Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Nhân Sinh Đối L...
Ngận Thị Kiểu Tình
2024-11-15 15:56:17
Edit: Kim
“Mẹ, hoa hoa, hoa to.” Cung Tiêu Tiêu chỉ vào bông hoa to trong tay Nam Chi, ngọt ngào nói.
Những đứa trẻ khác cũng dùng ánh mắt thèm muốn nhìn bông hoa hướng dương, đại khái là những thứ tranh giành là thứ tốt nhất, bây giờ cả bốn đứa trẻ cũng đều muốn có.
Người thứ hai lên tiếng là Bạch Lộ, cô ngẩng đầu lên nói với cha: “Cha ơi, con cũng muốn hoa hướng dương.”
Bạch Lộ ở nhà cũng là người luôn có được thứ mình muốn, cô muốn gì cứ trực tiếp mở miệng xin là được.
Bạch Lương Triết chỉ nói: “Con muốn hoa hướng dương tại sao không nói sớm, phải đợi tới lúc hoa đã bị người ta chọn rồi, mất đi cơ hội.”
Vẻ mặt của Bạch Lộ lập tức trở nên không vui.
Thi Tư nói với con gái: “Hoa hồng với hoa Bách Hợp cũng đẹp, hoa dại cũng đẹp.”
Bạch Lộ không kiên nhẫn nói: “Con muốn hoa hướng dương.”
Bạch Lương Triết lạnh lùng nhìn con gái, “Đã bị người ta chọn rồi, nếu con muốn, thì tự mình nghĩ cách đi.”
Bạch Lộ đi thẳng tới trước mặt Nam Chi, “Chị muốn hoa hướng dương, em có thể đưa cho chị được không?”
【Đồ cướp được là thứ tốt nhất.】
【Chắc là sẽ làm theo đi, dù sao thì Bạch gia cũng rất giàu.】
【Không thể không nói, bị người ta thẳng thừng giành đồ như vậy, hẳn là rất khó chịu.】
Nam Chi hỏi: “Chị muốn trao đổi với em sao?”
“Trao đổi?” Bạch Lộ sửng sốt một chút, tùy tay cầm lấy bông hoa hồng đưa cho Nam Chi, “Chị đổi với em.”
Nam Chi lắc đầu, “Em thích hoa hướng dương, em không đổi.”
Bạch Lộ tức giận, “Không phải em nói trao đổi sao, tại sao lại không đổi?”
Cô giậm chân, một đôi chân dài thẳng tắp, lại uất ức mà nổi giận.
Nam Chi nói: “Chị, em thích đồ của chị, chị thích đồ của em, chúng ta mới có thể trao đổi nha.”
Bạch Lộ nhìn bông hoa hồng trong tay, tức giận quay đầu bỏ đi, về tới bên cạnh mẹ rồi, vẫn còn tức giận mà nhìn Nam Chi, lè lưỡi với Nam Chi, vừa tinh nghịch vừa đáng yêu.
Nam Chi cầm hoa hướng dương, cười với Bạch Lộ.
Hai đứa trẻ khác chọn hai bông hoa nhỏ, nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía bông hoa hướng dương.
Nhìn bông hoa trên tay mình, vẫn thấy hoa hướng dương là đẹp nhất.
“Hoa hoa, hoa hoa, mẹ, Tiêu Tiêu muốn hoa, hoa lớn.” Đôi mắt Cung Tiêu Tiêu ngấn nước, có vẻ như là sắp khóc.
Nhưng vẫn hiểu chuyện không khóc.
Cung Tiêu Tiêu không nhìn thứ gì khác, chỉ nhìn chằm chằm vào bông hoa to.
Trông thật đáng thương, nước mắt chực trào ra khỏi đôi mắt to.
Cho dù có là ai nhìn vào cũng đều cảm thấy rất đáng yêu.
【Cho con bé, cho con bé đi.】
【Tuy rằng đáng thương, nhưng mà bộ dạng này thật là đáng yêu.】
【Tập này đổi thành Khương gia, trong tập trước Cung Tiêu Tiêu là em bé được mọi người yêu thích nhất, vậy mà trong tập này, ngay đến cả một bông hoa cũng không cho con bé.】
Thang Tuyết dỗ dành đứa trẻ: “Tiêu Tiêu ngoan nha, bông hoa đó là của chị, con xem bông hoa này cũng đẹp này.”
Cung Tiêu Tiêu cũng không nhìn vào bông hoa trong tay mẹ, mà chỉ nhìn về phía bông hoa trong tay Nam Chi.
Nguyễn Tông và Mễ Nhạc đi tới chỗ Nam Chi, nói: “Mỹ Bảo, em tặng bông hoa đó cho Tiêu Tiêu đi.”
Cha của Mễ Nhạc là vận động viên bơi lội, là người từng đoạt chức vô địch thế giới, có lẽ thức ăn trong nhà tương đối tốt, cho nên cậu bé lớn lên trông có vẻ đôn hậu.
Cậu bé gãi đầu nói với Nam Chi: “Nhà bà nội anh có trồng hoa hướng dương, lần sau anh sẽ tặng em.”
【Wow, Mễ Nhạc đúng là một cậu bé ấm áp.】
【Đúng rồi, cậu bé là người anh trai yêu thương Tiêu Tiêu nhất.】
【Đã như vậy rồi, tại sao con bé đó còn không cho vậy?】
【Tôi cảm thấy Mỹ Bảo có chút không hiểu chuyện, chương trình phải mắc kẹt ở phần này.】
【Hừm, tôi cảm thấy cho dù Mỹ Bảo có không cho, thì cũng không phải tội ác tày trời gì mà, dù sao thì đó cũng là đồ của Mỹ Bảo.】
【Hoàn toàn không có chút đức tính kính trọng người già, yêu thương trẻ nhỏ nào cả.】
Nam Chi nói với hai anh trai: “Cảm ơn, nhưng em muốn ăn hạt dưa bây giờ.”
Nguyễn Tông, Mễ Nhạc:……
Em thích ăn hạt dưa tới vậy sao?
Đột nhiên Mễ Nhạc cũng muốn ăn hạt dưa, nhưng đồ đạc chuẩn bị từ nhà của bọn họ đã bị tổ chương trình mang đi rồi.
Đồ tham ăn là Mễ Nhạc chủ động nói: “Có thể cho anh một ít hạt dưa được không?”
Nam Chi: “Được nha, chờ chế biến xong, em sẽ cho anh.”
Mễ Nhạc vui vẻ: “Cảm ơn em, anh có đồ ăn cũng sẽ cho em, nhưng mà đồ ăn đã bị tổ chương trình mang đi rồi.”
Nam Chi: “Không sao.”
“Nguyễn Tông, lại đây.” Cha của Nguyễn Tông là Nguyễn Thâm vẫy tay với con trai, chờ đến khi con trai tới gần, hắn nói: “Đó là đồ của em Mỹ Bảo, có đưa đồ hay không thuộc quyết định của con bé.”
“Con và Mỹ Bảo còn chưa phải là bạn bè, không có tư cách gì để yêu cầu người ta đưa đồ của mình cho người khác cả.”
“Cha biết con không muốn em Tiêu Tiêu khóc, nếu bông hoa hướng dương kia là của con, con có thể cho con bé, nhưng bông hoa hướng dương kia không phải của con.”
Giọng Nguyễn Thâm rất nhỏ, hắn đặt một bàn tay lên vai con trai, muốn nghe phải đứng thật gần mới có thể nghe thấy.
Hiển nhiên đây là lời thì thầm giữa hai cha con, Nguyễn Thâm không muốn để người khác nghe thấy.
Nguyễn Tông gật đầu, “Con biết rồi cha, con không nên bảo em Mỹ Bảo đưa đồ cho em Tiêu Tiêu.”
“Đứa trẻ ngoan, chúng ta không nên vì bất kỳ lý do gì, mà hiển nhiên yêu cầu người khác phải làm như thế nào.” Nguyễn Thâm cười nói.
Mà khán giả đã bị đôi bàn thay của Nguyễn Thâm mê hoặc đến mức gào khóc, chỉ một đôi tay cũng có thể khiến người ta tưởng tượng.
Tưởng tượng đến cảnh được đôi tay này vuốt ve, một tấc lại một tấc, chỉ mới nghĩ đến, đã khiến đầu óc điên đảo.
Đôi mắt Thang Tuyết tối sầm lại ôm con vào lòng, Nguyễn gia xuất thân từ gia đình nghệ thuật, cả nhà đều theo đuổi nghệ thuật, so với giới giải trí, vẫn trên một bậc.
Thang Tuyết muốn mượn chương trình này để tạo mối quan hệ với bọn họ, nhưng đôi vợ chồng này lại rất lạnh nhạt, bình bình đạm đạm, hoàn toàn không có ý định muốn kết giao.
Dù sao thì Thang Tuyết cũng cảm nhận được đôi vợ chồng này rất ngưỡng mộ cô.
Nhưng mà cũng may con trai của bọn họ rất thích Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu rất đáng yêu, những người đã gặp Tiêu Tiêu chưa từng có ai nói Tiêu Tiêu không đáng yêu.
Nguyễn Tông thích chơi với Tiêu Tiêu.
Mới vừa nãy Nguyễn Tông còn giúp lấy đồ, nhưng mà lại bị Nguyễn Thâm kéo về.
“Hoa hoa, hoa to.” Những giọt nước mắt đọng trong mắt cô bé cuối cùng cũng chảy ra.
Cung Kiêu nói với Khương Tấn Ngôn: “Để hai đứa nhỏ đổi hoa chút đi, nếu hoa hướng dương là căn phòng tốt, vẫn để cho các người ở, nếu bông hoa trao đổi là căn phòng tốt, vẫn cho các người ở.”
Có thể nói, trao đổi hoa rồi, Khương Tấn Ngôn và Nam Chi nhất định sẽ chiếm được một căn phòng không tồi.
Khương Tấn Ngôn nãy giờ vẫn luôn im lặng hỏi Nam Chi: “Con có muốn đổi không, muốn đổi thì đổi, không muốn đổi thì không đổi.”
Bộ dạng của hắn có chút buồn chán, bộ dạng cá chết, hoàn toàn là dáng vẻ bị bắt ép trao đổi.
Nam Chi nhìn em gái khóc, cô đi tới, an ủi nói: “Em gái đừng khóc, em gái đừng khóc.”
“Hoa hoa, hoa hoa……” Cung Tiêu Tiêu nhìn đóa hoa, “Chị, chị có thể cho em hoa không?”
Nam Chi: “Em cũng thích hoa với hạt dưa sao?”
Cung Tiêu Tiêu dùng đôi mắt ngấn nước nhìn Nam Chi: “Chị.”
“Mẹ, hoa hoa, hoa to.” Cung Tiêu Tiêu chỉ vào bông hoa to trong tay Nam Chi, ngọt ngào nói.
Những đứa trẻ khác cũng dùng ánh mắt thèm muốn nhìn bông hoa hướng dương, đại khái là những thứ tranh giành là thứ tốt nhất, bây giờ cả bốn đứa trẻ cũng đều muốn có.
Người thứ hai lên tiếng là Bạch Lộ, cô ngẩng đầu lên nói với cha: “Cha ơi, con cũng muốn hoa hướng dương.”
Bạch Lộ ở nhà cũng là người luôn có được thứ mình muốn, cô muốn gì cứ trực tiếp mở miệng xin là được.
Bạch Lương Triết chỉ nói: “Con muốn hoa hướng dương tại sao không nói sớm, phải đợi tới lúc hoa đã bị người ta chọn rồi, mất đi cơ hội.”
Vẻ mặt của Bạch Lộ lập tức trở nên không vui.
Thi Tư nói với con gái: “Hoa hồng với hoa Bách Hợp cũng đẹp, hoa dại cũng đẹp.”
Bạch Lộ không kiên nhẫn nói: “Con muốn hoa hướng dương.”
Bạch Lương Triết lạnh lùng nhìn con gái, “Đã bị người ta chọn rồi, nếu con muốn, thì tự mình nghĩ cách đi.”
Bạch Lộ đi thẳng tới trước mặt Nam Chi, “Chị muốn hoa hướng dương, em có thể đưa cho chị được không?”
【Đồ cướp được là thứ tốt nhất.】
【Chắc là sẽ làm theo đi, dù sao thì Bạch gia cũng rất giàu.】
【Không thể không nói, bị người ta thẳng thừng giành đồ như vậy, hẳn là rất khó chịu.】
Nam Chi hỏi: “Chị muốn trao đổi với em sao?”
“Trao đổi?” Bạch Lộ sửng sốt một chút, tùy tay cầm lấy bông hoa hồng đưa cho Nam Chi, “Chị đổi với em.”
Nam Chi lắc đầu, “Em thích hoa hướng dương, em không đổi.”
Bạch Lộ tức giận, “Không phải em nói trao đổi sao, tại sao lại không đổi?”
Cô giậm chân, một đôi chân dài thẳng tắp, lại uất ức mà nổi giận.
Nam Chi nói: “Chị, em thích đồ của chị, chị thích đồ của em, chúng ta mới có thể trao đổi nha.”
Bạch Lộ nhìn bông hoa hồng trong tay, tức giận quay đầu bỏ đi, về tới bên cạnh mẹ rồi, vẫn còn tức giận mà nhìn Nam Chi, lè lưỡi với Nam Chi, vừa tinh nghịch vừa đáng yêu.
Nam Chi cầm hoa hướng dương, cười với Bạch Lộ.
Hai đứa trẻ khác chọn hai bông hoa nhỏ, nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía bông hoa hướng dương.
Nhìn bông hoa trên tay mình, vẫn thấy hoa hướng dương là đẹp nhất.
“Hoa hoa, hoa hoa, mẹ, Tiêu Tiêu muốn hoa, hoa lớn.” Đôi mắt Cung Tiêu Tiêu ngấn nước, có vẻ như là sắp khóc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng vẫn hiểu chuyện không khóc.
Cung Tiêu Tiêu không nhìn thứ gì khác, chỉ nhìn chằm chằm vào bông hoa to.
Trông thật đáng thương, nước mắt chực trào ra khỏi đôi mắt to.
Cho dù có là ai nhìn vào cũng đều cảm thấy rất đáng yêu.
【Cho con bé, cho con bé đi.】
【Tuy rằng đáng thương, nhưng mà bộ dạng này thật là đáng yêu.】
【Tập này đổi thành Khương gia, trong tập trước Cung Tiêu Tiêu là em bé được mọi người yêu thích nhất, vậy mà trong tập này, ngay đến cả một bông hoa cũng không cho con bé.】
Thang Tuyết dỗ dành đứa trẻ: “Tiêu Tiêu ngoan nha, bông hoa đó là của chị, con xem bông hoa này cũng đẹp này.”
Cung Tiêu Tiêu cũng không nhìn vào bông hoa trong tay mẹ, mà chỉ nhìn về phía bông hoa trong tay Nam Chi.
Nguyễn Tông và Mễ Nhạc đi tới chỗ Nam Chi, nói: “Mỹ Bảo, em tặng bông hoa đó cho Tiêu Tiêu đi.”
Cha của Mễ Nhạc là vận động viên bơi lội, là người từng đoạt chức vô địch thế giới, có lẽ thức ăn trong nhà tương đối tốt, cho nên cậu bé lớn lên trông có vẻ đôn hậu.
Cậu bé gãi đầu nói với Nam Chi: “Nhà bà nội anh có trồng hoa hướng dương, lần sau anh sẽ tặng em.”
【Wow, Mễ Nhạc đúng là một cậu bé ấm áp.】
【Đúng rồi, cậu bé là người anh trai yêu thương Tiêu Tiêu nhất.】
【Đã như vậy rồi, tại sao con bé đó còn không cho vậy?】
【Tôi cảm thấy Mỹ Bảo có chút không hiểu chuyện, chương trình phải mắc kẹt ở phần này.】
【Hừm, tôi cảm thấy cho dù Mỹ Bảo có không cho, thì cũng không phải tội ác tày trời gì mà, dù sao thì đó cũng là đồ của Mỹ Bảo.】
【Hoàn toàn không có chút đức tính kính trọng người già, yêu thương trẻ nhỏ nào cả.】
Nam Chi nói với hai anh trai: “Cảm ơn, nhưng em muốn ăn hạt dưa bây giờ.”
Nguyễn Tông, Mễ Nhạc:……
Em thích ăn hạt dưa tới vậy sao?
Đột nhiên Mễ Nhạc cũng muốn ăn hạt dưa, nhưng đồ đạc chuẩn bị từ nhà của bọn họ đã bị tổ chương trình mang đi rồi.
Đồ tham ăn là Mễ Nhạc chủ động nói: “Có thể cho anh một ít hạt dưa được không?”
Nam Chi: “Được nha, chờ chế biến xong, em sẽ cho anh.”
Mễ Nhạc vui vẻ: “Cảm ơn em, anh có đồ ăn cũng sẽ cho em, nhưng mà đồ ăn đã bị tổ chương trình mang đi rồi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nam Chi: “Không sao.”
“Nguyễn Tông, lại đây.” Cha của Nguyễn Tông là Nguyễn Thâm vẫy tay với con trai, chờ đến khi con trai tới gần, hắn nói: “Đó là đồ của em Mỹ Bảo, có đưa đồ hay không thuộc quyết định của con bé.”
“Con và Mỹ Bảo còn chưa phải là bạn bè, không có tư cách gì để yêu cầu người ta đưa đồ của mình cho người khác cả.”
“Cha biết con không muốn em Tiêu Tiêu khóc, nếu bông hoa hướng dương kia là của con, con có thể cho con bé, nhưng bông hoa hướng dương kia không phải của con.”
Giọng Nguyễn Thâm rất nhỏ, hắn đặt một bàn tay lên vai con trai, muốn nghe phải đứng thật gần mới có thể nghe thấy.
Hiển nhiên đây là lời thì thầm giữa hai cha con, Nguyễn Thâm không muốn để người khác nghe thấy.
Nguyễn Tông gật đầu, “Con biết rồi cha, con không nên bảo em Mỹ Bảo đưa đồ cho em Tiêu Tiêu.”
“Đứa trẻ ngoan, chúng ta không nên vì bất kỳ lý do gì, mà hiển nhiên yêu cầu người khác phải làm như thế nào.” Nguyễn Thâm cười nói.
Mà khán giả đã bị đôi bàn thay của Nguyễn Thâm mê hoặc đến mức gào khóc, chỉ một đôi tay cũng có thể khiến người ta tưởng tượng.
Tưởng tượng đến cảnh được đôi tay này vuốt ve, một tấc lại một tấc, chỉ mới nghĩ đến, đã khiến đầu óc điên đảo.
Đôi mắt Thang Tuyết tối sầm lại ôm con vào lòng, Nguyễn gia xuất thân từ gia đình nghệ thuật, cả nhà đều theo đuổi nghệ thuật, so với giới giải trí, vẫn trên một bậc.
Thang Tuyết muốn mượn chương trình này để tạo mối quan hệ với bọn họ, nhưng đôi vợ chồng này lại rất lạnh nhạt, bình bình đạm đạm, hoàn toàn không có ý định muốn kết giao.
Dù sao thì Thang Tuyết cũng cảm nhận được đôi vợ chồng này rất ngưỡng mộ cô.
Nhưng mà cũng may con trai của bọn họ rất thích Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu rất đáng yêu, những người đã gặp Tiêu Tiêu chưa từng có ai nói Tiêu Tiêu không đáng yêu.
Nguyễn Tông thích chơi với Tiêu Tiêu.
Mới vừa nãy Nguyễn Tông còn giúp lấy đồ, nhưng mà lại bị Nguyễn Thâm kéo về.
“Hoa hoa, hoa to.” Những giọt nước mắt đọng trong mắt cô bé cuối cùng cũng chảy ra.
Cung Kiêu nói với Khương Tấn Ngôn: “Để hai đứa nhỏ đổi hoa chút đi, nếu hoa hướng dương là căn phòng tốt, vẫn để cho các người ở, nếu bông hoa trao đổi là căn phòng tốt, vẫn cho các người ở.”
Có thể nói, trao đổi hoa rồi, Khương Tấn Ngôn và Nam Chi nhất định sẽ chiếm được một căn phòng không tồi.
Khương Tấn Ngôn nãy giờ vẫn luôn im lặng hỏi Nam Chi: “Con có muốn đổi không, muốn đổi thì đổi, không muốn đổi thì không đổi.”
Bộ dạng của hắn có chút buồn chán, bộ dạng cá chết, hoàn toàn là dáng vẻ bị bắt ép trao đổi.
Nam Chi nhìn em gái khóc, cô đi tới, an ủi nói: “Em gái đừng khóc, em gái đừng khóc.”
“Hoa hoa, hoa hoa……” Cung Tiêu Tiêu nhìn đóa hoa, “Chị, chị có thể cho em hoa không?”
Nam Chi: “Em cũng thích hoa với hạt dưa sao?”
Cung Tiêu Tiêu dùng đôi mắt ngấn nước nhìn Nam Chi: “Chị.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro