Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Phật Hệ Cá Mặn...
Ngận Thị Kiểu Tình
2024-11-15 15:56:17
Edit: Kim
Cá nheo?
Nam Chi hỏi: “Cá nheo ăn có ngon không?”
Phong Vân Đình không trả lời cá nheo là gì, mà là nói với Nam Chi: “Mày cảm thấy tao là món đồ chơi sao, bị người ta tranh giành.”
Nam Chi lắc đầu, “Sao cha có thể là đồ chơi được, cha là một người coi tiền như rác.”
Một người có lập trường không kiên định, coi tiền như rác mà thôi, chính là một công cụ hình người, cướp lấy để đối phó với đối phương.
Phong Vân Đình rất muốn đánh đứa trẻ, quá đáng ghét.
Nam Chi chờ mong mà nhìn Phong Vân Đình: “Cha, có thể đưa mẹ tới đây sống không?”
Phong Vân Đình: “Mày nằm mơ.”
Hắn có thể tiếp xúc với Khổng Chân, nhưng không thể để Khổng Chân nghênh ngang vào nhà được.
Có thể kích thích Lăng Kiều, nhưng không thể kích thích quá mức, làm Lăng Kiều hoàn toàn từ bỏ.
Phong Vân Đình nhìn Nam Chi, hỏi: “Có muốn gặp mẹ không?”
Nam Chi do dự, “Không muốn.” Cô phải ở lại đây tiết kiệm tiền cơm cho mẹ.
Phong Vân Đình nói: “Tao đưa mày đi gặp mẹ.”
Nam Chi lập tức hỏi: “Cha cũng đi sao?”
Phong Vân Đình gật đầu: “Đi.”
Nam Chi hoan hô, “Được, cảm ơn cha.”
Ăn xong cơm chiều, sắc trời đã tối, Phong Vân Đình đưa đứa trẻ ra ngoài, chân trước hắn vừa bước ra cửa, sau lưng, Lăng Kiều đã biết.
Rất nhanh, Lăng Kiều đã biết Phong Vân Đình đi gặp Khổng Chân.
Sắc mặt Lăng Kiều lập tức xấu đi, trong lòng nghi ngờ suy đoán, Phong Vân Đình tìm Khổng Chân làm gì?
Lăng Kiều có chút nôn nóng cắn móng tay, tại sao Phong Vân Đình lại đi tìm Khổng Chân, còn mang theo đứa trẻ tới gặp Khổng Chân, vì cái gì?
Đây là ràng buộc giữa nam nữ chính sao, tại sao lại cắt mãi không đứt.
Chẳng lẽ Phong Vân Đình thật sự thích đóa hắc liên hoa Khổng Chân.
Lăng Kiều lập tức cho người nhìn chằm chằm bên kia.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cô cảm thấy mối quan hệ giữa Phong Vân Đình và Khổng Chân đã thật sự đóng băng rồi, hẳn là sẽ không thể ở bên nhau, nhưng Phong Vân Đình lại chủ động tới tìm Khổng Chân, lại còn là buổi tối.
Có phải muốn ở lại bên kia một đêm không?
Nói không chừng mối quan hệ giữa bọn họ sẽ trở lại như trước.
Cần phải cắt đứt mối liên hệ giữa Phong Vân Đình và Khổng Chân, Phong Vân Đình là chỗ dựa lớn nhất của Khổng Chân, một khi thái độ của Phong Vân Đình có chuyển biến, Khổng Chân sẽ lại xoay người.
Đây là chuyện Lăng Kiều không thể chịu đựng được, bởi vì cô và Khổng Chân đã kết thù, tới nông nỗi tôi sống cô chết.
Nếu bây giờ trở thành Phong gia đấu với Lăng gia, phần thắng sẽ ít đi rất nhiều.
Lăng Kiều lập tức lên tinh thần, vốn dĩ đã không thèm để ý tới Phong Vân Đình, nhưng bây giờ, Phong Vân Đình đột nhiên trở nên rất quan trọng.
Cô đối xử với Phong Vân Đình quả thực có chút có lệ một chút, hoàn toàn không quan tâm nhiều như lúc đầu, cũng cảm thấy con người Phong Vân Đình này có chút ghê tởm.
Nhưng bây giờ, ghê tởm thì ghê tởm, thái độ của Phong Vân Đình là quan trọng nhất.
Đặc biệt là mối quan hệ giữa Phong gia và Lăng gia đang vì chuyện báo cáo mà trở nên vi diệu, càng phải ổn định lại Phong Vân Đình.
Khổng Chân nhìn thấy Phong Vân Đình thì rất kinh ngạc, nhưng vẻ mặt vẫn không thay đổi, rất bình tĩnh chào hỏi Phong Vân Đình, trên thực tế trong lòng đã hận muốn nhỏ máu.
Hận không thể lập tức vọt vào bếp, đun một nồi ớt cay tưới lên người hắn, khiến hắn đau đớn sống không bằng chết.
Sao hắn còn dám xuất hiện trước mặt cô sau khi đã làm ra chuyện như vậy, đúng là quá ngạo mạn.
Nam Chi lập tức kéo mẹ đi vào trong phòng nói nhỏ, Khổng Chân nghe đứa trẻ nói xong, lập tức ý thức được, đây là một cơ hội, cô từ trong phòng đi ra, nói với Phong Vân Đình: “Phong tổng, tôi đồng ý phối hợp cùng anh làm bất cứ chuyện gì.”
“Tôi chỉ có một yêu cầu, xin anh giơ cao đánh khẽ, sau khi mọi chuyện kết thúc, tôi sẽ ra đi, sẽ không quấy rầy anh và Lăng tiểu thư, tôi biết tôi không xứng, tôi cũng biết thân phận của mình.”
Mẹ nó, thân phận cái gì, mọi người đều là công dân được quốc gia công nhận, tới lượt anh thì tôi thành không có thân phận.
Phong Vân Đình nhìn Khổng Chân bằng ánh mắt dò xét, “Cô thật sự có thể nhận thức được mình?”
Khổng Chân:……
Nam Chi:……
Gặp phải anh, hẳn là đời trước phải giết người phóng hỏa.
Khổng Chân rất muốn nói, nếu không phải thật sự không thể sống sót, ai mới muốn cúi đầu trước anh.
Phong Vân Đình cho một chút lợi ích, cũng đã thu hồi rồi, không chỉ như vậy, còn đánh người ta vào địa ngục.
Ban đầu người còn ở nhân gian, nhưng bây giờ, người đã ở địa ngục, sao anh còn có thể bày ra vẻ mặt ‘ông đây đã cho cô rất nhiều’ được chứ.
Khổng Chân nhẹ nhàng nói: “Tôi biết sai rồi, là tôi không biết thân biết phận đi so đo với Lăng Kiều tiểu thư, chờ tới khi anh và Lăng Kiều ở bên nhau, tôi sẽ đi, tuyệt đối không mặt dày làm ra chuyện gì mất mặt, tôi có thể ký hợp đồng.”
Mẹ nó, tôi làm việc cho anh, anh có trả tiền không?
Đừng nói bắt tôi làm không công đấy?
Phong Vân Đình đầy ẩn ý nhìn Khổng Chân, trong ánh mắt là vẻ khinh thường, một lúc lâu sau mới nói: “Cô yên tâm, không thiếu phần của cô.”
Khổng Chân cười gật đầu, “Cảm ơn anh, tôi biết anh là người hào phóng mà.”
Phong Vân Đình nói: “Vì tránh về sau phải cãi cọ, chúng ta lập một bản hợp đồng đi.”
Khổng Chân còn đang ước đấy, có hợp đồng quả thực là không còn gì tốt hơn, bằng không đến lúc đó Phong Vân Đình một mực phủ nhận, cô phí công rồi.
Hai người thảo luận phải diễn kịch như thế nào, thái độ của Khổng Chân rất tốt, hoàn toàn là thái độ đối xử với bên A, vẻ mặt không hề có chút oán hận.
Nhìn thấy Khổng Chân như vậy, Phong Vân Đình hơi ngây người, nói thật ra, Khổng Chân chính là một người tình đủ tư cách.
Cung cấp giá trị cảm xúc, cung cấp hết tất cả những điều đàn ông cần ở một người phụ nữ.
Khổng Chân như vậy, Phong Vân Đình có thể tìm thấy sự bình yên, mối quan hệ giữa bọn họ cũng duy trì được mấy năm.
Bọn họ bổ sung, đưa ra rất nhiều điều khoản, yêu cầu, sau khi hoàn thành xong, mãi đến tận nửa đêm Phong Vân Đình mới trở về nhà.
Phong Vân Đình biết, không thể ở lại qua đêm, một khi qua đêm, bản chất của sự việc sẽ thay đổi.
Phong Vân Đình hơi choáng váng, lấy thủ đoạn như vậy đối với Lăng Kiều, cũng chứng tỏ hắn không đủ chu đáo với Lăng Kiều, nếu để Lăng Kiều biết được, chỉ sợ sẽ lại ầm ĩ.
Chỗ nào cũng có hạn chế.
Nhưng nếu không sử dụng chút thủ đoạn, chỉ sợ giữa hắn và Lăng Kiều sẽ ngày càng xa nhau.
Hơn nữa Phong Vân Đình cũng muốn biết, rốt cuộc Lăng Kiều đối với hắn là thật lòng, hay là hư tình giả ý, chỉ là muốn tranh với Khổng Chân, cho nên, hắn cùng lắm chỉ là thức ăn trong máng heo?
Phong Vân Đình thực sự không muốn dùng thức ăn cho heo để hình dung về bản thân mình, nhưng lời của đứa trẻ kia nói, vẫn luôn quanh quẩn bên tai hắn, muốn không nghĩ tới cũng khó.
Sau khi đạt được hợp tác ngắn hạn với Phong Vân Đình, Khổng Chân lập tức được hưởng lợi, số tiền vẫn luôn mắc kẹt ở chỗ tổ chương trình, lập tức được chuyển tới thẻ ngân hàng của Khổng Chân.
Nhìn thấy tiền, khuôn mặt Khổng Chân nở một nụ cười chân thành, tiền chính là thứ tốt nha, ít nhất còn đáng tin cậy hơn đàn ông.
Tình yêu tình bạn, trong khoảng thời gian này Khổng Chân đã mất đi toàn bộ, cô lựa chọn tiền và chính mình, chỉ có tiền và bản thân cô sẽ không phản bội cô.
“Bảo bối của mẹ thật thông minh.” Khổng Chân ôm con gái, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, về phần phải diễn kịch, Khổng Chân tỏ ra rất nhẹ nhàng, dù sao thì cô cũng là một con hát.
Không phải chỉ là diễn kịch thôi sao, nghề cũ.
Nam Chi nói với Khổng Chân: “Mẹ không cần phải đau lòng, mẹ còn có con, hắn thích dì Lăng Kiều thì cứ để hắn thích đi, còn có con thích mẹ.”
Khổng Chân chỉ nói: “Được.”
Cá nheo?
Nam Chi hỏi: “Cá nheo ăn có ngon không?”
Phong Vân Đình không trả lời cá nheo là gì, mà là nói với Nam Chi: “Mày cảm thấy tao là món đồ chơi sao, bị người ta tranh giành.”
Nam Chi lắc đầu, “Sao cha có thể là đồ chơi được, cha là một người coi tiền như rác.”
Một người có lập trường không kiên định, coi tiền như rác mà thôi, chính là một công cụ hình người, cướp lấy để đối phó với đối phương.
Phong Vân Đình rất muốn đánh đứa trẻ, quá đáng ghét.
Nam Chi chờ mong mà nhìn Phong Vân Đình: “Cha, có thể đưa mẹ tới đây sống không?”
Phong Vân Đình: “Mày nằm mơ.”
Hắn có thể tiếp xúc với Khổng Chân, nhưng không thể để Khổng Chân nghênh ngang vào nhà được.
Có thể kích thích Lăng Kiều, nhưng không thể kích thích quá mức, làm Lăng Kiều hoàn toàn từ bỏ.
Phong Vân Đình nhìn Nam Chi, hỏi: “Có muốn gặp mẹ không?”
Nam Chi do dự, “Không muốn.” Cô phải ở lại đây tiết kiệm tiền cơm cho mẹ.
Phong Vân Đình nói: “Tao đưa mày đi gặp mẹ.”
Nam Chi lập tức hỏi: “Cha cũng đi sao?”
Phong Vân Đình gật đầu: “Đi.”
Nam Chi hoan hô, “Được, cảm ơn cha.”
Ăn xong cơm chiều, sắc trời đã tối, Phong Vân Đình đưa đứa trẻ ra ngoài, chân trước hắn vừa bước ra cửa, sau lưng, Lăng Kiều đã biết.
Rất nhanh, Lăng Kiều đã biết Phong Vân Đình đi gặp Khổng Chân.
Sắc mặt Lăng Kiều lập tức xấu đi, trong lòng nghi ngờ suy đoán, Phong Vân Đình tìm Khổng Chân làm gì?
Lăng Kiều có chút nôn nóng cắn móng tay, tại sao Phong Vân Đình lại đi tìm Khổng Chân, còn mang theo đứa trẻ tới gặp Khổng Chân, vì cái gì?
Đây là ràng buộc giữa nam nữ chính sao, tại sao lại cắt mãi không đứt.
Chẳng lẽ Phong Vân Đình thật sự thích đóa hắc liên hoa Khổng Chân.
Lăng Kiều lập tức cho người nhìn chằm chằm bên kia.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cô cảm thấy mối quan hệ giữa Phong Vân Đình và Khổng Chân đã thật sự đóng băng rồi, hẳn là sẽ không thể ở bên nhau, nhưng Phong Vân Đình lại chủ động tới tìm Khổng Chân, lại còn là buổi tối.
Có phải muốn ở lại bên kia một đêm không?
Nói không chừng mối quan hệ giữa bọn họ sẽ trở lại như trước.
Cần phải cắt đứt mối liên hệ giữa Phong Vân Đình và Khổng Chân, Phong Vân Đình là chỗ dựa lớn nhất của Khổng Chân, một khi thái độ của Phong Vân Đình có chuyển biến, Khổng Chân sẽ lại xoay người.
Đây là chuyện Lăng Kiều không thể chịu đựng được, bởi vì cô và Khổng Chân đã kết thù, tới nông nỗi tôi sống cô chết.
Nếu bây giờ trở thành Phong gia đấu với Lăng gia, phần thắng sẽ ít đi rất nhiều.
Lăng Kiều lập tức lên tinh thần, vốn dĩ đã không thèm để ý tới Phong Vân Đình, nhưng bây giờ, Phong Vân Đình đột nhiên trở nên rất quan trọng.
Cô đối xử với Phong Vân Đình quả thực có chút có lệ một chút, hoàn toàn không quan tâm nhiều như lúc đầu, cũng cảm thấy con người Phong Vân Đình này có chút ghê tởm.
Nhưng bây giờ, ghê tởm thì ghê tởm, thái độ của Phong Vân Đình là quan trọng nhất.
Đặc biệt là mối quan hệ giữa Phong gia và Lăng gia đang vì chuyện báo cáo mà trở nên vi diệu, càng phải ổn định lại Phong Vân Đình.
Khổng Chân nhìn thấy Phong Vân Đình thì rất kinh ngạc, nhưng vẻ mặt vẫn không thay đổi, rất bình tĩnh chào hỏi Phong Vân Đình, trên thực tế trong lòng đã hận muốn nhỏ máu.
Hận không thể lập tức vọt vào bếp, đun một nồi ớt cay tưới lên người hắn, khiến hắn đau đớn sống không bằng chết.
Sao hắn còn dám xuất hiện trước mặt cô sau khi đã làm ra chuyện như vậy, đúng là quá ngạo mạn.
Nam Chi lập tức kéo mẹ đi vào trong phòng nói nhỏ, Khổng Chân nghe đứa trẻ nói xong, lập tức ý thức được, đây là một cơ hội, cô từ trong phòng đi ra, nói với Phong Vân Đình: “Phong tổng, tôi đồng ý phối hợp cùng anh làm bất cứ chuyện gì.”
“Tôi chỉ có một yêu cầu, xin anh giơ cao đánh khẽ, sau khi mọi chuyện kết thúc, tôi sẽ ra đi, sẽ không quấy rầy anh và Lăng tiểu thư, tôi biết tôi không xứng, tôi cũng biết thân phận của mình.”
Mẹ nó, thân phận cái gì, mọi người đều là công dân được quốc gia công nhận, tới lượt anh thì tôi thành không có thân phận.
Phong Vân Đình nhìn Khổng Chân bằng ánh mắt dò xét, “Cô thật sự có thể nhận thức được mình?”
Khổng Chân:……
Nam Chi:……
Gặp phải anh, hẳn là đời trước phải giết người phóng hỏa.
Khổng Chân rất muốn nói, nếu không phải thật sự không thể sống sót, ai mới muốn cúi đầu trước anh.
Phong Vân Đình cho một chút lợi ích, cũng đã thu hồi rồi, không chỉ như vậy, còn đánh người ta vào địa ngục.
Ban đầu người còn ở nhân gian, nhưng bây giờ, người đã ở địa ngục, sao anh còn có thể bày ra vẻ mặt ‘ông đây đã cho cô rất nhiều’ được chứ.
Khổng Chân nhẹ nhàng nói: “Tôi biết sai rồi, là tôi không biết thân biết phận đi so đo với Lăng Kiều tiểu thư, chờ tới khi anh và Lăng Kiều ở bên nhau, tôi sẽ đi, tuyệt đối không mặt dày làm ra chuyện gì mất mặt, tôi có thể ký hợp đồng.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mẹ nó, tôi làm việc cho anh, anh có trả tiền không?
Đừng nói bắt tôi làm không công đấy?
Phong Vân Đình đầy ẩn ý nhìn Khổng Chân, trong ánh mắt là vẻ khinh thường, một lúc lâu sau mới nói: “Cô yên tâm, không thiếu phần của cô.”
Khổng Chân cười gật đầu, “Cảm ơn anh, tôi biết anh là người hào phóng mà.”
Phong Vân Đình nói: “Vì tránh về sau phải cãi cọ, chúng ta lập một bản hợp đồng đi.”
Khổng Chân còn đang ước đấy, có hợp đồng quả thực là không còn gì tốt hơn, bằng không đến lúc đó Phong Vân Đình một mực phủ nhận, cô phí công rồi.
Hai người thảo luận phải diễn kịch như thế nào, thái độ của Khổng Chân rất tốt, hoàn toàn là thái độ đối xử với bên A, vẻ mặt không hề có chút oán hận.
Nhìn thấy Khổng Chân như vậy, Phong Vân Đình hơi ngây người, nói thật ra, Khổng Chân chính là một người tình đủ tư cách.
Cung cấp giá trị cảm xúc, cung cấp hết tất cả những điều đàn ông cần ở một người phụ nữ.
Khổng Chân như vậy, Phong Vân Đình có thể tìm thấy sự bình yên, mối quan hệ giữa bọn họ cũng duy trì được mấy năm.
Bọn họ bổ sung, đưa ra rất nhiều điều khoản, yêu cầu, sau khi hoàn thành xong, mãi đến tận nửa đêm Phong Vân Đình mới trở về nhà.
Phong Vân Đình biết, không thể ở lại qua đêm, một khi qua đêm, bản chất của sự việc sẽ thay đổi.
Phong Vân Đình hơi choáng váng, lấy thủ đoạn như vậy đối với Lăng Kiều, cũng chứng tỏ hắn không đủ chu đáo với Lăng Kiều, nếu để Lăng Kiều biết được, chỉ sợ sẽ lại ầm ĩ.
Chỗ nào cũng có hạn chế.
Nhưng nếu không sử dụng chút thủ đoạn, chỉ sợ giữa hắn và Lăng Kiều sẽ ngày càng xa nhau.
Hơn nữa Phong Vân Đình cũng muốn biết, rốt cuộc Lăng Kiều đối với hắn là thật lòng, hay là hư tình giả ý, chỉ là muốn tranh với Khổng Chân, cho nên, hắn cùng lắm chỉ là thức ăn trong máng heo?
Phong Vân Đình thực sự không muốn dùng thức ăn cho heo để hình dung về bản thân mình, nhưng lời của đứa trẻ kia nói, vẫn luôn quanh quẩn bên tai hắn, muốn không nghĩ tới cũng khó.
Sau khi đạt được hợp tác ngắn hạn với Phong Vân Đình, Khổng Chân lập tức được hưởng lợi, số tiền vẫn luôn mắc kẹt ở chỗ tổ chương trình, lập tức được chuyển tới thẻ ngân hàng của Khổng Chân.
Nhìn thấy tiền, khuôn mặt Khổng Chân nở một nụ cười chân thành, tiền chính là thứ tốt nha, ít nhất còn đáng tin cậy hơn đàn ông.
Tình yêu tình bạn, trong khoảng thời gian này Khổng Chân đã mất đi toàn bộ, cô lựa chọn tiền và chính mình, chỉ có tiền và bản thân cô sẽ không phản bội cô.
“Bảo bối của mẹ thật thông minh.” Khổng Chân ôm con gái, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, về phần phải diễn kịch, Khổng Chân tỏ ra rất nhẹ nhàng, dù sao thì cô cũng là một con hát.
Không phải chỉ là diễn kịch thôi sao, nghề cũ.
Nam Chi nói với Khổng Chân: “Mẹ không cần phải đau lòng, mẹ còn có con, hắn thích dì Lăng Kiều thì cứ để hắn thích đi, còn có con thích mẹ.”
Khổng Chân chỉ nói: “Được.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro