Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Người Cha Bất C...
Ngận Thị Kiểu Tình
2024-11-15 15:56:17
Edit: Kim
“Nghiên Nghiên, ngoan, đừng nháo……” Vạn Mộng Lâm lập tức nói với con gái, nếu bây giờ nhờ Diệp Nghiên Sơn giúp thì thật xấu hổ, hơn nữa Diệp Tuyết Lị còn đang ngồi ở trên vai, nhất định cô sẽ không muốn nhường chỗ.
“Mẹ …” Vạn Nghiên Nghiên vô cùng uất ức, cô không hiểu, vì sao mẹ lại không cho cô cưỡi ngựa, vì sao cô phải ngoan ngoãn.
Nước mắt của Vạn Nghiên Nghiên liền tuôn rơi, Vạn Mộng Lâm hoảng sợ mà lau nước mắt cho con gái, mồ hôi nhễ nhại mà dỗ con gái, đừng khóc nữa, xung quanh có rất nhiều người, bọn họ đều đang nhìn về phía bên này, thật khiến người ta như ngồi trên đống lửa, ngồi trên chậu than.
Diệp Nghiên Sơn nói với con gái: “Tuyết Lị, có thể để em gái cưỡi ngựa không?”
“Được, cha, cho con xuống, để em gái lên.” Nam Chi rất hào phóng ngoan ngoãn mà nói, đối với thái độ này của cha cảm thấy thực vừa lòng, cha không có trực tiếp cho cô xuống, vội vàng bế Vạn Nghiên Nghiên lên.
Hơn nữa hệ thống ca ca nói, chuyện của người lớn, cô là trẻ con không nên xen vào quá nhiều, nếu không cha sẽ phải vì cô mà cúi đầu trước mẹ con dì Vạn.
Trái tim Diệp Nghiên Sơn mềm thành một vũng nước, thật đáng yêu, đây chính là con gái của hắn.
Ừm, so với đứa trẻ nước mắt nước mũi đầy mặt thì càng đáng yêu hơn.
“Làm phiền anh, Diệp tổng.” Vạn Mộng Lâm vô cùng ngượng ngùng, thần sắc mệt mỏi, đỡ đứa trẻ ngồi lên vai hắn, Diệp Nghiên Sơn chỉ nói: “Trẻ con mà, không có gì.”
“Nhĩ Nhĩ cũng cùng lên đi.” Diệp Nghiên Sơn ngồi xổm xuống, nghiêng đầu nói với Vạn Nhĩ Nhĩ.
Vẻ mặt hắn xao động, do dự một chút, rồi ngồi lên vai Diệp Nghiên Sơn.
Hai anh em mỗi người một bên, cùng Diệp Nghiên Sơn chậm rãi đứng lên, từ trong miệng phát ra một tiếng cảm thán, cảm giác ngồi trên vai người lớn thật tuyệt, trong lòng vừa vui sướng vừa tràn ngập cảm giác an toàn khó tả.
Cha, đây là cảm giác có cha sao?
Vạn Nhĩ Nhĩ chưa bao giờ nhớ cha ruột của mình nhiều đến vậy.
Vạn Mộng Lâm đưa tay đỡ con, bảo vệ con không bị ngã, nhìn vẻ mặt hưng phấn của hai đứa trẻ, trong lòng cô cảm thấy chua xót, tất cả đều là lỗi của cô, khiến con cô không có tình thương của cha.
Phải tìm kiếm cảm giác người cha ở một người đàn ông khác.
Vạn Mộng Lâm nhìn sườn mặt Diệp Nghiên Sơn, đẹp trai và lịch lãm, cô cảm thấy mình ngày càng nợ hắn nhiều hơn, đặc biệt là về mặt con cái.
Cô nhìn Diệp Tuyết Lị chạy tới sạp kẹo bông gòn, nhìn chằm chằm vào kẹo bông gòn, không khóc cũng không nháo, rất đáng yêu, không giống Nghiên Nghiên, luôn khóc nháo, so sánh như vậy thật khiến người lớn cảm thấy xấu hổ.
Đứa bé kia, sao có thể không thèm để ý chút nào vậy, không nên như thế, cô hẳn là nên khóc nháo, không muốn nhường cha chứ.
Cô không khóc nháo, nhưng lại càng làm người ta khó giải quyết.
“Cha, con muốn ăn kẹo bông gòn.” Nam Chi nói với cha, còn đặc biệt hào phóng, “Mọi người mỗi người một cái.”
“Được.” Diệp Nghiên Sơn đồng ý, nhẹ giọng nói.
Hành trình đi công viên trò chơi lần này, mọi người đều thật vui vẻ, trên trán Vạn Nhĩ Nhĩ lấm tấm mồ hôi, trên môi nở một nụ cười.
Thật giống một gia đình năm người, còn chụp được không ít ảnh, chơi một ngày rất mệt, thân thể đều rã rời, cho nên sau khi ăn tối xong, tất cả đều đã đi ngủ.
Nam Chi không ngủ, cô tận lực tìm cách thông báo cho cha Vạn Nhĩ Nhĩ rằng hắn có con, nhưng chính là gọi không được, số điện thoại lưu trên trang web đều đã bị Nam Chi gọi qua, nhưng không có ai tin cô, lại không gọi được nữa.
Hệ thống ca ca nói, cô đã bị chặn.
Nam Chi, Nam Chi rất uất ức!
Nam Chi vò đầu bứt tai cũng không nghĩ ra cách, nên thông báo cho cha Vạn Nhĩ Nhĩ thế nào đây?
Cô quay số điện thoại của Jack, nhanh chóng gọi được, Nam Chi lập tức hỏi: “Jack, cậu ngủ chưa?”
Jack: “Chưa, Tuyết Lị, cậu sao vậy?”
Nam Chi: “Không sao, chỉ là tớ gặp phải khó khăn.”
Jack an ủi: “Tuyết Lị cậu thông minh như vậy, nhất định sẽ tìm ra cách.”
Nam Chi ậm ừ hai tiếng, lại hỏi: “Cậu sống có tốt không?”
Giọng Jack mạnh mẽ hơn nhiều: “Tuyết Lị, cảm ơn cậu, rất tốt, tớ sống với mẹ, được đi học, tớ cảm thấy rất hạnh phúc.”
Nam Chi: “Thật tốt quá.” Thay đổi khốn cảnh của Jack, thật làm người ta vui vẻ, chị Tuyết Lị cũng sẽ vui vẻ.
Nếu Jack có thể thay đổi, vậy chuyện của chị Tuyết Lị cũng có thể thay đổi.
Điều quan trọng nhất bây giờ là, không được để cha cô về nước, xảy ra tai nạn xe cộ, cô trở thành cô nhi.
Nhưng, hiện tại, dì Vạn chưa phải là nhà thiết kế nổi tiếng, còn phải sống cùng bọn họ mấy năm nữa, Nam Chi không muốn.
Mấy năm này cha phải chi rất nhiều tiền cho bọn họ, coi Vạn Nhĩ Nhĩ và Vạn Nghiên Nghiên như con ruột, sẽ càng ngày càng thích dì Vạn, không muốn buông tay.
Nam Chi nghĩ, đưa số tiền này cho những người thật sự cần tới, còn tốt hơn.
Cho dù Nam Chi còn nhỏ, chưa có cảm giác gì với tiền tài, cũng còn cảm thấy không đáng.
Tiền vẫn là chuyện nhỏ, Nam Chi chỉ sợ cha vì theo sau mông bọn họ, cả mạng cũng không còn, để lại một đứa trẻ là cô.
Vạn Nhĩ Nhĩ rất nhớ cha ruột của hắn, vậy cô giúp hắn, ừm, đúng vậy.
Nhưng phải làm thế nào, Nam Chi lại rầu rĩ.
Nam Chi ở trên giường cuộn tròn, lăn qua lăn lại, vẫn không nghĩ ra, nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, Nam Chi đi tìm Vạn Nhĩ Nhĩ và Vạn Nghiên Nghiên để chơi cùng, cô đi thẳng vào vấn đề nói: “Các em có nhớ cha không?”
Nếu các người đều nhớ, vậy cùng nhau nghĩ cách, Nam Chi nhớ rõ Vạn Nhĩ Nhĩ là một cao thủ máy tính.
Cô cần người giúp đỡ.
Mẹ nói, một anh hùng phải có băng nhóm.
Hệ thống:……
Có tiền đồ!
Vạn Nghiên Nghiên đang nghịch búp bê Tây Dương, Vạn Nhĩ Nhĩ vụng về mà chơi máy tính, nghe được lời Nam Chi nói, hai anh em đều quay đầu nhìn về phía cô.
Vạn Nhĩ Nhĩ dùng một loại trực giác như dã thú, cảnh giác mà nhìn Nam Chi, Vạn Nghiên Nghiên ngây thơ mờ mịt, “Cha sao, không có…”
Vạn Nhĩ Nhĩ nói: “Không nhớ.”
Nam Chi nghiêng đầu, “Thật sao, nhưng chị rất nhớ mẹ.” Cô lộ ra vẻ chân thành, cô rất nhớ!
Vạn Nghiên Nghiên bị lây nhiễm cảm xúc, cũng nói: “Em nhớ, nhớ…”
Hai cô gái nhỏ nhìn nhau, đột nhiên bắt đầu bật khóc, Vạn Nhĩ Nhĩ một bên cảm thấy to đầu, vội vàng gọi người lớn qua.
“Làm sao vậy?” Vạn Mộng Lâm cùng Diệp Nghiên Sơn vội vàng chạy tới, Vạn Mộng Lâm ôm con gái vào lòng, “Làm sao vậy, có phải đánh nhau không, tranh giành đồ chơi sao?”
Diệp Nghiên Sơn nhíu mày, ngồi xổm xuống hỏi con gái đang khóc thút thít: “Tuyết Lị, làm sao vậy?”
Nam Chi lấy mu bàn tay lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Con nhớ mẹ, em gái nhớ cha, hức, khóc.”
Vẻ mặt của Vạn Mộng Lâm có chút xấu hổ, nhìn con trai, khuôn mặt Vạn Nhĩ Nhĩ cũng hiện lên vẻ mất mát, gật đầu, “Đúng vậy, em gái nhớ cha.”
Hắn nhìn mẹ, hắn cũng nhớ, muốn gặp cha, nghẹn ở trong lòng, nghẹn đến khó chịu.
Có Diệp Nghiên Sơn đối lập, Vạn Nhĩ Nhĩ càng muốn có cha, cha hắn cũng nên giống chú Diệp đối xử với Diệp Tuyết Lị, tràn ngập cảm giác an toàn, có thể dựa vào.
Khác với cốt truyện, ba mẹ con cũng không như cá gặp nước, Nam Chi không có bài xích bọn họ, không náo loạn muốn đuổi bọn họ đi, nhưng thứ không có được lại càng nhiều.
“Nghiên Nghiên, ngoan, đừng nháo……” Vạn Mộng Lâm lập tức nói với con gái, nếu bây giờ nhờ Diệp Nghiên Sơn giúp thì thật xấu hổ, hơn nữa Diệp Tuyết Lị còn đang ngồi ở trên vai, nhất định cô sẽ không muốn nhường chỗ.
“Mẹ …” Vạn Nghiên Nghiên vô cùng uất ức, cô không hiểu, vì sao mẹ lại không cho cô cưỡi ngựa, vì sao cô phải ngoan ngoãn.
Nước mắt của Vạn Nghiên Nghiên liền tuôn rơi, Vạn Mộng Lâm hoảng sợ mà lau nước mắt cho con gái, mồ hôi nhễ nhại mà dỗ con gái, đừng khóc nữa, xung quanh có rất nhiều người, bọn họ đều đang nhìn về phía bên này, thật khiến người ta như ngồi trên đống lửa, ngồi trên chậu than.
Diệp Nghiên Sơn nói với con gái: “Tuyết Lị, có thể để em gái cưỡi ngựa không?”
“Được, cha, cho con xuống, để em gái lên.” Nam Chi rất hào phóng ngoan ngoãn mà nói, đối với thái độ này của cha cảm thấy thực vừa lòng, cha không có trực tiếp cho cô xuống, vội vàng bế Vạn Nghiên Nghiên lên.
Hơn nữa hệ thống ca ca nói, chuyện của người lớn, cô là trẻ con không nên xen vào quá nhiều, nếu không cha sẽ phải vì cô mà cúi đầu trước mẹ con dì Vạn.
Trái tim Diệp Nghiên Sơn mềm thành một vũng nước, thật đáng yêu, đây chính là con gái của hắn.
Ừm, so với đứa trẻ nước mắt nước mũi đầy mặt thì càng đáng yêu hơn.
“Làm phiền anh, Diệp tổng.” Vạn Mộng Lâm vô cùng ngượng ngùng, thần sắc mệt mỏi, đỡ đứa trẻ ngồi lên vai hắn, Diệp Nghiên Sơn chỉ nói: “Trẻ con mà, không có gì.”
“Nhĩ Nhĩ cũng cùng lên đi.” Diệp Nghiên Sơn ngồi xổm xuống, nghiêng đầu nói với Vạn Nhĩ Nhĩ.
Vẻ mặt hắn xao động, do dự một chút, rồi ngồi lên vai Diệp Nghiên Sơn.
Hai anh em mỗi người một bên, cùng Diệp Nghiên Sơn chậm rãi đứng lên, từ trong miệng phát ra một tiếng cảm thán, cảm giác ngồi trên vai người lớn thật tuyệt, trong lòng vừa vui sướng vừa tràn ngập cảm giác an toàn khó tả.
Cha, đây là cảm giác có cha sao?
Vạn Nhĩ Nhĩ chưa bao giờ nhớ cha ruột của mình nhiều đến vậy.
Vạn Mộng Lâm đưa tay đỡ con, bảo vệ con không bị ngã, nhìn vẻ mặt hưng phấn của hai đứa trẻ, trong lòng cô cảm thấy chua xót, tất cả đều là lỗi của cô, khiến con cô không có tình thương của cha.
Phải tìm kiếm cảm giác người cha ở một người đàn ông khác.
Vạn Mộng Lâm nhìn sườn mặt Diệp Nghiên Sơn, đẹp trai và lịch lãm, cô cảm thấy mình ngày càng nợ hắn nhiều hơn, đặc biệt là về mặt con cái.
Cô nhìn Diệp Tuyết Lị chạy tới sạp kẹo bông gòn, nhìn chằm chằm vào kẹo bông gòn, không khóc cũng không nháo, rất đáng yêu, không giống Nghiên Nghiên, luôn khóc nháo, so sánh như vậy thật khiến người lớn cảm thấy xấu hổ.
Đứa bé kia, sao có thể không thèm để ý chút nào vậy, không nên như thế, cô hẳn là nên khóc nháo, không muốn nhường cha chứ.
Cô không khóc nháo, nhưng lại càng làm người ta khó giải quyết.
“Cha, con muốn ăn kẹo bông gòn.” Nam Chi nói với cha, còn đặc biệt hào phóng, “Mọi người mỗi người một cái.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Được.” Diệp Nghiên Sơn đồng ý, nhẹ giọng nói.
Hành trình đi công viên trò chơi lần này, mọi người đều thật vui vẻ, trên trán Vạn Nhĩ Nhĩ lấm tấm mồ hôi, trên môi nở một nụ cười.
Thật giống một gia đình năm người, còn chụp được không ít ảnh, chơi một ngày rất mệt, thân thể đều rã rời, cho nên sau khi ăn tối xong, tất cả đều đã đi ngủ.
Nam Chi không ngủ, cô tận lực tìm cách thông báo cho cha Vạn Nhĩ Nhĩ rằng hắn có con, nhưng chính là gọi không được, số điện thoại lưu trên trang web đều đã bị Nam Chi gọi qua, nhưng không có ai tin cô, lại không gọi được nữa.
Hệ thống ca ca nói, cô đã bị chặn.
Nam Chi, Nam Chi rất uất ức!
Nam Chi vò đầu bứt tai cũng không nghĩ ra cách, nên thông báo cho cha Vạn Nhĩ Nhĩ thế nào đây?
Cô quay số điện thoại của Jack, nhanh chóng gọi được, Nam Chi lập tức hỏi: “Jack, cậu ngủ chưa?”
Jack: “Chưa, Tuyết Lị, cậu sao vậy?”
Nam Chi: “Không sao, chỉ là tớ gặp phải khó khăn.”
Jack an ủi: “Tuyết Lị cậu thông minh như vậy, nhất định sẽ tìm ra cách.”
Nam Chi ậm ừ hai tiếng, lại hỏi: “Cậu sống có tốt không?”
Giọng Jack mạnh mẽ hơn nhiều: “Tuyết Lị, cảm ơn cậu, rất tốt, tớ sống với mẹ, được đi học, tớ cảm thấy rất hạnh phúc.”
Nam Chi: “Thật tốt quá.” Thay đổi khốn cảnh của Jack, thật làm người ta vui vẻ, chị Tuyết Lị cũng sẽ vui vẻ.
Nếu Jack có thể thay đổi, vậy chuyện của chị Tuyết Lị cũng có thể thay đổi.
Điều quan trọng nhất bây giờ là, không được để cha cô về nước, xảy ra tai nạn xe cộ, cô trở thành cô nhi.
Nhưng, hiện tại, dì Vạn chưa phải là nhà thiết kế nổi tiếng, còn phải sống cùng bọn họ mấy năm nữa, Nam Chi không muốn.
Mấy năm này cha phải chi rất nhiều tiền cho bọn họ, coi Vạn Nhĩ Nhĩ và Vạn Nghiên Nghiên như con ruột, sẽ càng ngày càng thích dì Vạn, không muốn buông tay.
Nam Chi nghĩ, đưa số tiền này cho những người thật sự cần tới, còn tốt hơn.
Cho dù Nam Chi còn nhỏ, chưa có cảm giác gì với tiền tài, cũng còn cảm thấy không đáng.
Tiền vẫn là chuyện nhỏ, Nam Chi chỉ sợ cha vì theo sau mông bọn họ, cả mạng cũng không còn, để lại một đứa trẻ là cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vạn Nhĩ Nhĩ rất nhớ cha ruột của hắn, vậy cô giúp hắn, ừm, đúng vậy.
Nhưng phải làm thế nào, Nam Chi lại rầu rĩ.
Nam Chi ở trên giường cuộn tròn, lăn qua lăn lại, vẫn không nghĩ ra, nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, Nam Chi đi tìm Vạn Nhĩ Nhĩ và Vạn Nghiên Nghiên để chơi cùng, cô đi thẳng vào vấn đề nói: “Các em có nhớ cha không?”
Nếu các người đều nhớ, vậy cùng nhau nghĩ cách, Nam Chi nhớ rõ Vạn Nhĩ Nhĩ là một cao thủ máy tính.
Cô cần người giúp đỡ.
Mẹ nói, một anh hùng phải có băng nhóm.
Hệ thống:……
Có tiền đồ!
Vạn Nghiên Nghiên đang nghịch búp bê Tây Dương, Vạn Nhĩ Nhĩ vụng về mà chơi máy tính, nghe được lời Nam Chi nói, hai anh em đều quay đầu nhìn về phía cô.
Vạn Nhĩ Nhĩ dùng một loại trực giác như dã thú, cảnh giác mà nhìn Nam Chi, Vạn Nghiên Nghiên ngây thơ mờ mịt, “Cha sao, không có…”
Vạn Nhĩ Nhĩ nói: “Không nhớ.”
Nam Chi nghiêng đầu, “Thật sao, nhưng chị rất nhớ mẹ.” Cô lộ ra vẻ chân thành, cô rất nhớ!
Vạn Nghiên Nghiên bị lây nhiễm cảm xúc, cũng nói: “Em nhớ, nhớ…”
Hai cô gái nhỏ nhìn nhau, đột nhiên bắt đầu bật khóc, Vạn Nhĩ Nhĩ một bên cảm thấy to đầu, vội vàng gọi người lớn qua.
“Làm sao vậy?” Vạn Mộng Lâm cùng Diệp Nghiên Sơn vội vàng chạy tới, Vạn Mộng Lâm ôm con gái vào lòng, “Làm sao vậy, có phải đánh nhau không, tranh giành đồ chơi sao?”
Diệp Nghiên Sơn nhíu mày, ngồi xổm xuống hỏi con gái đang khóc thút thít: “Tuyết Lị, làm sao vậy?”
Nam Chi lấy mu bàn tay lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Con nhớ mẹ, em gái nhớ cha, hức, khóc.”
Vẻ mặt của Vạn Mộng Lâm có chút xấu hổ, nhìn con trai, khuôn mặt Vạn Nhĩ Nhĩ cũng hiện lên vẻ mất mát, gật đầu, “Đúng vậy, em gái nhớ cha.”
Hắn nhìn mẹ, hắn cũng nhớ, muốn gặp cha, nghẹn ở trong lòng, nghẹn đến khó chịu.
Có Diệp Nghiên Sơn đối lập, Vạn Nhĩ Nhĩ càng muốn có cha, cha hắn cũng nên giống chú Diệp đối xử với Diệp Tuyết Lị, tràn ngập cảm giác an toàn, có thể dựa vào.
Khác với cốt truyện, ba mẹ con cũng không như cá gặp nước, Nam Chi không có bài xích bọn họ, không náo loạn muốn đuổi bọn họ đi, nhưng thứ không có được lại càng nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro