Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Phật Hệ Cá Mặn...

Ngận Thị Kiểu Tình

2024-11-15 15:56:17

Edit: Kim

Triệu Dũng cười hắc hắc, “Đúng vậy, bây giờ mày biết cũng vô dụng, mày chạy không thoát đâu.”

Nam Chi muốn tìm một chỗ ngồi xuống, nhưng chỗ nào cũng bẩn thỉu, cô từ bỏ, đút tay vào trong túi, nghi hoặc hỏi: “Tại sao chú lại tìm tôi, chú là bọn buôn người sao?”

Triệu Dũng: “Tao cũng không phải kẻ buôn người, tao phải dạy cho mẹ mày một bài học.”

Nam Chi càng thêm nghi hoặc, “Chú quen mẹ tôi sao, chú là bạn của mẹ sao, mẹ tôi đã làm chuyện gì có lỗi với chú sao?”

Nam Chi liên thanh hỏi ba câu, chọc giận Triệu Dũng, khuôn mặt hắn càng thêm dữ tợn, tinh thần nhìn có chút không được bình thường, “Tao thích mẹ mày như vậy, phim mẹ mày đóng, tao xem không sót một bộ, đồ mẹ mày làm đại diện, tao đều mua.”

“Cô ta thì sao, cô ta lại đê tiện như vậy, bị bao nuôi còn sinh con, tiện, quá tiện.”

Trong lòng Triệu Dũng tràn đầy tức giận vì bị lừa dối, như thể vợ hắn đã lừa dối hắn.

Nam Chi rất nghi hoặc, chú có thể không xem phim mẹ đóng, không mua đồ mẹ làm đại diện nha?

Mẹ cũng không biết chú là ai nha?

Đại khái là Nam Chi quá mờ mịt, khiến Triệu Dũng cảm thấy bị xúc phạm, “Tao vì cô ta làm nhiều chuyện như vậy, cô ta vậy mà lại là con ả khốn nạn như vậy.”

“Không biết liêm sỉ, lợi dụng đàn ông, đối phó người vô tội.”

Nam Chi lập tức hỏi: “Người vô tội cái gì, người vô tội là ai nha?”

Triệu Dũng ha hả cười lạnh, “Tất nhiên là Lăng Kiều, Lăng Kiều là người tốt như vậy, lại bị cô ta nhằm vào khắp nơi.”

Trong lòng Nam Chi chỉ có một câu, bớt lo chuyện của người khác đi.

Những việc này, có liên quan gì tới chú?

Nam Chi hỏi: “Chú à, bây giờ chú không thích mẹ, thích dì Lăng Kiều sao?”

“Mẹ của mày đê tiện như vậy, sao tao có thể thích được, mấy năm nay, tao lại đi thích môt con dĩ.”

Giọng điệu của hắn ta tràn đầy chán ghét Khổng Chân, cảm giác này rất mãnh liệt.

Nam Chi cảm thấy mũi mình có chút đau đớn, mùi hôi thối trong phòng ngày càng nồng đậm, “Vậy chú tìm tôi làm gì?”

“Bởi vì có mày, mẹ mày mới có thể bám vào kim chủ, còn có thể bắt nạt người khác.” Triệu Dũng oán hận nói.

Nam Chi không hiểu tại sao hắn lại tức giận như vậy, giống như mẹ đã lừa dối hắn.

Hệ thống lời ít mà ý nhiều: “Hắn hận kim chủ không phải là hắn, bất lực, chỉ có thể hận Khổng Chân.”

Hận người giàu không phải là chính mình.

Thâm cừu đại hận, hận Khổng Chân không giữ mình trong sạch, hận Khổng Chân là người phụ nữ bị người ta bao nuôi, tự nhận vì Khổng Chân mà trả giá rất nhiều, Khổng Chân lại phản bội hắn.

Nam Chi vò đầu, “Không hiểu lắm.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhìn đứa trẻ ngây thơ, Triệu Dũng đè nén cảm giác buồn bực trong lòng xuống, “Tao sẽ nhốt mày mấy ngày, để Khổng Chân chịu sự trừng phạt.”

Đã không có đứa trẻ, Khổng Chân còn có thể hoạt động trong giới giải trí sao, người đàn ông kim chủ cũng sẽ không để ý tới Khổng Chân.

Nhìn thấy Khổng Chân rơi vào địa ngục, đánh vỡ bộ dạng cao cao tại thượng, trong lòng Triệu Dũng tràn ngập niềm vui.

Lại cảm thấy mình thay Lăng Kiều báo thù, vì Lăng Kiều mà làm rất nhiều việc.

Nam Chi:……

Cứu mạng, ta không muốn ở trong căn phòng thúi hoắc này.

Nam Chi lập tức nói: “Chú ơi, chú có thể thả tôi ra không, tôi bảo cha tôi cho chú tiền được không?”

“Ai cần đồng tiền dơ bẩn của mày.” Cảm xúc của Triệu Dũng vô cùng kích động, hoàn toàn bị chọc giận, ngũ quan bành trướng, sắc mặt đỏ bừng, giống như một cái đầu trâu, giống như sắp xông lên tấn công người, Nam Chi lùi về phía sau hai bước, mím môi không nói nữa.

Người này nhìn không được bình thường.

Nam Chi bị Triệu Dũng kéo vào một căn phòng nhỏ, ánh mắt hắn dừng lại ở cổ tay Nam Chi một chút, nhìn thấy đồng hồ thông minh, lập tức tháo xuống.

Hắn vừa tháo vừa nói: “Đừng tưởng tao không biết, đồng hồ thông minh có thể gọi điện thoại.”

Triệu Dũng cầm đồng hồ thông minh đi, sau đó đóng sầm cửa lại.

Nam Chi đứng ở trong phòng, trong phòng có một chiếc giường, chiếc chăn nhìn qua không được sạch sẽ cho lắm.

Đặc biệt là vỏ gối, đen đen vàng vàng, có một loại cảm giác dầu mỡ.

Khiến người nhìn vào cũng cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.

Trong lòng Nam Chi hỏi hệ thống: “Ca ca, tên đàn ông này là làm sao vậy?”

Hệ thống suy nghĩ một lúc, chỉ có thể mơ hồ nói: “Hắn tiêu hao một ít tiền và tinh lực, lại muốn có được rất nhiều rất nhiều.”

Có mấy tên đàn ông, tiêu tiền mua cho người phụ nữ một ly trà sữa, liền muốn kéo người ta lên giường.

Nam Chi lại hỏi: “Vậy bây giờ hắn là đang trả giá vì dì Lăng Kiều sao?”

Hệ thống: “Đại khái là muốn làm anh hùng đi.”

Trên mạng có rất nhiều người căm ghét Khổng Chân, nếu lúc này có người làm cái gì, sẽ được trầm trồ khen ngợi.

Nam Chi đứng đến mức chân đau nhức, bụng đói cồn cào, cánh cửa ‘cùm cụp’ mở ra, là Triệu Dũng đi vào, cầm một cái bánh mì ném cho Nam Chi.

Nam Chi nhìn bánh mì hỏi: “Chú ơi, cái này quá hạn rồi?”

Đồ đã quá hạn không thể ăn, ăn vào sẽ tiêu chảy.

Ánh mắt Triệu Dũng nhìn Nam Chi như đang nhìn nghiệt chủng, là nghiệt chủng do vợ hắn sinh ra sau lưng hắn, “Thích ăn thì ăn, mày cho rằng mày là thiên kim đại tiểu thư sao, mày chỉ là một đứa con hoang, lại nghĩ mình ghê gớm.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nam Chi bĩu môi, “Chú, có thể cho tôi một chai nước được không, tôi nghẹn.”

Triệu Dũng đi ra phòng bếp lấy một gáo nước máy, gáo múc nước dính đầy dầu mỡ, Nam Chi có chút không hạ miệng xuống được.

Khổ quá, muốn về nhà.

Nam Chi nhỏ giọng khóc chít chít hỏi Triệu Dũng: “Sao chú lại làm như vậy tới tôi!”

Triệu Dũng nhìn thấy đứa trẻ khóc, trong lòng khoái chí, “Muốn trách thì trách mày có một người mẹ không biết xấu hổ.”

Nam Chi:…

Mẹ tôi cũng không quen biết chú.

Nam Chi thút thít, “Nhưng mà mẹ tôi không làm chuyện gì có lỗi với chú.”

“Nhưng cô ta có lỗi với Lăng Kiều.” Triệu Dũng bây giờ đối với Khổng Chân chính là thoát fan còn quay lại dẫm, so với anti fans còn đáng sợ hơn.

Nam Chi càng thêm nghi hoặc, “Liên quan gì đến dì Lăng Kiều?”

Triệu Dũng tự mình cảm động: “Tao đang giúp Lăng Kiều, không để cô ấy bị bắt nạt.”

Nam Chi:……

Ta phục rồi!

Nam Chi dùng một loại ánh mắt kỳ dị nhìn Triệu Dũng.

Ta nhìn không hiểu, nhưng bị sốc rồi.

Chú đang làm cái gì nha?

Nam Chi nói: “Dì Lăng Kiều bảo chú làm như vậy sao?”

Triệu Dũng lập tức nói: “Mày thì biết cái gì, tao làm vì Lăng Kiều, là tao cam tâm tình nguyện.”

Không cần Lăng Kiều nói, hắn có thể làm vì Lăng Kiều.

Nam Chi ngửi bánh mì, ngửi thấy mùi ẩm mốc, có lẽ là hỏng rồi, Nam Chi không dám ăn.

Nam Chi bắt đầu khóc hu hu, âm thanh rất nhỏ, giống như không dám lớn tiếng, “Chú, chú thả tôi ra đi, tôi rất sợ.”

Triệu Dũng bị tiếng khóc làm cho mất kiên nhẫn, đe dọa nói: “Mày còn khóc tao sẽ đánh chết mày.”

“Cách……” Nam Chi nấc một cái, không dám khóc, nhưng vẫn nấc không ngừng được.

Triệu Dũng đóng cửa, khóa lại, chạy lên mạng nói một cách hùng hồn: “Ả tiện nhân Khổng Chân sẽ bị trừng phạt, nhận báo ứng.”

Lời thề son sắc của hắn lập tức khơi dậy sự tò mò của cư dân mạng, vội vàng hỏi: “Có phải anh bạn biết được tin tức nội bộ gì không, cầu chia sẻ, Khổng Chân sẽ có cái kết cục gì.”

Triệu Dũng lập tức gõ chữ nói: “Khổng Chân là dựa vào đứa trẻ kia, bây giờ đứa trẻ……”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Số ký tự: 0