Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Nhiều Con Nhiều...

Ngận Thị Kiểu Tình

2024-11-15 15:56:17

Edit: Kim

Chu Hữu bị bà vú ôm, Nam Chi ở bên cạnh phe phẩy trêu đùa đứa trẻ, nhìn thoáng qua phụ hoàng đang nhắm mắt dưỡng thần, cô cảm thấy phụ hoàng thật sự rất thông minh, trong lúc cô còn đang không biết làm thế nào để nhắc nhở phụ hoàng rằng Ninh Vương sẽ lợi dụng đệ đệ.

Không nghĩ tới phụ hoàng lại lập tức mang đệ đệ đi.

Nam Chi chớp chớp mắt nhìn Huệ Đế chằm chằm, Huệ Đế mở mắt ra, “Làm sao?”

“Phụ hoàng, người còn đau đầu không?” Nam Chi quan tâm hỏi, Huệ Đế thờ ơ nói: “Còn tốt.” Tuy rằng đau, nhưng có thể chịu đựng được.

Đau đầu đến mức hận không thể đem đầu mình cắt đi, Huệ Đế nhìn nhi tử đang cầm lấy trống bỏi, phun nước miếng chơi đùa.

Hắn nghĩ Thi Bội Nhu có được linh dịch từ trong bụng mẹ, tiểu tử Chu Hữu này là do Thi Bội Nhu sinh, sau khi sinh xong linh dịch liền biến mất, vậy thì linh dịch có thể nào đã chuyển tới người nhi tử không.

Huệ Đế tiếp nhận đứa trẻ từ trong tay bà vú, xem đứa trẻ như ấm nước mà lắc lắc, để sát vào người mà ngửi ngửi, mỗi cỗ mùi tanh của sữa trớ ra ập đến trước mặt, vẻ mặt Huệ Đế ghét bỏ đẩy ra xa.

“Phụ hoàng, người làm như vậy đệ đệ sẽ hỏng mất.” Nam Chi sâu kín mà nhìn phụ hoàng, tại sao phải ngược đãi đệ đệ như vậy.

Huệ Đế không để ý lắm đưa đứa trẻ cho bà vú, ăn một chút đồ ăn rồi rời khỏi Vĩnh Xuân Cung.

Hiền phi nhìn đứa trẻ bò nhanh như bay ở trên giường, đứa trẻ vừa phun nước miếng vừa cười hì hì, nàng không nhịn được lẩm bẩm, “Rốt cuộc Hoàng Thượng đang nghĩ cái gì vậy?”

Nàng nhìn nữ nhi hỏi: “Con nói xem phụ hoàng con đang nghĩ gì vậy?” Liệu có thể đem hoàng tử này tới cho nàng nuôi dưỡng.

Nuôi nấng hoàng tử trước tiên là trách nhiệm của Hoàng Hậu, Hoàng Hậu làm mẹ cả, nuôi nấng hài tử trong hậu cung, nhưng Hoàng Thượng lại ôm đứa trẻ tới Vĩnh Xuân Cung, có phải là muốn để cho nàng nuôi nấng hài tử không.

Nàng nhìn hoàng tử trắng trẻo mập mạp kia, hai mắt lấp lánh.

Nam Chi lắc đầu, “Con không biết.”

Tới buổi tối, đứa trẻ còn chưa ở ấm chỗ đã bị ôm tới cung của Hoàng Hậu, Hiền phi thở dài, biết sẽ như thế này mà, thật thất vọng!

Quả nhiên, không phải hài tử do mình sinh, thì không thể vọng tưởng, thứ gì tốt cũng không tới phiên nàng.

Hiền phi buồn bực, từ sau khi sinh nữ nhi, liền không còn động tĩnh nào, không thể hoài thai thêm lần nào nữa, chẳng lẽ đời này nàng chỉ có thể có một hài tử.

Hiền phi đem nữ nhi ôm vào trong ngực, Nam Chi chu môi hôn lên mặt Hiền phi, “Con sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh mẫu phi.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Sao có thể vĩnh viễn.” Còn phải thành thân sinh con, trong lòng Hiền phi cảm thán, suy nghĩ một chút, thời gian nữ nhi ở bên nàng ngày càng ít, 15-16 tuổi đã phải bắt đầu nghị hôn.

Sau quyết xong chuyện của đệ đệ, tâm trạng của Nam Chi được thả lỏng, ở trong lòng cầu hệ thống khen ngợi.

Hệ thống chỉ có thể khen đứa trẻ, “Không tồi, không tồi, rất tốt.”

Thực chất việc này chính là mèo mù gặp được chuột chết, con người Huệ Đế cũng không phải ngu ngốc, cho dù chỉ là hoài nghi, cũng sẽ không để hài tử của mình cho Thi Bội Nhu nuôi nấng, để hài tử thượng vị, việc Thái Hậu buông rèm nhiếp chính cũng không phải là chưa từng có tiền lệ.

Hơn nữa, Huệ Đế mang đứa trẻ đi, phỏng chừng là vì linh dịch có thể có trên người hài tử, để giảm bớt tật đau đầu.

Nhưng hệ thống không nói gì, chỉ nhìn đứa nhỏ nhảy nhót.

Thi Bội Nhu tỉnh lại, biết được hài tử đã đưa đến cung Hoàng Hậu, cả người đều không khỏe, Hoàng Hậu là chính thê, đối với hài tử trong hậu cung có trách nhiệm dưỡng dục, danh chính ngôn thuận mà có được hài tử.

Ngay cả khi nàng đến cầu xin Hoàng Hậu, đều sẽ bị quy củ áp xuống.

Thi Bội Nhu suy sụp, con nàng sinh mà, sao mọi chuyện lại thành ra như vậy.

Nàng cảm thấy có một bàn tay vô hình, đang kéo nàng xuống vực sâu, dòng nước lạnh buốt sắp nhấn chìm nàng.

Vì cái gì?

Đây là một nơi ăn thịt đồng loại, nam nhân lòng lang dạ sói, tham lam vô độ, quan hệ giữa nữ nhân với nhau chính là coi như kẻ thù mà tranh đấu.

Nàng cái gì cũng không làm, những người này đều phải tổn thương đến nàng, cướp đồ của nàng, cướp đoạt con của nàng.

Nơi quỷ quái này, Thi Bội Nhu hận không thể phóng hỏa đốt cái nơi ma quỷ này, hận đến mức muốn kéo tất cả đều phải chết.

Tất cả mọi người, tất cả mọi người trong cung đều không có ai hiểu nàng.

Thi Bội Nhu từ trên giường bò dậy, một đường chạy đến bên ngoài Minh Quang Điện, dập đầu khóc thút thít cầu xin Huệ Đế trả con lại cho mình.

Nàng ở bên ngoài kêu gào khàn cả giọng, nhưng Minh Quang Điện không có một chút động tĩnh, thái giám canh cửa cúi thấp đầu xuống, đối với Thi Bội Nhu đang kêu rên, thờ ơ giống như người gỗ.

Trái tim Thi Bội Nhu giống như bị khoét một lỗ lớn, một cơn gió lạnh tràn vào, lạnh lẽo và đau đớn.

Nàng không thể hiểu được, tại sao nàng phải chịu những đau đớn, khổ sở này.

Vận mệnh đã định, nàng cảm thấy cuộc sống của mình không nên như vậy, nàng đã không còn linh dịch, con của nàng cũng bị cướp đi, sắc đẹp của nàng cũng không còn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cái gì cũng không còn.

Không có linh dịch, Thi Bội Nhu cảm thấy một bước cũng khó đi, hoàng cung tràn ngập ác ý, luôn có muôn vạn kiếp nạn chắn trước mặt nàng.

Nàng nhìn thoáng qua Minh Quang Điện, đứng lên, xoay người rời đi, hoàng đế lãnh khốc vô tình, tiếp tục cầu xin cũng vô dụng, chỉ có thể dựa vào chính mình.

Ở nơi này, không tính kế thì không thể sống được.

Sau khi Thi Bội Nhu đến Minh Quang Điện cầu xin, thì không tạo ra bất kỳ động tĩnh nào, an an ổn ổn ngốc ở trong cung của mình, vô cùng an tĩnh, là nhận mệnh, toàn bộ hoàng cung đều đang đợi động tĩnh của Thi Bội Nhu.

Luôn có cảm giác đây là sự bình lặng trước giông tố.

Huệ Đế phát hiện ra một việc, đó chính là tuy rằng không có linh dịch, nhưng ở cùng hài tử do Thi Bội Nhu sinh lâu hơn một chút, chứng đau đầu sẽ dễ chịu hơn.

Chuyện tà môn như vậy, càng khiến Huệ Đế hoài nghi lai lịch của Thi Bội Nhu, cái quỷ gì vậy, uống thuốc không có tác dụng, ở bên cạnh người lại có thể tốt lên.

Rốt cuộc việc trẫm đau đầu là cái tật xấu gì, nói đến là đến, nói đi là đi!

Huệ Đế liền cảm thấy cơn đau đầu của mình giống như cây bút chu sa phê tấu, khi cần thì lấy ra, không cần lại gác lại.

Mỗi ngày Huệ Đế đều tới cung của Hoàng Hậu, hậu cung lại truyền ra tin tức Hoàng Hậu được sủng ái trở lại, nói đúng ra thì không phải sủng ái, mà là đế hậu hòa hợp.

Chuyện tà đạo như vậy, Huệ Đế không thể không tìm một cao tăng đến chỉ điểm, hòa thượng nhìn tiểu hoàng tử Chu Hữu, nhìn khí áp quanh thân đứa trẻ, chỉ nói tiểu hoàng tử được sinh ra từ vận may của trời đất, là một đứa trẻ may mắn.

Đứa trẻ được linh dịch nuôi dưỡng, trên người có khí vận rất lớn, Huệ Đế đem đứa nhỏ này tới bên người mình, vô tình cũng đem những thứ huyền diệu khó giải thích tới bên mình.

Huệ Đế nhìn nhi tử đang gặm ngón chân của mình, nếu đã nói như vậy, thì không thể trả đứa nhỏ này về cho Thi Bội Nhu.

Huệ Đế trực tiếp nói với Hoàng Hậu: “Đứa nhỏ này nuôi dưỡng dưới danh nghĩa của nàng đi, chính là hài tử của nàng, là con vợ cả.”

Hoàng Hậu nở một nụ cười dịu dàng, ân cần nhìn đứa trẻ khỏe mạnh cứng cáp, “Được, từ nay về sau, hắn chính là con của thần thiếp.”

“Cũng phải giữ Thi tần lại, nàng ta phải sống thật lâu, nếu nàng chết, về sau sẽ truyền ra tin tức thiếp sát mẫu đoạt tử, mẫu tử cũng vì thế mà sinh thù.”

Huệ Đế:……

Hoàng Hậu đây là đang bất chấp tất cả, cái gì không nên nói cũng đều nói ra sao?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Số ký tự: 0