Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Nhân Sinh Đối L...

Ngận Thị Kiểu Tình

2024-11-15 15:56:17

Edit: Kim

Bạch Lương Triết còn không biết bên ngoài đồn thổi bọn họ đã ly hôn, hắn bây giờ vừa buồn rầu vừa tức giận.

Cung gia làm việc trong khách sạn, khách hàng đưa ra rất nhiều yêu cầu, lúc thế này, lúc thế kia, ga trải giường không sạch cần phải thay, phòng tắm không sạch sẽ cần phải dọn dẹp.

Cực kỳ phức tạp, Cung Kiêu là thiên chi kiêu tử, trước nay là người ta phục vụ hắn, hắn chưa từng phải phục vụ người khác.

Đối mặt với đủ loại gây rối vô cớ, Cung Kiêu đã phiền muốn chết, cảm thấy những người này cố ý gây chuyện.

Sắc mặt Cung Kiêu có chút không tốt lắm, Thang Tuyết thấy vậy, “Để em ứng phó với khách hàng, anh làm việc khác đi.”

Đối mặt với khách hàng bắt bẻ Thang Tuyết nhẹ nhàng hơn rất nhiều, cho dù làm không tốt, cũng sẽ thành khẩn xin lỗi, có vài người còn nhận ra Thang Tuyết, còn muốn chụp ảnh ký tên với Thang Tuyết.

Những người xin được chữ ký đều đăng lên mạng khoe, nói Thang Tuyết xinh đẹp cỡ nào, ngoài đời đẹp hơn bao nhiêu, là người dịu dàng thế nào.

Cung Kiêu thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm một hơi, ánh mắt nhìn Thang Tuyết càng thêm dịu dàng.

Thang Tuyết lặng lẽ nói với chồng: “Anh không hợp làm mấy việc này, em sẽ giúp anh.”

“Cảm ơn em, có em giúp, anh cảm thấy thoải mái hơn nhiều.” Cung Kiêu nói.

Lại một đợt rải đường khiến khán giả kêu gào ngọt quá, ngọt quá!

Tình tiết giúp đỡ khiến người xem lăn lộn trên giường, vặn vẹo thành sâu lông, ngọt ngào quá, ngọt ngào quá!

Đương nhiên, cũng có những bình luận cảm thấy chướng mắt, ví dụ như…..

【Cung Kiêu thật sự là tổng tài sao, đến cả chuyện này mà hắn còn không xử lý được, hắn thật sự có năng lực?】

【Quản lý một công ty lớn như vậy, bây giờ đến cả quản lý một khách sạn nhỏ cũng không thể làm tốt được.】

【Người ta là lãnh đạo, nói một tiếng, sẽ có người làm, chuyện như thế này tổng tài sẽ không làm.】

【Hắn không có kiên nhẫn đối mặt với khách hàng, giống như là ‘thứ phàm nhân như ngươi cũng xứng được ta hầu hạ sao’.】

【Hừ, tổng tài, không có tật xấu thì sao có thể làm tổng tài được.】

【May mà tôi không mắc bệnh cuồng sạch sẽ, mắc bệnh cuồng sạch sẽ sao có thể làm việc giúp khách hàng được.】

【Các người chỉ trích thật là lợi hại, có ai vừa mới làm đã biết làm ngay đâu, Cung tổng cũng chưa từng làm những chuyện này.】

Phần bình luận ồn ào huyên náo, nhưng mà hầu hết mọi người đều biết Thang Tuyết và Cung Kiêu rất ân ái.

Trước kia Thang Tuyết sẽ đăng tải một số câu chuyện nhỏ của gia đình mình lên mạng xã hội, bây giờ tham gia chương trình, một số khán giả vốn không chú ý cũng đều biết đôi vợ chồng này thật sự rất yêu nhau.

Khi thấy hai người thể hiện tình cảm ở nơi công cộng, có người sẽ hú hét, cũng có người sẽ không thích xem, cảm thấy thật kinh tởm.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tôi biết các người yêu thương nhau rồi, cũng không có gì đặc sắc.

Có người cảm thấy các cặp đôi trong chương trình hơi khác so với thực tế, hoàn toàn không phải là cuộc sống lông hành vỏ tỏi của các cặp vợ chồng bình thường.

Bọn họ tốt đẹp giống như trong mơ, nhìn lại cuộc sống hôn nhân của mình, đúng là không có so sánh không có tổn thương.

Dù sao thì công việc ngày thứ nhất cũng rất khó khăn, nhìn thấy bữa cơm đơn giản ở chỗ làm, lại làm người ta mệt mỏi ăn không vào.

Thang Tuyết nói với chồng và con gái: “Chờ buổi tối trở về, em sẽ làm đồ ăn ngon cho hai người.”

Cung Tiêu Tiêu còn nhỏ đã chu môi, trông như sắp khóc, cô hỏi: “Mẹ, con muốn về nhà, con không muốn ở đây nữa, không muốn, không muốn.”

Nơi này không bằng ở nhà, hoàn toàn không thoải mái chút nào, cho dù là một đứa trẻ thì cũng biết cái gì tốt, cái gì không tốt.

Thang Tuyết vội vàng an ủi con gái, thật vất vả mới có thể dỗ con gái không khóc.

Ba người ăn một bữa trưa đơn giản, không có gì ngon, toàn là món luộc, nấu lại bị chín quá, ăn vào còn cảm nhận được vị bột ngọt nồng đậm.

Ông lão về nhà mang tới ba hộp cơm, Khương Tấn Ngôn đã đói không chịu nổi, cái gì trong hộp cơm cũng có thể ăn, tay hắn bây giờ còn đang run nhè nhẹ.

Thật sự rất mệt.

Ông lão đưa một hộp cơm cho Nam Chi: “Cái này của cháu.”

Nam Chi nhận lấy, cười với ông lão, “Cảm ơn ông.”

Khương Tấn Ngôn nhìn thấy trong hộp cơm của con gái còn có thêm một quả trứng chiên, còn như vậy?

Khương Tấn Ngôn cũng không ghen ghét với con gái vì một quả trứng chiên, mà là ông lão thật sự không thích hắn!

Ông à, cháu cũng thật sự rất cố gắng.

Ông lão có vẻ bị ánh mắt của Khương Tấn Ngôn làm cho ngại ngùng, ông nói: “Trẻ con cần phải bổ sung dinh dưỡng để lớn lên.”

Khương Tấn Ngôn: “Cảm ơn.”

Mặc kệ thế nào thì cũng là tốt cho con gái của hắn.

Ba người ngồi xổm xuống nhà kho trong cánh đồng hoa hướng dương ăn cơm hộp, mỗi người một chai nước và một hộp cơm, ăn mấy miếng lại uống một ngụm nước.

Khương Tấn Ngôn hầu như không thể hiện bản thân trước ống kính, hoàn toàn không có ý định tương tác với khán giả, không giống như Thang Tuyết thể hiện rất tốt trước màn ảnh, cùng trò chuyện, tương tác với khán giả, giải thích một số việc.

Nhưng Khương Tấn Ngôn còn chưa bao giờ chủ động nhìn vào camera chứ đừng nói đến việc nói chuyện với khán giả.

Giống như thật sự là một người nông dân làm cỏ.

Ăn cơm xong, mọi người nghỉ ngơi trong ngôi nhà gỗ nhỏ, ông lão hái cỏ làm thành hình châu chấu cho Nam Chi, Nam Chi tò mò học theo, Khương Tấn Ngôn mệt không chịu nổi, cầm một chiếc chiếu trải xuống sàn nằm ngủ trưa.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Chê mặt đất bẩn sao, không hề, bây giờ hắn đã mệt đến mức chỉ muốn nằm xuống, vừa nằm xuống, Khương Tấn Ngôn cảm thấy bản thân đã được giải thoát rồi, thì thắt lưng lại đau nhức.

Nam Chi đẩy đẩy cha, “Cha ơi, cha, con muốn đi vào trong núi.”

Khương Tấn Ngôn: “Không, con bỏ ý nghĩ đó đi, con muốn lấy cái mạng này của cha à.”

Ông lão hỏi: “Cháu muốn vào trong núi làm gì, ông đưa cháu đi.”

Nam Chi lập tức hoan hô, “Được nha, cảm ơn ông.”

Khương Tấn Ngôn:……

Hai người còn muốn đi?!

Sao các người lại có nhiều sức lực như vậy?

Đứa trẻ thì thôi không nói, cũng không biết mệt, nhưng sao ông lão lại như thế?

Ông còn làm được nhiều hơn hắn, còn làm nhanh hơn hắn, tại sao bây giờ còn có thể đưa đứa trẻ đi chơi?

Khương Tấn Ngôn chỉ có thể nói: “Làm phiền ông.”

Ông lão nhìn người đàn ông nằm yên hình chữ X, nhíu mày thật sâu, không nhìn nữa, thật sự đưa đứa trẻ đi vào trong núi.

Ông lão cảm thấy, đứa trẻ này là người thành thị, đi vào trong núi nhất định không thể chạy loạn được.

Quay phim nhìn ảnh đế đang nằm đó, lại nhìn hai ông cháu đã đi xa, hoàn toàn không chút do dự đi theo quay người đang hoạt động, chẳng lẽ lại quay người đang nằm?

Ông lão dẫn Nam Chi đi vào trong núi, tìm được cho Nam Chi mấy loại quả ngọt, nhìn thấy Nam Chi cười, trên mặt ông cũng nở nụ cười.

Lại đưa Nam Chi tới dòng suối nhỏ bắt cua nhỏ, để Nam Chi mang về nướng ăn.

Nam Chi lật những hòn đá trong dòng suối lên, phía dưới có con của nhỏ, cô bắt lấy con cua nhỏ, thi thoảng cũng bị cua kẹp lấy mà kêu lên, nhưng cũng nhanh chóng khiến con cua buông lỏng ra.

Ông lão vốn đang lo lắng, thấy đứa trẻ chủ động buông lỏng con cua ra, con cua vì muốn chạy trốn, cũng buông lỏng móng vuốt ra, đứa trẻ lại đi bắt.

Đứa trẻ rất thông minh, nhìn qua khá thành thục.

Quay phim đi theo phía sau, hình ảnh quay được có chút rung lắc, cũng không còn cách nào khác, cứ phải liên tục lên dốc xuống dốc.

Nhìn thấy hai ông cháu chơi vui vẻ, lại nghĩ đến Khương Tấn Ngôn nằm ngay đơ.

Quay phim:.........

Ông lão là người giành chiến thắng.

Cư dân mạng nhìn thấy loại hạnh phúc thuần khiết này, đặc biệt là khi nhìn thấy ông lão, có rất nhiều người nói bọn họ nhớ tới ông của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Số ký tự: 0