Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Nhân Sinh Đối L...
Ngận Thị Kiểu Tình
2024-11-15 15:56:17
Edit: Kim
Bây giờ vẫn có thể tìm thấy hồ sơ vụ án trước đây của Khương Tấn Ngôn, kết quả, bây giờ Khương Tấn Ngôn lại tới báo án với tư cách là người bị hại.
Cơ quan cảnh sát thụ lý vụ việc, cho biết sẽ điều tra thêm, nếu là sự thật, Thang Tuyết sẽ phải chịu trách nhiệm hình sự vì cô đã đánh thuốc mê.
Năm đó Khương Tấn Ngôn bị kéo tới đồn cảnh sát như một con heo, kiểm tra nước tiểu, trong hồ sơ ghi rõ ràng.
Khương Tấn Ngôn sử dụng chất cấm, nhưng bây giờ chính miệng Thang Tuyết trong video nói tới chuyện bỏ thuốc hắn, như vậy tội danh này sẽ đổ lên đầu Thang Tuyết.
Sau khi báo cảnh sát xong, Khương Tấn Ngôn dùng tài khoản weibo chính thức của mình đăng một dòng trạng thái: “Đã báo cảnh sát @Thang Tuyết.”
Cư dân mạng vừa thấy mấy chữ này, đều phấn khích hú hét xem náo nhiệt.
【Mấy chữ ngắn ngủi nhưng lại là việc lớn, báo cảnh sát nha.】
【Thang Tuyết, đã tới nước này rồi cô còn có thể phủ nhận sao, đến đồn cảnh sát phủ nhận? 】
【Đây là loại đàn ông gì vậy, đã như vậy rồi còn muốn giẫm lên người ta một cái, hắn có còn là đàn ông không?】
【Lầu trên bị điên rồi à, Khương Tấn Ngôn mà không phải là đàn ông?】
【Bắt đầu rồi, bắt đầu rồi.】
【Kích thích quá, kích thích quá.】
Khương Tấn Ngôn thoát khỏi phần mềm, thong thả ung dung đi đón con gái tan học.
Nam Chi nhìn thấy tâm trạng của cha rất tốt, hỏi: “Cha có chuyện gì vui à?”
Khương Tấn Ngôn gật đầu, “Ừm, cha đã có thể thở ra một hơi.” Đã trầm cảm nhiều năm như vậy.
Nếu không phải có con gái, Khương Tấn Ngôn cảm thấy có lẽ mình sẽ trầm cảm mãi.
Một đứa trẻ xui xẻo từ trên trời rơi xuống, hắn không thể không xóc lại tinh thần để nuôi đứa trẻ.
Không ngờ còn có ngày này.
Khương Tấn Ngôn nhìn thấy một người ăn xin ở ven đường, móc ví ra, bỏ mấy tờ tiền giấy vào cái bát, khiến người ăn xin liên tục cảm ơn.
Khương Tấn Ngôn mỉm cười, cho dù đây là ăn xin giả, thì hắn vẫn muốn làm việc tốt, thời điểm hắn bị mọi người mắng mỏ, thì người ăn xin cũng không mắng hắn.
Nam Chi cũng lấy từ trong cặp sách nhỏ ra một đồng xu, bỏ vào bát ăn xin, ngẩng đầu nói với cha: “Con hy vọng cha luôn vui vẻ.”
Khương Tấn Ngôn dùng sức xoa đầu đứa trẻ một phen, mỉm cười nhưng trong mắt lại ngấn lệ, hắn bế con gái lên, nói: “Đi, về nhà, cha làm đồ ăn ngon cho con ăn.”
Nam Chi giơ nắm đấm nhỏ lên, “Đi nào, ngựa lớn tiến về phía trước.”
Khương Tấn Ngôn bế đứa trẻ chạy đi.
“Báo cảnh sát, sao hắn có thể báo cảnh sát?” Thang Tuyết gấp đến mức vô thức giật tóc, toàn thân không tự chủ được mà run rẩy, hai mắt đỏ bừng, lẩm bẩm tự nói chuyện.
Sắc mặt của người đại diện cũng rất khó coi, bây giờ nhiệt độ của đoạn video trên mạng rất cao, Khương Tấn Ngôn là người bị hại lại báo cảnh sát, lại thêm dầu vào lửa.
Người đại diện nói: “Chuyện này phải đi tìm Cung tổng.”
Thang Tuyết lắc đầu, “Không được, không được, không thể đi tìm Cung Kiêu.”
Người đại diện:???
Chuyện lớn như vậy, không đi tìm Cung tổng thì sao có thể giải quyết được, thưa kiện tìm luật sư cũng phải nhờ tới Cung Kiêu.
Thang Tuyết khẩn trương nói: “Tôi có thể xử lý, tôi có thể xử lý được.”
Vẻ mặt của người đại diện không mấy tin tưởng, xử lý thế nào, bây giờ sự việc đã bị nâng lên thành vụ án hình sự.
Nếu chính phủ xác nhận thì đối với sự nghiệp của Thang Tuyết mà nói, chính là một đòn chí mạng, thậm chí có thể coi là một trường hợp điển hình, nếu không có chuyện gì còn bị lôi ra mổ xẻ.
Thang Tuyết run rẩy lấy điện thoại di động ra, “Tôi, tôi sẽ thuyết phục Khương Tấn Ngôn hủy bỏ việc báo án, tôi có thể, tôi sẽ làm.”
Người đại diện nhìn thấy cô nói năng còn không nhanh nhẹn, cứ như vậy mà muốn thuyết phục đối phương, thuyết phục thế nào.
Cần phải báo cho Cung tổng biết, chuyện lớn như vậy cần phải nhờ tới Cung tổng.
Người đại diện lặng lẽ ra khỏi phòng đi tìm Cung Kiêu, nhìn thấy Cung Kiêu đang gọi điện thoại, sắc mặt hắn rất lạnh lùng, hai hàng lông mày nhíu lại, nhìn dáng vẻ này chắc là tâm trạng đang rất xấu.
Chờ Cung Kiêu cúp điện thoại, người đại diện mới lắp bắp kể mọi chuyện, Cung Kiêu nói: “Tôi đã biết rồi, tôi vừa mới gọi điện tới công ty của Khương Tấn Ngôn.”
Khương Tấn Ngôn lại không chút dấu hiệu báo trước nào mà trực tiếp báo án, ít nhiều không có võ đức.
Người trong giới giải trí sẽ không bao giờ nháo thành như vậy, đều là ngồi xuống thương lượng, Cung Kiêu bên này muốn cho một chút lợi ích nhằm bình ổn mọi chuyện.
Nhưng vấn đề là, bên kia cự tuyệt, là cự tuyệt, Cung Kiêu không thể không tăng lợi ích, bên kia có chút do dự, cuối cùng vẫn cự tuyệt, khiến Cung Kiêu có cảm giác chuyện này rất khó giải quyết.
Ra tòa sẽ rất rắc rối nên hắn muốn nỗ lực giảm bớt tổn thất.
Bởi vì Thang Tuyết mà bây giờ Cung Kiêu cũng bị hoài nghi, hoài nghi đôi cẩu nam nữ Cung Kiêu và Thang Tuyết hại Khương Tấn Ngôn, chặt dứt sự nghiệp của Khương Tấn Ngôn, thật sự là ngoan độc lại khủng bố.
Cung Kiêu cảm thấy mình rất oan uổng, lúc ấy hắn và Thang Tuyết còn chưa ở bên nhau.
Khán giả không đưa ra được bằng chứng, nhưng vẫn hoài nghi hắn, hắn cũng không tự lấy ra được bằng chứng chứng minh mình trong sạch, nên phải chịu để người ta nghị luận.
Cung Kiêu vô cùng đau đầu, sao lại có nhiều chuyện xui xẻo, rắc rối thế này.
Người đại diện nói: “Thang Tuyết gọi điện thoại cho Khương Tấn Ngôn, thuyết phục hắn hủy bỏ việc báo án.”
Cung Kiêu nói thẳng: “Chỉ sợ chỉ tự rước lấy nhục.”
Đã cháy nhà ra mặt chuột.
Khương Tấn Ngôn là đang trút giận về chuyện xảy ra mấy năm trước.
Muốn mượn chuyện này để xoay người, rửa sạch tội danh.
Nếu đổi lại là hắn, Cung Kiêu cảm thấy bản thân mình cũng sẽ làm như vậy, cho nên mới rắc rối, hắn chỉ có thể tận lực giảm bớt tổn thất.
Sau khi ở bên Thang Tuyết, gây quá nhiều sự chú ý, cư dân mạng coi bọn họ hòa thành một, có chuyện gì cũng sẽ liên quan tới công ty Cung gia.
Trong mắt Cung Kiêu nổi tơ máu, hắn nói với người đại diện của Thang Tuyết: “Cô chăm sóc cô ấy thật tốt, đừng để cô ấy lên mạng nói lung tung, nói với cô ấy rằng tôi sẽ xử lý.”
Người đại diện lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi, chỉ cần Cung tổng ra tay, chắc mọi chuyện cũng không tới nỗi nào đâu nhỉ?
Ít nhất bây giờ Cung Kiêu còn tình nguyện giúp Thang Tuyết, đầu tư vào Thang Tuyết càng nhiều, lại càng không muốn buông tay Thang Tuyết.
Sau chuyện này, thanh danh của Thang Tuyết khẳng định sẽ hỏng bét.
Trên người cô có nhiều hợp đồng quảng cáo như vậy, nếu chuyện này được xác nhận, các thương hiệu nhất định sẽ chấm dứt hợp đồng với Thang Tuyết, số tiền vi phạm hợp đồng trên trời sẽ khiến những thứ Thang Tuyết đã ăn vào lúc trước phải nhổ ra hết.
Trong lòng người đại diện cực kỳ bất an, còn muốn nói thêm với Cung Kiêu, nhưng Cung Kiêu đã bày ra bộ dạng không muốn tiếp tục nói chuyện, cô rời khỏi văn phòng, tới tìm Thang Tuyết, nhìn thấy mặt đất bừa bộn, màn hình điện thoại vỡ tan tành nằm trên mặt đất.
Người đại diện thở dài một hơi, quả nhiên là đàm phán thất bại.
Hai mắt Thang Tuyết đỏ hoe, vẻ mặt bướng bỉnh, lại có chút điên cuồng không thể diễn tả được trong đó.
Cố nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi sẽ không thua, tôi sẽ không thua, tôi nhất định sẽ không thua, tôi khác biệt, tôi không giống các người.”
Người đại diện:……
Người cõi trên nào đây!
Một khi đã lên tới đỉnh cao, sẽ rất dễ mắc sai lầm.
Người đại diện lập tức nói: “Thang Tuyết, Cung tổng sẽ ra tay, cô chỉ cần chờ kết quả là được rồi, ngàn vạn lần đừng xúc động mà đi đối đầu với Khương Tấn Ngôn và mấy người trên mạng.”
Bây giờ vẫn có thể tìm thấy hồ sơ vụ án trước đây của Khương Tấn Ngôn, kết quả, bây giờ Khương Tấn Ngôn lại tới báo án với tư cách là người bị hại.
Cơ quan cảnh sát thụ lý vụ việc, cho biết sẽ điều tra thêm, nếu là sự thật, Thang Tuyết sẽ phải chịu trách nhiệm hình sự vì cô đã đánh thuốc mê.
Năm đó Khương Tấn Ngôn bị kéo tới đồn cảnh sát như một con heo, kiểm tra nước tiểu, trong hồ sơ ghi rõ ràng.
Khương Tấn Ngôn sử dụng chất cấm, nhưng bây giờ chính miệng Thang Tuyết trong video nói tới chuyện bỏ thuốc hắn, như vậy tội danh này sẽ đổ lên đầu Thang Tuyết.
Sau khi báo cảnh sát xong, Khương Tấn Ngôn dùng tài khoản weibo chính thức của mình đăng một dòng trạng thái: “Đã báo cảnh sát @Thang Tuyết.”
Cư dân mạng vừa thấy mấy chữ này, đều phấn khích hú hét xem náo nhiệt.
【Mấy chữ ngắn ngủi nhưng lại là việc lớn, báo cảnh sát nha.】
【Thang Tuyết, đã tới nước này rồi cô còn có thể phủ nhận sao, đến đồn cảnh sát phủ nhận? 】
【Đây là loại đàn ông gì vậy, đã như vậy rồi còn muốn giẫm lên người ta một cái, hắn có còn là đàn ông không?】
【Lầu trên bị điên rồi à, Khương Tấn Ngôn mà không phải là đàn ông?】
【Bắt đầu rồi, bắt đầu rồi.】
【Kích thích quá, kích thích quá.】
Khương Tấn Ngôn thoát khỏi phần mềm, thong thả ung dung đi đón con gái tan học.
Nam Chi nhìn thấy tâm trạng của cha rất tốt, hỏi: “Cha có chuyện gì vui à?”
Khương Tấn Ngôn gật đầu, “Ừm, cha đã có thể thở ra một hơi.” Đã trầm cảm nhiều năm như vậy.
Nếu không phải có con gái, Khương Tấn Ngôn cảm thấy có lẽ mình sẽ trầm cảm mãi.
Một đứa trẻ xui xẻo từ trên trời rơi xuống, hắn không thể không xóc lại tinh thần để nuôi đứa trẻ.
Không ngờ còn có ngày này.
Khương Tấn Ngôn nhìn thấy một người ăn xin ở ven đường, móc ví ra, bỏ mấy tờ tiền giấy vào cái bát, khiến người ăn xin liên tục cảm ơn.
Khương Tấn Ngôn mỉm cười, cho dù đây là ăn xin giả, thì hắn vẫn muốn làm việc tốt, thời điểm hắn bị mọi người mắng mỏ, thì người ăn xin cũng không mắng hắn.
Nam Chi cũng lấy từ trong cặp sách nhỏ ra một đồng xu, bỏ vào bát ăn xin, ngẩng đầu nói với cha: “Con hy vọng cha luôn vui vẻ.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khương Tấn Ngôn dùng sức xoa đầu đứa trẻ một phen, mỉm cười nhưng trong mắt lại ngấn lệ, hắn bế con gái lên, nói: “Đi, về nhà, cha làm đồ ăn ngon cho con ăn.”
Nam Chi giơ nắm đấm nhỏ lên, “Đi nào, ngựa lớn tiến về phía trước.”
Khương Tấn Ngôn bế đứa trẻ chạy đi.
“Báo cảnh sát, sao hắn có thể báo cảnh sát?” Thang Tuyết gấp đến mức vô thức giật tóc, toàn thân không tự chủ được mà run rẩy, hai mắt đỏ bừng, lẩm bẩm tự nói chuyện.
Sắc mặt của người đại diện cũng rất khó coi, bây giờ nhiệt độ của đoạn video trên mạng rất cao, Khương Tấn Ngôn là người bị hại lại báo cảnh sát, lại thêm dầu vào lửa.
Người đại diện nói: “Chuyện này phải đi tìm Cung tổng.”
Thang Tuyết lắc đầu, “Không được, không được, không thể đi tìm Cung Kiêu.”
Người đại diện:???
Chuyện lớn như vậy, không đi tìm Cung tổng thì sao có thể giải quyết được, thưa kiện tìm luật sư cũng phải nhờ tới Cung Kiêu.
Thang Tuyết khẩn trương nói: “Tôi có thể xử lý, tôi có thể xử lý được.”
Vẻ mặt của người đại diện không mấy tin tưởng, xử lý thế nào, bây giờ sự việc đã bị nâng lên thành vụ án hình sự.
Nếu chính phủ xác nhận thì đối với sự nghiệp của Thang Tuyết mà nói, chính là một đòn chí mạng, thậm chí có thể coi là một trường hợp điển hình, nếu không có chuyện gì còn bị lôi ra mổ xẻ.
Thang Tuyết run rẩy lấy điện thoại di động ra, “Tôi, tôi sẽ thuyết phục Khương Tấn Ngôn hủy bỏ việc báo án, tôi có thể, tôi sẽ làm.”
Người đại diện nhìn thấy cô nói năng còn không nhanh nhẹn, cứ như vậy mà muốn thuyết phục đối phương, thuyết phục thế nào.
Cần phải báo cho Cung tổng biết, chuyện lớn như vậy cần phải nhờ tới Cung tổng.
Người đại diện lặng lẽ ra khỏi phòng đi tìm Cung Kiêu, nhìn thấy Cung Kiêu đang gọi điện thoại, sắc mặt hắn rất lạnh lùng, hai hàng lông mày nhíu lại, nhìn dáng vẻ này chắc là tâm trạng đang rất xấu.
Chờ Cung Kiêu cúp điện thoại, người đại diện mới lắp bắp kể mọi chuyện, Cung Kiêu nói: “Tôi đã biết rồi, tôi vừa mới gọi điện tới công ty của Khương Tấn Ngôn.”
Khương Tấn Ngôn lại không chút dấu hiệu báo trước nào mà trực tiếp báo án, ít nhiều không có võ đức.
Người trong giới giải trí sẽ không bao giờ nháo thành như vậy, đều là ngồi xuống thương lượng, Cung Kiêu bên này muốn cho một chút lợi ích nhằm bình ổn mọi chuyện.
Nhưng vấn đề là, bên kia cự tuyệt, là cự tuyệt, Cung Kiêu không thể không tăng lợi ích, bên kia có chút do dự, cuối cùng vẫn cự tuyệt, khiến Cung Kiêu có cảm giác chuyện này rất khó giải quyết.
Ra tòa sẽ rất rắc rối nên hắn muốn nỗ lực giảm bớt tổn thất.
Bởi vì Thang Tuyết mà bây giờ Cung Kiêu cũng bị hoài nghi, hoài nghi đôi cẩu nam nữ Cung Kiêu và Thang Tuyết hại Khương Tấn Ngôn, chặt dứt sự nghiệp của Khương Tấn Ngôn, thật sự là ngoan độc lại khủng bố.
Cung Kiêu cảm thấy mình rất oan uổng, lúc ấy hắn và Thang Tuyết còn chưa ở bên nhau.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khán giả không đưa ra được bằng chứng, nhưng vẫn hoài nghi hắn, hắn cũng không tự lấy ra được bằng chứng chứng minh mình trong sạch, nên phải chịu để người ta nghị luận.
Cung Kiêu vô cùng đau đầu, sao lại có nhiều chuyện xui xẻo, rắc rối thế này.
Người đại diện nói: “Thang Tuyết gọi điện thoại cho Khương Tấn Ngôn, thuyết phục hắn hủy bỏ việc báo án.”
Cung Kiêu nói thẳng: “Chỉ sợ chỉ tự rước lấy nhục.”
Đã cháy nhà ra mặt chuột.
Khương Tấn Ngôn là đang trút giận về chuyện xảy ra mấy năm trước.
Muốn mượn chuyện này để xoay người, rửa sạch tội danh.
Nếu đổi lại là hắn, Cung Kiêu cảm thấy bản thân mình cũng sẽ làm như vậy, cho nên mới rắc rối, hắn chỉ có thể tận lực giảm bớt tổn thất.
Sau khi ở bên Thang Tuyết, gây quá nhiều sự chú ý, cư dân mạng coi bọn họ hòa thành một, có chuyện gì cũng sẽ liên quan tới công ty Cung gia.
Trong mắt Cung Kiêu nổi tơ máu, hắn nói với người đại diện của Thang Tuyết: “Cô chăm sóc cô ấy thật tốt, đừng để cô ấy lên mạng nói lung tung, nói với cô ấy rằng tôi sẽ xử lý.”
Người đại diện lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi, chỉ cần Cung tổng ra tay, chắc mọi chuyện cũng không tới nỗi nào đâu nhỉ?
Ít nhất bây giờ Cung Kiêu còn tình nguyện giúp Thang Tuyết, đầu tư vào Thang Tuyết càng nhiều, lại càng không muốn buông tay Thang Tuyết.
Sau chuyện này, thanh danh của Thang Tuyết khẳng định sẽ hỏng bét.
Trên người cô có nhiều hợp đồng quảng cáo như vậy, nếu chuyện này được xác nhận, các thương hiệu nhất định sẽ chấm dứt hợp đồng với Thang Tuyết, số tiền vi phạm hợp đồng trên trời sẽ khiến những thứ Thang Tuyết đã ăn vào lúc trước phải nhổ ra hết.
Trong lòng người đại diện cực kỳ bất an, còn muốn nói thêm với Cung Kiêu, nhưng Cung Kiêu đã bày ra bộ dạng không muốn tiếp tục nói chuyện, cô rời khỏi văn phòng, tới tìm Thang Tuyết, nhìn thấy mặt đất bừa bộn, màn hình điện thoại vỡ tan tành nằm trên mặt đất.
Người đại diện thở dài một hơi, quả nhiên là đàm phán thất bại.
Hai mắt Thang Tuyết đỏ hoe, vẻ mặt bướng bỉnh, lại có chút điên cuồng không thể diễn tả được trong đó.
Cố nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi sẽ không thua, tôi sẽ không thua, tôi nhất định sẽ không thua, tôi khác biệt, tôi không giống các người.”
Người đại diện:……
Người cõi trên nào đây!
Một khi đã lên tới đỉnh cao, sẽ rất dễ mắc sai lầm.
Người đại diện lập tức nói: “Thang Tuyết, Cung tổng sẽ ra tay, cô chỉ cần chờ kết quả là được rồi, ngàn vạn lần đừng xúc động mà đi đối đầu với Khương Tấn Ngôn và mấy người trên mạng.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro