Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Nhân Sinh Đối L...
Ngận Thị Kiểu Tình
2024-11-15 15:56:17
Edit: Kim
Thẩm Lân liếc nhìn đứa trẻ, nói: “Cho đứa trẻ ra ngoài chơi đi, tôi có việc muốn nói riêng với cậu.”
Thẩm Lân là một người cẩn trọng, cho dù là một đứa trẻ, hắn cũng muốn tránh đi.
Khương Tấn Ngôn nói: “Không sao đâu, cứ nói thẳng là được, con bé nghe không hiểu đâu.”
Thẩm Lân:……
Nếu thật sự không hiểu thì cũng thôi, nhưng lỡ đứa trẻ nói ra ngoài thì phải làm sao, nhưng nhìn thấy bộ dạng cố chấp của Khương Tấn Ngôn, hắn nói: “Chuyện năm đó có chút đáng nghi, cậu có muốn xả lên người Thang Tuyết không?”
Khương Tấn Ngôn lắc đầu nói: “Không cần thiết, chuyện gì xảy ra cũng đã xảy ra rồi, nhắc lại người ta cũng không thích nghe, không thể xem thường Cung Kiêu được.”
Bây giờ chỉ là một trận đánh nhỏ, nhưng nếu chạm vào giới hạn của Cung Kiêu, vậy mất còn nhiều hơn được.
Bây giờ hắn căn bản không có thực lực, căn bản không có tư cách chiến đấu với Cung Kiêu và Thang Tuyết.
Chỉ có thể ngủ đông, chuyện năm đó rốt cuộc là thế nào, cho dù trong lòng Khương Tấn Ngôn có hoài nghi thì như thế nào.
Thẩm Lân gật đầu, “Được, tôi biết rồi, chờ lấy được tài nguyên từ Cung Kiêu, tôi sẽ liên lạc với cậu, đúng rồi, ở đây có một thương hiệu thời trang muốn tìm Mỹ Bảo chụp quảng cáo.”
Nam Chi nghe thấy gọi tên mình, lập tức hỏi: “Chụp quảng cáo có tiền không?”
Thẩm Lân gật đầu, “Có. “
Nam Chi lại hỏi: “Chỉ có một mình cháu sao?”
Thẩm Lân nói: “Cần năm đứa trẻ, nhưng mà thù lao cũng không cao.”
Nam Chi lập tức nói: “Cháu đi, cháu muốn đi.” Cô muốn kiếm tiền.
Cô có thể kiếm tiền đấy!
Nam Chi dùng đồng hồ thông minh gọi điện thoại cho mấy người bạn nhỏ, nói có người muốn tìm bọn họ chụp quảng cáo.
Trang Minh Gia rất vui vẻ, Nguyễn Tông rụt rè nói mình sẽ đi, Mễ Nhạc càng không từ chối.
Cậu bé có rất nhiều thứ muốn mua nhưng mẹ lại không cho phép.
Đứa trẻ đáng thương, cậu bé không biết tiền này cũng sẽ giống như tiền mừng tuổi, không thể lọt vào tay cậu.
Nhãn hiệu thời trang cũng liên lạc với mấy vị phụ huynh, những người khác đều đồng ý, chỉ có cha mẹ Cung Tiêu Tiêu là từ chối, lý ra đưa ra là đứa trẻ còn quá nhỏ, không cho phép đứa trẻ tham gia hoạt động thương mại như vậy, sẽ ảnh hưởng tới tính cách của đứa trẻ.
Cung gia cũng không thiếu chút tiền quảng cáo nhỏ như vậy, vì thế năm người thiếu mất một người.
Các bậc phụ huynh còn lại:........
Dù sao cũng cảm thấy đã bị xúc phạm.
Sao, để đứa trẻ tham gia một cái quảng cáo có trả phí thì sẽ ảnh hưởng tới tính cách sao.
Trong lòng trẻ con cũng không có nghĩ nhiều như vậy, chỉ cảm thấy chụp quảng cáo cùng bạn bè là một chuyện hay ho, là biểu tượng của tình bạn mà thôi.
Không muốn tới thì đừng tới.
Vào ngày chụp quảng cáo, bốn gia đình đưa đứa trẻ nhà mình tới chụp quảng cáo.
Nội dung quảng cáo rất đơn giản, chỉ cần mặc quần áo của thương hiệu chạy nhảy chơi trò chơi mà thôi.
Chụp mấy lần là kết thúc công việc, Nam Chi nhận được một phong bao lì xì có một xấp tiền thù lao bên trong, là tiền công của bọn họ.
Nam Chi nắm chặt lấy số tiền không chịu đưa cho cha, Khương Tấn Ngôn thay đứa trẻ đi làm một tấm thẻ ngân hàng, từ nay tiền riêng của đứa trẻ sẽ được thêm vào trong đó.
Nam Chi cầm tấm thẻ ngân hàng mỏng manh, cảm thấy vui mừng.
Về đến nhà, Nam Chi lập tức gọi điện thoại cho mẹ: “Mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ mau tới tìm cha của Trang Minh Gia đi, cha hắn sắp quay phim điện ảnh.”
Vai diễn này vốn dĩ thuộc về mẹ, lúc này đây mẹ phải tới sớm một chút.
Khương Tấn Ngôn ở bên cạnh nghe vậy, không nhịn được hỏi: “Làm sao con biết được?”
Đã xảy ra chuyện gì mà hắn không biết sao?
Nam Chi nói: “Là Trang Minh Gia nói với con, nói cha anh ấy rất bận, chuẩn bị quay phim điện ảnh gì đó.”
Khương Tấn Ngôn suy nghĩ, lần này là Cát Lị đưa đứa trẻ tới chụp hình quảng cáo, Trang Nghị không xuất hiện.
Hóa ra là bận chuẩn bị quay phim điện ảnh.
Khương Tấn Ngôn nói với Trúc Sanh: “Cô đi thử xem, phim điện ảnh của Trang Nghị tư bản không thể can thiệp được, không đến mức một nhân vật phụ cũng không được diễn.”
“Trang điểm kỹ càng rồi tới thử vai đi, nếu cô cảm thấy diễn xuất của mình tốt, diễn vai nữ số 5, số 6 gì cũng được, kiềm chế bớt tính nóng nảy một chút, đừng động một chút là động thủ.”
Cuối cùng giọng nói của Trúc Sanh cũng có chút sức sống, cô nói: “Tôi biết rồi, tôi sẽ thử một lần.”
Khương Tấn Ngôn nói: “Để tôi giúp cô nghe ngóng xem buổi thử vai diễn ra ở đâu.”
Buổi thử vai này, một người không có mối quan hệ căn bản không thể biết được.
Giọng Trúc Sanh trong trẻo: “Cảm ơn anh nha.”
Khương Tấn Ngôn gọi điện thoại cho Thẩm Lân, hỏi buổi thử vai của đạo diễn Trang ở đâu.
Thẩm Lân có chút kinh ngạc: “Sao cậu nhận được tin tức sớm vậy, chẳng lẽ là đạo diễn Trang thông báo với cậu sao?”
Chẳng lẽ đạo diễn Trang định sử dụng Khương Tấn Ngôn?
Khương Tấn Ngôn: “Không phải, thông qua con đường khác.” Thông qua đứa trẻ.
Thẩm Lân đưa ra một địa chỉ, Khương Tấn Ngôn lập tức gửi địa chỉ cho Trúc Sanh, nói cô cố lên.
Nam Chi ở bên cạnh nhìn chằm chằm vào Khương Tấn Ngôn, “Cha, cha đối với mẹ thật tốt.”
Khương Tấn Ngôn lập tức giơ hai tay lên đầu hàng, “Đừng nói như vậy, nếu cô ta có thể sống tốt hơn một chút, con cũng đỡ phải lo lắng.”
Khương Tấn Ngôn hy vọng đối phương có thể độc lập tự chủ, mọi người đều đỡ phiền toái.
Nam Chi ồ một tiếng, lại nói với cha: “Cha ơi, cha cũng đi đi, cha cũng đi thử vai đi.”
Khương Tấn Ngôn lập tức lộ ra vẻ mặt cảnh giác, “Làm gì, con muốn làm gì, chắc không phải con muốn tác hợp cha với mẹ con đấy chứ.”
Nam Chi phản bác: “Không phải, con nhớ mẹ, con muốn gặp mẹ.”
Khương Tấn Ngôn:……
Có chút xấu hổ!
Khương Tấn Ngôn lắc đầu cự tuyệt, “Con đi, con sẽ gọi mẹ trước mặt mọi người mất.”
Nam Chi lắc đầu như trống bỏi, “Không đâu, không đâu, con sẽ không gọi mẹ đâu.”
Khương Tấn Ngôn thở dài, con cái gì đó, đều là nợ, lại nói tiếp, những đứa trẻ khác đều có gia đình hoàn chỉnh, nhưng đứa trẻ này bởi vì có cha mẹ đặc biệt, lại không thể giống như những đứa trẻ khác.
Hắn bất đắc dĩ nói: “Con thật sự có thể làm được?”
Nam Chi gật đầu, “Con nhất định có thể, nếu cha sợ, cha có thể luôn bế con.”
Khương Tấn Ngôn:…… Còn không phải là muốn mệt chết ông đây sao.
Khương Tấn Ngôn đưa đứa trẻ đến địa điểm thử vai, Trang Nghị tới kinh đô điện ảnh để lựa chọn diễn viên, hoàn toàn là bộ dạng không thiếu tiền.
Khương Tấn Ngôn cùng con gái đi tàu cao tốc tới buổi thử vai, tới địa điểm thử vai rồi, phát hiện trước mặt mình còn đang xếp một hàng dài, cả nam lẫn nữ, hơn nữa còn có những người có địa vị tương đối cao trong giới giải trí.
Thậm chí có cả mấy ảnh đế ảnh hậu, tiểu sinh tiểu hoa lại càng nhiều hơn, đều âm dương quái khí mà nói chuyện với nhau.
Khương Tấn Ngôn, một ảnh đế mang tiếng xấu vừa xuất hiện, khung cảnh rơi vào im lặng.
Người này phải tự tin tới mức nào, mới có thể tới đây thử vai cho phim của đạo diễn Trang?
Khương Tấn Ngôn cùng con gái vừa xuất hiện, đã thu hút không ít ánh mắt kinh ngạc, có khinh thường, có cau mày, cũng có thờ ơ không quan tâm.
Mà hai cha con còn bận duỗi cổ nhìn ngó xung quanh, không thấy người đâu.
Khương Tấn Ngôn bế đứa trẻ, nhỏ giọng hỏi: “Có nhìn thấy mẹ con không?”
Nam Chi lắc đầu, “Không có, chẳng lẽ mẹ không tới sao?”
Khương Tấn Ngôn chỉ nói: “Chờ một chút nữa đi, chúng ta ở đây chiếm chỗ giúp mẹ con.”
Nam Chi ừ một tiếng, “Cha gửi tin nhắn cho mẹ, hỏi mẹ đang ở đâu đi.”
Thẩm Lân liếc nhìn đứa trẻ, nói: “Cho đứa trẻ ra ngoài chơi đi, tôi có việc muốn nói riêng với cậu.”
Thẩm Lân là một người cẩn trọng, cho dù là một đứa trẻ, hắn cũng muốn tránh đi.
Khương Tấn Ngôn nói: “Không sao đâu, cứ nói thẳng là được, con bé nghe không hiểu đâu.”
Thẩm Lân:……
Nếu thật sự không hiểu thì cũng thôi, nhưng lỡ đứa trẻ nói ra ngoài thì phải làm sao, nhưng nhìn thấy bộ dạng cố chấp của Khương Tấn Ngôn, hắn nói: “Chuyện năm đó có chút đáng nghi, cậu có muốn xả lên người Thang Tuyết không?”
Khương Tấn Ngôn lắc đầu nói: “Không cần thiết, chuyện gì xảy ra cũng đã xảy ra rồi, nhắc lại người ta cũng không thích nghe, không thể xem thường Cung Kiêu được.”
Bây giờ chỉ là một trận đánh nhỏ, nhưng nếu chạm vào giới hạn của Cung Kiêu, vậy mất còn nhiều hơn được.
Bây giờ hắn căn bản không có thực lực, căn bản không có tư cách chiến đấu với Cung Kiêu và Thang Tuyết.
Chỉ có thể ngủ đông, chuyện năm đó rốt cuộc là thế nào, cho dù trong lòng Khương Tấn Ngôn có hoài nghi thì như thế nào.
Thẩm Lân gật đầu, “Được, tôi biết rồi, chờ lấy được tài nguyên từ Cung Kiêu, tôi sẽ liên lạc với cậu, đúng rồi, ở đây có một thương hiệu thời trang muốn tìm Mỹ Bảo chụp quảng cáo.”
Nam Chi nghe thấy gọi tên mình, lập tức hỏi: “Chụp quảng cáo có tiền không?”
Thẩm Lân gật đầu, “Có. “
Nam Chi lại hỏi: “Chỉ có một mình cháu sao?”
Thẩm Lân nói: “Cần năm đứa trẻ, nhưng mà thù lao cũng không cao.”
Nam Chi lập tức nói: “Cháu đi, cháu muốn đi.” Cô muốn kiếm tiền.
Cô có thể kiếm tiền đấy!
Nam Chi dùng đồng hồ thông minh gọi điện thoại cho mấy người bạn nhỏ, nói có người muốn tìm bọn họ chụp quảng cáo.
Trang Minh Gia rất vui vẻ, Nguyễn Tông rụt rè nói mình sẽ đi, Mễ Nhạc càng không từ chối.
Cậu bé có rất nhiều thứ muốn mua nhưng mẹ lại không cho phép.
Đứa trẻ đáng thương, cậu bé không biết tiền này cũng sẽ giống như tiền mừng tuổi, không thể lọt vào tay cậu.
Nhãn hiệu thời trang cũng liên lạc với mấy vị phụ huynh, những người khác đều đồng ý, chỉ có cha mẹ Cung Tiêu Tiêu là từ chối, lý ra đưa ra là đứa trẻ còn quá nhỏ, không cho phép đứa trẻ tham gia hoạt động thương mại như vậy, sẽ ảnh hưởng tới tính cách của đứa trẻ.
Cung gia cũng không thiếu chút tiền quảng cáo nhỏ như vậy, vì thế năm người thiếu mất một người.
Các bậc phụ huynh còn lại:........
Dù sao cũng cảm thấy đã bị xúc phạm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sao, để đứa trẻ tham gia một cái quảng cáo có trả phí thì sẽ ảnh hưởng tới tính cách sao.
Trong lòng trẻ con cũng không có nghĩ nhiều như vậy, chỉ cảm thấy chụp quảng cáo cùng bạn bè là một chuyện hay ho, là biểu tượng của tình bạn mà thôi.
Không muốn tới thì đừng tới.
Vào ngày chụp quảng cáo, bốn gia đình đưa đứa trẻ nhà mình tới chụp quảng cáo.
Nội dung quảng cáo rất đơn giản, chỉ cần mặc quần áo của thương hiệu chạy nhảy chơi trò chơi mà thôi.
Chụp mấy lần là kết thúc công việc, Nam Chi nhận được một phong bao lì xì có một xấp tiền thù lao bên trong, là tiền công của bọn họ.
Nam Chi nắm chặt lấy số tiền không chịu đưa cho cha, Khương Tấn Ngôn thay đứa trẻ đi làm một tấm thẻ ngân hàng, từ nay tiền riêng của đứa trẻ sẽ được thêm vào trong đó.
Nam Chi cầm tấm thẻ ngân hàng mỏng manh, cảm thấy vui mừng.
Về đến nhà, Nam Chi lập tức gọi điện thoại cho mẹ: “Mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ mau tới tìm cha của Trang Minh Gia đi, cha hắn sắp quay phim điện ảnh.”
Vai diễn này vốn dĩ thuộc về mẹ, lúc này đây mẹ phải tới sớm một chút.
Khương Tấn Ngôn ở bên cạnh nghe vậy, không nhịn được hỏi: “Làm sao con biết được?”
Đã xảy ra chuyện gì mà hắn không biết sao?
Nam Chi nói: “Là Trang Minh Gia nói với con, nói cha anh ấy rất bận, chuẩn bị quay phim điện ảnh gì đó.”
Khương Tấn Ngôn suy nghĩ, lần này là Cát Lị đưa đứa trẻ tới chụp hình quảng cáo, Trang Nghị không xuất hiện.
Hóa ra là bận chuẩn bị quay phim điện ảnh.
Khương Tấn Ngôn nói với Trúc Sanh: “Cô đi thử xem, phim điện ảnh của Trang Nghị tư bản không thể can thiệp được, không đến mức một nhân vật phụ cũng không được diễn.”
“Trang điểm kỹ càng rồi tới thử vai đi, nếu cô cảm thấy diễn xuất của mình tốt, diễn vai nữ số 5, số 6 gì cũng được, kiềm chế bớt tính nóng nảy một chút, đừng động một chút là động thủ.”
Cuối cùng giọng nói của Trúc Sanh cũng có chút sức sống, cô nói: “Tôi biết rồi, tôi sẽ thử một lần.”
Khương Tấn Ngôn nói: “Để tôi giúp cô nghe ngóng xem buổi thử vai diễn ra ở đâu.”
Buổi thử vai này, một người không có mối quan hệ căn bản không thể biết được.
Giọng Trúc Sanh trong trẻo: “Cảm ơn anh nha.”
Khương Tấn Ngôn gọi điện thoại cho Thẩm Lân, hỏi buổi thử vai của đạo diễn Trang ở đâu.
Thẩm Lân có chút kinh ngạc: “Sao cậu nhận được tin tức sớm vậy, chẳng lẽ là đạo diễn Trang thông báo với cậu sao?”
Chẳng lẽ đạo diễn Trang định sử dụng Khương Tấn Ngôn?
Khương Tấn Ngôn: “Không phải, thông qua con đường khác.” Thông qua đứa trẻ.
Thẩm Lân đưa ra một địa chỉ, Khương Tấn Ngôn lập tức gửi địa chỉ cho Trúc Sanh, nói cô cố lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nam Chi ở bên cạnh nhìn chằm chằm vào Khương Tấn Ngôn, “Cha, cha đối với mẹ thật tốt.”
Khương Tấn Ngôn lập tức giơ hai tay lên đầu hàng, “Đừng nói như vậy, nếu cô ta có thể sống tốt hơn một chút, con cũng đỡ phải lo lắng.”
Khương Tấn Ngôn hy vọng đối phương có thể độc lập tự chủ, mọi người đều đỡ phiền toái.
Nam Chi ồ một tiếng, lại nói với cha: “Cha ơi, cha cũng đi đi, cha cũng đi thử vai đi.”
Khương Tấn Ngôn lập tức lộ ra vẻ mặt cảnh giác, “Làm gì, con muốn làm gì, chắc không phải con muốn tác hợp cha với mẹ con đấy chứ.”
Nam Chi phản bác: “Không phải, con nhớ mẹ, con muốn gặp mẹ.”
Khương Tấn Ngôn:……
Có chút xấu hổ!
Khương Tấn Ngôn lắc đầu cự tuyệt, “Con đi, con sẽ gọi mẹ trước mặt mọi người mất.”
Nam Chi lắc đầu như trống bỏi, “Không đâu, không đâu, con sẽ không gọi mẹ đâu.”
Khương Tấn Ngôn thở dài, con cái gì đó, đều là nợ, lại nói tiếp, những đứa trẻ khác đều có gia đình hoàn chỉnh, nhưng đứa trẻ này bởi vì có cha mẹ đặc biệt, lại không thể giống như những đứa trẻ khác.
Hắn bất đắc dĩ nói: “Con thật sự có thể làm được?”
Nam Chi gật đầu, “Con nhất định có thể, nếu cha sợ, cha có thể luôn bế con.”
Khương Tấn Ngôn:…… Còn không phải là muốn mệt chết ông đây sao.
Khương Tấn Ngôn đưa đứa trẻ đến địa điểm thử vai, Trang Nghị tới kinh đô điện ảnh để lựa chọn diễn viên, hoàn toàn là bộ dạng không thiếu tiền.
Khương Tấn Ngôn cùng con gái đi tàu cao tốc tới buổi thử vai, tới địa điểm thử vai rồi, phát hiện trước mặt mình còn đang xếp một hàng dài, cả nam lẫn nữ, hơn nữa còn có những người có địa vị tương đối cao trong giới giải trí.
Thậm chí có cả mấy ảnh đế ảnh hậu, tiểu sinh tiểu hoa lại càng nhiều hơn, đều âm dương quái khí mà nói chuyện với nhau.
Khương Tấn Ngôn, một ảnh đế mang tiếng xấu vừa xuất hiện, khung cảnh rơi vào im lặng.
Người này phải tự tin tới mức nào, mới có thể tới đây thử vai cho phim của đạo diễn Trang?
Khương Tấn Ngôn cùng con gái vừa xuất hiện, đã thu hút không ít ánh mắt kinh ngạc, có khinh thường, có cau mày, cũng có thờ ơ không quan tâm.
Mà hai cha con còn bận duỗi cổ nhìn ngó xung quanh, không thấy người đâu.
Khương Tấn Ngôn bế đứa trẻ, nhỏ giọng hỏi: “Có nhìn thấy mẹ con không?”
Nam Chi lắc đầu, “Không có, chẳng lẽ mẹ không tới sao?”
Khương Tấn Ngôn chỉ nói: “Chờ một chút nữa đi, chúng ta ở đây chiếm chỗ giúp mẹ con.”
Nam Chi ừ một tiếng, “Cha gửi tin nhắn cho mẹ, hỏi mẹ đang ở đâu đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro