Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Mẹ Ta Là Kiều T...
Ngận Thị Kiểu Tình
2024-11-15 15:56:17
Edit: Kim
Làm con thì bất hiếu, vì vợ mà cãi lời mẹ, làm chồng thì không thể làm vừa lòng vợ, làm cha thì con không gần cha.
Làm một tổng giám đốc công ty, vì chuyện gia đình, hắn đã nhiều lần bỏ bê công việc.
Hắn muốn làm tốt tất cả mọi việc, nhưng lại không thể làm tốt được việc gì.
Hắn không hiểu, vì sao lại xảy ra những chuyện này.
Hắn mơ hồ cảm nhận được vấn đề nằm ở chính hắn, nhưng hắn lại không muốn thừa nhận rằng bản thân mình đã sai.
Lục Tấn rất bực bội, hắn nói với mẹ: “Mẹ, rốt cuộc ai mới là người có vấn đề?”
Lục phu nhân: “Dù sao cũng không phải là mẹ có vấn đề.”
“Đúng vậy, đúng là con đã sai, trước kia khi con muốn bất chấp tất cả mà nuông chiều Quan Hinh, con nên biết rằng bất cứ thứ gì cũng có giới hạn của nó, chuyện tặng quà cũng như vậy, lần đầu là bất ngờ, lần thứ hai là hơi bất ngờ, nhưng rất nhiều lần thì cũng chỉ bình tĩnh.”
“Con nuôi lớn dã tâm của vợ con, khiến dục vọng của cô ta ngày càng căng đầy, khi dục vọng của cô ta không được thỏa mãn, cô ta không làm loạn lên mới là lạ, giống như đói bụng thì phải ăn cơm.”
“Lục Tấn, việc con làm không phải là yêu, mà là đang hủy hoại một người, con còn tàn nhẫn hơn người làm mẹ chồng này là mẹ, lúc nào cũng nuông chiều Quan Hinh, nuông chiều như nuông chiều một đứa trẻ, đây là việc làm giết chết một người vợ.”
“Đây đều là do con gây ra, nếu con đã muốn làm như vậy, thì trong lòng đừng ghét bỏ cô ta vô dụng, con không dễ chịu, cảm thấy mệt mỏi, là bởi vì lúc nào con cũng phải làm như vậy, cuối cùng cũng sẽ mệt, nhưng Quan Hinh lại không biết mệt.”
“Con không muốn Quan Hinh phải mệt, không muốn Quan Hinh phải khổ, muốn thay cô ta chịu khổ, thay cô ta che mưa chắn gió, như vậy, tất nhiên cô ta sẽ phải dựa vào người con mà tồn tại.”
“Mẹ nói thẳng với con, mẹ sẽ không bao giờ chấp nhận Quan Hinh trở lại làm con dâu của mẹ, nếu hai người vẫn muốn ở bên nhau, thì không cần phải báo với mẹ, mẹ sẽ không chúc phúc hai người, cũng sẽ không ngăn cản hai người.”
Hai người tự dày vò nhau là được, đừng dày vò những người khác.
Quan Hinh giống như một con ký sinh trùng hút chất dinh dưỡng trên người Lục Tấn, ăn uống no đủ xong, lại còn phải dùng sức lăn lộn chà xát miệng vết thương, khiến ký chủ đau không chịu nổi.
Cắn liên tiếp một chỗ, cho dù có yêu, cũng sẽ thống khổ.
Kỳ thực, ký chủ hoàn toàn có thể thoát khỏi con ký sinh trùng này.
Lục Tấn sẽ cảm thấy mệt, cảm thấy Quan Hinh không hiểu chuyện.
Quan Hinh lại cảm thấy đối phương đã thay đổi, không còn yêu mình nữa, những chuyện trước kia làm được, tại sao bây giờ lại không làm được.
Ai cũng không sai.
Có lẽ cái sai ở đây là cách thể hiện tình yêu.
Luôn cho rằng mình đã cống hiến tất cả cho đối phương, lại không nhận được kết quả mình mong muốn.
“Vậy nếu con không đi chi nhánh công ty, mẹ sẽ cử người khác đi, con cố gắng gây dựng sự nghiệp nhé.” Lục phu nhân nói xong thì cúp điện thoại.
Thậm chí Lục Tấn còn không có cơ hội để đổi ý, hoặc là vẫn tiếp tục làm cửa hàng trưởng, hoặc là đi gây dựng sự nghiệp.
Là chính hắn nói muốn gây dựng sự nghiệp, chẳng lẽ còn muốn nuốt lời, mặc kệ Lục Tấn khởi nghiệp thành công hay thất bại, đối với Lục phu nhân mà nói, cũng đều không có hại.
Thậm chí bà còn có thêm thời gian để làm chút việc.
Có thể nói, từ bỏ hy vọng đối với Lục Tấn khiến Lục phu nhân càng thêm bình tĩnh.
Nội tâm không hề có chút gợn sóng nào, thậm chí muốn chê cười Lục Tấn một chút.
Hắn luôn hận bà vì bà muốn túm hắn kéo lên bờ, hắn tình nguyện sa vào, tình nguyện chết đuối.
Lục phu nhân nhẹ nhàng xoa đầu cháu gái, “Sau này cục cưng phải nhớ kỹ, bất luận có xảy ra chuyện gì cũng phải đi vững từng bước, đặc biệt là lúc yêu đương, thà đi chậm một chút, yêu ít một chút.”
“Không có tình yêu nào không thể kiềm chế được, nếu không kiềm chế được thì cũng là vì không đủ năng lực.”
Nam Chi chớp mắt nghe bà nội nói, ghi tạc trong lòng, nhưng cũng chỉ được một lúc rồi lại quên mất.
Ai, người còn nhỏ, mà trong đầu không chỉ có não, lại còn có một khối u chiếm chỗ.
Mẹ dứt khoát lưu loát cử người khác tới chi nhánh công ty, Lục Tấn cũng không thể đi được nữa, hơn nữa hắn muốn gây dựng sự nghiệp thì nhất thiết phải đứng lên.
Tự nhiên là phải bắt đầu đi gây dựng sự nghiệp.
Kỳ thực từ sau khi rời khỏi vị trí tổng giám đốc công ty, Lục Tấn đã lên kế hoạch gây dựng sự nghiệp riêng.
Rốt cuộc Lục Tấn vẫn rất cao ngạo, không muốn lãng phí thời gian và sức lực đi làm một cửa hàng trưởng.
Nhưng mà, gây dựng sự nghiệp thật sự rất khó, có rất nhiều người đi trước đã sụp đổ từ khi bắt đầu kinh doanh…
Cần phải bỏ ra rất nhiều thời gian và công sức.
Tìm đối tác khắp nơi, ngày nào cũng bận đến mức trừ thời gian để ngủ ra, thì lúc nào cũng bận bận rộn rộn.
Bận đến mức ngay cả vợ con cũng quên mất, ngày nào điện thoại cũng muốn phát nổ vì những cuộc gọi từ khách hàng và đối tác, hoàn toàn không có thời gian đi dỗ dành Quan Hinh.
Hơn nữa, cũng đã ly hôn, Lục Tấn đã không còn trách nhiệm trung thành với Quan Hinh, làm Quan Hinh vui vẻ nữa.
Không còn trách nhiệm này chưa biết Lục Tấn có vui vẻ hay không, nhưng có thể toàn tâm toàn ý làm một việc, cho dù có không thành công, ít nhất hiện tại Lục Tấn cũng rất thỏa mãn.
Lục Tấn có việc làm, nhưng Quan Hinh lại không có, ở nhà ngây người hơn một tháng, trong khoảng thời gian này, Lục Tấn không hề tới tìm cô, con gái cũng không gọi điện thoại cho cô.
Cô cũng không thể gọi được cho mẹ chồng, cô chờ lại chờ, vẫn luôn chờ đợi Lục Tấn sẽ gọi điện thoại cho mình.
Cô rất nhớ rất nhớ Lục Tấn, nhưng tại sao Lục Tấn lại không hề nghĩ đến cô?
Lục Tấn thật đúng là không nhớ, ngày nào hắn cũng bận tới chóng mặt, vừa nằm lên giường đã chìm vào giấc ngủ.
Có chuyện để làm tự nhiên sẽ không rảnh mà đi nhớ người khác, mà không có việc gì làm chỉ có thể chìm trong bi thương.
Người Quan gia có nghĩ thế nào cũng không thể hiểu được, khổ sở như vậy thì ly hôn làm gì, ly hôn rồi, lại sống không bằng chết.
Tự cho là bản thân có thể làm bộ làm tịch, người ta sẽ đến đây cầu xin cô trở về, đội mưa đội gió đứng dưới lầu chờ, đang nằm mơ cái gì vậy?
Có lẽ trước kia còn có khả năng, nhưng bây giờ tuyệt đối không thể nào, người ta đã ly hôn với cô rồi, cô cũng không còn quan hệ gì với người ta nữa, cô còn cảm thấy người ta có thể.
Có thể cái rắm!
Người Quan gia cũng không quấy rầy Quan Hinh, bây giờ chưa chấp nhận được, thì tới một lúc nào đó cũng sẽ phải chấp nhận sự thật, chấp nhận hoàn cảnh bây giờ của cô.
Quan Hinh có yêu Lục Tấn không, khẳng định là có, ngày đêm nghĩ đến Lục Tấn.
Ngây người ở nhà hơn một tháng, sống một ngày dài tựa một năm, rốt cuộc Quan Hinh cũng đi ra ngoài, cả người càng thêm cảm giác suy nhược xanh xao.
Cha Quan nhìn thấy con gái như vậy, bĩu môi, trong lòng cảm thấy đen đủi.
Nếu ông là một người đàn ông có tiền, muốn dạng phụ nữ nào mà chẳng có, cần gì cứ nhất định phải là cô.
Quan Hinh cầm túi đi ra ngoài, đi tới cửa hàng nơi Lục Tấn làm việc, cô chọn mấy món đồ, tới lúc thanh toán tiền, cô hỏi: “Lục Tấn đâu, tôi cần gặp anh ấy có chút việc.”
Cô phải đấu tranh rất lâu, rất lâu mới chuẩn bị tâm lý xong, cuối cùng quyết định mở miệng hỏi, trái tim cô đập liên hồi.
Nhân viên cửa hàng liếc nhìn Quan Hinh, chỉ nói: “Cửa hàng trưởng Lục đã từ chức rồi.”
Lục Tấn lớn lên rất đẹp trai, mỗi khi hắn có ở cửa hàng, lúc nào cũng có thể thu hút một nhóm các khách hàng nữ tới ngắm nhìn, có đôi khi còn có mấy dì lớn tuổi khăng khăng bắt đích thân Lục Tấn giới thiệu sản phẩm, nhìn chằm chằm vào mặt Lục Tấn.
Khi nhóm nhân viên cửa hàng biết được Lục Tấn đã kết hôn, còn thở dài, lại một soái ca kết hôn sớm.
Bây giờ nhìn thấy Quan Hinh dò hỏi về Lục Tấn, nhân viên cửa hàng lập tức tò mò về thân phận của Quan Hinh.
Làm con thì bất hiếu, vì vợ mà cãi lời mẹ, làm chồng thì không thể làm vừa lòng vợ, làm cha thì con không gần cha.
Làm một tổng giám đốc công ty, vì chuyện gia đình, hắn đã nhiều lần bỏ bê công việc.
Hắn muốn làm tốt tất cả mọi việc, nhưng lại không thể làm tốt được việc gì.
Hắn không hiểu, vì sao lại xảy ra những chuyện này.
Hắn mơ hồ cảm nhận được vấn đề nằm ở chính hắn, nhưng hắn lại không muốn thừa nhận rằng bản thân mình đã sai.
Lục Tấn rất bực bội, hắn nói với mẹ: “Mẹ, rốt cuộc ai mới là người có vấn đề?”
Lục phu nhân: “Dù sao cũng không phải là mẹ có vấn đề.”
“Đúng vậy, đúng là con đã sai, trước kia khi con muốn bất chấp tất cả mà nuông chiều Quan Hinh, con nên biết rằng bất cứ thứ gì cũng có giới hạn của nó, chuyện tặng quà cũng như vậy, lần đầu là bất ngờ, lần thứ hai là hơi bất ngờ, nhưng rất nhiều lần thì cũng chỉ bình tĩnh.”
“Con nuôi lớn dã tâm của vợ con, khiến dục vọng của cô ta ngày càng căng đầy, khi dục vọng của cô ta không được thỏa mãn, cô ta không làm loạn lên mới là lạ, giống như đói bụng thì phải ăn cơm.”
“Lục Tấn, việc con làm không phải là yêu, mà là đang hủy hoại một người, con còn tàn nhẫn hơn người làm mẹ chồng này là mẹ, lúc nào cũng nuông chiều Quan Hinh, nuông chiều như nuông chiều một đứa trẻ, đây là việc làm giết chết một người vợ.”
“Đây đều là do con gây ra, nếu con đã muốn làm như vậy, thì trong lòng đừng ghét bỏ cô ta vô dụng, con không dễ chịu, cảm thấy mệt mỏi, là bởi vì lúc nào con cũng phải làm như vậy, cuối cùng cũng sẽ mệt, nhưng Quan Hinh lại không biết mệt.”
“Con không muốn Quan Hinh phải mệt, không muốn Quan Hinh phải khổ, muốn thay cô ta chịu khổ, thay cô ta che mưa chắn gió, như vậy, tất nhiên cô ta sẽ phải dựa vào người con mà tồn tại.”
“Mẹ nói thẳng với con, mẹ sẽ không bao giờ chấp nhận Quan Hinh trở lại làm con dâu của mẹ, nếu hai người vẫn muốn ở bên nhau, thì không cần phải báo với mẹ, mẹ sẽ không chúc phúc hai người, cũng sẽ không ngăn cản hai người.”
Hai người tự dày vò nhau là được, đừng dày vò những người khác.
Quan Hinh giống như một con ký sinh trùng hút chất dinh dưỡng trên người Lục Tấn, ăn uống no đủ xong, lại còn phải dùng sức lăn lộn chà xát miệng vết thương, khiến ký chủ đau không chịu nổi.
Cắn liên tiếp một chỗ, cho dù có yêu, cũng sẽ thống khổ.
Kỳ thực, ký chủ hoàn toàn có thể thoát khỏi con ký sinh trùng này.
Lục Tấn sẽ cảm thấy mệt, cảm thấy Quan Hinh không hiểu chuyện.
Quan Hinh lại cảm thấy đối phương đã thay đổi, không còn yêu mình nữa, những chuyện trước kia làm được, tại sao bây giờ lại không làm được.
Ai cũng không sai.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có lẽ cái sai ở đây là cách thể hiện tình yêu.
Luôn cho rằng mình đã cống hiến tất cả cho đối phương, lại không nhận được kết quả mình mong muốn.
“Vậy nếu con không đi chi nhánh công ty, mẹ sẽ cử người khác đi, con cố gắng gây dựng sự nghiệp nhé.” Lục phu nhân nói xong thì cúp điện thoại.
Thậm chí Lục Tấn còn không có cơ hội để đổi ý, hoặc là vẫn tiếp tục làm cửa hàng trưởng, hoặc là đi gây dựng sự nghiệp.
Là chính hắn nói muốn gây dựng sự nghiệp, chẳng lẽ còn muốn nuốt lời, mặc kệ Lục Tấn khởi nghiệp thành công hay thất bại, đối với Lục phu nhân mà nói, cũng đều không có hại.
Thậm chí bà còn có thêm thời gian để làm chút việc.
Có thể nói, từ bỏ hy vọng đối với Lục Tấn khiến Lục phu nhân càng thêm bình tĩnh.
Nội tâm không hề có chút gợn sóng nào, thậm chí muốn chê cười Lục Tấn một chút.
Hắn luôn hận bà vì bà muốn túm hắn kéo lên bờ, hắn tình nguyện sa vào, tình nguyện chết đuối.
Lục phu nhân nhẹ nhàng xoa đầu cháu gái, “Sau này cục cưng phải nhớ kỹ, bất luận có xảy ra chuyện gì cũng phải đi vững từng bước, đặc biệt là lúc yêu đương, thà đi chậm một chút, yêu ít một chút.”
“Không có tình yêu nào không thể kiềm chế được, nếu không kiềm chế được thì cũng là vì không đủ năng lực.”
Nam Chi chớp mắt nghe bà nội nói, ghi tạc trong lòng, nhưng cũng chỉ được một lúc rồi lại quên mất.
Ai, người còn nhỏ, mà trong đầu không chỉ có não, lại còn có một khối u chiếm chỗ.
Mẹ dứt khoát lưu loát cử người khác tới chi nhánh công ty, Lục Tấn cũng không thể đi được nữa, hơn nữa hắn muốn gây dựng sự nghiệp thì nhất thiết phải đứng lên.
Tự nhiên là phải bắt đầu đi gây dựng sự nghiệp.
Kỳ thực từ sau khi rời khỏi vị trí tổng giám đốc công ty, Lục Tấn đã lên kế hoạch gây dựng sự nghiệp riêng.
Rốt cuộc Lục Tấn vẫn rất cao ngạo, không muốn lãng phí thời gian và sức lực đi làm một cửa hàng trưởng.
Nhưng mà, gây dựng sự nghiệp thật sự rất khó, có rất nhiều người đi trước đã sụp đổ từ khi bắt đầu kinh doanh…
Cần phải bỏ ra rất nhiều thời gian và công sức.
Tìm đối tác khắp nơi, ngày nào cũng bận đến mức trừ thời gian để ngủ ra, thì lúc nào cũng bận bận rộn rộn.
Bận đến mức ngay cả vợ con cũng quên mất, ngày nào điện thoại cũng muốn phát nổ vì những cuộc gọi từ khách hàng và đối tác, hoàn toàn không có thời gian đi dỗ dành Quan Hinh.
Hơn nữa, cũng đã ly hôn, Lục Tấn đã không còn trách nhiệm trung thành với Quan Hinh, làm Quan Hinh vui vẻ nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không còn trách nhiệm này chưa biết Lục Tấn có vui vẻ hay không, nhưng có thể toàn tâm toàn ý làm một việc, cho dù có không thành công, ít nhất hiện tại Lục Tấn cũng rất thỏa mãn.
Lục Tấn có việc làm, nhưng Quan Hinh lại không có, ở nhà ngây người hơn một tháng, trong khoảng thời gian này, Lục Tấn không hề tới tìm cô, con gái cũng không gọi điện thoại cho cô.
Cô cũng không thể gọi được cho mẹ chồng, cô chờ lại chờ, vẫn luôn chờ đợi Lục Tấn sẽ gọi điện thoại cho mình.
Cô rất nhớ rất nhớ Lục Tấn, nhưng tại sao Lục Tấn lại không hề nghĩ đến cô?
Lục Tấn thật đúng là không nhớ, ngày nào hắn cũng bận tới chóng mặt, vừa nằm lên giường đã chìm vào giấc ngủ.
Có chuyện để làm tự nhiên sẽ không rảnh mà đi nhớ người khác, mà không có việc gì làm chỉ có thể chìm trong bi thương.
Người Quan gia có nghĩ thế nào cũng không thể hiểu được, khổ sở như vậy thì ly hôn làm gì, ly hôn rồi, lại sống không bằng chết.
Tự cho là bản thân có thể làm bộ làm tịch, người ta sẽ đến đây cầu xin cô trở về, đội mưa đội gió đứng dưới lầu chờ, đang nằm mơ cái gì vậy?
Có lẽ trước kia còn có khả năng, nhưng bây giờ tuyệt đối không thể nào, người ta đã ly hôn với cô rồi, cô cũng không còn quan hệ gì với người ta nữa, cô còn cảm thấy người ta có thể.
Có thể cái rắm!
Người Quan gia cũng không quấy rầy Quan Hinh, bây giờ chưa chấp nhận được, thì tới một lúc nào đó cũng sẽ phải chấp nhận sự thật, chấp nhận hoàn cảnh bây giờ của cô.
Quan Hinh có yêu Lục Tấn không, khẳng định là có, ngày đêm nghĩ đến Lục Tấn.
Ngây người ở nhà hơn một tháng, sống một ngày dài tựa một năm, rốt cuộc Quan Hinh cũng đi ra ngoài, cả người càng thêm cảm giác suy nhược xanh xao.
Cha Quan nhìn thấy con gái như vậy, bĩu môi, trong lòng cảm thấy đen đủi.
Nếu ông là một người đàn ông có tiền, muốn dạng phụ nữ nào mà chẳng có, cần gì cứ nhất định phải là cô.
Quan Hinh cầm túi đi ra ngoài, đi tới cửa hàng nơi Lục Tấn làm việc, cô chọn mấy món đồ, tới lúc thanh toán tiền, cô hỏi: “Lục Tấn đâu, tôi cần gặp anh ấy có chút việc.”
Cô phải đấu tranh rất lâu, rất lâu mới chuẩn bị tâm lý xong, cuối cùng quyết định mở miệng hỏi, trái tim cô đập liên hồi.
Nhân viên cửa hàng liếc nhìn Quan Hinh, chỉ nói: “Cửa hàng trưởng Lục đã từ chức rồi.”
Lục Tấn lớn lên rất đẹp trai, mỗi khi hắn có ở cửa hàng, lúc nào cũng có thể thu hút một nhóm các khách hàng nữ tới ngắm nhìn, có đôi khi còn có mấy dì lớn tuổi khăng khăng bắt đích thân Lục Tấn giới thiệu sản phẩm, nhìn chằm chằm vào mặt Lục Tấn.
Khi nhóm nhân viên cửa hàng biết được Lục Tấn đã kết hôn, còn thở dài, lại một soái ca kết hôn sớm.
Bây giờ nhìn thấy Quan Hinh dò hỏi về Lục Tấn, nhân viên cửa hàng lập tức tò mò về thân phận của Quan Hinh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro