Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Người Cha Bất C...
Ngận Thị Kiểu Tình
2024-11-15 15:56:17
Edit: Kim
Còn có một việc làm Diệp Nghiên Sơn tương đối để ý, Vạn Mộng Lâm luôn miệng nói người yêu cũ của cô là người xấu, nhưng cô lại rất trân trọng, đối xử rất tốt với con của người xấu này.
Một chút cũng không đem những thương tổn của người cũ trút lên hai đứa con.
Điều đó không có nghĩa là trẻ em phải gánh chịu những ân oán của đời trước, mà là đến thời điểm quá gian nan, khó tránh được sẽ oán hận, sẽ hối hận, làm ra những chuyện gì đó trong cơn nóng giận, sẽ phẫn nộ, chán ghét chuyện đã sinh con ra.
Diệp Nghiên Sơn dựa vào cạnh cửa, khuôn mặt nghiêm túc, cuối cùng thở dài một hơi, mặc kệ, mặc kệ!
Ngày hôm sau, trong bữa sáng, Vạn Nhĩ Nhĩ thường xuyên nhìn lén Diệp Nghiên Sơn, Diệp Nghiên Sơn phát hiện, nhưng không có để ý tới, chỉ rũ mắt ăn cơm.
Vạn Nhĩ Nhĩ không đợi được chú Diệp hỏi mình, hắn bị phớt lờ, cảm giác bị phớt lờ quả thực không tốt lắm, Vạn Nhĩ Nhĩ biết chú Diệp thích mẹ, vì thích mẹ cho nên mới đối xử tốt với bọn hắn.
Hiện tại bị xem nhẹ, trong lòng Vạn Nhĩ Nhĩ nảy ra một ý niệm “Tôi sẽ không để mẹ tôi để ý đến chú.”
Người được ưu ái sẽ không sợ hãi, ngay cả khi chỉ mới là một đứa trẻ, đều sẽ biết dùng tình cảm để uy hiếp người khác.
Nếu chú không lấy lòng tôi, tôi sẽ không để chú có thể tốt đẹp đến với mẹ, tuy rằng trong lòng vốn dĩ cũng không đồng ý, nhưng cũng không tránh khỏi khó chịu, đó là bản chất con người.
Nhưng Vạn Mộng Lâm đã nhận ra con trai thất thần, hỏi: “Làm sao vậy?”
Vạn Nhĩ Nhĩ nhìn thoáng qua me, “Mẹ, con muốn đi học.” Học tập tri thức, cho dù trời sinh Vạn Nhĩ Nhĩ thích máy tính, nhưng vẫn còn rất nhiều thứ cần phải học, có rất nhiều chữ hắn chưa biết.
“Đi học, là chuyện tốt, ừm…” Vạn Mộng Lâm ý thức được, muốn con mình vào được một trường tốt, cần phải nhờ Diêp tiên sinh giúp đỡ, điều này khiến cho Vạn Mộng Lâm không biết nói thế nào.
Không mở miệng được.
Quan trọng nhất là, Diệp tiên sinh cũng không đáp lời.
Vạn Mộng Lâm vô cùng xấu hổ, ánh mắt thường xuyên nhìn về phía Diệp Nghiên Sơn, mà Diệp Nghiên Sơn lại giống như đang có chuyện cần suy nghĩ, căn bản không chú ý đến câu chuyện trên bàn ăn.
Nam Chi dùng muỗng múc cơm ăn, biểu tình có chút kinh ngạc, cô nhìn Vạn Mộng Lâm cùng Vạn Nhĩ Nhĩ đang ủy khuất, lại nhìn cha mình.
Trong truyện, bọn họ có chuyện gì, cha cũng giúp bọn họ hoàn thành, vô cùng chủ động, người ta có cự tuyệt, cha vẫn sẽ giúp.
Bọn họ chấp nhận, nói lời cảm ơn, nhưng cũng không đáp ứng lời cầu hôn của cha.
Chị Tuyết Lị rất tức giận, tức giận vì cha mình quá tốt với họ, cảm thấy bọn họ đã đoạt mất cha của cô.
Bây giờ cha không đáp ứng, trong lòng Nam Chi lại dấy lên một tia hy vọng, có lẽ cha sẽ bình tĩnh một chút, sẽ không giống như trong cốt truyện,…. Trở thành chó liếm.
Chó liếm, Nam Chi đem từ ngữ học được này ghi tạc vào trong lòng.
“Mẹ, con muốn đi học với anh.” Vạn Nghiên Nghiên mở miệng nói, “Con không muốn rời xa anh.” Thời gian ở cùng anh trai còn nhiều hơn ở cùng mẹ, cho nên Vạn Nghiên Nghiên càng gần gũi với anh trai hơn.
“Ồ, muốn đi học.” Diệp Nghiên Sơn giống như phục hồi lại tinh thần, “Xin lỗi, tôi đang nghĩ đến chuyện của công ty, chuyện chọn trường rất quan trọng.”
“Như vậy đi, cô có thể xin nghỉ mấy ngày, đưa con đi tìm thử một chút, môi trường học tập rất quan trọng với trẻ nhỏ.” Diệp Nghiên Sơn kiến nghị trước ánh mắt thành khẩn của Vạn Mộng Lâm.
Vạn Mộng Lâm:!!!
Đôi mắt hạnh của cô ngấn lệ, hơi mở to nhìn Diệp Nghiên Sơn, không thể tin được mà có chút thất vọng, trong lòng cô là hy vọng Diêp tiên sinh có thể giúp đỡ, nhưng cô lại không thể nói ra.
Nói ra rồi chính là mắc nợ, về sau Diệp tiên sinh có đưa ra yêu cầu gì, thì làm sao cô có thể cự tuyệt được bây giờ.
Phương diện tình cảm này, cô không thể đáp lại Diệp tiên sinh.
Diệp Nghiên Sơn nói câu động viên, nhưng không có ra tay hỗ trợ.
Thậm chí còn không kêu thư ký thu thập tài liệu về các nhà trẻ cho Vạn Mộng Lâm, Vạn Mộng Lâm còn phải tự mình làm từng bước, chỉ thu thập thông tin thôi cũng đã rất hao tâm tốn sức.
Trong nhất thời, Vạn Mộng Lâm cảm thấy hoang mang lo sợ, thật sự mờ mịt, tuy rằng chỉ là chuyện đi học của hai đứa con, nhưng không có ai hỗ trợ, cô liền trở nên hoảng sợ.
Cô nhìn Nam Chi đang ăn cơm, gian nan mở miệng nói: “Tôi cảm thấy trường Tuyết Lị đang học khá tốt.”
Nam Chi gật đầu, “Đúng vậy, rất tốt, cô giáo rất dịu dàng.”
Dường như nhận được phản ứng tích cực từ Nam Chi, cô nói một cách trôi chảy hơn, “Ba đứa trẻ có thể đi học với nhau thật tốt, Tuyết Lị cũng nói cô giáo rất tốt.”
Cô quay đầu lại hỏi hai đứa trẻ, “Các con có muốn đi học cùng chị Tuyết Lị không?”
Vạn Nhĩ Nhĩ chần chờ một chút, nhưng cũng không muốn mẹ phải làm lụng vất vả, gật đầu, “Muốn ạ.”
Diệp Nghiên Sơn cầm tách cà phê lên, nhẹ nhàng nói: “Ngôi trường kia quả thực rất tốt, mỗi tháng là 2 vạn tệ.”
2 vạn tệ?!
Vạn Mộng Lâm sợ ngây người, một tháng tiền lương của cô cũng không có nhiều đến vậy, hai đứa con lại cùng đi học, làm sao có thể kiếm được nhiều tiền như vậy chứ.
Cô nhìn Diệp Nghiên Sơn, trong lòng ngập tràn cảm giác xấu hổ, há miệng thở dốc, nghĩ đến con, lại hít sâu một ngụm nói: “Diệp tiên sinh, có thể cho tôi mượn một ít tiền không?”
Cô vội vàng nói tiếp: “Tôi sẽ làm việc chăm chỉ để trả lại tiền.”
Diệp Nghiên Sơn thở dài một hơi, nghiêm túc phân tích cho Vạn Mộng Lâm: “2 vạn tệ chỉ là tiền học phí, còn có rất nhiều phụ phí khác, trong một tháng, một đứa trẻ sẽ phải tiêu tốn gần 4 vạn tệ, áp lực của cô sẽ rất lớn, hai đứa trẻ còn chưa đến tuổi đi học, cứ chờ thêm một chút.”
Vẻ xấu hổ trên mặt Vạn Mộng Lâm sắp trào ra, cơ hồ là thẹn quá hóa giận, nói: “Cám ơn Diệp tổng đã kiến nghị, tôi sẽ suy nghĩ thêm.” Sau đó nắm hai đứa nhỏ về phòng.
“Cha, dì Vạn tức giận rồi.” Nam Chi nói, là bởi vì cha không cho dì vay tiền.
Diệp Nghiên Sơn nhìn về phía cầu thang, thu hồi ánh mắt, nói với con gái: “Có những người rất coi trọng bản thân, mọi chuyện đều phải theo ý họ, nếu không vừa ý, liền quay đầu rời đi, đây không phải cá tính, mà là vừa yếu đuối vừa kiêu căng.”
Ngay cả dũng khí đối mặt với sự việc cũng không có, không làm rõ tình huống, cũng không có năng lực giải quyết mọi việc.
Đời này, việc mà Vạn Mộng Lâm làm có dũng khí nhất, chính là việc quyết định sinh ra hai đứa nhỏ.
Diệp Nghiên Sơn biết Vạn Mộng Lâm có ý gì, muốn hắn chủ động dùng hai tay dâng lên, như vậy liền không phải mắc nợ hắn, là hắn chủ động giúp.
Thật nông cạn!
Nông cạn như thế!
Diệp Nghiên Sơn cảm thấy Vạn Mộng Lâm không phải tuổi còn trẻ không hiểu chuyện, mà là vừa muốn giữ thể diện vừa muốn chiếm chỗ tốt, quá tham lam!
Nhờ người nhưng không có thái độ nhờ người, chẳng ai sinh ra là mắc nợ ai.
Đạt được tình yêu cũng là vì muốn bản thân được vui vẻ, cũng là được người khác làm cho mình cảm thấy hạnh phúc!
Không phải Diệp Nghiên Sơn không hiểu lòng người, đối với người mình thích vẫn rất kiên nhẫn, lại có vẻ dịu dàng ân cần.
Nhưng nếu không còn cảm giác nữa…
Nam Chi nghiêng đầu vui vẻ hỏi hệ thống: “Ca ca, cha không thích dì Vạn sao, trong truyện, sao cha có thể thích dì Vạn tới vậy?”
Hệ thống dừng một chút: “Có lẽ là bởi vì nguyên chủ Diệp Tuyết Lị gây chút phiền phức.”
Nam Chi a một tiếng, “Là vì chị Tuyết Lị, tại sao lại thế?”
Hệ thống: “Tự nghĩ đi.”
Tôi vẫn là một đứa trẻ đấy, tại sao lại bắt tôi suy nghĩ những thứ phức tạp như vậy.
Tôi không hiểu.
Còn có một việc làm Diệp Nghiên Sơn tương đối để ý, Vạn Mộng Lâm luôn miệng nói người yêu cũ của cô là người xấu, nhưng cô lại rất trân trọng, đối xử rất tốt với con của người xấu này.
Một chút cũng không đem những thương tổn của người cũ trút lên hai đứa con.
Điều đó không có nghĩa là trẻ em phải gánh chịu những ân oán của đời trước, mà là đến thời điểm quá gian nan, khó tránh được sẽ oán hận, sẽ hối hận, làm ra những chuyện gì đó trong cơn nóng giận, sẽ phẫn nộ, chán ghét chuyện đã sinh con ra.
Diệp Nghiên Sơn dựa vào cạnh cửa, khuôn mặt nghiêm túc, cuối cùng thở dài một hơi, mặc kệ, mặc kệ!
Ngày hôm sau, trong bữa sáng, Vạn Nhĩ Nhĩ thường xuyên nhìn lén Diệp Nghiên Sơn, Diệp Nghiên Sơn phát hiện, nhưng không có để ý tới, chỉ rũ mắt ăn cơm.
Vạn Nhĩ Nhĩ không đợi được chú Diệp hỏi mình, hắn bị phớt lờ, cảm giác bị phớt lờ quả thực không tốt lắm, Vạn Nhĩ Nhĩ biết chú Diệp thích mẹ, vì thích mẹ cho nên mới đối xử tốt với bọn hắn.
Hiện tại bị xem nhẹ, trong lòng Vạn Nhĩ Nhĩ nảy ra một ý niệm “Tôi sẽ không để mẹ tôi để ý đến chú.”
Người được ưu ái sẽ không sợ hãi, ngay cả khi chỉ mới là một đứa trẻ, đều sẽ biết dùng tình cảm để uy hiếp người khác.
Nếu chú không lấy lòng tôi, tôi sẽ không để chú có thể tốt đẹp đến với mẹ, tuy rằng trong lòng vốn dĩ cũng không đồng ý, nhưng cũng không tránh khỏi khó chịu, đó là bản chất con người.
Nhưng Vạn Mộng Lâm đã nhận ra con trai thất thần, hỏi: “Làm sao vậy?”
Vạn Nhĩ Nhĩ nhìn thoáng qua me, “Mẹ, con muốn đi học.” Học tập tri thức, cho dù trời sinh Vạn Nhĩ Nhĩ thích máy tính, nhưng vẫn còn rất nhiều thứ cần phải học, có rất nhiều chữ hắn chưa biết.
“Đi học, là chuyện tốt, ừm…” Vạn Mộng Lâm ý thức được, muốn con mình vào được một trường tốt, cần phải nhờ Diêp tiên sinh giúp đỡ, điều này khiến cho Vạn Mộng Lâm không biết nói thế nào.
Không mở miệng được.
Quan trọng nhất là, Diệp tiên sinh cũng không đáp lời.
Vạn Mộng Lâm vô cùng xấu hổ, ánh mắt thường xuyên nhìn về phía Diệp Nghiên Sơn, mà Diệp Nghiên Sơn lại giống như đang có chuyện cần suy nghĩ, căn bản không chú ý đến câu chuyện trên bàn ăn.
Nam Chi dùng muỗng múc cơm ăn, biểu tình có chút kinh ngạc, cô nhìn Vạn Mộng Lâm cùng Vạn Nhĩ Nhĩ đang ủy khuất, lại nhìn cha mình.
Trong truyện, bọn họ có chuyện gì, cha cũng giúp bọn họ hoàn thành, vô cùng chủ động, người ta có cự tuyệt, cha vẫn sẽ giúp.
Bọn họ chấp nhận, nói lời cảm ơn, nhưng cũng không đáp ứng lời cầu hôn của cha.
Chị Tuyết Lị rất tức giận, tức giận vì cha mình quá tốt với họ, cảm thấy bọn họ đã đoạt mất cha của cô.
Bây giờ cha không đáp ứng, trong lòng Nam Chi lại dấy lên một tia hy vọng, có lẽ cha sẽ bình tĩnh một chút, sẽ không giống như trong cốt truyện,…. Trở thành chó liếm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chó liếm, Nam Chi đem từ ngữ học được này ghi tạc vào trong lòng.
“Mẹ, con muốn đi học với anh.” Vạn Nghiên Nghiên mở miệng nói, “Con không muốn rời xa anh.” Thời gian ở cùng anh trai còn nhiều hơn ở cùng mẹ, cho nên Vạn Nghiên Nghiên càng gần gũi với anh trai hơn.
“Ồ, muốn đi học.” Diệp Nghiên Sơn giống như phục hồi lại tinh thần, “Xin lỗi, tôi đang nghĩ đến chuyện của công ty, chuyện chọn trường rất quan trọng.”
“Như vậy đi, cô có thể xin nghỉ mấy ngày, đưa con đi tìm thử một chút, môi trường học tập rất quan trọng với trẻ nhỏ.” Diệp Nghiên Sơn kiến nghị trước ánh mắt thành khẩn của Vạn Mộng Lâm.
Vạn Mộng Lâm:!!!
Đôi mắt hạnh của cô ngấn lệ, hơi mở to nhìn Diệp Nghiên Sơn, không thể tin được mà có chút thất vọng, trong lòng cô là hy vọng Diêp tiên sinh có thể giúp đỡ, nhưng cô lại không thể nói ra.
Nói ra rồi chính là mắc nợ, về sau Diệp tiên sinh có đưa ra yêu cầu gì, thì làm sao cô có thể cự tuyệt được bây giờ.
Phương diện tình cảm này, cô không thể đáp lại Diệp tiên sinh.
Diệp Nghiên Sơn nói câu động viên, nhưng không có ra tay hỗ trợ.
Thậm chí còn không kêu thư ký thu thập tài liệu về các nhà trẻ cho Vạn Mộng Lâm, Vạn Mộng Lâm còn phải tự mình làm từng bước, chỉ thu thập thông tin thôi cũng đã rất hao tâm tốn sức.
Trong nhất thời, Vạn Mộng Lâm cảm thấy hoang mang lo sợ, thật sự mờ mịt, tuy rằng chỉ là chuyện đi học của hai đứa con, nhưng không có ai hỗ trợ, cô liền trở nên hoảng sợ.
Cô nhìn Nam Chi đang ăn cơm, gian nan mở miệng nói: “Tôi cảm thấy trường Tuyết Lị đang học khá tốt.”
Nam Chi gật đầu, “Đúng vậy, rất tốt, cô giáo rất dịu dàng.”
Dường như nhận được phản ứng tích cực từ Nam Chi, cô nói một cách trôi chảy hơn, “Ba đứa trẻ có thể đi học với nhau thật tốt, Tuyết Lị cũng nói cô giáo rất tốt.”
Cô quay đầu lại hỏi hai đứa trẻ, “Các con có muốn đi học cùng chị Tuyết Lị không?”
Vạn Nhĩ Nhĩ chần chờ một chút, nhưng cũng không muốn mẹ phải làm lụng vất vả, gật đầu, “Muốn ạ.”
Diệp Nghiên Sơn cầm tách cà phê lên, nhẹ nhàng nói: “Ngôi trường kia quả thực rất tốt, mỗi tháng là 2 vạn tệ.”
2 vạn tệ?!
Vạn Mộng Lâm sợ ngây người, một tháng tiền lương của cô cũng không có nhiều đến vậy, hai đứa con lại cùng đi học, làm sao có thể kiếm được nhiều tiền như vậy chứ.
Cô nhìn Diệp Nghiên Sơn, trong lòng ngập tràn cảm giác xấu hổ, há miệng thở dốc, nghĩ đến con, lại hít sâu một ngụm nói: “Diệp tiên sinh, có thể cho tôi mượn một ít tiền không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô vội vàng nói tiếp: “Tôi sẽ làm việc chăm chỉ để trả lại tiền.”
Diệp Nghiên Sơn thở dài một hơi, nghiêm túc phân tích cho Vạn Mộng Lâm: “2 vạn tệ chỉ là tiền học phí, còn có rất nhiều phụ phí khác, trong một tháng, một đứa trẻ sẽ phải tiêu tốn gần 4 vạn tệ, áp lực của cô sẽ rất lớn, hai đứa trẻ còn chưa đến tuổi đi học, cứ chờ thêm một chút.”
Vẻ xấu hổ trên mặt Vạn Mộng Lâm sắp trào ra, cơ hồ là thẹn quá hóa giận, nói: “Cám ơn Diệp tổng đã kiến nghị, tôi sẽ suy nghĩ thêm.” Sau đó nắm hai đứa nhỏ về phòng.
“Cha, dì Vạn tức giận rồi.” Nam Chi nói, là bởi vì cha không cho dì vay tiền.
Diệp Nghiên Sơn nhìn về phía cầu thang, thu hồi ánh mắt, nói với con gái: “Có những người rất coi trọng bản thân, mọi chuyện đều phải theo ý họ, nếu không vừa ý, liền quay đầu rời đi, đây không phải cá tính, mà là vừa yếu đuối vừa kiêu căng.”
Ngay cả dũng khí đối mặt với sự việc cũng không có, không làm rõ tình huống, cũng không có năng lực giải quyết mọi việc.
Đời này, việc mà Vạn Mộng Lâm làm có dũng khí nhất, chính là việc quyết định sinh ra hai đứa nhỏ.
Diệp Nghiên Sơn biết Vạn Mộng Lâm có ý gì, muốn hắn chủ động dùng hai tay dâng lên, như vậy liền không phải mắc nợ hắn, là hắn chủ động giúp.
Thật nông cạn!
Nông cạn như thế!
Diệp Nghiên Sơn cảm thấy Vạn Mộng Lâm không phải tuổi còn trẻ không hiểu chuyện, mà là vừa muốn giữ thể diện vừa muốn chiếm chỗ tốt, quá tham lam!
Nhờ người nhưng không có thái độ nhờ người, chẳng ai sinh ra là mắc nợ ai.
Đạt được tình yêu cũng là vì muốn bản thân được vui vẻ, cũng là được người khác làm cho mình cảm thấy hạnh phúc!
Không phải Diệp Nghiên Sơn không hiểu lòng người, đối với người mình thích vẫn rất kiên nhẫn, lại có vẻ dịu dàng ân cần.
Nhưng nếu không còn cảm giác nữa…
Nam Chi nghiêng đầu vui vẻ hỏi hệ thống: “Ca ca, cha không thích dì Vạn sao, trong truyện, sao cha có thể thích dì Vạn tới vậy?”
Hệ thống dừng một chút: “Có lẽ là bởi vì nguyên chủ Diệp Tuyết Lị gây chút phiền phức.”
Nam Chi a một tiếng, “Là vì chị Tuyết Lị, tại sao lại thế?”
Hệ thống: “Tự nghĩ đi.”
Tôi vẫn là một đứa trẻ đấy, tại sao lại bắt tôi suy nghĩ những thứ phức tạp như vậy.
Tôi không hiểu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro