Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Phật Hệ Cá Mặn...
Ngận Thị Kiểu Tình
2024-11-15 15:56:17
Edit: Kim
Quá đột ngột, toàn thể Lăng gia đều mờ mịt, nhưng cũng chuẩn bị một số văn kiện, để thanh tra kiểm tra.
Người Lăng gia thông qua một số con đường, muốn biết tại sao lại thanh tra thuế đột ngột như vậy, kết quả được cho biết là có người báo cáo.
Tuy rằng báo cáo bằng tên thật, nhưng thông thường thông tin của người báo cáo sẽ được bảo mật, Lăng gia dùng thủ đoạn, vẫn là biết được thông tin của người báo cáo.
Phong Vân Đình?
Người báo cáo là Phong Vân Đình!
Có thể nói, việc kiểm tra thuế diễn ra nhanh chóng, là bởi vì người báo cáo lần này là người có tầm ảnh hưởng rất lớn, đều cảm thấy là Phong Vân Đình đang nắm trong tay chứng cứ gì đó, cho nên mới lập tức kiểm tra.
Thứ hai, thanh tra cũng có thể kiếm được tiền, nếu thật sự tra ra vấn đề gì, lập tức phạt tiền.
Người Lăng gia:???
Cái quỷ gì vậy, chẳng lẽ nhìn lầm rồi, tại sao lại như vậy được?
Phong Vân Đình báo cáo công ty Lăng gia trốn thuế lậu thuế?
Lăng gia tức muốn điên rồi, đặc biệt là Lăng Kiều, nhớ tới cốt truyện, Phong Vân Đình thâu tóm rất nhiều hạng mục của Lăng gia, khiến Lăng Kiều vô cùng tức giận.
Cảm thấy bản thân mình có khả năng vẫn trở thành bia đỡ đạn, nhưng cô vẫn là khuyên người nhà đừng tức giận, “Hẳn là Phong Vân Đình sẽ không làm như vậy đâu.”
Rõ ràng Lăng Kiều cảm nhận được Phong Vân Đình có cảm giác khác thường với cô, nhưng mà, tại sao hắn lại làm như vậy?
Lăng gia không nghe, anh trai thứ hai Lăng gia trực tiếp đến tìm Phong Vân Đình, vừa bước vào phòng làm việc, đã nện một quyền vào mặt Phong Vân Đình, Phong Vân Đình hơi lảo đảo, hoàn toàn sững sờ.
Còn chưa từng có ai đánh vào mặt Phong Vân Đình đâu, sắc mặt hắn vô cùng khó coi, cơn đau trên mặt khiến hắn muốn đánh trả, nhưng nhìn thấy là anh trai của Lăng Kiều, hắn lại hít sâu một hơi nhịn xuống.
Hơn nữa còn có Lăng Kiều vẫn đang nhìn đấy.
Phong Vân Đình buồn bực hỏi: “Anh làm gì vậy?”
Anh trai Lăng gia cười lạnh, “Làm gì, Phong Vân Đình, hai nhà chúng ta cũng coi như có giao tình, không ngờ anh lại là loại người này, đâm sau lưng người khác, báo cáo Lăng gia trốn thuế lậu thuế.”
Phong Vân Đình sửng sốt một chút, lập tức phản bác, “Không thể nào, tôi không làm chuyện như vậy.”
Phong Vân Đình nhìn Lăng Kiều giải thích: “Tôi không cần phải làm như vậy, em tin tôi đi.”
Lăng Kiều nói với anh trai đang tức giận: “Anh à, bình tĩnh một chút.”
Phong Vân Đình còn nói thêm: “Tại sao tôi lại phải dùng tên thật của mình đi báo cáo, nếu tôi thật sự muốn làm cái gì, cũng là để người khác đi làm, sẽ không dùng tên của chính mình, đây không phải là cố ý để các người biết sao?”
“Là có người lợi dụng thông tin của tôi để báo cáo Lăng gia, muốn chúng ta giết hại lẫn nhau.”
Lăng Kiều gật đầu, “Tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng có thể là ai?”
Mọi người nhìn nhau, chuyện trên thương trường vô cùng phức tạp, có thể hợp tác, nhưng vẫn có thể cạnh tranh lẫn nhau, nhìn thấy người khác kiếm được nhiều tiền, liền thấy khó chịu.
Phong Vân Đình nói: “Người biết thông tin của tôi không nhiều.”
Đột nhiên, sắc mặt của Phong Vân Đình trở nên khó coi, sắc mặt của Lăng Kiều cũng thay đổi, “Người biết thông tin cá nhân của anh, tất nhiên là người ở chung sớm tối với anh.”
Anh trai Lăng gia khinh thường, “Khẳng định là ả tình nhân không thể lên được mặt bàn kia.”
Phong Vân Đình cũng nghĩ như vậy, nói không chừng khi hắn và Khổng Chân còn ở bên nhau, cô đã lén chụp được giấy tờ của hắn.
Trong lòng Phong Vân Đình hoài nghi là Khổng Chân, nhưng lại cảm thấy Khổng Chân không dám làm như vậy.
Phong Vân Đình nói: “Dù sao cũng là có người châm ngòi ly gián quan hệ hai nhà chúng ta, mọi người không được mắc mưu.”
Tuy nói như thế, nhưng sắc mặt Lăng gia vẫn khó coi như cũ, Phong Vân Đình thấy vậy, biết mình cần phải bồi thường, cho dù bản thân mình cũng là người bị hãm hại.
Trong lòng Phong Vân Đình cũng rất khó chịu, hắn ở trong lòng người Lăng gia là đê tiện như vậy sao, có lẽ là nhân cơ hội này tống tiền mà thôi.
Nhưng sau khi nhìn Lăng Kiều, trong lòng hắn lại tự an ủi, đây là người Lăng gia, không sao cả.
Lăng gia bên này cũng rất bất mãn, cảm thấy Phong Vân Đình cho đồ, giống như đang tống cổ ăn mày.
Chỉ một chút này?
Keo kiệt bủn xỉn, còn muốn cưới viên ngọc trong tay Lăng gia, nằm mơ cái gì vậy?
Hai bên đều cảm thấy mình là người bị hại.
Trước khi đi, Lăng Kiều nói với Phong Vân Đình: “Tôi cảm thấy chuyện này chưa chắc đã là Khổng Chân báo cáo, Khổng Chân không dám làm như vậy, hơn nữa Khổng Chân là thật lòng yêu anh.”
Nghe vậy, Phong Vân Đình cười lạnh, “Có chuyện gì mà cô ta không dám làm, vì tiền, chuyện gì cũng có thể làm.”
Nhìn dáng vẻ là chó cùng rứt giậu.
Phong Vân Đình nói: “Em cho cô ta công việc, em không nên thương hại cô ta, bằng không cô ta sẽ lại cảm thấy mình đủ tốt, có thể nhảy nhót lung tung, dã tâm bừng bừng.”
Lăng Kiều mím môi, vẻ mặt do dự cùng thương hại, “Tôi thấy tình hình hiện tại của cô ta không tốt, hơn nữa còn có một đứa con phải nuôi, bất luận thế nào, trẻ con là vô tội.”
Phong Vân Đình nhắc tới Khổng Chân, sắc mặt tràn ngập không kiên nhẫn cùng phiền chán, “Em đối xử tốt với cô ta, suy nghĩ nhiều như vậy, nhưng cô ta thì sao.”
“Lăng Kiều, chúng ta đừng nói tới Khổng Chân nữa, chẳng lẽ giữa hai chúng ta, cũng chỉ có thể nói tới chuyện của Khổng Chân thôi sao, tôi đã đặt chỗ ở nhà hàng, chúng ta cùng nhau ăn cơm nhé?”
Lăng Kiều không chút suy nghĩ đã cự tuyệt: “Trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, tôi thật sự không có tâm trạng ra ngoài ăn cơm.”
Ăn cái rắm!
Bây giờ Lăng Kiều cảm thấy khuôn mặt Phong Vân Đình trông rất khả ố, không còn Lăng gia, cô sẽ mất tất cả, Phong Vân Đình đối phó với Lăng gia là vì muốn đạp đổ chỗ dựa của cô.
Phong Vân Đình chính là lòng người dạ thú.
Nói không chừng chuyện báo cáo, thật sự là do hắn làm, cố ý dùng cách thức trực tiếp như vậy, càng dễ dàng dẫn bản thân mình ra ngoài hơn.
Phong Vân Đình đã bị từ chối rất nhiều lần, điều này khiến hắn buồn bực, nhưng lại không thể nổi giận với Lăng Kiều, hắn không thể làm chuyện hèn hạ như vậy được, sẽ làm người khác cảm thấy phản cảm.
Vốn dĩ vì chuyện của Khổng Chân, Lăng Kiều đã tức giận với hắn, lại vì chuyện báo cáo, giữa bọn họ đã không thể vui vẻ nói chuyện với nhau được nữa.
Phong Vân Đình cảm thấy bị bỏ rơi, lúc trước, Lăng Kiều luôn nghiêng đầu trước mặt hắn, nhìn hắn bằng ánh mắt dịu dàng ngưỡng mộ.
Nhưng bắt đầu từ khi nào, Lăng Kiều đã không còn phản ứng lại hắn nữa.
Phong Vân Đình buồn bực đem phẫn nộ phát tiết lên Khổng Chân.
Khổng Chân bị đuổi khỏi chương trình, Khổng Chân cảm thấy không sao cả, tìm tổ chương trình đòi tiền, kết quả, không cho tiền.
Khổng Chân:???
Có tiếp tục được ghi hình hay không không quan trọng, nhưng không thể lấy được tiền, chính là chuyện lớn.
Khổng Chân lập tức giống như một người đàn bà đanh đá đòi tiền tổ chương trình, đã bàn xong, giữa chừng rời khỏi chương trình, cũng có thể lấy được một nửa số tiền, bây giờ lại không cho.
Tổ chương trình bị Khổng Chân gây rối cảm thấy rất phiền, người đàn bà đanh đá Khổng Chân cho người ta cảm giác không chút kiêng dè, hoàn toàn không có khí chất rụt rè, cao ngạo của minh tinh.
Thật sự giống một ả đàn bà đanh đá.
Tổ chương trình chỉ có thể ẩn ý nói với Khổng Chân, là có người muốn cô rời khỏi chương trình, không phải chúng tôi muốn đuổi cô đi.
Chúng tôi cũng không muốn làm như vậy, nhưng hắn thật sự đã ra giá quá cao.
Khổng Chân hỏi: “Lăng Kiều, Lăng gia……” Cô dừng lại một chút, “Hay là Phong Vân Đình?”
Đạo diễn: “Phong.”
Khổng Chân cắn chặt quai hàm, cũng không tiếp tục náo loạn mà xoay người đi rồi, tổ chương trình thở phào nhẹ nhõm một hơi, lại thở dài, còn phải đi tìm một khách mời khác.
Quá đột ngột, toàn thể Lăng gia đều mờ mịt, nhưng cũng chuẩn bị một số văn kiện, để thanh tra kiểm tra.
Người Lăng gia thông qua một số con đường, muốn biết tại sao lại thanh tra thuế đột ngột như vậy, kết quả được cho biết là có người báo cáo.
Tuy rằng báo cáo bằng tên thật, nhưng thông thường thông tin của người báo cáo sẽ được bảo mật, Lăng gia dùng thủ đoạn, vẫn là biết được thông tin của người báo cáo.
Phong Vân Đình?
Người báo cáo là Phong Vân Đình!
Có thể nói, việc kiểm tra thuế diễn ra nhanh chóng, là bởi vì người báo cáo lần này là người có tầm ảnh hưởng rất lớn, đều cảm thấy là Phong Vân Đình đang nắm trong tay chứng cứ gì đó, cho nên mới lập tức kiểm tra.
Thứ hai, thanh tra cũng có thể kiếm được tiền, nếu thật sự tra ra vấn đề gì, lập tức phạt tiền.
Người Lăng gia:???
Cái quỷ gì vậy, chẳng lẽ nhìn lầm rồi, tại sao lại như vậy được?
Phong Vân Đình báo cáo công ty Lăng gia trốn thuế lậu thuế?
Lăng gia tức muốn điên rồi, đặc biệt là Lăng Kiều, nhớ tới cốt truyện, Phong Vân Đình thâu tóm rất nhiều hạng mục của Lăng gia, khiến Lăng Kiều vô cùng tức giận.
Cảm thấy bản thân mình có khả năng vẫn trở thành bia đỡ đạn, nhưng cô vẫn là khuyên người nhà đừng tức giận, “Hẳn là Phong Vân Đình sẽ không làm như vậy đâu.”
Rõ ràng Lăng Kiều cảm nhận được Phong Vân Đình có cảm giác khác thường với cô, nhưng mà, tại sao hắn lại làm như vậy?
Lăng gia không nghe, anh trai thứ hai Lăng gia trực tiếp đến tìm Phong Vân Đình, vừa bước vào phòng làm việc, đã nện một quyền vào mặt Phong Vân Đình, Phong Vân Đình hơi lảo đảo, hoàn toàn sững sờ.
Còn chưa từng có ai đánh vào mặt Phong Vân Đình đâu, sắc mặt hắn vô cùng khó coi, cơn đau trên mặt khiến hắn muốn đánh trả, nhưng nhìn thấy là anh trai của Lăng Kiều, hắn lại hít sâu một hơi nhịn xuống.
Hơn nữa còn có Lăng Kiều vẫn đang nhìn đấy.
Phong Vân Đình buồn bực hỏi: “Anh làm gì vậy?”
Anh trai Lăng gia cười lạnh, “Làm gì, Phong Vân Đình, hai nhà chúng ta cũng coi như có giao tình, không ngờ anh lại là loại người này, đâm sau lưng người khác, báo cáo Lăng gia trốn thuế lậu thuế.”
Phong Vân Đình sửng sốt một chút, lập tức phản bác, “Không thể nào, tôi không làm chuyện như vậy.”
Phong Vân Đình nhìn Lăng Kiều giải thích: “Tôi không cần phải làm như vậy, em tin tôi đi.”
Lăng Kiều nói với anh trai đang tức giận: “Anh à, bình tĩnh một chút.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phong Vân Đình còn nói thêm: “Tại sao tôi lại phải dùng tên thật của mình đi báo cáo, nếu tôi thật sự muốn làm cái gì, cũng là để người khác đi làm, sẽ không dùng tên của chính mình, đây không phải là cố ý để các người biết sao?”
“Là có người lợi dụng thông tin của tôi để báo cáo Lăng gia, muốn chúng ta giết hại lẫn nhau.”
Lăng Kiều gật đầu, “Tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng có thể là ai?”
Mọi người nhìn nhau, chuyện trên thương trường vô cùng phức tạp, có thể hợp tác, nhưng vẫn có thể cạnh tranh lẫn nhau, nhìn thấy người khác kiếm được nhiều tiền, liền thấy khó chịu.
Phong Vân Đình nói: “Người biết thông tin của tôi không nhiều.”
Đột nhiên, sắc mặt của Phong Vân Đình trở nên khó coi, sắc mặt của Lăng Kiều cũng thay đổi, “Người biết thông tin cá nhân của anh, tất nhiên là người ở chung sớm tối với anh.”
Anh trai Lăng gia khinh thường, “Khẳng định là ả tình nhân không thể lên được mặt bàn kia.”
Phong Vân Đình cũng nghĩ như vậy, nói không chừng khi hắn và Khổng Chân còn ở bên nhau, cô đã lén chụp được giấy tờ của hắn.
Trong lòng Phong Vân Đình hoài nghi là Khổng Chân, nhưng lại cảm thấy Khổng Chân không dám làm như vậy.
Phong Vân Đình nói: “Dù sao cũng là có người châm ngòi ly gián quan hệ hai nhà chúng ta, mọi người không được mắc mưu.”
Tuy nói như thế, nhưng sắc mặt Lăng gia vẫn khó coi như cũ, Phong Vân Đình thấy vậy, biết mình cần phải bồi thường, cho dù bản thân mình cũng là người bị hãm hại.
Trong lòng Phong Vân Đình cũng rất khó chịu, hắn ở trong lòng người Lăng gia là đê tiện như vậy sao, có lẽ là nhân cơ hội này tống tiền mà thôi.
Nhưng sau khi nhìn Lăng Kiều, trong lòng hắn lại tự an ủi, đây là người Lăng gia, không sao cả.
Lăng gia bên này cũng rất bất mãn, cảm thấy Phong Vân Đình cho đồ, giống như đang tống cổ ăn mày.
Chỉ một chút này?
Keo kiệt bủn xỉn, còn muốn cưới viên ngọc trong tay Lăng gia, nằm mơ cái gì vậy?
Hai bên đều cảm thấy mình là người bị hại.
Trước khi đi, Lăng Kiều nói với Phong Vân Đình: “Tôi cảm thấy chuyện này chưa chắc đã là Khổng Chân báo cáo, Khổng Chân không dám làm như vậy, hơn nữa Khổng Chân là thật lòng yêu anh.”
Nghe vậy, Phong Vân Đình cười lạnh, “Có chuyện gì mà cô ta không dám làm, vì tiền, chuyện gì cũng có thể làm.”
Nhìn dáng vẻ là chó cùng rứt giậu.
Phong Vân Đình nói: “Em cho cô ta công việc, em không nên thương hại cô ta, bằng không cô ta sẽ lại cảm thấy mình đủ tốt, có thể nhảy nhót lung tung, dã tâm bừng bừng.”
Lăng Kiều mím môi, vẻ mặt do dự cùng thương hại, “Tôi thấy tình hình hiện tại của cô ta không tốt, hơn nữa còn có một đứa con phải nuôi, bất luận thế nào, trẻ con là vô tội.”
Phong Vân Đình nhắc tới Khổng Chân, sắc mặt tràn ngập không kiên nhẫn cùng phiền chán, “Em đối xử tốt với cô ta, suy nghĩ nhiều như vậy, nhưng cô ta thì sao.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Lăng Kiều, chúng ta đừng nói tới Khổng Chân nữa, chẳng lẽ giữa hai chúng ta, cũng chỉ có thể nói tới chuyện của Khổng Chân thôi sao, tôi đã đặt chỗ ở nhà hàng, chúng ta cùng nhau ăn cơm nhé?”
Lăng Kiều không chút suy nghĩ đã cự tuyệt: “Trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, tôi thật sự không có tâm trạng ra ngoài ăn cơm.”
Ăn cái rắm!
Bây giờ Lăng Kiều cảm thấy khuôn mặt Phong Vân Đình trông rất khả ố, không còn Lăng gia, cô sẽ mất tất cả, Phong Vân Đình đối phó với Lăng gia là vì muốn đạp đổ chỗ dựa của cô.
Phong Vân Đình chính là lòng người dạ thú.
Nói không chừng chuyện báo cáo, thật sự là do hắn làm, cố ý dùng cách thức trực tiếp như vậy, càng dễ dàng dẫn bản thân mình ra ngoài hơn.
Phong Vân Đình đã bị từ chối rất nhiều lần, điều này khiến hắn buồn bực, nhưng lại không thể nổi giận với Lăng Kiều, hắn không thể làm chuyện hèn hạ như vậy được, sẽ làm người khác cảm thấy phản cảm.
Vốn dĩ vì chuyện của Khổng Chân, Lăng Kiều đã tức giận với hắn, lại vì chuyện báo cáo, giữa bọn họ đã không thể vui vẻ nói chuyện với nhau được nữa.
Phong Vân Đình cảm thấy bị bỏ rơi, lúc trước, Lăng Kiều luôn nghiêng đầu trước mặt hắn, nhìn hắn bằng ánh mắt dịu dàng ngưỡng mộ.
Nhưng bắt đầu từ khi nào, Lăng Kiều đã không còn phản ứng lại hắn nữa.
Phong Vân Đình buồn bực đem phẫn nộ phát tiết lên Khổng Chân.
Khổng Chân bị đuổi khỏi chương trình, Khổng Chân cảm thấy không sao cả, tìm tổ chương trình đòi tiền, kết quả, không cho tiền.
Khổng Chân:???
Có tiếp tục được ghi hình hay không không quan trọng, nhưng không thể lấy được tiền, chính là chuyện lớn.
Khổng Chân lập tức giống như một người đàn bà đanh đá đòi tiền tổ chương trình, đã bàn xong, giữa chừng rời khỏi chương trình, cũng có thể lấy được một nửa số tiền, bây giờ lại không cho.
Tổ chương trình bị Khổng Chân gây rối cảm thấy rất phiền, người đàn bà đanh đá Khổng Chân cho người ta cảm giác không chút kiêng dè, hoàn toàn không có khí chất rụt rè, cao ngạo của minh tinh.
Thật sự giống một ả đàn bà đanh đá.
Tổ chương trình chỉ có thể ẩn ý nói với Khổng Chân, là có người muốn cô rời khỏi chương trình, không phải chúng tôi muốn đuổi cô đi.
Chúng tôi cũng không muốn làm như vậy, nhưng hắn thật sự đã ra giá quá cao.
Khổng Chân hỏi: “Lăng Kiều, Lăng gia……” Cô dừng lại một chút, “Hay là Phong Vân Đình?”
Đạo diễn: “Phong.”
Khổng Chân cắn chặt quai hàm, cũng không tiếp tục náo loạn mà xoay người đi rồi, tổ chương trình thở phào nhẹ nhõm một hơi, lại thở dài, còn phải đi tìm một khách mời khác.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro