Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Nhân Sinh Đối L...

Ngận Thị Kiểu Tình

2024-11-15 15:56:17

Edit: Kim

Nam Chi nghi hoặc, “Cha à, cha không xem chương trình à?”

Khương Tấn Ngôn: “Đang xem.”

Nam Chi không nhịn được mà cử động cơ thể, lò xo trên ghế sofa khiến cơ thể nhỏ nhắn của cô nảy lên, cô nói: “Cha nên giống như cha của Nguyễn Tông, có thể trò chuyện với con.”

Khương Tấn Ngôn trầm mặc, Nam Chi nhìn hắn, đột nhiên nghĩ ra một chuyện, cô mở to hai mắt hỏi: “Cha à, cha không biết Nguyên Tông là ai sao?”

Khương Tấn Ngôn:……

Xin lỗi, thật sự không biết.

Đầu óc của hắn bị những hình ảnh khó thở hấp dẫn, hoàn toàn không thể nhớ được ai với ai.

Khương Tấn Ngôn bị đôi mắt ngấn nước nhìn chằm chằm, cũng không muốn đánh mất thể diện trước mặt đứa trẻ như vậy, “Con biết sao?”

Nam Chi ưỡn ngực, chỉ vào mấy đứa nhỏ trong màn hình, gọi tên đừng đứa một.

“Ồ, Mỹ Bảo nhận diện người khác giỏi thật đấy.” Mới chỉ xem có một tập, đứa nhỏ này lại có thể nhận biết được hết các khách mời nhí.

Lại nói với Khương Tấn Ngôn: “Anh cũng tìm hiểu về các khách mời trong chương trình này một chút đi, bằng không tới lúc khai máy lại mất mặt.”

Nam Chi gật đầu, “Đúng vậy, cha nhất định phải nhớ, cha, chúng ta phải kiếm tiền, khiến từng đồng nhỏ một.”

Khương Tấn Ngôn: “Con bị mẹ con dạy chỉ biết nghĩ tới tiền rồi.”

Nam Chi coi đó là điều hiển nhiên: “Không có tiền sẽ không có cơm ăn, không có chỗ ngủ, không thể sống vui vẻ, không có tiền, mẹ không vui.”

Nam Chi nhìn Khương Tấn Ngôn: “Cha có rất nhiều tiền sao, cho nên mới không thích tiền?”

Khương Tấn Ngôn lười đáp lại, đứa trẻ căn bản không hiểu được ẩn ý bên trong lời nói của người lớn.

Nam Chi thấy cha lười biếng như vậy, chẳng trách tham gia chương trình luôn bị người ta mắng chửi.

Cô giống như bà cụ non mà thở dài một hơi, lấy thú bông trong tủ quần áo ra ôm vào lòng, cô nói với Khương Tấn Ngôn: “Cha, cha phải kiếm tiền, nuôi con cần phải có tiền, phải nỗ lực.”

“Cha không nghe, không cố gắng, vậy thì con đây chỉ có thể ngày nào cũng nhắc nhở cha.” Nam Chi nói.

Trương ca cười thành tiếng, “Con bé nói đúng, muốn kiếm được tiền cũng không dễ dàng!”

Mới chỉ gặp gà con, còn chưa được gặp gà mẹ đấy.

Nam Chi nghiêm túc nhìn cha: “Đây là công việc của cha đấy, cha phải nỗ lực làm việc.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trương ca thở dài, nói với Khương Tấn Ngôn: “Đúng vậy, con bé nói đúng, là một phần của công việc, anh cứ xem như là một vai diễn đi, diễn vai một người cha tốt, tôi tin rằng với diễn xuất của anh, anh hoàn toàn có thể làm được.”

“Anh cứ coi như đây là một bộ phim đi, cùng với con bé diễn một vở diễn.”

Khương Tấn Ngôn rơi vào trầm tư, bây giờ có thể nhảy ra một thân phận cha con ruột thịt, trong lòng Khương Tấn Ngôn vậy mà lại cảm thấy thả lỏng khôn xiết.

Có lẽ xuất phát từ thiên tính của tình mẫu tử, nhìn thấy con mình sẽ cảm thấy lo lắng, sợ hãi.

Nếu là diễn kịch, cứ coi như là đang diễn kịch đi.

Khương Tấn Ngôn nhìn con gấu bông đã hơi cũ trong lòng đứa trẻ, “Đây là đồ cũ con mang tới sao?”

Nam Chi gật đầu, “Đúng vậy, em ấy rất đáng yêu.” Cô đưa gấu bông về phía trước, cho Khương Tấn Ngôn xem.

Khương Tấn Ngôn nghĩ, nếu là một người cha tốt, có lẽ lúc này nên khen ngợi, hắn nói: “Rất đáng yêu.”

Nam Chi cười vui vẻ, Khương Tấn Ngôn cảm thấy chỉ cần không xem đứa trẻ này là con mình, là con người ta, khách khách khí khí, ngược lại sẽ không phải lo âu.

Nói hắn vô trách nhiệm cũng được, trốn tránh cũng được, hắn cảm thấy như vậy rất thoải mái.

“Trương ca, cậu đưa tư liệu về chương trình tới cho tôi xem.” Khương Tấn Ngôn nói.

“Được, tôi lập tức mang tới cho anh.” Trương ca thấy Khương Tấn Ngôn đột nhiên phấn chấn, có ý chí chiến đấu, thực sự rất vui mừng.

Mặc kệ như thế nào, cho dù có là vật tế trong kịch bản, thì lúc tham gia chương trình cũng phải thể hiện tốt nhất có thể.

Trương ca đem những tư liệu đã thu thập được đưa cho Khương Tấn Ngôn, Khương Tấn Ngôn xem qua tư liệu, hỏi đứa trẻ: “Con muốn ăn gì?”

Nam Chi: “Không biết, cha nấu cái gì con ăn cái đó.”

Chỉ cần nghĩ rằng đây không phải là con của mình, vậy mà Khương Tấn Ngôn lại cảm thấy đứa trẻ này rất đáng yêu.

Khương Tấn Ngôn luống cuống tay chân nấu một bữa cơm, trên thực tế là vo gạo, cắm nồi cơm điện, luộc rau, chiên thêm trứng, xé nhỏ ra để nguội.

Nam Chi ăn đồ ăn cha nấu, “Ăn ngon hơn trước nhiều.”

Khương Tấn Ngôn nói lời cảm ơn: “Cảm ơn.”

Buổi tối tắm rửa cho đứa trẻ xong, cũng là lúc phải kể chuyện, tưởng tượng đến cảnh kể chuyện, ngón chân Khương Tấn Ngôn không tự chủ được mà cào xuống mặt đất.

Phải đầy cảm xúc, các nhân vật phải có sự khác biệt, giọng nói cũng phải khác nhau, có phải muốn hắn một mình phải diễn hoàn chỉnh một câu chuyện luôn không?

Nam Chi nằm trên giường nghe cha kể chuyện, lần này đã khác hơn lần trước nhiều.

Khương Tấn Ngôn vừa đọc vừa nhìn đôi mắt còn đang mở to của đứa trẻ, “Con phải ngủ đi.”

Nam Chi: “Con nghe xong sẽ ngủ.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Khương Tấn Ngôn chỉ có thể tự mặc niệm trong lòng, hắn là một người cha nhân từ, hắn đang diễn một người cha nhân từ, một người cha đủ tư cách.

Lòng nhiệt huyết đối với diễn xuất đã áp chế được sự nóng nảy của hắn, hắn chậm rãi đọc, trầm thấp mang theo chút tình cảm, gặp nhân vật cần đổi giọng, hắn cũng đổi giọng.

Khương Tấn Ngôn coi đây là dịp rèn luyện kỹ năng đọc thoại.

Nam Chi nghe kể chuyện, ôm gấu bông vào lòng, thật sự không cầm cự nổi nữa, hai mắt cô dần nhắm lại, lại cố gắng mở ra.

Khương Tấn Ngôn thấy đứa trẻ như vậy, lại kéo dài giọng đọc, nhìn đứa trẻ rốt cuộc cũng không thể chịu đựng được nữa mà ngủ thiếp đi, trong lòng Khương Tấn Ngôn sinh ra một cổ sảng khoái.

Cảm giác như hắn vừa leo lên được một ngọn núi lớn, chinh phục được ngọn núi lớn đó.

Tiểu quỷ, xem con có ngủ không.

Hắn đắp lại chăn cho đứa trẻ, đứng lên duỗi eo một cái đi về phòng ngủ của mình, lại ngủ một giấc dài đến tận hừng đông, bị đứa trẻ đánh thức.

Buổi sáng nay hắn làm món trứng chiên cùng với sữa bò, mỗi người một lát bánh mì, vậy là xong bữa.

Khương Tấn Ngôn nghĩ thầm, nấu ăn hóa ra cũng không khó đến thế.

Hắn nói với Nam Chi: “Đi, cha đưa con đi mua đồ, tiện thể mua cho con ít quần áo mới.”

“Được ạ được ạ.” Nam Chi vui vẻ đồng ý, lại hỏi: “Cha có tiền không?”

Khương Tấn Ngôn nói: “Có tiền, tiền mua đồ ăn và quần áo vẫn phải có.”

Nam Chi yên tâm, đi theo cha ra ngoài, đi đến khu chợ và trung tâm thương mại gần chung cư mua sắm đồ.

Nam Chi đi mệt, vươn đôi tay: “Cha, con mệt, bế con.”

Khương Tấn Ngôn:……

Trên tay hắn còn đang cầm nhiều đồ như vậy, còn phải bế sao.

Tốt xấu gì Khương Tấn Ngôn cũng là một minh tinh, bây giờ còn phải tròng túi đồ lên cổ, một tay cầm túi, một tay bế đứa trẻ, trên cổ còn có rất nhiều túi.

Về đến nhà, cổ đau, tay đau, đừng thấy đứa trẻ còn nhỏ, bế rất nặng tay.

Nam Chi về đến nhà, lập tức ôm gấu bông nhìn cha xử lý nguyên liệu nấu ăn, trong lòng cô rất vui mừng, tham gia chương trình sẽ không phải đói bụng nữa, không cần ăn đồ ăn khó ăn nữa!

Nam Chi nhìn chằm chằm vào sườn mặt của cha, đưa ra một kết luận, người lớn cần phải cổ vũ, cần phải nói, bằng không sẽ không biết cố gắng.

Một tuần nữa cứ như vậy lại trôi qua, đứa trẻ ngày nào cũng trông coi gà cha, một người cha ngày nào cũng diễn vai một người cha, chương trình ‘bảo bối tiến về phía trước’ sắp bắt đầu rồi.

Tổ chương trình đã đến từng gia đình để thu thập thông tin, để người xem hiểu rõ hơn về cái gia đình này.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Số ký tự: 0