Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Phật Hệ Cá Mặn...
Ngận Thị Kiểu Tình
2024-11-15 15:56:17
Edit: Kim
Nhìn thấy Khổng Chân dùng bộ dạng của nữ chủ nhân ra mà chào hỏi, ánh mắt Lăng Kiều thi thoảng liếc nhìn về phía Phong Vân Đình, thấy Phong Vân Đình không nói gì.
Lòng cô nặng trĩu, từ khi nào, quan hệ giữa bọn họ đã dịu lại.
Nụ cười trên mặt Lăng Kiều có chút không thể giữ nổi, lắc đầu từ chối, “Chúng tôi đã đặt chỗ, không cần.”
Khổng Chân cười nói: “Lần này không được, vậy lần sau chúng ta cùng đi đi.”
Lăng Kiều gật đầu đồng ý, “Được.”
Nam Chi nhìn hai người từng vì sinh tồn mà chiến đấu quyết liệt, bây giờ lại giống như hai người bạn mà thân mật chào hỏi, cô nhất thời rất kinh ngạc.
Đây là người lớn sao, năng lực cảm lý cảm xúc thật sự đỉnh nha!
Vị trí của Lăng Kiều cách đó không xa, chỉ cần ngước mắt lên là có thể nhìn thấy nhau.
Đặc biệt là Lăng Kiều có thể nhìn rõ Phong Vân Đình.
Đồ ăn lên, Khổng Chân dùng đũa gắp thức ăn cho Phong Vân Đình, sắc mặt của Phong Vân Đình rất khó coi, không muốn ăn đồ ăn cô gắp.
Khổng Chân cười nói: “Phong tổng, Lăng Kiều tiểu thư còn đang nhìn đấy.”
Phong Vân Đình liếc nhìn sang bên kia, đối diện với ánh mắt trong trẻo của Lăng Kiều, hắn mơ hồ nhìn thấy vẻ uất ức, khổ sở trong ánh mắt của Lăng Kiều.
Phong Vân Đình mím môi, cuối cùng cũng ăn đồ ăn Khổng Chân gắp, trong nháy mắt kia, hắn nhìn thấy ánh mắt Lăng Kiều càng thêm uất ức, mang theo hơi nước, thoạt nhìn, giống như sắp khóc.
Lúc này, Phong Vân Đình rất muốn đi đến an ủi cô, nhưng lại bị Khổng Chân gọi lại, “Phong tổng, nhịn xuống.”
Cô vừa nói, vừa mỉm cười gắp thức ăn cho Phong Vân Đình, bộ dạng dịu dàng chăm sóc.
Ngoài mặt Khổng Chân đang cười, nhưng trong lòng lại cười lạnh, bộ dạng kỹ nữ trà xanh này, làm cũng quá sung sướng.
Lúc trước, Lăng Kiều cũng làm như vậy, một khi cô nổi giận, có ý kiến gì, Lăng Kiều sẽ lập tức nói, tôi coi Phong Vân Đình là anh trai, chúng tôi lớn lên cùng nhau, là bạn, không có gì.
Lúc này, Phong Vân Đình sẽ trách cứ Khổng Chân, nói Khổng Chân không biết thân biết phận của mình.
Bọn họ là tình nhân, nhưng lại khác với tình nhân thật sự, Khổng Chân có không tư cách quản Phong Vân Đình.
Khổng Chân muốn biết Lăng Kiều có thể chịu đựng được bao lâu.
Các cô đã đấu lâu như vậy, là cuộc tranh giành của phụ nữ, nhưng lại càng giống tranh giành quyền được sống hơn, bộ dạng của Lăng Kiều chính là nhất định phải đánh chết cô, muốn đánh cô xuống địa ngục, Khổng Chân không thể chờ chết.
Tuy không biết tại sao Lăng Kiều lại có địch ý với cô lớn như vậy, nhưng đấu thì đấu đi.
Suy cho cùng, cũng là người đàn ông Phong Vân Đình này rước lấy tai họa.
Sau khi lợi dụng xong, cũng là đạp đi.
Nam Chi vừa điên cuồng ăn uống, vừa nhìn cha mẹ giả mù mưa sa diễn kịch, lại nhìn Lăng Kiều liên tiếp nhìn sang bên này.
Cô nghĩ thầm, người lớn thật phức tạp nha!
Chờ sau này, sau khi Phong Vân Đình và Lăng Kiều ở bên nhau, cô sẽ nói chuyện này cho dì Lăng Kiều biết, nói cha cố tình tìm người tới tranh giành thức ăn với dì.
Phỏng chừng dì Lăng Kiều sẽ rất tức giận nha!
Không có ai thích đồ của mình bị người khác cướp mất.
Ừm, ta đúng là tiểu thiên tài!
Nam Chi cảm thấy mỹ mãn.
Cơm nước xong, Khổng Chân làm ra vẻ mà ôm lấy cánh tay của Phong Vân Đình, dựa vào Phong Vân Đình, hận không thể treo trên người Phong Vân Đình, bộ dạng hồ ly tinh không biết xấu hổ kia, ai nhìn vào, cũng không nhịn được mà bày ra vẻ mặt ông già, tàu điện ngầm, di động.
Mấy người bạn tới ăn cơm cùng Lăng Kiều, không nhịn được mà phỉ nhổ: “Tôi đúng là phục rồi, bộ dạng kia, giống như là chưa từng trông thấy đàn ông, quả nhiên là con hát, không thể lên được mặt bàn.”
Nhìn thấy bộ dạng mất mát buồn rầu của Lăng Kiều, “Cậu còn thích hắn sao, nhìn hắn xem, nhìn thế nào cũng không phải người đàn ông tốt, hắn đúng là người Phong gia, nhưng nhà cậu cũng không kém.”
Một gia đình như vậy, muốn cái gì mà không được, còn không phải chỉ là một tên đàn ông thôi sao?
Tiểu thịt tươi không tốt hơn sao, vừa đẹp lại nghe lời, nói chuyện còn dễ nghe, biết cách dỗ dành cho người ta vui.
Lăng Kiều lại chỉ luôn thích một người, thật là.
Lăng Kiều gượng cười nói: “Tớ chỉ lo hắn bị người ta lừa.”
Bạn bè nói: “Muốn lừa thì lừa đi, một khi bị thua thiệt sẽ nhìn rõ một người thôi.”
Phong Vân Đình cũng không phải kẻ ngốc.
Nhìn vẻ mặt lo lắng của Lăng Kiều, trong lòng bạn bè cảm thấy rất bất đắc dĩ, cậu lại thích hắn như vậy, như đang lo lắng cho con trai mình vậy.
Ra khỏi nhà hàng, Phong Vân Đình lập tức hất tay Khổng Chân ra, hơi cảnh cáo nói: “Khổng Chân, tôi nói cho cô biết, không cần dùng cách này để chúng ta ở bên nhau một lần nữa.”
Khổng Chân chỉ cười nói: “Tôi chỉ đang diễn trò cho Lăng Kiều xem mà thôi, anh yên tâm, tôi tự biết thân biết phận.”
Phong Vân Đình lạnh lùng nói: “Cô biết là tốt, cũng đừng có cái vọng tưởng gì, tôi sẽ không ở bên cô.”
“Người tôi thích là Lăng Kiều.”
Khổng Chân gật đầu, “Tôi biết rồi, chỉ là, cảm tình nhiều năm của chúng ta…..”
“Tôi và cô thì có cái tình cảm gì, giữa chúng ta từ trước đến nay chỉ là giao dịch.” Phong Vân Đình lập tức nói, bởi vì kịch liệt phản bác, mặt hắn đỏ bừng vì tức giận.
Vẻ mặt Khổng Chân buồn bã, nhưng vẫn gật đầu nói: “Tôi biết rồi, Phong Vân Đình, chúc anh hạnh phúc.”
Nhìn thấy Khổng Chân như vậy, ngược lại Phong Vân Đình cảm thấy có chút vô thố, người phụ nữ này tốt xấu gì cũng đi theo hắn mấy năm.
Nhưng nghĩ đến Lăng Kiều, tâm cũng trở nên tàn nhẫn, “Cô biết vậy là tốt.”
Sau khi Khổng Chân lên xe, thân thể lập tức thả lỏng, trên mặt mang theo nụ cười mỉa mai, nghĩ tới tất cả biểu hiện của Phong Vân Đình, cô thực sự muốn cười thành tiếng.
Quá cao ngạo, quá ngây thơ rồi, làm sao Phong Vân Đình lại cảm thấy sau bao nhiêu chuyện xảy ra, cô sẽ không oán hận một câu, vẫn thật lòng yêu hắn.
Hắn là thứ gì, bao nilon sao, có thể cần thiết tới vậy sao?
Nam Chi ngồi bên cạnh Phong Vân Đình, nhìn khung cảnh đang dần lùi xa bên đường, sau đó quay đầu ra, nhìn sườn mặt trầm tư của Phong Vân Đình.
Nam Chi dịch người gần về phía hắn, hỏi: “Cha, cha không vui sao?”
Phong Vân Đình liếc nhìn con gái, “Không.”
Nam Chi ồ một tiếng, lấy một chai đồ uống từ tủ lạnh ô tô ra, nhờ Phong Vân Đình mở ra hộ cô, Phong Vân Đình cầm lấy đồ uống, cất lại vào tủ lạnh, “Trẻ con không thể uống.”
Nam Chi bĩu môi, vẻ mặt không vui, hắn không vui, đều không cho cô uống đồ uống, làm cô cũng không vui.
Về đến nhà, Nam Chi lập tức chạy vào phòng bếp cầm lấy một chai đồ uống, giống như một con chuột, dựa vào tường chạy về phòng của mình.
Phong Vân Đình nhìn thấy, cũng không nói gì, hắn ngồi trên sô pha, suy tư, cảm thấy chuyện diễn kịch với Khổng Chân không thể tiếp tục.
Chuyện này làm cho hắn có cảm giác như đang đùa với lửa.
Được rồi, kết thúc đi.
Nếu cho Khổng Chân hy vọng, sau này mọi chuyện sẽ càng rắc rối hơn.
Lúc này, ngoài biệt thự vang lên tiếng động cơ, rất nhanh, có một người đi đến, là Lăng Kiều.
Lăng Kiều lại tới nữa.
Trong lòng Phong Vân Đình vui mừng, quả thực gần đây hắn cảm thấy Lăng Kiều chú ý tới hắn nhiều hơn, sớm tối đều gửi tin nhắn chào hỏi.
Hơn nữa có chuyện gì thú vị, Lăng Kiều cũng sẽ chia sẻ với hắn, Phong Vân Đình cảm thấy rất vui vẻ.
Nhìn thấy Khổng Chân dùng bộ dạng của nữ chủ nhân ra mà chào hỏi, ánh mắt Lăng Kiều thi thoảng liếc nhìn về phía Phong Vân Đình, thấy Phong Vân Đình không nói gì.
Lòng cô nặng trĩu, từ khi nào, quan hệ giữa bọn họ đã dịu lại.
Nụ cười trên mặt Lăng Kiều có chút không thể giữ nổi, lắc đầu từ chối, “Chúng tôi đã đặt chỗ, không cần.”
Khổng Chân cười nói: “Lần này không được, vậy lần sau chúng ta cùng đi đi.”
Lăng Kiều gật đầu đồng ý, “Được.”
Nam Chi nhìn hai người từng vì sinh tồn mà chiến đấu quyết liệt, bây giờ lại giống như hai người bạn mà thân mật chào hỏi, cô nhất thời rất kinh ngạc.
Đây là người lớn sao, năng lực cảm lý cảm xúc thật sự đỉnh nha!
Vị trí của Lăng Kiều cách đó không xa, chỉ cần ngước mắt lên là có thể nhìn thấy nhau.
Đặc biệt là Lăng Kiều có thể nhìn rõ Phong Vân Đình.
Đồ ăn lên, Khổng Chân dùng đũa gắp thức ăn cho Phong Vân Đình, sắc mặt của Phong Vân Đình rất khó coi, không muốn ăn đồ ăn cô gắp.
Khổng Chân cười nói: “Phong tổng, Lăng Kiều tiểu thư còn đang nhìn đấy.”
Phong Vân Đình liếc nhìn sang bên kia, đối diện với ánh mắt trong trẻo của Lăng Kiều, hắn mơ hồ nhìn thấy vẻ uất ức, khổ sở trong ánh mắt của Lăng Kiều.
Phong Vân Đình mím môi, cuối cùng cũng ăn đồ ăn Khổng Chân gắp, trong nháy mắt kia, hắn nhìn thấy ánh mắt Lăng Kiều càng thêm uất ức, mang theo hơi nước, thoạt nhìn, giống như sắp khóc.
Lúc này, Phong Vân Đình rất muốn đi đến an ủi cô, nhưng lại bị Khổng Chân gọi lại, “Phong tổng, nhịn xuống.”
Cô vừa nói, vừa mỉm cười gắp thức ăn cho Phong Vân Đình, bộ dạng dịu dàng chăm sóc.
Ngoài mặt Khổng Chân đang cười, nhưng trong lòng lại cười lạnh, bộ dạng kỹ nữ trà xanh này, làm cũng quá sung sướng.
Lúc trước, Lăng Kiều cũng làm như vậy, một khi cô nổi giận, có ý kiến gì, Lăng Kiều sẽ lập tức nói, tôi coi Phong Vân Đình là anh trai, chúng tôi lớn lên cùng nhau, là bạn, không có gì.
Lúc này, Phong Vân Đình sẽ trách cứ Khổng Chân, nói Khổng Chân không biết thân biết phận của mình.
Bọn họ là tình nhân, nhưng lại khác với tình nhân thật sự, Khổng Chân có không tư cách quản Phong Vân Đình.
Khổng Chân muốn biết Lăng Kiều có thể chịu đựng được bao lâu.
Các cô đã đấu lâu như vậy, là cuộc tranh giành của phụ nữ, nhưng lại càng giống tranh giành quyền được sống hơn, bộ dạng của Lăng Kiều chính là nhất định phải đánh chết cô, muốn đánh cô xuống địa ngục, Khổng Chân không thể chờ chết.
Tuy không biết tại sao Lăng Kiều lại có địch ý với cô lớn như vậy, nhưng đấu thì đấu đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Suy cho cùng, cũng là người đàn ông Phong Vân Đình này rước lấy tai họa.
Sau khi lợi dụng xong, cũng là đạp đi.
Nam Chi vừa điên cuồng ăn uống, vừa nhìn cha mẹ giả mù mưa sa diễn kịch, lại nhìn Lăng Kiều liên tiếp nhìn sang bên này.
Cô nghĩ thầm, người lớn thật phức tạp nha!
Chờ sau này, sau khi Phong Vân Đình và Lăng Kiều ở bên nhau, cô sẽ nói chuyện này cho dì Lăng Kiều biết, nói cha cố tình tìm người tới tranh giành thức ăn với dì.
Phỏng chừng dì Lăng Kiều sẽ rất tức giận nha!
Không có ai thích đồ của mình bị người khác cướp mất.
Ừm, ta đúng là tiểu thiên tài!
Nam Chi cảm thấy mỹ mãn.
Cơm nước xong, Khổng Chân làm ra vẻ mà ôm lấy cánh tay của Phong Vân Đình, dựa vào Phong Vân Đình, hận không thể treo trên người Phong Vân Đình, bộ dạng hồ ly tinh không biết xấu hổ kia, ai nhìn vào, cũng không nhịn được mà bày ra vẻ mặt ông già, tàu điện ngầm, di động.
Mấy người bạn tới ăn cơm cùng Lăng Kiều, không nhịn được mà phỉ nhổ: “Tôi đúng là phục rồi, bộ dạng kia, giống như là chưa từng trông thấy đàn ông, quả nhiên là con hát, không thể lên được mặt bàn.”
Nhìn thấy bộ dạng mất mát buồn rầu của Lăng Kiều, “Cậu còn thích hắn sao, nhìn hắn xem, nhìn thế nào cũng không phải người đàn ông tốt, hắn đúng là người Phong gia, nhưng nhà cậu cũng không kém.”
Một gia đình như vậy, muốn cái gì mà không được, còn không phải chỉ là một tên đàn ông thôi sao?
Tiểu thịt tươi không tốt hơn sao, vừa đẹp lại nghe lời, nói chuyện còn dễ nghe, biết cách dỗ dành cho người ta vui.
Lăng Kiều lại chỉ luôn thích một người, thật là.
Lăng Kiều gượng cười nói: “Tớ chỉ lo hắn bị người ta lừa.”
Bạn bè nói: “Muốn lừa thì lừa đi, một khi bị thua thiệt sẽ nhìn rõ một người thôi.”
Phong Vân Đình cũng không phải kẻ ngốc.
Nhìn vẻ mặt lo lắng của Lăng Kiều, trong lòng bạn bè cảm thấy rất bất đắc dĩ, cậu lại thích hắn như vậy, như đang lo lắng cho con trai mình vậy.
Ra khỏi nhà hàng, Phong Vân Đình lập tức hất tay Khổng Chân ra, hơi cảnh cáo nói: “Khổng Chân, tôi nói cho cô biết, không cần dùng cách này để chúng ta ở bên nhau một lần nữa.”
Khổng Chân chỉ cười nói: “Tôi chỉ đang diễn trò cho Lăng Kiều xem mà thôi, anh yên tâm, tôi tự biết thân biết phận.”
Phong Vân Đình lạnh lùng nói: “Cô biết là tốt, cũng đừng có cái vọng tưởng gì, tôi sẽ không ở bên cô.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Người tôi thích là Lăng Kiều.”
Khổng Chân gật đầu, “Tôi biết rồi, chỉ là, cảm tình nhiều năm của chúng ta…..”
“Tôi và cô thì có cái tình cảm gì, giữa chúng ta từ trước đến nay chỉ là giao dịch.” Phong Vân Đình lập tức nói, bởi vì kịch liệt phản bác, mặt hắn đỏ bừng vì tức giận.
Vẻ mặt Khổng Chân buồn bã, nhưng vẫn gật đầu nói: “Tôi biết rồi, Phong Vân Đình, chúc anh hạnh phúc.”
Nhìn thấy Khổng Chân như vậy, ngược lại Phong Vân Đình cảm thấy có chút vô thố, người phụ nữ này tốt xấu gì cũng đi theo hắn mấy năm.
Nhưng nghĩ đến Lăng Kiều, tâm cũng trở nên tàn nhẫn, “Cô biết vậy là tốt.”
Sau khi Khổng Chân lên xe, thân thể lập tức thả lỏng, trên mặt mang theo nụ cười mỉa mai, nghĩ tới tất cả biểu hiện của Phong Vân Đình, cô thực sự muốn cười thành tiếng.
Quá cao ngạo, quá ngây thơ rồi, làm sao Phong Vân Đình lại cảm thấy sau bao nhiêu chuyện xảy ra, cô sẽ không oán hận một câu, vẫn thật lòng yêu hắn.
Hắn là thứ gì, bao nilon sao, có thể cần thiết tới vậy sao?
Nam Chi ngồi bên cạnh Phong Vân Đình, nhìn khung cảnh đang dần lùi xa bên đường, sau đó quay đầu ra, nhìn sườn mặt trầm tư của Phong Vân Đình.
Nam Chi dịch người gần về phía hắn, hỏi: “Cha, cha không vui sao?”
Phong Vân Đình liếc nhìn con gái, “Không.”
Nam Chi ồ một tiếng, lấy một chai đồ uống từ tủ lạnh ô tô ra, nhờ Phong Vân Đình mở ra hộ cô, Phong Vân Đình cầm lấy đồ uống, cất lại vào tủ lạnh, “Trẻ con không thể uống.”
Nam Chi bĩu môi, vẻ mặt không vui, hắn không vui, đều không cho cô uống đồ uống, làm cô cũng không vui.
Về đến nhà, Nam Chi lập tức chạy vào phòng bếp cầm lấy một chai đồ uống, giống như một con chuột, dựa vào tường chạy về phòng của mình.
Phong Vân Đình nhìn thấy, cũng không nói gì, hắn ngồi trên sô pha, suy tư, cảm thấy chuyện diễn kịch với Khổng Chân không thể tiếp tục.
Chuyện này làm cho hắn có cảm giác như đang đùa với lửa.
Được rồi, kết thúc đi.
Nếu cho Khổng Chân hy vọng, sau này mọi chuyện sẽ càng rắc rối hơn.
Lúc này, ngoài biệt thự vang lên tiếng động cơ, rất nhanh, có một người đi đến, là Lăng Kiều.
Lăng Kiều lại tới nữa.
Trong lòng Phong Vân Đình vui mừng, quả thực gần đây hắn cảm thấy Lăng Kiều chú ý tới hắn nhiều hơn, sớm tối đều gửi tin nhắn chào hỏi.
Hơn nữa có chuyện gì thú vị, Lăng Kiều cũng sẽ chia sẻ với hắn, Phong Vân Đình cảm thấy rất vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro