Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Mẹ Ta Là Kiều T...

Ngận Thị Kiểu Tình

2024-11-15 15:56:17

Edit: Kim

Nhìn thấy Quan Hinh thật sự ký tên, Lục phu nhân vậy mà còn có cảm giác như tiền rơi xuống mặt đất, còn có chuyện tốt này sao.

Bình tĩnh, bình tĩnh, chỉ là ký tên, biên bản thỏa thuận chỉ là một phần thủ tục, còn chưa ly hôn, còn chưa tới Cục Dân Chính công chứng là chưa chính thức ly hôn.

Nam Chi rất kinh ngạc, đây là muốn ly hôn sao?

Quá thần kỳ, vậy mà lại thật sự muốn ly hôn!

Nam Chi mím môi, sợ rằng mình sẽ cười thành tiếng, bản năng của thú nhỏ cho biết cô không thể cười lúc này được.

Bầu không khí vô cùng căng thẳng, giống như một cây cung đã được kéo căng tới cực hạn, mọi người đều im lặng nhưng trong lòng lại cuồn cuộn.

Lục Tấn thấy Quan Hinh ký tên, nhướng mày một cái, lông mi dài che khuất cảm xúc trong mắt hắn, bàn tay nắm lấy biên bản thỏa thuận ly hôn nổi đầy gân xanh.

“Tôi ký tên rồi, hy vọng bà có thể nói được làm được, không đối phó với người nhà của tôi.” Quan Hinh nói với Lục phu nhân.

Lục phu nhân: “Đương nhiên.”

Nhìn thấy Lục Tấn chậm chạp không ký tên, Lục phu nhân cũng không thúc giục, ngược lại, Quan Hinh lại nổi giận đùng đùng, đau lòng lau nước mắt: “Anh nhanh ký đi.”

Lục phu nhân nhướng mày….

Nam Chi lắc đầu, nhất định là trong lòng cha không muốn chia tay với mẹ, nhưng mẹ lại thúc giục cha.

Cha tức giận rồi, nhất định sẽ ký tên!

Quả nhiên, Lục Tấn nắm chặt bút cũng ký tên, Lục phu nhân thu biên bản thỏa thuận ly hôn lại, dịu dàng nói: “Chắc đều đói bụng rồi, trong phòng bếp còn đồ ăn đấy, mẹ sẽ gọi người mang lên đây.”

“Nếu đã hạ quyết tâm rồi thì không nên kéo dài nữa, hôm nay hai người ngủ lại đây đi, ngày mai đến Cục Dân Chính luôn.” Lục phu nhân nói.

Quan Hinh nhìn Lục phu nhân, nhịn không được nói: “Nhìn thấy chúng tôi ly hôn, nhất định là bà rất vui mừng đúng không.”

Lục phu nhân khẽ mỉm cười: “Thật ra chỉ cần cô không phải con dâu của tôi, thì tôi vẫn rất thích một người thuần khiết như cô.”

Dối trá, ghê tởm!

Lục phu nhân đúng là một người phụ nữ lạnh lùng vô tình, trong mắt chỉ có tiền.

Trong bữa ăn, Lục Tấn và Quan Hinh cũng không liếc mắt nhìn đối phương lấy một cái, giống như thật sự đã hạ quyết tâm ly hôn.

Nhưng tại sao trong lòng Lục phu nhân lại cứ luôn cảm thấy bất an như vậy?

Thật sự có thể thuận lợi ly hôn được sao?

Nam Chi nói với Lục phu nhân: “Bà nội, cháu muốn ngủ cùng bà.”

Lục phu nhân gật đầu: “Được.”

Đều đã dự định sẽ ly hôn, tất nhiên Lục Tấn và Quan Hinh sẽ không ngủ chung giường.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nam Chi cảm thấy bọn họ ly hôn cũng khá tốt, lấy cái đầu nhỏ của Nam Chi mà nghĩ, hai người này đều thiếu thốn tình yêu, nhưng lại muốn dành cho đối phương một lượng tình yêu nhiều như nhau.

Nửa đêm, đêm khuya tĩnh lặng, ngoài đứa trẻ đang ngủ say, những người khác đều trằn trọc mãi không ngủ được.

Lục phu nhân thay đứa trẻ đắp lại chăn, che chiếc bụng nhỏ lại, kết quả chạm vào người đứa trẻ thì cảm thấy nóng ran, hô hấp dồn dập.

Lục phu nhân vội vàng bật đèn lên, nhìn thấy mặt đứa trẻ đã bị thiêu đỏ bừng, thử sờ một cái, rất dọa người.

Nhanh chóng chạy đi dán miếng hạ sốt, bế đứa trẻ chuẩn bị tới bệnh viện.

Động tĩnh trong nhà đánh thức hai vợ chồng còn đang trằn trọc chưa ngủ được, nhìn thấy đứa trẻ nóng ran trong ngực Lục phu nhân, bà như đang ôm một cái bếp lò lớn.

Nhưng trong lòng bà lại chùng xuống, lạnh như băng.

Bà chỉ nói: “Con bé phát sốt.”

Lục Tấn còn không kịp thay quần áo, bế đứa trẻ lên xe, Quan Hinh khẽ cắn môi, cũng theo lên xe.

Đến bệnh viện rồi, đứa trẻ vẫn không hạ sốt, càng sốt nặng hơn, dày vò cả đêm, khó khăn lắm mới hạ xuống.

Đứa trẻ cũng đã bị bệnh phải nhập viện, còn ly hôn cái gì!

Vốn dĩ nên đến Cục Dân Chính công chứng ly hôn, nhưng Lục Tấn lại nói: “Chờ con bé khỏe lên một chút rồi nói sau.”

Quan Hinh tán thành: “Con bé đã như vậy, tôi cũng không yên tâm mà ly hôn.”

Quan Hinh hơi chần chờ nói: “Sao con bé lại đột nhiên phát sốt được?”

Lục phu nhân thầm cười ha hả một tiếng, định nói là bà không chăm sóc tốt cho đứa trẻ đi.

Chuyện ly hôn, tạm gác lại.

Một hồi trống có thêm dũng khí, hồi trống thứ hai đã sa sút tinh thần, hồi trống thứ ba dũng khí đã cạn kiệt.

Dựa vào một cơn tức giận cũng không thể chia cắt được, vốn tưởng đã có thể tách ra hóa ra lại không dễ dàng.

Chờ lần lên dũng khí tiếp theo của bọn họ, không biết phải chờ đến khi nào.

Lục phu nhân trìu mến sờ vào mặt cháu gái, đã mát lạnh, đứa nhỏ này bị bệnh thật không đúng lúc!

Ngày thường còn quậy giống như một con khỉ con, sao đột nhiên lại đổ bệnh được?

Lục phu nhân rất không cam lòng, chẳng lẽ hai người này không thể ly hôn được sao?

Sau khi Nam Chi tỉnh lại, toàn thân choáng váng, sau khi biết được vì mình mà cha mẹ không ly hôn nữa, thân thể cô đã khó chịu, trong lòng còn khó chịu hơn.

Trực tiếp khóc rống trong lòng!

Hệ thống: “Muốn bọn họ ly hôn không dễ, lần này là ngươi bị bệnh, lần sau có khi là bà nội ngươi bị bệnh.”

“Nói không chừng sẽ còn là ung thư, rốt cuộc thì bà nội ngươi vẫn luôn ép bọn họ ly hôn.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Cho dù cốt truyện có thay đổi, nhưng muốn nhanh chóng cắt đứt cũng không được, nếu Lục phu nhân bị bệnh, phận làm con cái, sao có thể ly hôn vào lúc này được.”

“Quan Hinh luôn muốn ở bên cạnh Lục Tấn những lúc khó khăn.”

Cho dù quan hệ giữa Lục Tấn và mẹ có chút kỳ lạ, nhưng dù sao Lục phu nhân vẫn là mẹ của Lục Tấn!

Là một trong hai người có quan hệ huyết thống với Lục Tấn trên đời này.

Nam Chi đang hấp hối cũng kinh ngạc bò dậy, nắm lấy tay bà nội: “Bà nội, kiểm tra thân thể, kiểm tra thân thể…”

Lục phu nhân gật đầu, “Được, nhất định sẽ kiểm tra.”

May mắn là sốt cao cũng không làm cháy hỏng đầu của đứa trẻ, bà cẩn thận nhớ lại xem đứa trẻ có ăn phải thứ gì không sạch sẽ hay không, hay là cảm lạnh?

Đứa trẻ không sao khiến Lục phu nhân thở phào nhẹ nhõm một hơi, không ly hôn thì không ly hôn đi, hơn nữa, biên bản ly hôn cũng đã ký.

Chỉ cần kích động một lần nữa, có thể ly hôn ngay lập tức.

Lục phu nhân đưa đứa trẻ đi kiểm tra thân thể, Quan Hinh và Lục Tấn cũng đi theo, rốt cuộc vẫn là con của mình, cũng không thể hoàn toàn mặc kệ không quan tâm được.

Đặc biệt là Quan Hinh, vành mắt đã đỏ hồng, đau lòng nhìn Nam Chi.

Trong lòng Nam Chi rất thấp thỏm, liệu rằng cô có mắc bệnh hiểm nghèo hay không.

Trong lúc kiểm tra sức khỏe, Nam Chi nắm tay bà nội, “Bà nội, kiểm tra, bà kiểm tra.”

Lục phu nhân: “Cháu kiểm tra trước đi, lát nữa bà sẽ kiểm tra.”

Sau khi kiểm tra kỹ lưỡng, tất cả các loại máy móc đều được dùng đến, sắc mặt bác sĩ nghiêm túc nói với Lục phu nhân: “Trong đầu đứa trẻ có khối u.”

Còn nhỏ như vậy, trong đầu đã có khối u.

Bác sĩ bổ sung nói: “Không lớn.”

Nhưng lấy tuổi tác của đứa trẻ, khối u này cũng có thể xem như là lớn.

Nam Chi:???

Trong đầu cô có khối u?

Cô bối rối đưa hai tay lên xoa cái đầu tròn trịa của mình, trong đầu cô có khối u?

Không phải là bà nội?

Nam Chi thở phào nhẹ nhõm một hơi, đồng thời cũng có chút thất vọng, bởi vì cô bị bệnh mà cha mẹ sẽ không ly hôn.

Quan Hinh lập tức che miệng bật khóc, sắc mặt của Lục phu nhân cũng trắng bệch, lại hỏi: “Trước đây con bé không thích nói chuyện, có phải cũng bởi vì trong đầu có khối u không?”

Bây giờ đứa trẻ cũng không thể nói chuyện nhanh nhẹn được, còn nói lắp.

Bác sĩ gật đầu, “Có ảnh hưởng, mọi người định điều trị thế nào?”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Số ký tự: 0