Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Nhân Sinh Đối L...
Ngận Thị Kiểu Tình
2024-11-15 15:56:17
Edit: Kim
Đứa trẻ phản nghịch khiến người ta muốn xuất huyết não, Thang Tuyết đại khái đã nhìn ra, đứa trẻ mới tới này cũng là một cái gai trong mắt, căn bản không nghe dạy dỗ.
Vẻ mặt cậu bé rất không kiên nhẫn, lại gặp phải một đứa trẻ giống Mỹ Bảo, khiến Thang Tuyết hãi hùng khiếp vía.
Nghĩ đến đó, cô rất sốt ruột, Trang Minh Gia vẫn còn xa lạ với cô.
Thang Tuyết suy nghĩ một chút, quyết định nấu cơm thật ngon, chờ tên nhóc này gặp phải đòn hiểm của chương trình, sẽ tự biết tốt xấu.
Trong lòng Thang Tuyết tức giận, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Vậy mấy đứa chơi đi.”
Nam Chi nhìn Thang Tuyết, “Dì Thang, dì cười lên thật đáng sợ, trông giống như người xấu vậy.”
Nụ cười trên mặt Thang Tuyết đông cứng lại, lại càng thêm đáng sợ, như thể xác nhận lời nói của Nam Chi.
Trang Minh Gia cũng là một người mỏ hỗn, nói thẳng: “Đúng vậy, đúng vậy.”
Mễ Nhạc và Nguyễn Tông không nói gì, nhưng hai người đều nhìn Thang Tuyết, Cung Tiêu Tiêu nói: “Mẹ tôi không phải là người xấu.”
Nam Chi nói: “Giống người xấu, lại không phải người xấu, mẹ em giống người xấu, nhưng không phải là người xấu.”
Thang Tuyết nghe thấy từ người xấu, cảm thấy không thể đè nén cơn tức giận xuống được nữa, vẻ mặt căng cứng, lại không thể so đo với trẻ con, cô nín thở.
Khương Tấn Ngôn nghe thấy lời nói của đứa trẻ thì bước ra, gân xanh trên trán giật giật, đứa trẻ này thật biết cách làm người ta to đầu.
Hắn hô: “Món nấm xào của con sẵn sàng rồi.”
Cung Kiêu trầm mặt nói với Khương Tấn Ngôn: “Trẻ con cần được giáo dục, phải biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói.”
Không thể so đo với trẻ con, vậy thì tìm người lớn.
Khương Tấn Ngôn chỉ nói: “Trẻ con nói chuyện không biết kiềm chế, con bé có thể biết được cái gì nên nói, cái gì không nên nói.”
Cung Kiêu: “Cũng không biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói, cần phải dạy, không nên nói những gì không nên nói, nếu không tình cảnh của anh sẽ càng thê thảm hơn nữa.”
Khương Tấn Ngôn:……
Anh đang muốn giáo huấn ai vậy.
Không khác gì đang dạy dỗ một con chó, đúng là tổng tài bá đạo.
Khương Tấn Ngôn cũng ngoài cười nhưng trong không cười, hắn nói: “Cũng không thể khâu miệng con bé lại đi, để cả đời này con bé không nói lời nào.”
Sắc mặt Cung Kiêu trầm xuống nhìn Khương Tấn Ngôn, cảm thấy người này thật không thức thời, đã như vậy rồi, còn không biết cách thỏa hiệp.
Đại khái là trước giờ đều được người ta cung kính, bây giờ lại có một Khương Tấn Ngôn dám phản bác mình, trong lòng hắn tức giận, cảm thấy người này thật là ngu xuẩn, lúc này rồi còn không biết sống chết.
Trong lòng Khương Tấn Ngôn cũng cảm thấy phiền, nếu không được thì hắn rút khỏi giới giải trí, hơn nữa hắn cũng không có ngửa tay xin ăn Cung gia.
Nam Chi nói với mấy người bạn: “Cha em xào nấm rất ngon, mọi người cùng ăn nha.”
Khương Tấn Ngôn:……
Hắn cũng không biết hắn xào nấm có ngon không.
Năm đứa trẻ vây quanh một chiếc đĩa, bọn họ nhặt rất nhiều nấm, nhưng chỉ xào ra được có một đĩa, mùi thơm của nấm lan tỏa.
“Tiêu Tiêu, lại đây.” Cung Kiêu nói với con gái, “Nấm dại có độc, đừng ăn, không an toàn.”
Sau đó hắn lại nói với mấy đứa trẻ còn lại: “Không phải loại nấm nào cũng có thể ăn được.”
Nam Chi nói: “Cháu đã nhờ ông lão chọn ra giúp rồi, cái nào có độc cũng không lấy.”
Cung Kiêu vẫn không cho đứa trẻ ăn, nói với Khương Tấn Ngôn: “Trẻ con gặp chuyện không phải là chuyện nhỏ, đừng để bị trúng độc.”
Khương Tấn Ngôn cũng không phải là người không hiểu lý lẽ, chủ yếu là do hắn tương đối tin ông lão kia, hắn hỏi Nam Chi: “Các con thật sự đã hỏi ông lão rồi?”
Nhất định không được phạm phải sai lầm nào, người ở đây đều không đơn giản.
Ba đứa trẻ gật đầu, “Đúng, ông lão đã kiểm tra từng cái một, vứt đi rất nhiều.”
Những cái mà Nam Chi thấy không có độc cũng bị vứt đi, ông lão chỉ giữ lại những cái hoàn toàn chắc chắn.
Khương Tấn Ngôn: “Được rồi, tốt nhất vẫn không nên ăn đi.” Cẩn thận một chút, sẽ không phạm sai lầm lớn.
Nam Chi nhìn đĩa nấm xào béo ngậy, cực kỳ đau lòng, “Vậy bọn con mỗi người chỉ ăn một miếng, chỉ một miếng thôi.”
Khương Tấn Ngôn: “Được rồi.”
Vì thế nhìn thấy cảnh đứa trẻ cố gắng gắp thật nhiều, như thể hận không thể gắp hết cả đĩa trong một lần, Nam Chi gắp một miếng to bỏ vào miệng, cảm thấy rất ngon, nấm vừa giòn vừa tươi.
“Wow…..” Những đứa trẻ khác cũng kinh ngạc, nhất là những cây nấm này là do bọn chúng tự tìm được, càng thêm quý trọng, tự nhiên càng thấy ngon hơn, đôi mắt nhìn chằm chằm.
“Được rồi, đừng ăn nữa.” Khương Tấn Ngôn tịch thu, nhìn thấy nấm còn sót lại trên đĩa, hắn suy nghĩ một chút rồi ăn nốt.
Cung Kiêu:……
Hắn khiếp sợ nhìn Khương Tấn Ngôn.
Đây, đây là ai?!
Bọn nhỏ lên án nhìn Khương Tấn Ngôn, không cho chúng ăn, lại tự mình ăn.
Trang Minh Gia chép miệng nói: “Các cậu tìm thấy ở đâu vậy, chúng ta lại đi tìm.”
Mễ Nhạc nói: “Tìm trong núi, trong núi có nấm và trái cây dại, chiều nay chúng ta lại đi, ngày mai chương trình bắt đầu rồi, chúng ta sẽ không có thời gian.”
Vẻ mặt Trang Minh Gia hưng phấn: “Được đấy.”
Bữa tiệc tẩy trần buổi trưa Thang Tuyết chuẩn bị vô cùng thịnh soạn, chỉ có vài món cứng, vợ chồng Trang Nghị nhìn một bàn đầy món ăn, hoàn toàn không thua kém yến tiệc.
Trang Nghị kinh ngạc nói: “Quá thịnh soạn rồi.”
Cát Lị dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Thang Tuyết, “Đều là do cô làm sao?”
Thang Tuyết cười gật đầu, “Tôi cũng chỉ có thể làm được đến thế này.”
Cát Lị lắc đầu nói: “Đã là rất nhiều rồi, vất vả cho cô quá.”
Trong lòng Tiêu Na trợn trắng mắt, đúng, đều là do cô làm, nhưng rửa đồ xắt rau đều là do tôi và La Hân xuống tay.
Nói Thang Tuyết chu đáo, đúng thật là chu đáo, nói không chu toàn, có đôi khi Thang Tuyết rất giỏi làm lơ người khác.
Đơn giản chỉ quan tâm người nào lên đĩa.
Mấy vị khách mời mới tới sẽ càng đánh giá cao Thang Tuyết.
Trang Nghị chính là một đạo diễn lớn, một đạo diễn kiếm được rất nhiều tiền, có biết bao nhiêu người muốn tham gia tác phẩm của đạo diễn Trang, cũng là những người có lợi ích trực tiếp với Thang Tuyết.
Tiêu Na nhìn về phía La Hân, La Hân chỉ cười tủm tỉm, hoàn toàn không nhìn ra cảm xúc của cô, La Hân cảm nhận được ánh mắt của Tiêu Na, lại cười với Tiêu Na.
Nhìn có vẻ thờ ơ.
Trên bàn cơm, Cát Lị và Thang Tuyết trò chuyện rất vui vẻ, Thang Tuyết cũng giải thích cho Cát Lị một số quy tắc của chương trình.
Tiêu Na có chút tức giận bất bình mà ăn cơm, bọn trẻ lại rất tập trung ăn cơm.
Mấy người đàn ông tương đối im lặng, Trang Nghị thỉnh thoảng lại hỏi Khương Tấn Ngôn một số câu hỏi như đang làm gì, có kế hoạch gì không.
Khương Tấn Ngôn nói thẳng mình không có dự định gì, đi bước nào tính bước đó.
Trang Nghị nhìn bộ dạng giống như bùn nhão của Khương Tấn Ngôn, trong lòng có chút bực bội, hận sắt không thành thép mà nói: “Cậu phải tiếp tục hoạt động.”
Đàn ông muốn có sự nghiệp thì phải yêu bản thân mình, không bị ham muốn tình dục chi phối, muốn làm gì thì làm, một khi đã trầm mê tình ái, lạm dụng tình dục, khi bị khơi ra, sự nghiệp sẽ đi tong.
Nhìn xem Khương Tấn Ngôn chính một ví dụ sống sờ sờ.
Khương Tấn Ngôn nhìn Trang Nghị nói: “Để sau rồi nói.”
Khương Tấn Ngôn nghĩ, chờ có tiền rồi, hắn sẽ tự làm đạo diễn, tự diễn xuất, không cần chờ người khác tới tìm.
Thang Tuyết nhìn thấy Trang Nghị vẫn luôn bắt chuyện với Khương Tấn Ngôn, ánh mắt lóe lên, nói với Trang Nghị: “Đạo diễn, tôi nhớ lần đầu tiên Khương Tấn Ngôn giành được danh hiệu ảnh đế là nhờ tham gia bộ phim điện ảnh của anh.”
Đứa trẻ phản nghịch khiến người ta muốn xuất huyết não, Thang Tuyết đại khái đã nhìn ra, đứa trẻ mới tới này cũng là một cái gai trong mắt, căn bản không nghe dạy dỗ.
Vẻ mặt cậu bé rất không kiên nhẫn, lại gặp phải một đứa trẻ giống Mỹ Bảo, khiến Thang Tuyết hãi hùng khiếp vía.
Nghĩ đến đó, cô rất sốt ruột, Trang Minh Gia vẫn còn xa lạ với cô.
Thang Tuyết suy nghĩ một chút, quyết định nấu cơm thật ngon, chờ tên nhóc này gặp phải đòn hiểm của chương trình, sẽ tự biết tốt xấu.
Trong lòng Thang Tuyết tức giận, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Vậy mấy đứa chơi đi.”
Nam Chi nhìn Thang Tuyết, “Dì Thang, dì cười lên thật đáng sợ, trông giống như người xấu vậy.”
Nụ cười trên mặt Thang Tuyết đông cứng lại, lại càng thêm đáng sợ, như thể xác nhận lời nói của Nam Chi.
Trang Minh Gia cũng là một người mỏ hỗn, nói thẳng: “Đúng vậy, đúng vậy.”
Mễ Nhạc và Nguyễn Tông không nói gì, nhưng hai người đều nhìn Thang Tuyết, Cung Tiêu Tiêu nói: “Mẹ tôi không phải là người xấu.”
Nam Chi nói: “Giống người xấu, lại không phải người xấu, mẹ em giống người xấu, nhưng không phải là người xấu.”
Thang Tuyết nghe thấy từ người xấu, cảm thấy không thể đè nén cơn tức giận xuống được nữa, vẻ mặt căng cứng, lại không thể so đo với trẻ con, cô nín thở.
Khương Tấn Ngôn nghe thấy lời nói của đứa trẻ thì bước ra, gân xanh trên trán giật giật, đứa trẻ này thật biết cách làm người ta to đầu.
Hắn hô: “Món nấm xào của con sẵn sàng rồi.”
Cung Kiêu trầm mặt nói với Khương Tấn Ngôn: “Trẻ con cần được giáo dục, phải biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói.”
Không thể so đo với trẻ con, vậy thì tìm người lớn.
Khương Tấn Ngôn chỉ nói: “Trẻ con nói chuyện không biết kiềm chế, con bé có thể biết được cái gì nên nói, cái gì không nên nói.”
Cung Kiêu: “Cũng không biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói, cần phải dạy, không nên nói những gì không nên nói, nếu không tình cảnh của anh sẽ càng thê thảm hơn nữa.”
Khương Tấn Ngôn:……
Anh đang muốn giáo huấn ai vậy.
Không khác gì đang dạy dỗ một con chó, đúng là tổng tài bá đạo.
Khương Tấn Ngôn cũng ngoài cười nhưng trong không cười, hắn nói: “Cũng không thể khâu miệng con bé lại đi, để cả đời này con bé không nói lời nào.”
Sắc mặt Cung Kiêu trầm xuống nhìn Khương Tấn Ngôn, cảm thấy người này thật không thức thời, đã như vậy rồi, còn không biết cách thỏa hiệp.
Đại khái là trước giờ đều được người ta cung kính, bây giờ lại có một Khương Tấn Ngôn dám phản bác mình, trong lòng hắn tức giận, cảm thấy người này thật là ngu xuẩn, lúc này rồi còn không biết sống chết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong lòng Khương Tấn Ngôn cũng cảm thấy phiền, nếu không được thì hắn rút khỏi giới giải trí, hơn nữa hắn cũng không có ngửa tay xin ăn Cung gia.
Nam Chi nói với mấy người bạn: “Cha em xào nấm rất ngon, mọi người cùng ăn nha.”
Khương Tấn Ngôn:……
Hắn cũng không biết hắn xào nấm có ngon không.
Năm đứa trẻ vây quanh một chiếc đĩa, bọn họ nhặt rất nhiều nấm, nhưng chỉ xào ra được có một đĩa, mùi thơm của nấm lan tỏa.
“Tiêu Tiêu, lại đây.” Cung Kiêu nói với con gái, “Nấm dại có độc, đừng ăn, không an toàn.”
Sau đó hắn lại nói với mấy đứa trẻ còn lại: “Không phải loại nấm nào cũng có thể ăn được.”
Nam Chi nói: “Cháu đã nhờ ông lão chọn ra giúp rồi, cái nào có độc cũng không lấy.”
Cung Kiêu vẫn không cho đứa trẻ ăn, nói với Khương Tấn Ngôn: “Trẻ con gặp chuyện không phải là chuyện nhỏ, đừng để bị trúng độc.”
Khương Tấn Ngôn cũng không phải là người không hiểu lý lẽ, chủ yếu là do hắn tương đối tin ông lão kia, hắn hỏi Nam Chi: “Các con thật sự đã hỏi ông lão rồi?”
Nhất định không được phạm phải sai lầm nào, người ở đây đều không đơn giản.
Ba đứa trẻ gật đầu, “Đúng, ông lão đã kiểm tra từng cái một, vứt đi rất nhiều.”
Những cái mà Nam Chi thấy không có độc cũng bị vứt đi, ông lão chỉ giữ lại những cái hoàn toàn chắc chắn.
Khương Tấn Ngôn: “Được rồi, tốt nhất vẫn không nên ăn đi.” Cẩn thận một chút, sẽ không phạm sai lầm lớn.
Nam Chi nhìn đĩa nấm xào béo ngậy, cực kỳ đau lòng, “Vậy bọn con mỗi người chỉ ăn một miếng, chỉ một miếng thôi.”
Khương Tấn Ngôn: “Được rồi.”
Vì thế nhìn thấy cảnh đứa trẻ cố gắng gắp thật nhiều, như thể hận không thể gắp hết cả đĩa trong một lần, Nam Chi gắp một miếng to bỏ vào miệng, cảm thấy rất ngon, nấm vừa giòn vừa tươi.
“Wow…..” Những đứa trẻ khác cũng kinh ngạc, nhất là những cây nấm này là do bọn chúng tự tìm được, càng thêm quý trọng, tự nhiên càng thấy ngon hơn, đôi mắt nhìn chằm chằm.
“Được rồi, đừng ăn nữa.” Khương Tấn Ngôn tịch thu, nhìn thấy nấm còn sót lại trên đĩa, hắn suy nghĩ một chút rồi ăn nốt.
Cung Kiêu:……
Hắn khiếp sợ nhìn Khương Tấn Ngôn.
Đây, đây là ai?!
Bọn nhỏ lên án nhìn Khương Tấn Ngôn, không cho chúng ăn, lại tự mình ăn.
Trang Minh Gia chép miệng nói: “Các cậu tìm thấy ở đâu vậy, chúng ta lại đi tìm.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mễ Nhạc nói: “Tìm trong núi, trong núi có nấm và trái cây dại, chiều nay chúng ta lại đi, ngày mai chương trình bắt đầu rồi, chúng ta sẽ không có thời gian.”
Vẻ mặt Trang Minh Gia hưng phấn: “Được đấy.”
Bữa tiệc tẩy trần buổi trưa Thang Tuyết chuẩn bị vô cùng thịnh soạn, chỉ có vài món cứng, vợ chồng Trang Nghị nhìn một bàn đầy món ăn, hoàn toàn không thua kém yến tiệc.
Trang Nghị kinh ngạc nói: “Quá thịnh soạn rồi.”
Cát Lị dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Thang Tuyết, “Đều là do cô làm sao?”
Thang Tuyết cười gật đầu, “Tôi cũng chỉ có thể làm được đến thế này.”
Cát Lị lắc đầu nói: “Đã là rất nhiều rồi, vất vả cho cô quá.”
Trong lòng Tiêu Na trợn trắng mắt, đúng, đều là do cô làm, nhưng rửa đồ xắt rau đều là do tôi và La Hân xuống tay.
Nói Thang Tuyết chu đáo, đúng thật là chu đáo, nói không chu toàn, có đôi khi Thang Tuyết rất giỏi làm lơ người khác.
Đơn giản chỉ quan tâm người nào lên đĩa.
Mấy vị khách mời mới tới sẽ càng đánh giá cao Thang Tuyết.
Trang Nghị chính là một đạo diễn lớn, một đạo diễn kiếm được rất nhiều tiền, có biết bao nhiêu người muốn tham gia tác phẩm của đạo diễn Trang, cũng là những người có lợi ích trực tiếp với Thang Tuyết.
Tiêu Na nhìn về phía La Hân, La Hân chỉ cười tủm tỉm, hoàn toàn không nhìn ra cảm xúc của cô, La Hân cảm nhận được ánh mắt của Tiêu Na, lại cười với Tiêu Na.
Nhìn có vẻ thờ ơ.
Trên bàn cơm, Cát Lị và Thang Tuyết trò chuyện rất vui vẻ, Thang Tuyết cũng giải thích cho Cát Lị một số quy tắc của chương trình.
Tiêu Na có chút tức giận bất bình mà ăn cơm, bọn trẻ lại rất tập trung ăn cơm.
Mấy người đàn ông tương đối im lặng, Trang Nghị thỉnh thoảng lại hỏi Khương Tấn Ngôn một số câu hỏi như đang làm gì, có kế hoạch gì không.
Khương Tấn Ngôn nói thẳng mình không có dự định gì, đi bước nào tính bước đó.
Trang Nghị nhìn bộ dạng giống như bùn nhão của Khương Tấn Ngôn, trong lòng có chút bực bội, hận sắt không thành thép mà nói: “Cậu phải tiếp tục hoạt động.”
Đàn ông muốn có sự nghiệp thì phải yêu bản thân mình, không bị ham muốn tình dục chi phối, muốn làm gì thì làm, một khi đã trầm mê tình ái, lạm dụng tình dục, khi bị khơi ra, sự nghiệp sẽ đi tong.
Nhìn xem Khương Tấn Ngôn chính một ví dụ sống sờ sờ.
Khương Tấn Ngôn nhìn Trang Nghị nói: “Để sau rồi nói.”
Khương Tấn Ngôn nghĩ, chờ có tiền rồi, hắn sẽ tự làm đạo diễn, tự diễn xuất, không cần chờ người khác tới tìm.
Thang Tuyết nhìn thấy Trang Nghị vẫn luôn bắt chuyện với Khương Tấn Ngôn, ánh mắt lóe lên, nói với Trang Nghị: “Đạo diễn, tôi nhớ lần đầu tiên Khương Tấn Ngôn giành được danh hiệu ảnh đế là nhờ tham gia bộ phim điện ảnh của anh.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro