Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Nhân Sinh Đối L...
Ngận Thị Kiểu Tình
2024-11-15 15:56:17
Edit: Kim
Dưới bầu không khí tế nhị như vậy, đứa trẻ Nam Chi hoàn toàn không nhìn sắc mặt của mọi người, còn hỏi: “Cha ơi, cha, chúng ta có cần phải nói cho dì Thang biết không?”
Khương Tấn Ngôn:……
Đứa nhỏ này.
Mọi người đều tò mò mẹ của đứa trẻ là ai, trong một chương trình như vậy, cũng là một cơ hội để lên tiếng.
Khương Tấn Ngôn nói: “Tôi không sống cùng mẹ con bé, hơn nữa tôi không thể tiết lộ danh tính của cô ấy được, cô ấy còn có cuộc sống của riêng mình.”
Khương Tấn Ngôn nhìn Thang Tuyết nói: “Cô có chuyện gì thì có thể đến tìm tôi, trực tiếp hỏi tôi, đứa trẻ không biết gì đâu.”
Thang Tuyết:……
Bây giờ cô chỉ muốn tìm một vết nứt dưới đất mà chui xuống, đặc biệt mọi ánh mắt đều đang nhìn về phía cô, khiến Thang Tuyết rất tức giận.
Khương Tấn Ngôn nói như vậy hoàn toàn không hề giữ chút tôn nghiêm nào cho Thang Tuyết
Thang Tuyết bình tĩnh mà nói: “Tôi chỉ thấy đứa trẻ chỉ có cha, không có mẹ, cho nên mới hỏi một câu.”
Ý tứ là do mấy người quá nhạy cảm, cô còn nói thêm: “Mặc kệ thế nào, thì cô ấy cũng là mẹ đẻ của Mỹ Bảo.”
Có cái gì mà không dám công khai, giấu kỹ như vậy làm gì, vừa nhìn đã biết trong lòng có quỷ.
Khương Tấn Ngôn lại nói: “Sao con bé lại không có mẹ được, không có mẹ thì con bé được sinh ra thế nào, cô Thang, mong cô từ nay về sau đừng ở trước mặt con bé nói con bé không có mẹ.”
Bị người ta không khách khí mà chỉ trích như vậy, trong lòng Thang Tuyết cũng rất bực bội, đã lâu rồi không có ai nói những lời như vậy với cô.
Cho dù có người khinh thường cô, thì cũng chỉ có thể chịu đựng cô, Thang Tuyết thích nhất là loại cảm giác ‘Cô hận tôi, chán ghét tôi, nhưng lại không thể làm gì được tôi’.
Thậm chí cô còn có thể rất có phong độ mà đối đãi với người ghen ghét mình.
Khương Tấn Ngôn đã là một ảnh đế mang tai tiếng, cho dù là ảnh đế, thì cũng chỉ có cái danh xưng như vậy, không có ai mời hắn đóng phim.
Cô tỏ ra hòa nhã với hắn, hắn còn dám lên mặt, thật đúng là không biết xấu hổ.
Khuôn mặt Thang Tuyết lộ ra biểu cảm xấu hổ bối rối, “Xin lỗi, là do tôi nói không đúng.”
Thang Tuyết tỏ ra yếu thế lập tức lại có cảm giác là Khương Tấn Ngôn hung hăng gây chuyện, làm người ta khó chịu.
【Chưa kết hôn đã có con, đúng là suy đồi đạo đức, còn không biết xấu hổ mà chỉ trích người khác.】
【Người ta chỉ hỏi về mẹ của đứa trẻ một chút, lại làm như đã đụng đến bí mật không thể nói.】
【Có lẽ hơi quá giới hạn, nhưng cũng không phải là không thể tha thứ đi.】
Cung Kiêu nhìn dáng vẻ uất ức của vợ, lạnh lùng nhìn Khương Tấn Ngôn nói: “Cô ấy không có ý xấu, chỉ thương hại đứa trẻ một chút.”
Một đứa trẻ không có gia đình hoàn chỉnh.
Khương Tấn Ngôn cùng Cung Kiêu đối mắt, đột nhiên cười nói: “Tôi cũng không nói cô ta có ý xấu mà, tôi cũng chỉ muốn nói, đứa trẻ cái gì cũng không hiểu, có chuyện gì có thể hỏi thẳng tôi.”
Cung Kiêu nhìn Khương Tấn Ngôn, lông mày nhíu chặt, lại cũng không biết nên đáp trả thế nào, lời của Khương Tấn Ngôn nói nghe thì không có vấn đề gì, nhưng lại có cảm giác rất kỳ quái.
Lúc này Bạch Lương Triết cũng lên tiếng, “Cũng không phải chuyện gì to tát.” Hắn đi tới, ra dáng anh em tốt mà vỗ vỗ vai Khương Tấn Ngôn.
Khương Tấn Ngôn và Nam Chi còn chưa nói gì, Bạch Lộ rất bất mãn, cô dậm chân, vẻ mặt không vui, lo lắng nói: “Cha, dì Thang nói em Mỹ Bảo không có mẹ, em Mỹ Bảo nghe xong sẽ thấy rất buồn.”
Bạch Lương Triết:……
Hắn không ngờ rằng người đầu tiên đâm sau lưng hắn lại là con gái ruột của hắn.
Bạch Lương Triết nhìn về phía vợ, lại phát hiện cô hừ mũi cười, mang theo ý chế giễu rõ ràng.
Bạch Lương Triết cảm thấy mình như một kẻ cô độc, người nhà đều dùng ánh mắt như đang nhìn một kẻ phản bội mà nhìn hắn.
Bạch Lương Triết vừa thẹn vừa giận, hắn cảm thấy chút tâm tư thầm kín của mình bị phát hiện, vừa quẫn bách vừa tức giận.
Bạch Lương Triết có chút tức giận con gái, nhưng với vợ thì là rất giận.
Nam Chi gật đầu phụ họa lời Bạch Lộ nói, nói với Thang Tuyết: “Đúng đúng, dì Thang, cháu có mẹ, chỉ là không thể nói cho dì biết được, cha cháu không cho nói.”
“Cha nói, bây giờ cha bị người ta mắng, không thể để mẹ cũng bị mắng được, rất xin lỗi dì Thang.”
Nam Chi bày ra vẻ mặt hối lỗi, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy chân thành.
Mọi người:……
Thực ra thì cô cũng không cần phải nói mấy lời này đâu.
Nam Chi nói xong, Bạch Lộ lại hỏi: “Tại sao cha em lại bị mắng?”
Mọi người:……
Tại sao đứa trẻ này lại lắm miệng như vậy?
Trẻ con không nói nhiều mới là thiên thần.
Người xấu hổ nhất không ai khác ngoài Khương Tấn Ngôn và Bạch gia, ngược lại Thang Tuyết lại thở ra một hơi, thậm chí còn hy vọng đứa trẻ nói nhiều một chút.
Có thể đem hết những chuyện trước kia của Khương Tấn Ngôn kể ra một lần, cũng có thể tăng thêm ấn tượng với khán giả.
Chiếc mũ tra nam đội xuống ngày càng vững chắc, không thể gỡ ra được.
Mọi người nhìn Nam Chi, cảm thấy đứa nhỏ này thật là hố cha!
Đặc biệt là còn đang trong chương trình, hoàn toàn không có chút chú ý nào.
Lúc bắt đầu, là Thang Tuyết hỏi về chuyện mẹ của đứa trẻ, hiển nhiên là không thích hợp.
Bây giờ chiếc boomerang đã xuyên qua người Khương Tấn Ngôn rồi.
Bạch Lộ cũng là một đứa trẻ, cái gì cũng không biết, lúc này cũng bày ra vẻ mặt tò mò.
Nam Chi nghiêng đầu, suy nghĩ một chút rồi nói với Bạch Lộ: “Là cha em đã làm sai.”
Bạch Lộ lại hỏi: “Làm sai chuyện gì?”
Mọi người:……
Lòng hiếu kỳ của trẻ con thật đáng sợ.
Thi Tư nói: “Lộ Lộ, qua đây giúp mẹ chút chuyện.”
Bạch Lộ nói: “Mẹ, chờ một chút, con đang nói chuyện với Mỹ Bảo.” Bộ dạng của cô chính là không biết được đáp án sẽ không thỏa mãn.
Mọi người:……
Chính là không muốn cho cô nói nha.
Nam Chi nói: “Cha em ở bên người khác.” Cùng với mẹ cô.
Vẻ mặt của Bạch Lộ chính là ‘thì ra là vậy, thật thất vọng’, “Cha chị cũng ở bên người phụ nữ khác, rất nhiều người.”
Mọi người:……
Bạch Lương Triết:……
Người xem:……
Hít thở không thông, hiện trường trở nên hít thở không thông.
Nam Chi tò mò hỏi: “Chuyện này có thể nói ra sao?”
Bạch Lộ tỏ vẻ không thèm để ý, “Có cái gì mà không thể nói.”
Nam Chi kéo dài giọng nói: “Hóa ra là vậy.”
Bạch Lương Triết cũng không biết nên có phản ứng gì, hắn cảm thấy da mặt mình không thể khống chế được mà run rẩy, có chút dữ tợn, hắn nói với con gái: “Con nhóc này con đang nói cái gì vậy?”
“Mấy dì đó đều là đồng nghiệp của cha, không phải như con nghĩ đâu.”
Bạch Lộ gật đầu, “Con biết hết, bà nội nói, là chơi qua đường.”
Mọi người:……
Con mẹ nó, cảnh này kích thích quá!
【Đây là những thứ tôi có thể nghe sao?】
【Cho nên, Bạch Lương Triết và Thi Tư cũng không thực sự yêu nhau nhiều như vậy phải không?】
【Ồ, hóa ra Bạch Lương Triết là một tay chơi.】
【 Tôi không hiểu, Thi Tư đẹp như vậy, tại sao Bạch tổng còn chưa thỏa mãn.】
【Khó trách tôi lại cảm thấy hai người này kỳ lạ như vậy.】
【Có đôi khi, tôi cảm thấy ánh mắt Bạch Lương Triết nhìn Thang Tuyết rất đặc biệt.】
【Tôi đã sớm nhìn ra rồi, Bạch Lương Triết lúc nào cũng coi thường vợ mình, lại đối xử rất tốt với Thang Tuyết, còn nói giúp Thang Tuyết.】
【Ôi, sao chuyện này có thể xảy ra được, còn không phải là Bạch Lương Triết lên tiếng giúp Thang Tuyết, nói Khương Tấn Ngôn không cần so đo, chuyện gì đang xảy ra vậy.】
Dưới bầu không khí tế nhị như vậy, đứa trẻ Nam Chi hoàn toàn không nhìn sắc mặt của mọi người, còn hỏi: “Cha ơi, cha, chúng ta có cần phải nói cho dì Thang biết không?”
Khương Tấn Ngôn:……
Đứa nhỏ này.
Mọi người đều tò mò mẹ của đứa trẻ là ai, trong một chương trình như vậy, cũng là một cơ hội để lên tiếng.
Khương Tấn Ngôn nói: “Tôi không sống cùng mẹ con bé, hơn nữa tôi không thể tiết lộ danh tính của cô ấy được, cô ấy còn có cuộc sống của riêng mình.”
Khương Tấn Ngôn nhìn Thang Tuyết nói: “Cô có chuyện gì thì có thể đến tìm tôi, trực tiếp hỏi tôi, đứa trẻ không biết gì đâu.”
Thang Tuyết:……
Bây giờ cô chỉ muốn tìm một vết nứt dưới đất mà chui xuống, đặc biệt mọi ánh mắt đều đang nhìn về phía cô, khiến Thang Tuyết rất tức giận.
Khương Tấn Ngôn nói như vậy hoàn toàn không hề giữ chút tôn nghiêm nào cho Thang Tuyết
Thang Tuyết bình tĩnh mà nói: “Tôi chỉ thấy đứa trẻ chỉ có cha, không có mẹ, cho nên mới hỏi một câu.”
Ý tứ là do mấy người quá nhạy cảm, cô còn nói thêm: “Mặc kệ thế nào, thì cô ấy cũng là mẹ đẻ của Mỹ Bảo.”
Có cái gì mà không dám công khai, giấu kỹ như vậy làm gì, vừa nhìn đã biết trong lòng có quỷ.
Khương Tấn Ngôn lại nói: “Sao con bé lại không có mẹ được, không có mẹ thì con bé được sinh ra thế nào, cô Thang, mong cô từ nay về sau đừng ở trước mặt con bé nói con bé không có mẹ.”
Bị người ta không khách khí mà chỉ trích như vậy, trong lòng Thang Tuyết cũng rất bực bội, đã lâu rồi không có ai nói những lời như vậy với cô.
Cho dù có người khinh thường cô, thì cũng chỉ có thể chịu đựng cô, Thang Tuyết thích nhất là loại cảm giác ‘Cô hận tôi, chán ghét tôi, nhưng lại không thể làm gì được tôi’.
Thậm chí cô còn có thể rất có phong độ mà đối đãi với người ghen ghét mình.
Khương Tấn Ngôn đã là một ảnh đế mang tai tiếng, cho dù là ảnh đế, thì cũng chỉ có cái danh xưng như vậy, không có ai mời hắn đóng phim.
Cô tỏ ra hòa nhã với hắn, hắn còn dám lên mặt, thật đúng là không biết xấu hổ.
Khuôn mặt Thang Tuyết lộ ra biểu cảm xấu hổ bối rối, “Xin lỗi, là do tôi nói không đúng.”
Thang Tuyết tỏ ra yếu thế lập tức lại có cảm giác là Khương Tấn Ngôn hung hăng gây chuyện, làm người ta khó chịu.
【Chưa kết hôn đã có con, đúng là suy đồi đạo đức, còn không biết xấu hổ mà chỉ trích người khác.】
【Người ta chỉ hỏi về mẹ của đứa trẻ một chút, lại làm như đã đụng đến bí mật không thể nói.】
【Có lẽ hơi quá giới hạn, nhưng cũng không phải là không thể tha thứ đi.】
Cung Kiêu nhìn dáng vẻ uất ức của vợ, lạnh lùng nhìn Khương Tấn Ngôn nói: “Cô ấy không có ý xấu, chỉ thương hại đứa trẻ một chút.”
Một đứa trẻ không có gia đình hoàn chỉnh.
Khương Tấn Ngôn cùng Cung Kiêu đối mắt, đột nhiên cười nói: “Tôi cũng không nói cô ta có ý xấu mà, tôi cũng chỉ muốn nói, đứa trẻ cái gì cũng không hiểu, có chuyện gì có thể hỏi thẳng tôi.”
Cung Kiêu nhìn Khương Tấn Ngôn, lông mày nhíu chặt, lại cũng không biết nên đáp trả thế nào, lời của Khương Tấn Ngôn nói nghe thì không có vấn đề gì, nhưng lại có cảm giác rất kỳ quái.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này Bạch Lương Triết cũng lên tiếng, “Cũng không phải chuyện gì to tát.” Hắn đi tới, ra dáng anh em tốt mà vỗ vỗ vai Khương Tấn Ngôn.
Khương Tấn Ngôn và Nam Chi còn chưa nói gì, Bạch Lộ rất bất mãn, cô dậm chân, vẻ mặt không vui, lo lắng nói: “Cha, dì Thang nói em Mỹ Bảo không có mẹ, em Mỹ Bảo nghe xong sẽ thấy rất buồn.”
Bạch Lương Triết:……
Hắn không ngờ rằng người đầu tiên đâm sau lưng hắn lại là con gái ruột của hắn.
Bạch Lương Triết nhìn về phía vợ, lại phát hiện cô hừ mũi cười, mang theo ý chế giễu rõ ràng.
Bạch Lương Triết cảm thấy mình như một kẻ cô độc, người nhà đều dùng ánh mắt như đang nhìn một kẻ phản bội mà nhìn hắn.
Bạch Lương Triết vừa thẹn vừa giận, hắn cảm thấy chút tâm tư thầm kín của mình bị phát hiện, vừa quẫn bách vừa tức giận.
Bạch Lương Triết có chút tức giận con gái, nhưng với vợ thì là rất giận.
Nam Chi gật đầu phụ họa lời Bạch Lộ nói, nói với Thang Tuyết: “Đúng đúng, dì Thang, cháu có mẹ, chỉ là không thể nói cho dì biết được, cha cháu không cho nói.”
“Cha nói, bây giờ cha bị người ta mắng, không thể để mẹ cũng bị mắng được, rất xin lỗi dì Thang.”
Nam Chi bày ra vẻ mặt hối lỗi, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy chân thành.
Mọi người:……
Thực ra thì cô cũng không cần phải nói mấy lời này đâu.
Nam Chi nói xong, Bạch Lộ lại hỏi: “Tại sao cha em lại bị mắng?”
Mọi người:……
Tại sao đứa trẻ này lại lắm miệng như vậy?
Trẻ con không nói nhiều mới là thiên thần.
Người xấu hổ nhất không ai khác ngoài Khương Tấn Ngôn và Bạch gia, ngược lại Thang Tuyết lại thở ra một hơi, thậm chí còn hy vọng đứa trẻ nói nhiều một chút.
Có thể đem hết những chuyện trước kia của Khương Tấn Ngôn kể ra một lần, cũng có thể tăng thêm ấn tượng với khán giả.
Chiếc mũ tra nam đội xuống ngày càng vững chắc, không thể gỡ ra được.
Mọi người nhìn Nam Chi, cảm thấy đứa nhỏ này thật là hố cha!
Đặc biệt là còn đang trong chương trình, hoàn toàn không có chút chú ý nào.
Lúc bắt đầu, là Thang Tuyết hỏi về chuyện mẹ của đứa trẻ, hiển nhiên là không thích hợp.
Bây giờ chiếc boomerang đã xuyên qua người Khương Tấn Ngôn rồi.
Bạch Lộ cũng là một đứa trẻ, cái gì cũng không biết, lúc này cũng bày ra vẻ mặt tò mò.
Nam Chi nghiêng đầu, suy nghĩ một chút rồi nói với Bạch Lộ: “Là cha em đã làm sai.”
Bạch Lộ lại hỏi: “Làm sai chuyện gì?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mọi người:……
Lòng hiếu kỳ của trẻ con thật đáng sợ.
Thi Tư nói: “Lộ Lộ, qua đây giúp mẹ chút chuyện.”
Bạch Lộ nói: “Mẹ, chờ một chút, con đang nói chuyện với Mỹ Bảo.” Bộ dạng của cô chính là không biết được đáp án sẽ không thỏa mãn.
Mọi người:……
Chính là không muốn cho cô nói nha.
Nam Chi nói: “Cha em ở bên người khác.” Cùng với mẹ cô.
Vẻ mặt của Bạch Lộ chính là ‘thì ra là vậy, thật thất vọng’, “Cha chị cũng ở bên người phụ nữ khác, rất nhiều người.”
Mọi người:……
Bạch Lương Triết:……
Người xem:……
Hít thở không thông, hiện trường trở nên hít thở không thông.
Nam Chi tò mò hỏi: “Chuyện này có thể nói ra sao?”
Bạch Lộ tỏ vẻ không thèm để ý, “Có cái gì mà không thể nói.”
Nam Chi kéo dài giọng nói: “Hóa ra là vậy.”
Bạch Lương Triết cũng không biết nên có phản ứng gì, hắn cảm thấy da mặt mình không thể khống chế được mà run rẩy, có chút dữ tợn, hắn nói với con gái: “Con nhóc này con đang nói cái gì vậy?”
“Mấy dì đó đều là đồng nghiệp của cha, không phải như con nghĩ đâu.”
Bạch Lộ gật đầu, “Con biết hết, bà nội nói, là chơi qua đường.”
Mọi người:……
Con mẹ nó, cảnh này kích thích quá!
【Đây là những thứ tôi có thể nghe sao?】
【Cho nên, Bạch Lương Triết và Thi Tư cũng không thực sự yêu nhau nhiều như vậy phải không?】
【Ồ, hóa ra Bạch Lương Triết là một tay chơi.】
【 Tôi không hiểu, Thi Tư đẹp như vậy, tại sao Bạch tổng còn chưa thỏa mãn.】
【Khó trách tôi lại cảm thấy hai người này kỳ lạ như vậy.】
【Có đôi khi, tôi cảm thấy ánh mắt Bạch Lương Triết nhìn Thang Tuyết rất đặc biệt.】
【Tôi đã sớm nhìn ra rồi, Bạch Lương Triết lúc nào cũng coi thường vợ mình, lại đối xử rất tốt với Thang Tuyết, còn nói giúp Thang Tuyết.】
【Ôi, sao chuyện này có thể xảy ra được, còn không phải là Bạch Lương Triết lên tiếng giúp Thang Tuyết, nói Khương Tấn Ngôn không cần so đo, chuyện gì đang xảy ra vậy.】
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro