nhiều tiểu thư khuê các đứng bên cửa sổ, sôi nổi ném túm thơm, trâm cài, thậm chí là đồ trang sức xuống trước mặt ba người, ai nấy đều cười hì hì, bầu không khí tràn ngập hơi thở vui mừng.
Phó Văn Âm nhìn thấy, cũng nở nụ cười, thật lòng cảm thấy vui mừng cho Bạch Quân Nghĩa, hắn có tương lai tốt đẹp.
“Bạch thúc thúc, Bạch thúc thúc……” Nam Chi nhảy dựng lên, hét lên với Bạch Quân Nghĩa, Bạch Quân Nghĩa nhìn về phía này, nhìn thấy Phó Văn Âm, nở nụ cười với nàng.
Phó Văn Âm cũng mỉm cười đáp lại, ngay sau đó cúi đầu, không nhìn lâu, nụ cười trên mặt Bạch Quân Nghĩa hơi cứng lại, hắn quay người đi, tiếp tục diễu hành.
“Thật là uy phong nha!” Trên đường về nhà, Cẩu Đản cảm thán nói.
Nam Chi cảm thấy thế giới cổ đại thật không tốt, tại sao nữ tử lại không được đi học, chỉ có nam tử mới có thể đi học?
Thật không công bằng, dựa vào cái gì nha!
Những chuyện Nam Chi cho là điều hiển nhiên, ở nơi này lại không phải là điều hiển nhiên, thật sự khiến Nam Chi nghi hoặc lại thất vọng.
Ta còn là một đứa trẻ, ta nên đi học.
Nam Chi hỏi Cẩu Đản: “Ngươi muốn đi học sao?”
Cẩu Đản sửng sốt một chút, lắc đầu: “Ta là một kẻ ăn mày, có thể được phu nhân thu nhận đã là rất may mắn, đọc sách là chuyện ta không nên nghĩ tới, ta còn phải nỗ lực làm việc báo đáp phu nhân.”
Phó Văn Âm nhìn mấy đứa trẻ, “Các ngươi muốn học cái gì, lớn lên muốn làm gì?”
“Nữ hài thì học thêu hoa đi, nam hài đi theo võ sư học võ rèn luyện sức khỏe, còn việc đọc sách……” Phó Văn Âm nhìn ba cái nam hài, ba cái nữ hài, có chút khó khăn đây.
Nam Chi……
Thêu hoa sao, rất khó nha.
Sau khi diễu hành, Bạch Quân Nghĩa tham gia đủ loại yến hội xong, say khướt mà gõ cửa nhà Phó Văn Âm.
Cẩu Đản mở cửa, nhìn thấy là Bạch Quân Nghĩa, lập tức hô: “Thám Hoa tới, Thám Hoa tới.”
Bạch Quân Nghĩa không có vào nhà, mà là ở ngoài sân nhìn Phó Văn Âm, vẻ mặt ôn nhu, “Văn Âm, ta nhớ nàng.”
Phó Văn Âm chỉ nói: “Chàng uống say rồi.”
Bây giờ nàng chỉ muốn chạy trốn, chạy đi thật xa.
Đừng tới đây, Phó Văn Âm cảm thấy rất sợ hãi.
Bạch Quân Nghĩa lắc đầu, “Ta chỉ muốn tới thăm nàng, bây giờ ta sẽ đi.”
Bạch Quân Nghĩa loạng choạng đi rồi, cũng không nói gì thêm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không lâu sau, lại truyền tới tin tức Bạch Quân Nghĩa sắp thành thân, Bạch mẫu tới đưa thiệp mời, nhà gái là thứ nữ quan tam phẩm, tuy rằng là thứ nữ, nhưng luôn được nuôi dưỡng dưới danh nghĩa của mẹ cả.
Có thể nói, Bạch gia có được một nhà thông gia như vậy, tương lai sẽ lên như diều gặp gió.
Phó Văn Âm thật lòng chúc mừng với Bạch mẫu, trên mặt Bạch mẫu cũng là vẻ vui mừng, nói Phó Văn Âm tới uống rượu mừng.
Phó Văn Âm cười nói, nếu rảnh sẽ đi.
Nàng và Bạch Quân Nghĩa thiếu chút nữa đã thành thân, nàng đi sẽ khiến tân nương thêm đen đủi, nàng không dám đi.
Nam Chi có chút thất vọng, nhìn thiệp mời, “Bạch thúc thúc sắp thành thân.” Thành thân cùng người khác.
Ngược lại, Phó Văn Âm lại thở phào nhẹ nhõm một hơi, “Vậy cũng tốt, Bạch thúc thúc con khổ tận cam lai, con đường về sau sẽ bằng phẳng.”
Hy vọng Bạch Quân Nghĩa và thê tử sẽ ân ân ái ái đến đầu bạc, sau này nàng sẽ không xuất hiện trước mặt Bạch Quân Nghĩa nữa.
Với phẩm hạnh của Bạch Quân Nghĩa, nhất định sẽ đối xử tốt với thê tử.
Nam Chi gật đầu, “Bạch thúc thúc vui vẻ là được.”
Mạn Nhi còn muốn Bạch thúc thúc trở thành cha dượng, nhưng bây giờ đã không còn cha dượng.
Mẹ nàng cũng không muốn gả cho người khác, Mạn Nhi không có cha.
Cha ruột không có, cha dượng cũng không có.
Nam Chi thở dài, nhiệm vụ này sẽ không thất bại đi.
Nhiệm vụ này làm người ta mệt muốn chết, còn luôn gặp ác mộng, nếu thất bại, Nam Chi chỉ tưởng tượng một chút, đã muốn khóc, oa oa oa (╥╯^╰╥).
Bạch Quân Nghĩa thành thân, Phó Văn Âm không đến, thành thân không được bao lâu, thê tử của Bạch Quân Nghĩa, con gái của quan lớn tam phẩm tới thăm.
Phó Văn Âm vô cùng khẩn trương, trước kia khi Phó Văn Âm gả cho Cao Chiêm, từng chịu không ít lời trào phúng từ các tiểu thư quý tộc.
Cái loại cảm giác nói lời ưu nhã nhưng lại như mang đao kiếm mà chèn ép, khiến người ta vô cùng khó chịu, khiến người ta không thể phản bác, Phó Văn Âm rất sợ nàng kia tới tìm mình gây khó dễ.
Nếu nàng nói giữa bản thân và Bạch Quân Nghĩa đã kết thúc, liệu đối phương có tin không?
Trong lúc Phó Văn Âm còn đang lo lắng, đã gặp được thê tử của Bạch Quân Nghĩa.
“Phu nhân kim an.” Tuy rằng Trương Dao là con gái của quan lớn tam phẩm, nhưng trên người nàng cũng không có cáo mệnh, gặp Phó Văn Âm còn phải hành lễ.
Phó Văn Âm vội vàng đỡ nàng lên, Trương Dao đứng lên, cho Nam Chi quà gặp mặt, là một cái khóa vàng nhỏ, Phó Văn Âm vội vàng từ chối, Trương Dao cười nói: “Ta thích đứa trẻ, đứa trẻ rất đáng yêu.”
Phó Văn Âm thấy thái độ của nàng còn xem như là ôn hòa, cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Hai người nói chuyện với nhau, lần này Trương Dao đến, là muốn xác định thái độ của Phó Văn Âm đối với Bạch Quân Nghĩa, Phó Văn Âm tỏ ra kiên quyết sẽ không qua lại với Bạch Quân Nghĩa, ngay cả là bạn bè cũng không.
Trương Dao khá hài lòng, ngượng ngùng nói với Phó Văn Âm ở chung với Bạch Quân Nghĩa như thế nào, nói trắng ra là Bạch Quân Nghĩa dịu dàng cỡ nào, săn sóc nàng cỡ nào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phó Văn Âm hoàn toàn không ghen ghét, thậm chí còn vui mừng vì Bạch Quân Nghĩa đối xử tốt với thê tử như vậy, không có bởi vì nàng mà sinh ra hiềm khích.
Phó Văn Âm thật sự hèn nhát và rụt rè như vậy.
Trương Dao cẩn thận quan sát Phó Văn Âm, trái tim đang lơ lửng cũng đi xuống.
Trước khi thành thân, không phải là nàng chưa từng nghe về chuyện giữa Bạch Quân Nghĩa và Phó Văn Âm, bọn họ đã sắp thành thân.
Bây giờ xem ra, đã cắt đứt.
Từ giờ về sau nàng còn phải trông chừng Bạch Quân Nghĩa cẩn thận.
Trương Dao đi rồi, Phó Văn Âm thở ra một hơi thật mạnh, nàng như một con ốc sên chỉ dám trốn trong vỏ, không muốn có bất kỳ kẻ nào quấy rầy nàng.
Bây giờ Phó Văn Âm có chút sợ xã hội!
Nam Chi đưa khóa vàng nhỏ cho Phó Văn Âm, “Mẹ, chỗ vàng này có thể mua được rất nhiều thứ.”
Phó Văn Âm cất đi, “Mẹ thay con giữ tới khi con gả….”
Làm của hồi môn?
Phó Văn Âm lại lâm vào lo âu, bởi vì nàng liên lụy, đứa nhỏ này có thể tìm được nhà chồng hay không, lại nhìn thấy đứa trẻ cầm thanh kiếm gỗ đâm xuống đất, mí mắt nàng lại giật giật.
Không riêng gì thanh danh không tốt, còn bạo lực.
Phó Văn Âm giải trừ khế ước của mấy đứa trẻ, đem bọn họ nuôi dưỡng dưới danh nghĩa của mình, bây giờ Phó Văn Âm đã là mẹ nuôi của mấy đứa trẻ.
Bọn họ vốn là ăn mày, có người thu nhận đã là rất may mắn, đặc biệt là còn gặp được phu nhân dịu dàng giống như mẹ Mạn Nhi.
Bây giờ phu nhân trở thành mẹ, mấy đứa trẻ càng không dám mơ, thấp thỏm bất an mà gọi mẹ, nghe thấy Phó Văn Âm trả lời, mấy đứa trẻ vừa khóc vừa cười, lại sôi nổi nói mình nhất định sẽ hiểu chuyện, hiếu thảo với mẹ.
Nam Chi đột nhiên lại có mấy người anh trai, em gái nuôi.
Nếu Mạn Nhi quay trở lại, liệu có tức giận hay không, Nam Chi rất chột dạ.
Nhiệm vụ này thật sự quá khó, khó xử cho bảo bảo rồi.
Hệ thống lên tiếng nói: “Nhiệm vụ đã hoàn thành, có muốn rời khỏi thế giới không?”
Nam Chi wow một tiếng, hoàn thành nhiệm vụ, cô hoàn thành rồi?
Nam Chi lập tức nói: “Rời đi.”
Trước mặt Nam Chi lóe lên, về tới không gian hệ thống, cô lập tức ôm lấy gấu bông nhỏ, cảm nhận được bộ lông xù, tâm trạng của Nam Chi khá hơn nhiều.
Lông xù thật sự rất dễ thương.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro