Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Nhiều Con Nhiều...
Ngận Thị Kiểu Tình
2024-11-15 15:56:17
Edit: Kim
Trong cung đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, nhưng tuyển tú vẫn được cử hành đúng thời hạn, Hoàng Hậu còn mang tang nhi tử, gắng gượng đứng dậy tuyển nữ nhân cho trượng phu, Hiền phi thấy dưới lớp trang điểm dày cộp của Hoàng Hậu, là sự tiều tụy và đau buồn…
Trong lòng Hiền phi rất lo lắng, nàng cần phải cẩn thận hơn, cẩn thận hơn nữa, hiện tại hậu cung chỉ còn một hài tử, sót lại một cái, rất dễ gây chú ý.
Hiền phi đem nữ nhi giấu ở trong Vĩnh Xuân Cung, càng không dám mang nữ nhi đi thỉnh an Hoàng Hậu, Hoàng Hậu vừa mất con, nhìn thấy đứa trẻ khác còn sống khỏe mạnh, hẳn là cảm thấy khó chịu.
Hiền phi nhìn cung điện lộng lẫy, không khỏi thở dài, Tử Cấm Thành này có lẽ gọi là Tử Cấm Thành, là vì bất lợi với con nối dõi.
Hiền phi nhìn các nữ tử khoảng chừng tuổi mười sáu bên dưới, oanh oanh yến yến, mập ốm cao thấp, xinh đẹp trẻ tuổi như vậy, hy vọng có thể sinh ra thêm một hài tử đi, như vậy hài tử của nàng cũng không quá chói mắt.
Hoàng đế không vui, những nữ nhân hậu cung đều sống nơm nớp lo sợ, đến nỗi cũng không dám tranh sủng, toàn tâm nguyện ý muốn hoàng đế tìm người ân sủng.
“Bái kiến Hoàng Hậu nương nương, nương nương hồng phúc tề thiên.”
Một đám nữ nhân trẻ tuổi mỹ mạo, dáng người yểu điệu hướng Hoàng Hậu hành lễ, giọng nói thanh thúy, từng đôi môi đỏ đóng mở, Hoàng Hậu ngơ ngác mà nhìn những nữ tử này, trong ống tay áo rộng, hai tay nắm thành nắm đấm, đầu ngón tay nhéo vào lòng bàn tay, đau đớn vô cùng.
Nàng đã không còn nhi tử, trượng phu lại muốn tuyển thêm nữ nhân sinh hài tử, ha, đứa con nho nhỏ đã chết trong ngực nàng, phụ thân nó cũng đã lãng quên nó, muốn chọn một nữ nhân khác sinh hài tử, đã đem hài tử đã chết quên sạch không còn một mảnh.
Nhưng nàng cũng không tỏ ra bất mãn, thậm chí cũng không đau khổ chất vấn hoàng đế, bởi vì nàng không đơn giản chỉ là một thê tử bình thường, là Hoàng Hậu, Hoàng Hậu của một nước.
Hoàng Hậu chậm chạp không có kêu đứng dậy, làm cho bầu không khí có chút kỳ quái, căng thẳng, tất cả đều là tư thế hành lễ đoan chính, không dám nhìn đông nhìn tây, trong lòng thầm nghĩ, đây là Hoàng Hậu đang ra oai phủ đầu với các nàng đi.
“Nương nương, người cũng nhìn đến hoa mắt sao, thần thiếp thấy nhóm tiểu cô nương này đều là trẻ tuổi mỹ lệ, lại nghĩ đến trước kia, thời gian trôi qua thật nhanh.” Hiền phi lên tiếng nói, khiến Hoàng Hậu vốn đang lâm vào cảm xúc riêng bừng tỉnh.
Hoàng hậu mỉm cười, ưu nhã nói: “Đúng vậy, mỹ nhân đẹp như hoa, vừa nhìn đã khiến người ta vui vẻ, đứng dậy đi."
“Ngươi thuộc gia tộc nào?” Hoàng Hậu nhìn một tú nữ trong nhóm, tư thái nàng kia nhu mỹ, làn da trắng bóng như phát sáng, dưới ánh mặt trời, thật giống như một khối ngọc dương chi không tỳ vết, khí chất độc đáo, ở trong một đám người mỹ lệ đặc biệt nổi bật.
Những tú nữ khác nhìn về phía nàng, ánh mắt đảo qua trên mặt nàng, cảm xúc lộ ra, không khỏi lộ ra vẻ ghen tị, thù địch, hoặc là khinh thường.
Nàng kia nhanh chóng hành lễ, hai tay chắp lại, thon dài giống như bạch ngọc được tỉ mỉ điêu khắc, trơn bóng mượt mà, giọng nói dịu dàng nhu hòa, yểu điệu: “Bẩm nương nương, thần nữ là Thi Bội Nhu, phụ thân là Thi Hàn Lâm.”
Nếu Nam Chi ở đây, nghe thấy cái tên này, cô sẽ biết rằng nàng kia chính là nữ chính trong cốt truyện, người cứu vớt hậu cung.
Thật đẹp!
Trong lòng Hiền phi ‘lộp bộp’ một chút, nữ nhân xinh đẹp như vậy tiến vào hậu cung, còn không phải là đại địch sao, hoàng đế không thèm để ý hậu cung, nhưng không đại biểu rằng, hắn không thích nữ nhân xinh đẹp.
Hoàng Hậu dường như không để ý đến cảm xúc của những người xung quanh, quan tâm mà dò hỏi Thi Bội Nhu một chút vấn đề, Thi Bội Nhu đều nhất nhất trả lời, ngữ khí không nhanh không chậm, từ từ kể ra, khiến người ta cảm thấy nghe nàng nói chuyện đều là một loại hưởng thụ.
Băng cơ ngọc cốt, chung linh dục tú, khẳng định sẽ được sủng ái, trong lòng đa số mọi người đều nghĩ như vậy.
Thi Bội Nhu cực kỳ nổi bật, nhưng bản thân nàng lại tỏ vẻ nhàn nhạt, không có bởi vì được Hoàng Hậu chú ý mà tỏ ra tự đắc, cử chỉ hào phóng.
Hiền phi thấy Hoàng Hậu như vậy, liền biết Thi Bội Nhu nhất định sẽ vào cung, địa vị của Hoàng Hậu cao cả, không cần tranh sủng, nhưng đối với phi tần các nàng mà nói, chỉ cần vào cung, mọi phi tần đều là kẻ địch.
Quả nhiên, Hoàng Hậu thực cất nhắc Thi Bội Nhu, trực tiếp ban cho phong hào Quý nhân, mặt khác những người khác đều là thải nữ bình thường, sau khi thị tẩm mới phong Quý nhân hay không, nhưng Thi Bội Nhu còn chưa thị tẩm, đã trở thành Quý nhân.
Thi Bội Nhu vừa tiến cung liền lọt vào mắt Hoàng Hậu.
“Mẫu phi, tuyển tú xong rồi sao?” Nam Chi ngây thơ rót trà cho Hiền phi, hai tay cầm tách trà cẩn thận đưa cho Hiền phi, “Mẫu phi uống nước đi.”
Hiền phi nhìn nữ nhi, đầu quả tim run rẩy, nâng chung trà lên uống sạch sẽ, sờ đầu nữ nhi, thở dài một hơi.
Nam Chi hỏi; “Mẫu phi, làm sao vậy, người không vui sao?”
Hiền phi lộ ra một tia oán khí mà nói: “Phụ hoàng con có nữ nhân xinh đẹp, về sau sẽ không nhớ đến con.”
Nam Chi:……
Đó là điều chắc chắn, về sau phụ hoàng chỉ thích mình nữ nhân đó thôi.
Dưới việc tính mạng bị uy hiếp, Nam Chi không cảm thấy việc được phụ hoàng yêu thích có gì quan trọng, quan trọng phải sống sót, mới có thể ghen tỵ.
Nam Chi ôm lấy cánh tay mẫu phi, “Mẫu phi, phụ hoàng thích ai là việc của phụ hoàng, mẫu phi thích làm gì, con làm cùng người, con sẽ làm cùng người.”
“Mẫu phi, người dạy con đọc sách đi, dạy con nấu cơm.”
Hiền phi suy tư, nhìn chằm chằm nữ nhi của mình, “Đúng vậy, con học được càng nhiều, phụ hoàng cao sẽ càng cao hứng, sẽ thường xuyên tới thăm con.”
Nam Chi:……
Không phải, con không muốn ăn những thứ không biết rõ, con muốn tự mình nấu cơm.
Cô vừa mới đi nhà trẻ mấy ngày đã chết, cô muốn học tập, đợi khi gặp lại được cha mẹ, nói cho bọn họ biết, cô đã học được rất nhiều.
Đêm hôm đó, Huệ Đế liền sủng hạnh Thi Bội Nhu, cũng không sủng hạnh nhiều, buổi tối ngày hôm sau lại sủng hạnh nữ nhân mới, thay phiên đều đặn.
Mục đích của Huệ Đế rất mạnh mẽ, không phải thuần túy là thưởng thức sắc đẹp, mà là muốn gieo giống như một người nông dân, hy vọng mùa màng bội thu.
Hậu cung tranh kỳ khoe sắc, kéo bè kéo cánh, Hiền phi là phi tử duy nhất có hài tử trong cung, vẫn là có không ít người mới nguyện ý đi theo, Nam Chi vì vậy mà thu được không ít lễ vật, không phải vòng vàng thì cũng là ngọc bội, còn có một ít đồ chơi nhỏ đặc biệt.
Những thứ này đều bị Hiền phi thu vào, tỉ mỉ kiểm tra một phen, nếu nhận thấy có điều gì đó không ổn, lập tức trực tiếp trả lại cho chủ nhân ban đầu.
“Ở đây viết gì mà xấu như vậy?” Huệ Đế bật cười khi thấy nữ nhi của mình cầm bút, vẽ ra những vết đen.
Nam Chi nghiêm túc phản bác, “Phụ hoàng, con còn nhỏ, từ nhỏ người đã viết được chữ đẹp rồi sao? Người nên cổ vũ con."
Huệ Đế vươn tay xoa đầu nữ nhi một phen, khiến người bị xoa hơi loạng choạng, trên mặt lộ ra nụ cười hiếm thấy, nhưng lại sớm trầm xuống.
Trong hậu cung này, chỉ có một cái hài tử như vậy, người mới đã tiến cung được hai tháng, cũng đều không có tin tức, điều này khiến cho Huệ Đế thực bực bội.
“Ngươi viết cái gì, trẫm sẽ dạy cho ngươi.” Trong lòng Huệ Đế hiếm thấy sinh ra được một tia yêu thương của người cha, nhưng sau khi dạy dỗ mấy lần, tấm lòng nhân ái của người cha kia cũng trôi theo gió bay.
Dốt nát.
Chữ đơn giản như vậy cũng không viết được, thật ngu ngốc.
Nam Chi:……
Đi, đi, đi……
Ánh mắt thật không tốt, cha mẹ đều nói cô thông minh từ trong trứng.
Trong cung đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, nhưng tuyển tú vẫn được cử hành đúng thời hạn, Hoàng Hậu còn mang tang nhi tử, gắng gượng đứng dậy tuyển nữ nhân cho trượng phu, Hiền phi thấy dưới lớp trang điểm dày cộp của Hoàng Hậu, là sự tiều tụy và đau buồn…
Trong lòng Hiền phi rất lo lắng, nàng cần phải cẩn thận hơn, cẩn thận hơn nữa, hiện tại hậu cung chỉ còn một hài tử, sót lại một cái, rất dễ gây chú ý.
Hiền phi đem nữ nhi giấu ở trong Vĩnh Xuân Cung, càng không dám mang nữ nhi đi thỉnh an Hoàng Hậu, Hoàng Hậu vừa mất con, nhìn thấy đứa trẻ khác còn sống khỏe mạnh, hẳn là cảm thấy khó chịu.
Hiền phi nhìn cung điện lộng lẫy, không khỏi thở dài, Tử Cấm Thành này có lẽ gọi là Tử Cấm Thành, là vì bất lợi với con nối dõi.
Hiền phi nhìn các nữ tử khoảng chừng tuổi mười sáu bên dưới, oanh oanh yến yến, mập ốm cao thấp, xinh đẹp trẻ tuổi như vậy, hy vọng có thể sinh ra thêm một hài tử đi, như vậy hài tử của nàng cũng không quá chói mắt.
Hoàng đế không vui, những nữ nhân hậu cung đều sống nơm nớp lo sợ, đến nỗi cũng không dám tranh sủng, toàn tâm nguyện ý muốn hoàng đế tìm người ân sủng.
“Bái kiến Hoàng Hậu nương nương, nương nương hồng phúc tề thiên.”
Một đám nữ nhân trẻ tuổi mỹ mạo, dáng người yểu điệu hướng Hoàng Hậu hành lễ, giọng nói thanh thúy, từng đôi môi đỏ đóng mở, Hoàng Hậu ngơ ngác mà nhìn những nữ tử này, trong ống tay áo rộng, hai tay nắm thành nắm đấm, đầu ngón tay nhéo vào lòng bàn tay, đau đớn vô cùng.
Nàng đã không còn nhi tử, trượng phu lại muốn tuyển thêm nữ nhân sinh hài tử, ha, đứa con nho nhỏ đã chết trong ngực nàng, phụ thân nó cũng đã lãng quên nó, muốn chọn một nữ nhân khác sinh hài tử, đã đem hài tử đã chết quên sạch không còn một mảnh.
Nhưng nàng cũng không tỏ ra bất mãn, thậm chí cũng không đau khổ chất vấn hoàng đế, bởi vì nàng không đơn giản chỉ là một thê tử bình thường, là Hoàng Hậu, Hoàng Hậu của một nước.
Hoàng Hậu chậm chạp không có kêu đứng dậy, làm cho bầu không khí có chút kỳ quái, căng thẳng, tất cả đều là tư thế hành lễ đoan chính, không dám nhìn đông nhìn tây, trong lòng thầm nghĩ, đây là Hoàng Hậu đang ra oai phủ đầu với các nàng đi.
“Nương nương, người cũng nhìn đến hoa mắt sao, thần thiếp thấy nhóm tiểu cô nương này đều là trẻ tuổi mỹ lệ, lại nghĩ đến trước kia, thời gian trôi qua thật nhanh.” Hiền phi lên tiếng nói, khiến Hoàng Hậu vốn đang lâm vào cảm xúc riêng bừng tỉnh.
Hoàng hậu mỉm cười, ưu nhã nói: “Đúng vậy, mỹ nhân đẹp như hoa, vừa nhìn đã khiến người ta vui vẻ, đứng dậy đi."
“Ngươi thuộc gia tộc nào?” Hoàng Hậu nhìn một tú nữ trong nhóm, tư thái nàng kia nhu mỹ, làn da trắng bóng như phát sáng, dưới ánh mặt trời, thật giống như một khối ngọc dương chi không tỳ vết, khí chất độc đáo, ở trong một đám người mỹ lệ đặc biệt nổi bật.
Những tú nữ khác nhìn về phía nàng, ánh mắt đảo qua trên mặt nàng, cảm xúc lộ ra, không khỏi lộ ra vẻ ghen tị, thù địch, hoặc là khinh thường.
Nàng kia nhanh chóng hành lễ, hai tay chắp lại, thon dài giống như bạch ngọc được tỉ mỉ điêu khắc, trơn bóng mượt mà, giọng nói dịu dàng nhu hòa, yểu điệu: “Bẩm nương nương, thần nữ là Thi Bội Nhu, phụ thân là Thi Hàn Lâm.”
Nếu Nam Chi ở đây, nghe thấy cái tên này, cô sẽ biết rằng nàng kia chính là nữ chính trong cốt truyện, người cứu vớt hậu cung.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thật đẹp!
Trong lòng Hiền phi ‘lộp bộp’ một chút, nữ nhân xinh đẹp như vậy tiến vào hậu cung, còn không phải là đại địch sao, hoàng đế không thèm để ý hậu cung, nhưng không đại biểu rằng, hắn không thích nữ nhân xinh đẹp.
Hoàng Hậu dường như không để ý đến cảm xúc của những người xung quanh, quan tâm mà dò hỏi Thi Bội Nhu một chút vấn đề, Thi Bội Nhu đều nhất nhất trả lời, ngữ khí không nhanh không chậm, từ từ kể ra, khiến người ta cảm thấy nghe nàng nói chuyện đều là một loại hưởng thụ.
Băng cơ ngọc cốt, chung linh dục tú, khẳng định sẽ được sủng ái, trong lòng đa số mọi người đều nghĩ như vậy.
Thi Bội Nhu cực kỳ nổi bật, nhưng bản thân nàng lại tỏ vẻ nhàn nhạt, không có bởi vì được Hoàng Hậu chú ý mà tỏ ra tự đắc, cử chỉ hào phóng.
Hiền phi thấy Hoàng Hậu như vậy, liền biết Thi Bội Nhu nhất định sẽ vào cung, địa vị của Hoàng Hậu cao cả, không cần tranh sủng, nhưng đối với phi tần các nàng mà nói, chỉ cần vào cung, mọi phi tần đều là kẻ địch.
Quả nhiên, Hoàng Hậu thực cất nhắc Thi Bội Nhu, trực tiếp ban cho phong hào Quý nhân, mặt khác những người khác đều là thải nữ bình thường, sau khi thị tẩm mới phong Quý nhân hay không, nhưng Thi Bội Nhu còn chưa thị tẩm, đã trở thành Quý nhân.
Thi Bội Nhu vừa tiến cung liền lọt vào mắt Hoàng Hậu.
“Mẫu phi, tuyển tú xong rồi sao?” Nam Chi ngây thơ rót trà cho Hiền phi, hai tay cầm tách trà cẩn thận đưa cho Hiền phi, “Mẫu phi uống nước đi.”
Hiền phi nhìn nữ nhi, đầu quả tim run rẩy, nâng chung trà lên uống sạch sẽ, sờ đầu nữ nhi, thở dài một hơi.
Nam Chi hỏi; “Mẫu phi, làm sao vậy, người không vui sao?”
Hiền phi lộ ra một tia oán khí mà nói: “Phụ hoàng con có nữ nhân xinh đẹp, về sau sẽ không nhớ đến con.”
Nam Chi:……
Đó là điều chắc chắn, về sau phụ hoàng chỉ thích mình nữ nhân đó thôi.
Dưới việc tính mạng bị uy hiếp, Nam Chi không cảm thấy việc được phụ hoàng yêu thích có gì quan trọng, quan trọng phải sống sót, mới có thể ghen tỵ.
Nam Chi ôm lấy cánh tay mẫu phi, “Mẫu phi, phụ hoàng thích ai là việc của phụ hoàng, mẫu phi thích làm gì, con làm cùng người, con sẽ làm cùng người.”
“Mẫu phi, người dạy con đọc sách đi, dạy con nấu cơm.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hiền phi suy tư, nhìn chằm chằm nữ nhi của mình, “Đúng vậy, con học được càng nhiều, phụ hoàng cao sẽ càng cao hứng, sẽ thường xuyên tới thăm con.”
Nam Chi:……
Không phải, con không muốn ăn những thứ không biết rõ, con muốn tự mình nấu cơm.
Cô vừa mới đi nhà trẻ mấy ngày đã chết, cô muốn học tập, đợi khi gặp lại được cha mẹ, nói cho bọn họ biết, cô đã học được rất nhiều.
Đêm hôm đó, Huệ Đế liền sủng hạnh Thi Bội Nhu, cũng không sủng hạnh nhiều, buổi tối ngày hôm sau lại sủng hạnh nữ nhân mới, thay phiên đều đặn.
Mục đích của Huệ Đế rất mạnh mẽ, không phải thuần túy là thưởng thức sắc đẹp, mà là muốn gieo giống như một người nông dân, hy vọng mùa màng bội thu.
Hậu cung tranh kỳ khoe sắc, kéo bè kéo cánh, Hiền phi là phi tử duy nhất có hài tử trong cung, vẫn là có không ít người mới nguyện ý đi theo, Nam Chi vì vậy mà thu được không ít lễ vật, không phải vòng vàng thì cũng là ngọc bội, còn có một ít đồ chơi nhỏ đặc biệt.
Những thứ này đều bị Hiền phi thu vào, tỉ mỉ kiểm tra một phen, nếu nhận thấy có điều gì đó không ổn, lập tức trực tiếp trả lại cho chủ nhân ban đầu.
“Ở đây viết gì mà xấu như vậy?” Huệ Đế bật cười khi thấy nữ nhi của mình cầm bút, vẽ ra những vết đen.
Nam Chi nghiêm túc phản bác, “Phụ hoàng, con còn nhỏ, từ nhỏ người đã viết được chữ đẹp rồi sao? Người nên cổ vũ con."
Huệ Đế vươn tay xoa đầu nữ nhi một phen, khiến người bị xoa hơi loạng choạng, trên mặt lộ ra nụ cười hiếm thấy, nhưng lại sớm trầm xuống.
Trong hậu cung này, chỉ có một cái hài tử như vậy, người mới đã tiến cung được hai tháng, cũng đều không có tin tức, điều này khiến cho Huệ Đế thực bực bội.
“Ngươi viết cái gì, trẫm sẽ dạy cho ngươi.” Trong lòng Huệ Đế hiếm thấy sinh ra được một tia yêu thương của người cha, nhưng sau khi dạy dỗ mấy lần, tấm lòng nhân ái của người cha kia cũng trôi theo gió bay.
Dốt nát.
Chữ đơn giản như vậy cũng không viết được, thật ngu ngốc.
Nam Chi:……
Đi, đi, đi……
Ánh mắt thật không tốt, cha mẹ đều nói cô thông minh từ trong trứng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro