Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Nhân Sinh Đối L...
Ngận Thị Kiểu Tình
2024-11-15 15:56:17
Edit: Kim
Thang Tuyết ăn không ngồi rồi nhìn các bộ phim của Trúc Sanh lần lượt ra mắt, có thể nói là một chiến sĩ thi đua trong giới giải trí.
Đồng thời địa vị của cô cũng ngày càng được củng cố, Trúc Sanh dựa vào tác phẩm từng bước để lại ấn tượng trong lòng khán giả.
Cô muốn làm cái gì thì làm cái đó, Trúc Sanh là diễn viên, ngoài đóng phim thì chính là đóng phim, cô cơ bản không nhận thêm công việc khác, ngẫu nhiên mới nhận lời đoàn làm phim đi tuyên truyền một chút.
Mặt khác thời gian rảnh rỗi, không phải đi ngủ thì cũng là học tập, hoặc là ở cùng con gái, kết quả bị người ta chụp được cảnh cô đang đưa đứa trẻ đi chơi.
Vì có thể quang minh chính đại gặp con gái, Trúc Sanh hất tóc lên nói: “Tôi thật sự thích Khương Tấn Ngôn, bây giờ đang lấy lòng con bé.”
Mỹ Bảo ngẩng đầu nhìn mẹ, theo bản năng sờ mặt, ngậm chặt miệng không nói lời nào.
Lời này vừa nói ra, fans Trúc Sanh đã bắt đầu kêu rên, muốn ngăn cản Trúc Sanh đầu đang bị úng nước, không được, tuy rằng bây giờ thanh danh của Khương Tấn Ngôn đã tốt hơn một chút.
Nhưng hắn đã có con, đi làm mẹ kế của người ta không tốt lắm đâu!
Bị gọi là tra nam nhiều năm như vậy, trong khoảng thời gian ngắn vẫn chưa thể sửa được.
Trúc Sanh à, cô không được choáng váng đầu óc!
Khương Tấn Ngôn:……
Trong lòng hắn hiểu rõ hắn chỉ là một cái công cụ hình người, một công cụ hình người thuần túy.
Ngay lúc các cư dân mạng đang sôi nổi nghi ngờ, Trúc Sanh lại thả xuống một quả bom, cô thở dài nói: “Được rồi, để tôi nói thật, kỳ thật Mỹ Bảo là con gái ruột của tôi, người phụ nữ mấy năm trước đi vào phòng của Khương Tấn Ngôn là tôi, bởi vì tôi không có việc làm, thật sự không nuôi nổi đứa nhỏ này, cho nên mới giao con bé lại cho Khương Tấn Ngôn.”
“Mỹ Bảo là con gái ruột của tôi.”
“Về phần mối quan hệ giữa tôi và Khương tiên sinh, cũng không trong sáng, chúng tôi sẽ cùng nhau nuôi dạy con gái.”
Mọi người:……
Thang Tuyết:……
Giờ phút này, Thang Tuyết ngây dại rồi, cô thiết kế mọi thứ, lại là để Khương Tấn Ngôn và Trúc Sanh ở bên nhau?
Tại sao có thể là cô ta?
Tại sao ông trời lại bất công như vậy, chẳng lẽ có một số người nhất định phải ở bên nhau?
Trong lúc cô không hay biết gì, ngay đến cả con bọn họ cũng đã có, còn cô lại giống một con hề.
Trong lòng Thang Tuyết nóng như dầu sôi, vô cùng đau đớn, cô cho rằng mình có thể thay đổi, kết quả lại không có gì thay đổi.
Khương Tấn Ngôn nghe vậy, sửng sốt nói: “Sao cô có thể nói ra?”
Trúc Sanh yêu thương xoa đầu con gái, nói: “Bây giờ con bé còn nhỏ, nhưng lớn rồi sẽ tự hỏi, sẽ hoài nghi bản thân tại sao mình lại không được mẹ thừa nhận.”
“Con bé là con gái tôi, là đứa trẻ được công nhận, sẽ không bị người ta cười nhạo vì không có mẹ, con bé cũng không thể rõ ràng là có mẹ, lại không thể quang minh chính đại mà gọi mẹ.”
Mỹ Bảo ngẩng đầu cười với mẹ, Trúc Sanh hôn con gái một cái.
Khương Tấn Ngôn nhìn hai mẹ con, chờ lúc đứa trẻ đi chơi rồi, mới nói với Trúc Sanh: “Bây giờ con bé có thể công khai gọi cô là mẹ, nhưng còn sự nghiệp của cô thì sao?”
Trúc Sanh thản nhiên nói: “Tôi đã kiếm được rất nhiều tiền, nếu không có ai tìm tôi đóng phim, thì tôi sẽ nghỉ ngơi, chăm sóc con gái.”
Khương Tấn Ngôn:……
Thật là tùy hứng, quả nhiên là vì có diễn xuất tốt mà tùy hứng.
Chuyện Trúc Sanh có con khiến cô mất đi không ít fans, nhưng Trúc Sanh cũng không thèm để ý, bởi vì đã công khai đứa trẻ, bây giờ cô đã có thể thoải mái ở cùng đứa trẻ.
Đến đoàn làm phim, cũng đưa con gái đi cùng, dần dần, fans cũng chết lặng, có con thì có con đi.
Cô nghiêm túc đóng phim là được.
Vì thế, Mỹ Bảo ở cùng cha một khoảng thời gian, lại sống cùng mẹ một khoảng thời gian, ai có thời gian rảnh thì chăm sóc đứa trẻ, thay phiên nhau chăm sóc.
Mỹ Bảo sống dưới hoàn cảnh như vậy, không thiếu tình thương của cha, cũng không thiếu tình thương của mẹ, thậm chí nhờ sự thay phiên qua lại giữa hai bên, mà tình cảm luôn rất tốt.
Bởi vì cha mẹ cô không có mâu thuẫn, không có mâu thuẫn giữa một cặp vợ chồng.
Sẽ không cãi nhau trước mặt con cái, cho dù có việc, cũng sẽ thương lượng, chỉ là không biết trong hai người này ai sẽ kết hôn trước, nhưng cả hai người đều nói bọn họ không có ý định kết hôn, giống như chỉ muốn ở vậy mà nuôi dưỡng đứa trẻ.
Ít nhất trước mắt cũng sẽ duy trì trạng thái này.
“Mẹ…..” Cung Tiêu Tiêu ngây thơ chất phác đi tới bên cạnh mẹ, lay lay cánh tay mẹ, “Mẹ ơi, chơi với con.”
Thang Tuyết bực bội xem di động, lại bị con gái quấy rầy, cô cố nén bực tức nói: “Tiêu Tiêu ngoan nha, mẹ đang bận, con ra chơi với bảo mẫu được không?”
Cung Tiêu Tiêu không vui, “Mẹ, mẹ không bận, mẹ chơi với Tiêu Tiêu đi.”
Đừng thấy Cung Tiêu Tiêu còn nhỏ, trực giác của trẻ con rất nhạy bén, cô có thể cảm nhận được bầu không khí giữa cha mẹ không đúng.
Mẹ cũng rất cáu kỉnh, mẹ đã thay đổi rồi, thay đổi rồi.
Thang Tuyết chỉ có thể chơi với con gái, cho dù chơi, nhưng trong lòng vẫn rất bực bội, lúc đứa trẻ ngã xuống mặt đất, Thang Tuyết không nhịn được nói: “Sao ngay đến cả đi đứng cũng đứng không vững.”
Cung Tiêu Tiêu bị mẹ mắng, tủi thân, cô òa lên khóc nức nở, đưa hai tay lên lau nước mắt, khóc thật to để trút bỏ nỗi tủi thân trong lòng mình ra.
Tiếng khóc của trẻ con tuyệt đối có sức hủy diệt, khóc đến mức làm người lớn cảm thấy khó chịu, Thang Tuyết vốn dĩ đang bực bội, con gái vừa khóc, cô càng thêm bực bội, không nhịn được mà bộc phát: “Con khóc cái gì, mẹ cũng chưa đánh mắng con, con khóc cái gì, nín đi.”
Bảo mẫu thấy cảnh tượng này, lặng lẽ lấy di động ra, âm thầm gọi điện thoại, không bao lâu sau, mẹ chồng Thang Tuyết xuất hiện, không nói hai lời mà đưa đứa trẻ đang khóc thút thít đi rồi.
Thang Tuyết thấy mẹ chồng đưa con gái đi, trong lòng dâng lên một cổ bất an, vốn dĩ mẹ chồng cũng đang khuyên Cung Kiêu ly hôn với cô.
Bây giờ chắc chắn bà ta sẽ đi cáo trạng với Cung Kiêu.
Thang Tuyết đoán không sai, mẹ Cung Kiêu đưa đứa trẻ đi tìm Cung Kiêu, vừa gặp Cung Kiêu đã bắt đầu phàn nàn.
Nói Thang Tuyết cả ngày không làm việc gì, ngay cả con gái cũng không chăm sóc cho tốt được, để mặc đứa trẻ ngồi dưới đất khóc, còn trút giận với đứa trẻ.
Cung Kiêu bế con gái, nhìn bộ dạng tủi thân của con gái, nói với mẹ: “Mẹ đừng nói mấy lời này trước mặt con bé, cũng đừng chửi mắng mẹ con bé.”
“Mẹ, nếu ngày nào cũng có người chửi mắng mẹ trước mặt con, mẹ sẽ cảm thấy thế nào?”
Mẹ Cung Kiêu tức giận hừ một cái, nhưng cũng không nói cái gì nữa, đưa đứa trẻ đi rồi.
Cung Kiêu quay về biệt thự, Thang Tuyết vội vàng ra đón, hỏi: “Con gái không về cùng anh sao?”
Cung Kiêu: “Con bé tới nhà bà nội rồi, Thang Tuyết, chúng ta nói chuyện đi.”
Thang Tuyết giống như ngửi thấy mùi nguy hiểm, cô lập tức nói: “Có phải anh muốn ly hôn với em không, anh đã đồng ý với em là sẽ không bỏ rơi em mà.”
Cung Kiêu tức khắc cảm thấy đau đầu, cho nên, Thang Tuyết mới một hai bắt hắn hứa hẹn.
Hắn nói: “Không phải chuyện ly hôn, em không thể xuất hiện trước màn ảnh, nhưng vẫn có thể làm công việc khác.”
Ngày nào cũng chỉ biết nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào Khương Tấn Ngôn và Trúc Sanh, Cung Kiêu cảm thấy mình cần tìm cho cô một công việc, dời lực chú ý của cô.
Thang Tuyết hỏi: “Khi nào thì em mới có thể quay lại màn ảnh, hết năm này tới năm khác.”
Thanh xuân của nữ minh tinh cũng chỉ có mấy năm, lớn tuổi hơn một chút, Thang Tuyết cảm thấy mình sẽ phải đi đóng vai mẹ của người khác.
Thang Tuyết ăn không ngồi rồi nhìn các bộ phim của Trúc Sanh lần lượt ra mắt, có thể nói là một chiến sĩ thi đua trong giới giải trí.
Đồng thời địa vị của cô cũng ngày càng được củng cố, Trúc Sanh dựa vào tác phẩm từng bước để lại ấn tượng trong lòng khán giả.
Cô muốn làm cái gì thì làm cái đó, Trúc Sanh là diễn viên, ngoài đóng phim thì chính là đóng phim, cô cơ bản không nhận thêm công việc khác, ngẫu nhiên mới nhận lời đoàn làm phim đi tuyên truyền một chút.
Mặt khác thời gian rảnh rỗi, không phải đi ngủ thì cũng là học tập, hoặc là ở cùng con gái, kết quả bị người ta chụp được cảnh cô đang đưa đứa trẻ đi chơi.
Vì có thể quang minh chính đại gặp con gái, Trúc Sanh hất tóc lên nói: “Tôi thật sự thích Khương Tấn Ngôn, bây giờ đang lấy lòng con bé.”
Mỹ Bảo ngẩng đầu nhìn mẹ, theo bản năng sờ mặt, ngậm chặt miệng không nói lời nào.
Lời này vừa nói ra, fans Trúc Sanh đã bắt đầu kêu rên, muốn ngăn cản Trúc Sanh đầu đang bị úng nước, không được, tuy rằng bây giờ thanh danh của Khương Tấn Ngôn đã tốt hơn một chút.
Nhưng hắn đã có con, đi làm mẹ kế của người ta không tốt lắm đâu!
Bị gọi là tra nam nhiều năm như vậy, trong khoảng thời gian ngắn vẫn chưa thể sửa được.
Trúc Sanh à, cô không được choáng váng đầu óc!
Khương Tấn Ngôn:……
Trong lòng hắn hiểu rõ hắn chỉ là một cái công cụ hình người, một công cụ hình người thuần túy.
Ngay lúc các cư dân mạng đang sôi nổi nghi ngờ, Trúc Sanh lại thả xuống một quả bom, cô thở dài nói: “Được rồi, để tôi nói thật, kỳ thật Mỹ Bảo là con gái ruột của tôi, người phụ nữ mấy năm trước đi vào phòng của Khương Tấn Ngôn là tôi, bởi vì tôi không có việc làm, thật sự không nuôi nổi đứa nhỏ này, cho nên mới giao con bé lại cho Khương Tấn Ngôn.”
“Mỹ Bảo là con gái ruột của tôi.”
“Về phần mối quan hệ giữa tôi và Khương tiên sinh, cũng không trong sáng, chúng tôi sẽ cùng nhau nuôi dạy con gái.”
Mọi người:……
Thang Tuyết:……
Giờ phút này, Thang Tuyết ngây dại rồi, cô thiết kế mọi thứ, lại là để Khương Tấn Ngôn và Trúc Sanh ở bên nhau?
Tại sao có thể là cô ta?
Tại sao ông trời lại bất công như vậy, chẳng lẽ có một số người nhất định phải ở bên nhau?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong lúc cô không hay biết gì, ngay đến cả con bọn họ cũng đã có, còn cô lại giống một con hề.
Trong lòng Thang Tuyết nóng như dầu sôi, vô cùng đau đớn, cô cho rằng mình có thể thay đổi, kết quả lại không có gì thay đổi.
Khương Tấn Ngôn nghe vậy, sửng sốt nói: “Sao cô có thể nói ra?”
Trúc Sanh yêu thương xoa đầu con gái, nói: “Bây giờ con bé còn nhỏ, nhưng lớn rồi sẽ tự hỏi, sẽ hoài nghi bản thân tại sao mình lại không được mẹ thừa nhận.”
“Con bé là con gái tôi, là đứa trẻ được công nhận, sẽ không bị người ta cười nhạo vì không có mẹ, con bé cũng không thể rõ ràng là có mẹ, lại không thể quang minh chính đại mà gọi mẹ.”
Mỹ Bảo ngẩng đầu cười với mẹ, Trúc Sanh hôn con gái một cái.
Khương Tấn Ngôn nhìn hai mẹ con, chờ lúc đứa trẻ đi chơi rồi, mới nói với Trúc Sanh: “Bây giờ con bé có thể công khai gọi cô là mẹ, nhưng còn sự nghiệp của cô thì sao?”
Trúc Sanh thản nhiên nói: “Tôi đã kiếm được rất nhiều tiền, nếu không có ai tìm tôi đóng phim, thì tôi sẽ nghỉ ngơi, chăm sóc con gái.”
Khương Tấn Ngôn:……
Thật là tùy hứng, quả nhiên là vì có diễn xuất tốt mà tùy hứng.
Chuyện Trúc Sanh có con khiến cô mất đi không ít fans, nhưng Trúc Sanh cũng không thèm để ý, bởi vì đã công khai đứa trẻ, bây giờ cô đã có thể thoải mái ở cùng đứa trẻ.
Đến đoàn làm phim, cũng đưa con gái đi cùng, dần dần, fans cũng chết lặng, có con thì có con đi.
Cô nghiêm túc đóng phim là được.
Vì thế, Mỹ Bảo ở cùng cha một khoảng thời gian, lại sống cùng mẹ một khoảng thời gian, ai có thời gian rảnh thì chăm sóc đứa trẻ, thay phiên nhau chăm sóc.
Mỹ Bảo sống dưới hoàn cảnh như vậy, không thiếu tình thương của cha, cũng không thiếu tình thương của mẹ, thậm chí nhờ sự thay phiên qua lại giữa hai bên, mà tình cảm luôn rất tốt.
Bởi vì cha mẹ cô không có mâu thuẫn, không có mâu thuẫn giữa một cặp vợ chồng.
Sẽ không cãi nhau trước mặt con cái, cho dù có việc, cũng sẽ thương lượng, chỉ là không biết trong hai người này ai sẽ kết hôn trước, nhưng cả hai người đều nói bọn họ không có ý định kết hôn, giống như chỉ muốn ở vậy mà nuôi dưỡng đứa trẻ.
Ít nhất trước mắt cũng sẽ duy trì trạng thái này.
“Mẹ…..” Cung Tiêu Tiêu ngây thơ chất phác đi tới bên cạnh mẹ, lay lay cánh tay mẹ, “Mẹ ơi, chơi với con.”
Thang Tuyết bực bội xem di động, lại bị con gái quấy rầy, cô cố nén bực tức nói: “Tiêu Tiêu ngoan nha, mẹ đang bận, con ra chơi với bảo mẫu được không?”
Cung Tiêu Tiêu không vui, “Mẹ, mẹ không bận, mẹ chơi với Tiêu Tiêu đi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đừng thấy Cung Tiêu Tiêu còn nhỏ, trực giác của trẻ con rất nhạy bén, cô có thể cảm nhận được bầu không khí giữa cha mẹ không đúng.
Mẹ cũng rất cáu kỉnh, mẹ đã thay đổi rồi, thay đổi rồi.
Thang Tuyết chỉ có thể chơi với con gái, cho dù chơi, nhưng trong lòng vẫn rất bực bội, lúc đứa trẻ ngã xuống mặt đất, Thang Tuyết không nhịn được nói: “Sao ngay đến cả đi đứng cũng đứng không vững.”
Cung Tiêu Tiêu bị mẹ mắng, tủi thân, cô òa lên khóc nức nở, đưa hai tay lên lau nước mắt, khóc thật to để trút bỏ nỗi tủi thân trong lòng mình ra.
Tiếng khóc của trẻ con tuyệt đối có sức hủy diệt, khóc đến mức làm người lớn cảm thấy khó chịu, Thang Tuyết vốn dĩ đang bực bội, con gái vừa khóc, cô càng thêm bực bội, không nhịn được mà bộc phát: “Con khóc cái gì, mẹ cũng chưa đánh mắng con, con khóc cái gì, nín đi.”
Bảo mẫu thấy cảnh tượng này, lặng lẽ lấy di động ra, âm thầm gọi điện thoại, không bao lâu sau, mẹ chồng Thang Tuyết xuất hiện, không nói hai lời mà đưa đứa trẻ đang khóc thút thít đi rồi.
Thang Tuyết thấy mẹ chồng đưa con gái đi, trong lòng dâng lên một cổ bất an, vốn dĩ mẹ chồng cũng đang khuyên Cung Kiêu ly hôn với cô.
Bây giờ chắc chắn bà ta sẽ đi cáo trạng với Cung Kiêu.
Thang Tuyết đoán không sai, mẹ Cung Kiêu đưa đứa trẻ đi tìm Cung Kiêu, vừa gặp Cung Kiêu đã bắt đầu phàn nàn.
Nói Thang Tuyết cả ngày không làm việc gì, ngay cả con gái cũng không chăm sóc cho tốt được, để mặc đứa trẻ ngồi dưới đất khóc, còn trút giận với đứa trẻ.
Cung Kiêu bế con gái, nhìn bộ dạng tủi thân của con gái, nói với mẹ: “Mẹ đừng nói mấy lời này trước mặt con bé, cũng đừng chửi mắng mẹ con bé.”
“Mẹ, nếu ngày nào cũng có người chửi mắng mẹ trước mặt con, mẹ sẽ cảm thấy thế nào?”
Mẹ Cung Kiêu tức giận hừ một cái, nhưng cũng không nói cái gì nữa, đưa đứa trẻ đi rồi.
Cung Kiêu quay về biệt thự, Thang Tuyết vội vàng ra đón, hỏi: “Con gái không về cùng anh sao?”
Cung Kiêu: “Con bé tới nhà bà nội rồi, Thang Tuyết, chúng ta nói chuyện đi.”
Thang Tuyết giống như ngửi thấy mùi nguy hiểm, cô lập tức nói: “Có phải anh muốn ly hôn với em không, anh đã đồng ý với em là sẽ không bỏ rơi em mà.”
Cung Kiêu tức khắc cảm thấy đau đầu, cho nên, Thang Tuyết mới một hai bắt hắn hứa hẹn.
Hắn nói: “Không phải chuyện ly hôn, em không thể xuất hiện trước màn ảnh, nhưng vẫn có thể làm công việc khác.”
Ngày nào cũng chỉ biết nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào Khương Tấn Ngôn và Trúc Sanh, Cung Kiêu cảm thấy mình cần tìm cho cô một công việc, dời lực chú ý của cô.
Thang Tuyết hỏi: “Khi nào thì em mới có thể quay lại màn ảnh, hết năm này tới năm khác.”
Thanh xuân của nữ minh tinh cũng chỉ có mấy năm, lớn tuổi hơn một chút, Thang Tuyết cảm thấy mình sẽ phải đi đóng vai mẹ của người khác.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro