Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Mẹ Ta Là Kiều T...
Ngận Thị Kiểu Tình
2024-11-15 15:56:17
Edit: Kim
Lục Tấn đã lâu như vậy rồi còn không gọi điện thoại, cũng không tới đón cô về nhà, hiển nhiên, tình cảm đã phai nhạt rồi, hắn thật sự muốn ly hôn.
Có phải là hắn muốn ở bên Thân Huân không, Quan Hinh không nhịn được mà nghĩ tới tình huống xấu nhất.
Trong lòng lại vừa tức giận vừa hoảng sợ, giận dỗi nói với người nhà: “Con muốn ly hôn với Lục Tấn, chúng con đã không còn tình cảm.”
“Ly hôn, con điên rồi.” Mẹ Quan giống như bị bọ cạp cắn, nhảy dựng lên, vẻ mặt kinh hãi, giọng nói vô cùng bén nhọn.
Ly hôn, giống như một quả bom nổ trên đầu người Quan gia, thổi bay tất cả mọi người ngã xuống khỏi lưng ngựa, ngoại trừ cậu con trai mắc chứng tự kỷ, hoàn toàn không có cảm giác gì với thế giới bên ngoài.
“Ly hôn, tại sao lại muốn ly hôn?” Chị dâu cũng sốt ruột hỏi Quan Hinh, “Sao vậy, mâu thuẫn sao, trong hôn nhân phát sinh mâu thuẫn là chuyện rất bình thường.”
“Bình thường, thật sự bình thường sao, hắn lừa dối tôi, hắn coi thường tôi, coi trọng người phụ nữ có tiền kia hơn, cha cô ta là quan lớn, tôi lấy cái gì để so với người ta.” Quan Hinh cảm thấy sụp đổ, rất khó chịu.
Mẹ Quan gấp đến độ trán túa ra một tầng mồ hôi, “Con nhóc chết tiệt này, sao không nói sớm, đã như vậy lại còn bỏ về nhà mẹ đẻ, đòi ly hôn, làm như vậy không phải là đang nhường chỗ cho người phụ nữ kia sao, con bị ngốc à, sao có thể ngốc như vậy.”
Lục Tấn kia quả thực là con rể cực phẩm chốn nhân gian, phải mất đi một người con rể như vậy, mẹ Quan thiếu chút nữa đã ngất đi.
Quan Hinh bị mẹ Quan liên tục vỗ vào lưng, rất khó chịu, không nhịn được mà to tiếng, “Vậy con phải làm sao bây giờ, chẳng lẽ muốn con phải khép nép cầu xin hắn không bỏ con sao.”
Trái tim của người đàn ông đã không còn ở chỗ mình, muốn giữ cũng không giữ được.
Người Quan gia:....
Cũng không phải là không thể cầu xin mà!
Chị dâu cũng sốt ruột, “Các em ngàn vạn lần không được ly hôn, tình cảm của hai người đã phải trải qua rất nhiều khó khăn đấy.”
Ly hôn rồi, có phải là Lục gia sẽ thu hồi lại tất cả không, còn mất đi một số mối quan hệ ngầm.
Mẹ Quan càng thêm lo lắng, “Không được ly hôn, ly hôn rồi con chính là trở thành gái một đời chồng, lại còn từng sinh con, muốn tái giá cũng không thể gả cho người tốt, cho dù có tái giá, liệu có thể tìm được một người tốt như con rể hiện tại hay không.”
Mẹ Quan hận rèn sắt không thành thép.
“Các người chỉ biết nói đến hắn, nói đến hắn, cũng không để ý trong lòng tôi khó chịu bao nhiêu, các người càng không cho tôi ly hôn, tôi càng phải ly hôn, miễn cưỡng ở bên cạnh nhau cũng không thể hạnh phúc được.”
Tất cả mọi người trong nhà đều không đồng ý cho cô ly hôn, không có ai biết cô đã phải chịu bao nhiêu uất ức, đau đớn bao nhiêu, chỉ sợ cô ly hôn với Lục Tấn.
“Rốt cuộc Lục Tấn đã cho các người thứ tốt gì, mà có thể khiến các người mặc kệ con gái của mình, mặc kệ con gái thống khổ.” Quan Hinh vô cùng đau khổ, trong lòng càng nảy sinh ra tâm lý phản nghịch.
Chị dâu:...
Bây giờ chúng ta đang được ở trong một căn nhà lớn, còn không phải là chỗ tốt mà Lục Tấn cho sao?
Căn nhà như vậy đối với Lục gia mà nói, chỉ như chín trâu mất đi một sợi lông, nhưng đối với Quan gia mà nói, thật sự là không dám mơ!
Có phấn đấu cả đời cũng chưa chắc có thể mua được một căn nhà như vậy!
“Mẹ, để em ấy nghỉ ngơi một lát đi!” Chị dâu nháy mắt ra hiệu với mẹ Quan, mẹ Quan cố nén nôn nóng trong lòng, chỉ có thể gật đầu, “Con muốn ở nhà bao lâu thì cứ ở.”
Sắc mặt Quan Hinh lúc này mới hơi tốt lên một chút, đi về phòng nghỉ ngơi.
Những người khác trong Quan gia lập tức tập hợp lại với nhau, mẹ Quan lo lắng nói: “Không thể ly hôn, tuyệt đối không thể ly hôn.”
Phụ nữ sau khi ly hôn rất rẻ rúng, đây là sự thật bất đắc dĩ.
Chị dâu nói: “Mẹ, hay là gọi điện thoại cho em rể đi, kêu hắn tới đón em ấy.”
Hai người lần này đều cứng đầu như nhau, ai cũng không muốn cúi đầu, chỉ cần một trong hai đồng ý cúi đầu trước, mọi chuyện sẽ dễ dàng giải quyết.
Đừng có tin lời cô em chồng nói ngoài miệng, gì mà không còn cảm giác, không còn tình yêu!
Nếu thật sự không còn cảm giác, không còn tình yêu, vậy tại sao còn phải dằn vặt nhau như vậy, trên mặt lại còn tràn đầy vẻ ảm đạm thương tâm, đây mà là không yêu sao?
Nếu thật sự muốn ly hôn thì đã khác, đó là loại cảm giác hận không thể lập tức ly hôn, cô em chồng này không phải như vậy.
Nhưng mẹ Quan lại rất lo lắng: “Gọi cho hắn thì hắn sẽ đến sao, con rể là loại người nào chứ.”
Đã sống hơn nửa đời người, mẹ Quan đã bị cuộc sống tra tấn mà rèn dũa thành một con người thực tế, con rể vừa có tiền, lớn lên lại đẹp trai, người đàn ông như vậy rất được lòng phụ nữ, cô con gái này của bà…
Người ta nể mặt một chút là tốt rồi, có tư cách gì mà có thể khiến người ta phải cúi đầu.
Đặc biệt là đã mấy ngày trôi qua, con rể cũng còn chưa đến, cũng không gọi một cuộc điện thoại, loại tình huống này khiến mẹ Quan vô cùng bất an.
“Ông già, ông gọi cho con rể đi.” Có lẽ đàn ông với nhau dễ nói chuyện hơn.
Cha Quan gật đầu, ngay sau đó hỏi: “Đứa trẻ Quan Quan đâu rồi, là đàn ông đều sẽ để ý đến con cái, bà đi hỏi xem cháu ngoại đang ở đâu đi.”
“Đúng rồi, còn có cháu gái, cháu gái nhất định là đang rất nhớ mẹ.” Mẹ Quan lập tức đi hỏi Quan Hinh.
Quan Hinh nghe thấy nhắc đến con gái thì ngẩn người, giống như chưa thể phản ứng lại, một hồi lâu sau mới nói: “Quan Quan bị bà nội nó dẫn đi rồi.”
“Cái gì, mẹ chồng con dẫn đi rồi sao?” Sắc mặt mẹ Quan đại biến, giọng nói bén nhọn như móng tay cào vào bảng đen, mang theo cảm giác hoảng sợ cùng bất lực.
Nhìn thấy bộ dạng không thèm quan tâm của con gái, mẹ Quan hận không thể cho cô hai bạt tai, để cô tỉnh táo lại.
Mẹ Quan cũng thấy nhiều rồi, đàn ông sau khi ly hôn đều sẽ nhờ mẹ mình chăm sóc đứa con.
Bà thông gia đã mang đứa trẻ đi đâu rồi?
“Là bà ta đã mang đi rồi.” Nhắc đến con, Quan Hinh lại tỏ vẻ vừa uất ức vừa khổ sở, đứa trẻ kia vậy mà lại thân cận với mẹ chồng hơn.
Đứa trẻ càng thân cận với mẹ chồng, Quan Hinh càng cảm thấy mẹ chồng đã nói xấu mình với đứa trẻ.
Cuộc hôn nhân này sao lại thành ra thế này, rõ ràng phải rất vất vả mới có thể tu thành chính quả, nhưng sau khi kết hôn, chồng cô lại lừa dối cô, bên người vẫn bị oanh oanh yến yến vây quanh như cũ.
Đứa trẻ vốn không thích nói chuyện nay lại thân thiết với mẹ chồng, chính là do mẹ chồng châm ngòi ly gián mẹ con cô.
Cuộc hôn nhân này thật ngột ngạt.
Người luôn có cảm xúc tiêu cực là Quan Hinh không tự chủ được mà nghĩ tới tình huống xấu nhất, bị cuốn vào mạch cảm xúc, hoàn toàn không thể giải quyết tình huống khó khăn trước mắt một cách có hệ thống được.
Cũng không biết nặng nhẹ, cái gì nên ưu tiên trước.
Bản thân Quan Hinh hoàn toàn không có năng lực tự giải quyết vấn đề, chỉ có cảm xúc là luôn dư thừa.
Sắc mặt mẹ Quan tái nhợt, hốt hoảng nói với những người khác trong Quan gia, “Quan Quan bị bà thông gia mang đi rồi.”
“Bà thông gia?!” Cha Quan cũng biến sắc, lấy tư thế của một người chủ gia đình, ông lấy di động nhét vào tay con gái, “Gọi điện thoại cho Quan Quan đi.”
Quan Hinh cau mày, cảm thấy không cam lòng, cha Quan nghiêm khắc nói: “Con không muốn cúi đầu trước con rể, bây giờ đến cả gọi điện cho con gái cũng cảm thấy khó khăn sao, con là một người mẹ, bây giờ quan tâm đến đứa con của mình còn cảm thấy bực bội cái gì, gọi nhanh lên.”
Cháu ngoại rõ ràng là một người rất quan trọng, là sợi dây kết nối giữa Quan gia và Lục gia, chỉ cần có đứa nhỏ này, quan hệ giữa Quan gia và Lục gia vẫn có thể nhấc lên được.
Quan gia thật vất vả, thật vất vả mới có thể sống tốt hơn, dựa lưng vào cây đại thụ hưởng bóng mát.
Cũng không thể bị hủy hoại như thế này.
Quan Hinh hơi co rúm lại, có chút sợ cha mình, lại nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của những người khác trong Quan gia khiến Quan Hinh không thể cự tuyệt, chỉ có thể gọi điện thoại.
Lục Tấn đã lâu như vậy rồi còn không gọi điện thoại, cũng không tới đón cô về nhà, hiển nhiên, tình cảm đã phai nhạt rồi, hắn thật sự muốn ly hôn.
Có phải là hắn muốn ở bên Thân Huân không, Quan Hinh không nhịn được mà nghĩ tới tình huống xấu nhất.
Trong lòng lại vừa tức giận vừa hoảng sợ, giận dỗi nói với người nhà: “Con muốn ly hôn với Lục Tấn, chúng con đã không còn tình cảm.”
“Ly hôn, con điên rồi.” Mẹ Quan giống như bị bọ cạp cắn, nhảy dựng lên, vẻ mặt kinh hãi, giọng nói vô cùng bén nhọn.
Ly hôn, giống như một quả bom nổ trên đầu người Quan gia, thổi bay tất cả mọi người ngã xuống khỏi lưng ngựa, ngoại trừ cậu con trai mắc chứng tự kỷ, hoàn toàn không có cảm giác gì với thế giới bên ngoài.
“Ly hôn, tại sao lại muốn ly hôn?” Chị dâu cũng sốt ruột hỏi Quan Hinh, “Sao vậy, mâu thuẫn sao, trong hôn nhân phát sinh mâu thuẫn là chuyện rất bình thường.”
“Bình thường, thật sự bình thường sao, hắn lừa dối tôi, hắn coi thường tôi, coi trọng người phụ nữ có tiền kia hơn, cha cô ta là quan lớn, tôi lấy cái gì để so với người ta.” Quan Hinh cảm thấy sụp đổ, rất khó chịu.
Mẹ Quan gấp đến độ trán túa ra một tầng mồ hôi, “Con nhóc chết tiệt này, sao không nói sớm, đã như vậy lại còn bỏ về nhà mẹ đẻ, đòi ly hôn, làm như vậy không phải là đang nhường chỗ cho người phụ nữ kia sao, con bị ngốc à, sao có thể ngốc như vậy.”
Lục Tấn kia quả thực là con rể cực phẩm chốn nhân gian, phải mất đi một người con rể như vậy, mẹ Quan thiếu chút nữa đã ngất đi.
Quan Hinh bị mẹ Quan liên tục vỗ vào lưng, rất khó chịu, không nhịn được mà to tiếng, “Vậy con phải làm sao bây giờ, chẳng lẽ muốn con phải khép nép cầu xin hắn không bỏ con sao.”
Trái tim của người đàn ông đã không còn ở chỗ mình, muốn giữ cũng không giữ được.
Người Quan gia:....
Cũng không phải là không thể cầu xin mà!
Chị dâu cũng sốt ruột, “Các em ngàn vạn lần không được ly hôn, tình cảm của hai người đã phải trải qua rất nhiều khó khăn đấy.”
Ly hôn rồi, có phải là Lục gia sẽ thu hồi lại tất cả không, còn mất đi một số mối quan hệ ngầm.
Mẹ Quan càng thêm lo lắng, “Không được ly hôn, ly hôn rồi con chính là trở thành gái một đời chồng, lại còn từng sinh con, muốn tái giá cũng không thể gả cho người tốt, cho dù có tái giá, liệu có thể tìm được một người tốt như con rể hiện tại hay không.”
Mẹ Quan hận rèn sắt không thành thép.
“Các người chỉ biết nói đến hắn, nói đến hắn, cũng không để ý trong lòng tôi khó chịu bao nhiêu, các người càng không cho tôi ly hôn, tôi càng phải ly hôn, miễn cưỡng ở bên cạnh nhau cũng không thể hạnh phúc được.”
Tất cả mọi người trong nhà đều không đồng ý cho cô ly hôn, không có ai biết cô đã phải chịu bao nhiêu uất ức, đau đớn bao nhiêu, chỉ sợ cô ly hôn với Lục Tấn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Rốt cuộc Lục Tấn đã cho các người thứ tốt gì, mà có thể khiến các người mặc kệ con gái của mình, mặc kệ con gái thống khổ.” Quan Hinh vô cùng đau khổ, trong lòng càng nảy sinh ra tâm lý phản nghịch.
Chị dâu:...
Bây giờ chúng ta đang được ở trong một căn nhà lớn, còn không phải là chỗ tốt mà Lục Tấn cho sao?
Căn nhà như vậy đối với Lục gia mà nói, chỉ như chín trâu mất đi một sợi lông, nhưng đối với Quan gia mà nói, thật sự là không dám mơ!
Có phấn đấu cả đời cũng chưa chắc có thể mua được một căn nhà như vậy!
“Mẹ, để em ấy nghỉ ngơi một lát đi!” Chị dâu nháy mắt ra hiệu với mẹ Quan, mẹ Quan cố nén nôn nóng trong lòng, chỉ có thể gật đầu, “Con muốn ở nhà bao lâu thì cứ ở.”
Sắc mặt Quan Hinh lúc này mới hơi tốt lên một chút, đi về phòng nghỉ ngơi.
Những người khác trong Quan gia lập tức tập hợp lại với nhau, mẹ Quan lo lắng nói: “Không thể ly hôn, tuyệt đối không thể ly hôn.”
Phụ nữ sau khi ly hôn rất rẻ rúng, đây là sự thật bất đắc dĩ.
Chị dâu nói: “Mẹ, hay là gọi điện thoại cho em rể đi, kêu hắn tới đón em ấy.”
Hai người lần này đều cứng đầu như nhau, ai cũng không muốn cúi đầu, chỉ cần một trong hai đồng ý cúi đầu trước, mọi chuyện sẽ dễ dàng giải quyết.
Đừng có tin lời cô em chồng nói ngoài miệng, gì mà không còn cảm giác, không còn tình yêu!
Nếu thật sự không còn cảm giác, không còn tình yêu, vậy tại sao còn phải dằn vặt nhau như vậy, trên mặt lại còn tràn đầy vẻ ảm đạm thương tâm, đây mà là không yêu sao?
Nếu thật sự muốn ly hôn thì đã khác, đó là loại cảm giác hận không thể lập tức ly hôn, cô em chồng này không phải như vậy.
Nhưng mẹ Quan lại rất lo lắng: “Gọi cho hắn thì hắn sẽ đến sao, con rể là loại người nào chứ.”
Đã sống hơn nửa đời người, mẹ Quan đã bị cuộc sống tra tấn mà rèn dũa thành một con người thực tế, con rể vừa có tiền, lớn lên lại đẹp trai, người đàn ông như vậy rất được lòng phụ nữ, cô con gái này của bà…
Người ta nể mặt một chút là tốt rồi, có tư cách gì mà có thể khiến người ta phải cúi đầu.
Đặc biệt là đã mấy ngày trôi qua, con rể cũng còn chưa đến, cũng không gọi một cuộc điện thoại, loại tình huống này khiến mẹ Quan vô cùng bất an.
“Ông già, ông gọi cho con rể đi.” Có lẽ đàn ông với nhau dễ nói chuyện hơn.
Cha Quan gật đầu, ngay sau đó hỏi: “Đứa trẻ Quan Quan đâu rồi, là đàn ông đều sẽ để ý đến con cái, bà đi hỏi xem cháu ngoại đang ở đâu đi.”
“Đúng rồi, còn có cháu gái, cháu gái nhất định là đang rất nhớ mẹ.” Mẹ Quan lập tức đi hỏi Quan Hinh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quan Hinh nghe thấy nhắc đến con gái thì ngẩn người, giống như chưa thể phản ứng lại, một hồi lâu sau mới nói: “Quan Quan bị bà nội nó dẫn đi rồi.”
“Cái gì, mẹ chồng con dẫn đi rồi sao?” Sắc mặt mẹ Quan đại biến, giọng nói bén nhọn như móng tay cào vào bảng đen, mang theo cảm giác hoảng sợ cùng bất lực.
Nhìn thấy bộ dạng không thèm quan tâm của con gái, mẹ Quan hận không thể cho cô hai bạt tai, để cô tỉnh táo lại.
Mẹ Quan cũng thấy nhiều rồi, đàn ông sau khi ly hôn đều sẽ nhờ mẹ mình chăm sóc đứa con.
Bà thông gia đã mang đứa trẻ đi đâu rồi?
“Là bà ta đã mang đi rồi.” Nhắc đến con, Quan Hinh lại tỏ vẻ vừa uất ức vừa khổ sở, đứa trẻ kia vậy mà lại thân cận với mẹ chồng hơn.
Đứa trẻ càng thân cận với mẹ chồng, Quan Hinh càng cảm thấy mẹ chồng đã nói xấu mình với đứa trẻ.
Cuộc hôn nhân này sao lại thành ra thế này, rõ ràng phải rất vất vả mới có thể tu thành chính quả, nhưng sau khi kết hôn, chồng cô lại lừa dối cô, bên người vẫn bị oanh oanh yến yến vây quanh như cũ.
Đứa trẻ vốn không thích nói chuyện nay lại thân thiết với mẹ chồng, chính là do mẹ chồng châm ngòi ly gián mẹ con cô.
Cuộc hôn nhân này thật ngột ngạt.
Người luôn có cảm xúc tiêu cực là Quan Hinh không tự chủ được mà nghĩ tới tình huống xấu nhất, bị cuốn vào mạch cảm xúc, hoàn toàn không thể giải quyết tình huống khó khăn trước mắt một cách có hệ thống được.
Cũng không biết nặng nhẹ, cái gì nên ưu tiên trước.
Bản thân Quan Hinh hoàn toàn không có năng lực tự giải quyết vấn đề, chỉ có cảm xúc là luôn dư thừa.
Sắc mặt mẹ Quan tái nhợt, hốt hoảng nói với những người khác trong Quan gia, “Quan Quan bị bà thông gia mang đi rồi.”
“Bà thông gia?!” Cha Quan cũng biến sắc, lấy tư thế của một người chủ gia đình, ông lấy di động nhét vào tay con gái, “Gọi điện thoại cho Quan Quan đi.”
Quan Hinh cau mày, cảm thấy không cam lòng, cha Quan nghiêm khắc nói: “Con không muốn cúi đầu trước con rể, bây giờ đến cả gọi điện cho con gái cũng cảm thấy khó khăn sao, con là một người mẹ, bây giờ quan tâm đến đứa con của mình còn cảm thấy bực bội cái gì, gọi nhanh lên.”
Cháu ngoại rõ ràng là một người rất quan trọng, là sợi dây kết nối giữa Quan gia và Lục gia, chỉ cần có đứa nhỏ này, quan hệ giữa Quan gia và Lục gia vẫn có thể nhấc lên được.
Quan gia thật vất vả, thật vất vả mới có thể sống tốt hơn, dựa lưng vào cây đại thụ hưởng bóng mát.
Cũng không thể bị hủy hoại như thế này.
Quan Hinh hơi co rúm lại, có chút sợ cha mình, lại nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của những người khác trong Quan gia khiến Quan Hinh không thể cự tuyệt, chỉ có thể gọi điện thoại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro