Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Nhiều Con Nhiều...

Ngận Thị Kiểu Tình

2024-11-15 15:56:17

Edit: Kim

Cho dù Ninh Vương lớn lên đẹp mắt, ôn hòa có lễ, đều nói Ninh Vương chỗ này tốt, chỗ kia tốt, tất cả đều tốt, là minh quân, nhưng trong lòng của Nam Chi bé nhỏ, chỉ có một đạo lý đơn thuần, cho dù người thúc thúc kia có tốt, cũng không phải là phụ hoàng của cô.

Cho dù phụ hoàng có xấu xa, cũng sẽ không làm tổn thương cô, Ninh Vương cho dù tốt, cũng sẽ làm tổn thương tới cô.

Nam Chi khó hiểu hỏi: “Đầu của phụ hoàng đã lâu rồi không đau, tại sao lại đau lại…”

Hệ thống: “Tuy rằng linh dịch đã rời khỏi cơ thể Thi Bội Nhu, nhưng khí vận đã tích tụ một chỗ trong phút chốc chưa thể tan ra, hiện giờ Huệ Đế trở thành như vậy, phần lớn là do hắn muốn cắt đứt quan hệ với Thi Bội Nhu.”

“Nói như vậy có nghĩa là, vận khí trên người Huệ Đế trở nên ít đi, những thứ bị trấn áp bây giờ cũng bộc phát ra."

Nam Chi nhìn phụ hoàng hung bạo, vừa thương tâm vừa bất lực, cô hỏi: “Ta có thể làm gì để giúp phụ hoàng?”

Hệ thống: “Vận khí là thứ đồ mà bên này tăng bên kia giảm, phải chú ý đến Thi Bội Nhu, một nữ tử khi thất vọng với một người nam nhân đến cực điểm, sẽ dứt bỏ quan hệ với Huệ Đế, cho dù không phải tình yêu cũng vì toan tính khác.

Toan tính khác?!

“Chẳng lẽ Thi tần nương nương muốn để đệ đệ trở thành hoàng đế?” Nam Chi nỗ lực suy nghĩ, đầu muốn bốc khói, sau đó đi đến một kết luận, “Đệ đệ còn nhỏ như vậy, sao có thể làm hoàng đế?” Còn chưa biết viết lấy một chữ, đến cả nói cũng chưa thể nói rõ.

Ngây người trong hoàng cung một thời gian, Nam Chi hiểu rõ, chỉ có đám đệ đệ mới có thể trở thành hoàng đế, công chúa không thể làm, Nam Chi vì thế mà thất vọng mất một khoảng thời gian.

Vì sao chứ!

Công chúa không thể làm hoàng đế sao, không phải đều là con của phụ hoàng sao?

Là bởi vì nam nhân có sức lực to lớn hơn?

Trở thành hoàng đế không phải so sức mạnh.

“Hoàng đế nhỏ, nhưng có người lớn giúp đỡ giám quốc, hắn chỉ cần ngồi lên chiếc ghế kia là được. Các sĩ phu, văn nhân luôn bị Huệ Đế trấn áp hẳn sẽ rất vui mừng, mà Thi Bội Nhu có thể trở thành Thái Hậu, so ra vẫn tốt hơn làm một phi tử.”

Nhiệm vụ giả là một đứa trẻ, ngây thơ mờ mịt, hệ thống không thể không giúp đỡ phân tích, hắn thật hận không thể nhét tất cả mọi thứ vào trong đầu cô, nhưng mà cô còn quá nhỏ, cho dù đã hiểu chuyện, nhưng cũng không thể hiểu rõ mấy thứ này có ý nghĩa gì.

Nam Chi à một tiếng, “Chính là do mấy người bên ngoài kia muốn hại phụ hoàng, muốn giết phụ hoàng, muốn để đệ đệ lên làm hoàng đế.”

“Đúng vậy, cũng có thể là vì muốn Ninh Vương trở thành hoàng đế, cũng có thể trở thành một Nhiếp Chính Vương đem triều chính khống chế trong tay.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nam Chi dùng cánh tay mũm mĩm nắm lấy tóc mình, “Ta phải nghĩ cách, nghĩ cách, nghĩ cách…”

Hệ thống chỉ nhìn, cũng không lên tiếng quấy rầy, nhắc nhở cô phải làm gì.

Huệ Đế uống thuốc, dưới sức mạnh của trầm hương lâm vào giấc ngủ sâu, nhưng bởi vì đau đầu mà vẫn luôn cau mày.

Nam Chi vẫn luôn trông chừng bên giường, hai tay ôm đầu, dùng ngón tay gãi gãi đầu, búi tóc lưa thưa đều bị cào cho rối loạn, Lý công công bên cạnh nhìn cũng cảm thấy đau tóc, nhưng cũng không ngăn lại.

“Ta nghĩ ra cách rồi.” Ánh mắt Nam Chi sáng lên, “Nhưng mà cách này sẽ khiến đệ đệ phải khóc.”

Hệ thống à một tiếng, hỏi: “Là cách gì?”

“Ninh Vương muốn đệ đệ trở thành hoàng đế, khiến đệ đệ trở thành con rối ngồi trên long ỷ, vậy khiến phụ hoàng nuôi đệ đệ, Thi tần nương nương liền không có cách nào nữa.”

Hệ thống trầm mặc, Nam Chi thấy hệ thống không nói lời nào, nói thêm: “Quan hệ giữa phụ hoàng cùng Thi tần nương nương không tốt, hẳn là muốn ly hôn, vậy để phụ hoàng mang hài tử đi hẳn là có thể chứ.”

Nam Chi: “Cách này không được sao. Ta không thể nghĩ ra cách nào khác nữa.”

Hệ thống: “Là một cách không tồi.” Rút củi dưới đáy nồi, trực tiếp lấy đi thứ Thi tần dựa vào, như vậy đại khái sẽ khiến Thi tần không thể hợp tác với Ninh Vương.

Hệ thống nhìn bánh bao nhỏ, chẳng lẽ muốn hắc hóa rồi.

“Thật tốt quá, nhưng làm sao có thể khiến phụ hoàng nuôi đệ đệ đây?” Nam Chi lại lâm vào rối rắm, “Chúng ta nên nói với phụ hoàng như thế nào đây?”

Nam Chi nhìn phụ hoàng ở trên giường, đột nhiên cảm thấy phụ hoàng quá là vất vả, mệt mỏi.

Nam Chi ngồi ở bên cạnh chờ, cũng phải ngáp đến mấy cái, trực tiếp leo lên trên giường bắt đầu ngủ, những suy nghĩ lúc nãy khiến Nam Chi cảm thấy mệt mỏi.

Lúc Huệ Đế tỉnh lại, bên cạnh có một cái bánh bao nhỏ đang cuộn tròn, ngủ rất say, càng đừng nói đến ngủ ngon đến mức nào, đầu óc Huệ Đế vừa trống rỗng vừa đau, cho dù vừa ngủ một giấc, nhưng tinh thần lại vô cùng mệt mỏi.

Trên người giống như có một ngọn núi vô hình đè xuống, đặc biệt khó chịu, khiến tính tình con người ta trở nên bực bội.

Nhìn tiểu nha đầu này ngủ ngon như vậy, trong lòng Huệ Đế có chút ghen tị không thể giải thích được, hắn vươn tay về phía hài tử xoa nắn một phen, đem người đang ngủ đánh thức.

“Phụ hoàng, người tỉnh rồi.” Nam Chi dụi mắt, sau đó bổ nhào vào trong lòng hắn, “Phụ hoàng, tại sao lại đau đầu.”

“Con người ăn ngũ cốc hoa màu, có sinh bệnh cũng là chuyện bình thường.” Huệ Đế tránh nặng tìm nhẹ nói, trong lòng lại suy nghĩ thật nhanh.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sau khi hắn thấy con dấu kia liền bắt đầu đau đầu, chẳng lẽ trên con dấu kia có độc, là Ninh Vương âm mưu nhắm vào hắn, hay là Thi Bội Nhu, hoặc có thể là cả hai người bọn họ hợp tác nhắm vào hắn.

Huệ Đế tràn đầy nghi ngờ Thi Bội Nhu, càng khiến người ta nổi điên hơn chính là, vì sao Ninh Vương lại tặng con dấu cho hài tử của Thi Bội Nhu, cũng không có tặng cho người khác như vậy.

Một bàn tay vỗ không ra tiếng, đây là có ẩn ý gì?

Đầu óc Huệ Đế chứa đầy âm mưu gió lốc, đầu càng cảm thấy đau hơn, ngay cả huân hương cũng không còn mấy hiệu quả.

Ngày nào cũng đau đầu, vừa nghĩ tới đau, sắc mặt của Huệ Đế đã tái xanh.

Nam Chi lo lắng nhìn hắn, “Phụ hoàng, người nhất định phải khỏe lại.”

“Trẫm biết, mạng của trẫm lớn lắm, nếu trời cao một hai bắt trẫm phải chết, thì trẫm nhất định phải sống.” Phi tần trong hậu cung cùng các con đều phải dựa vào hắn.

Đặc biệt là phi tần, có thể sẽ phải chôn cùng, con cái cũng phải ném sang một bên, sống hay chết còn phải xem số mệnh.

Trước đây Huệ Đế đã giết không ít người, nếu bây giờ hắn chết, đầu của con cái hắn nhất định sẽ rơi xuống đất, máu tươi phun ra tung tóe.

Huệ Đế nói với nữ nhi: “Trở về tìm mẫu phi ngươi đi, ta còn có việc phải làm.”

“Được.” Nam Chi do dự, mỗi bước đi đều lưu luyến nhìn Huệ Đế, Huệ Đế tức giận nói: “Có chuyện gì thì mau nói, õng ẹo làm dáng làm gì?”

Nam Chi lập tức nói: “Phụ hoàng, người với Thi tần nương nương cãi nhau, người muốn tách ra sao, đệ đệ phải làm sao bây giờ?”

Huệ Đế: “Làm rau trộn!”

Nam Chi gấp đến mức giậm chân, phụ hoàng, người có thể nghiêm túc một chút không, đã là lúc nào rồi.

Huệ Đế: “Được rồi, chuyện của người lớn không cần ngươi quản, đi mau đi.” Hắn xoa giữa hai hàng lông mày, mặt mày nôn nóng, đi đi lại lại giống như dã thú.

Nam Chi rời khỏi Minh Quang Điện, Huệ Đế nói với Lý Trung Toàn: “Đi tìm Thi tần.”

Lý công công: Ai……

Hoàng Thượng thật sự là yêu Thi tần rồi, rõ ràng đã nháo đến mức này, quay đầu lại đã muốn đi tìm Thi Tần, một chút cũng không có tôn nghiêm của đế vương.

Thi tần nghe được bốn chữ Hoàng Thượng giá lâm, trong lòng không hề giao động, thậm chí không còn cảm giác sợ hãi, vui sướng, u oán, chỉ có cảm giác chán ghét nồng đậm.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Số ký tự: 0