Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Phật Hệ Cá Mặn...
Ngận Thị Kiểu Tình
2024-11-15 15:56:17
Edit: Kim
Tới làm gì?
Đương nhiên là đến thăm người bệnh!
Khổng Chân có chút u oán mất mát nói: “Tuy rằng bây giờ anh rất chán ghét tôi, nhưng trong lòng tôi vẫn xem anh là bạn, anh bị thương, đương nhiên tôi phải tới thăm anh.”
Nam Chi đứng ở mép giường hỏi: “Cha, cha còn đau không?”
Phong Vân Đình nhìn đứa trẻ môi hồng răng trắng, tinh thần cực tốt, hoàn toàn không vì tai nạn xe cộ mà trở nên uể oải không phấn chấn.
Trước đó không lâu đứa nhỏ này vừa bị người ta bắt lại, bây giờ xảy ra tai nạn xe cộ, vẫn hoạt bát như cũ, thật đúng là khiến người ta cảm thán cô cứng cỏi, dễ quên.
Phong Vân Đình trả lời: “Không sao.”
Đối mặt với đứa trẻ, Phong Vân Đình hoàn toàn không che dấu thái độ chán ghét của mình đối với Khổng Chân, muốn bọn họ rời khỏi đây.
Trong lòng Khổng Chân thầm mắng, vẫn mở miệng nói: “Tôi lo lắng cho anh và Lăng gia, tôi đã biết được chuyện của các người trên mạng, các người…..”
Phong Vân Đình cắt ngang lời Khổng Chân, “Liên quan gì tới cô, người bệnh cô cũng đã thăm rồi, nhanh cút đi.”
Giữa hắn và Lăng Kiều đều ăn ý không nhấc tới những việc đó, hắn liếc nhìn Lăng Kiều, quả nhiên nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của Lăng Kiều.
Càng thêm cảm thấy Khổng Chân tới đây không có ý tốt.
Khổng Chân có chút ngạc nhiên, sau đó liên tục nói: “Tôi không nói nữa, tôi biết rồi, tôi sẽ không nói.”
Nam Chi nói với Phong Vân Đình: “Cha, con không có tiền tiêu, cha có thể đưa tiền cấp dưỡng cho con không?”
Hệ thống ca ca nói, cho tiền cấp dưỡng rồi, sẽ không còn mấy quan hệ.
Nhanh đưa tiền cấp dưỡng cho tôi đi.
Nghe thấy đứa trẻ lại đòi tiền, Phong Vân Đình không khỏi nhìn về phía Khổng Chân, cảm thấy chính Khổng Chân sai khiến đứa trẻ đòi tiền.
Phong Vân Đình chỉ cây dâu mắng cây hòe nói: “Trong lòng mày chỉ biết có tiền, người làm cha là tao còn đang nằm trên giường bệnh, mày đã tới đòi tiền.”
Nam Chi suy nghĩ một chút, “Đúng là không phù hợp, vậy chờ tới khi cha xuất viện, con lại đòi tiền cha.”
Lại chờ thêm mấy ngày nữa đi.
Phong Vân Đình:……
Đúng là con gái ngoan, thật là chu đáo.
Phong Vân Đình nhìn về phía Khổng Chân, chế giễu nói: “Cô đúng là đã nuôi được một cô con gái ngoan.”
Nam Chi cho rằng hắn đang khen ngợi mình, có chút ngượng ngùng, nhưng lại đúng tình hợp lý nói: “Cảm ơn cha, con đúng là con gái ngoan.”
Mọi người đều nói như vậy, ông thật sự có mắt nhìn, rất tốt.
Vẻ mặt Khổng Chân bình tĩnh như thường, cũng không tức giận, thậm chí còn mỉm cười với Lăng Kiều.
Lăng Kiều nhìn thấy nụ cười chế nhạo, vui sướng khi người gặp họa của Khổng Chân, cô cảm thấy mặt mày Khổng Chân lộ ra vẻ đắc ý.
Bây giờ Khổng Chân đã trở nên thông minh, kỹ nữ trà xanh lại còn thêm hắc liên hoa, quả thực là khủng bố.
Dù sao thì Lăng Kiều cũng không thể nổi giận được, cô vẫn phải giữ phong độ trước mặt Phong Vân Đình.
Khổng Chân đưa đứa trẻ đi rồi, tới cửa phòng bệnh, cô quay đầu lại nhếch khóe miệng mỉm cười, nhìn thấy bọn họ khó chịu, có hiềm khích, cô cảm thấy rất vui vẻ.
Hy vọng quan hệ giữa hai nhà có thể tệ hơn một chút, đánh lâu một chút.
Bây giờ trên mạng đã không còn tin tức tiêu cực về cô, tất cả đều là bọn họ.
Bị người ta treo trên mạng cảm giác thế nào, không khác gì không mặc quần áo bị treo trên đèn đường, bị người bên dưới chỉ chỉ trỏ trỏ, đối với tinh thần là sự tàn phá tuyệt đối.
Khổng Chân rất muốn biết, bọn họ có thể ở bên nhau bao lâu, yêu nhiều như vậy, tới khi đối đầu về mặt lợi ích, Lăng Kiều nhìn thấy Lăng gia đã không còn, sẽ cảm thấy thế nào?
Phong Vân Đình bị tổn thất, hắn lại có thể đối xử tốt với Lăng Kiều đến khi nào?
Cô, chính là vết xe đổ sống sờ sờ.
Phong Vân Đình và Lăng Kiều có thể trở thành anh em tốt, là bởi vì có cô làm bia đỡ đạn, cho hai người vui vẻ mà ngắm bắn.
Nhưng bây giờ, các người muốn bắn tên vào nhau, cảm giác kia sẽ không dễ chịu.
Tưởng tượng như vậy, Khổng Chân lại muốn tới miếu bái lạy Bồ Tát, cảm ơn Bồ Tát, cảm ơn dũng sĩ kia, cảm ơn, cảm ơn!
Khổng Chân cũng biết trong chuyện này có chỗ quỷ dị, dựa trên sự hiểu biết của cô về Phong Vân Đình, chừng nào hắn còn chưa có được Lăng Kiều, sẽ không trực tiếp trở mặt với Lăng gia.
Thậm chí còn cảm thấy bản thân mình thâm tình, sẽ mang lại một ít lợi ích, hợp tác tới cho Lăng gia.
Bây giờ đã ầm ĩ thành như vậy, hoàn toàn chính là Lăng gia đã giẫm phải bẫy bảy tấc, cho dù là các fans của Lăng Kiều, trong lòng cũng sẽ nói thầm đi, nhưng xuất phát từ lòng tin thần tượng, tin lời Lăng Kiều nói, tin tưởng sản phẩm của Lăng gia không có vấn đề.
Nhưng trong lòng có một cái gai.
Hơn nữa Lăng Kiều còn đứng ra đảm bảo cho sản phẩm nhà mình, Lăng gia hoàn toàn cưng chiều tiểu công chúa nhà mình, để cô đứng lên phát ngôn.
Tất cả mọi người đều cảm thấy không có gì là lạ, người ta là thịt nằm yên trong nồi, hơn nữa, các fans vô cùng yêu thích Lăng Kiều được cưng chiều.
Cuộc sống Phật hệ cá mặn của Lăng Kiều được người ta hoan nghênh, không phải tính cách Phật hệ làm người ta thích cô, mà là cô có tất cả, có người yêu thương cô, bản thân không cần làm gì, lại có được tất cả.
Không làm mà hưởng là thói hư tật xấu của tất cả mọi người, trả giá thấp nhất lại có được lợi ích tối đa, sẽ khiến con người ta trở nên lười biếng.
Có người có mục tiêu cao cả, lại cũng có người chỉ muốn sống một cách thoải mái.
Nam Chi nói với Khổng Chân: “Mẹ, mẹ trở về đi, con muốn đi theo cha.”
Khổng Chân cười tủm tỉm, dịu dàng nói: “Cha con vẫn còn nằm viện đấy, không có thời gian chăm sóc con đâu.”
Nam Chi lập tức vỗ vỗ bộ ngực nói: “Con có thể chăm sóc cha, con muốn chăm sóc cha.”
Chăm sóc cho tới khi xuất viện, là có thể lấy tiền cấp dưỡng.
Đòi tiền khó quá, Nam Chi thở dài!
Khổng Chân nhìn vẻ mặt chân thành của đứa trẻ, không đành lòng nói với cô, cha cô bị cô chăm sóc, có thể còn phải nằm viện thêm mấy ngày.
Cha cô bây giờ rất tức giận nha, nhìn ai cũng thấy không vừa mắt, bao gồm Lăng Kiều, bây giờ có thể chịu đựng, là bởi vì thích, chờ đến khi không còn thích nữa, nhìn sắc mặt Phong Vân Đình xem.
Tốc độ trở mặt còn nhanh hơn lật sách.
Khổng Chân càng sợ đứa trẻ bị tổn thương, dịu dàng nói với đứa trẻ: “Nhan Nhan nghe lời, trở về cùng mẹ, chúng ta trở về ăn ngon uống tốt.” Trở về phải chúc mừng một chút.
Khổng Chân bây giờ đang có tâm trạng xuống bếp nấu một bữa thịnh soạn.
Vui, thật sự quá vui.
Cô chính là độc ác như vậy, nhìn thấy người khác gặp nạn chịu khổ, trong lòng cảm thấy rất vui vẻ.
Nam Chi lắc đầu, “Mẹ, con muốn ở lại chăm sóc cha, con muốn lấy tiền cấp dưỡng.”
Khổng Chân:……
Được rồi, đứa trẻ rất để ý tới vấn đề tiền bạc.
Khổng Chân đưa đứa trẻ quay lại phòng bệnh, mỉm cười nói với Phong Vân Đình: “Con bé muốn chăm sóc anh.”
Phong Vân Đình nghẹn họng nhìn trân trối, “Cô điên rồi, hay đầu óc bị quỷ ăn mất, để đứa trẻ chăm sóc tôi?”
Đứa trẻ còn nhỏ như vậy, còn cần người để mắt tới, cần người chăm sóc, hắn nằm viện, còn phải chăm sóc đứa trẻ, Phong Vân Đình cảm thấy Khổng Chân muốn hắn chết.
Ách……
Khổng Chân cũng không nói nên lời.
Nam Chi lại kiên định nói: “Cha, con có thể chăm sóc cha.” Sau đó liền ăn vạ ở phòng bệnh không chịu đi.
Khổng Chân thấy vậy, ngượng ngùng mà cười, sau đó đi rồi, cô lấy di động ra, nhìn địa chỉ của đứa trẻ, có cái định vị này, lúc nào Khổng Chân cũng có thể biết được vị trí của đứa trẻ.
Cô cũng không to gan đến mức thật sự ném đứa trẻ cho Phong Vân Đình.
Hơn nữa, cô cũng muốn biết đã xảy ra chuyện gì, có đứa trẻ bên cạnh, nói không chừng có thể nghe được chút chuyện bên trong.
Sắc mặt Phong Vân Đình rất khó coi, đối diện với Nam Chi.
Tới làm gì?
Đương nhiên là đến thăm người bệnh!
Khổng Chân có chút u oán mất mát nói: “Tuy rằng bây giờ anh rất chán ghét tôi, nhưng trong lòng tôi vẫn xem anh là bạn, anh bị thương, đương nhiên tôi phải tới thăm anh.”
Nam Chi đứng ở mép giường hỏi: “Cha, cha còn đau không?”
Phong Vân Đình nhìn đứa trẻ môi hồng răng trắng, tinh thần cực tốt, hoàn toàn không vì tai nạn xe cộ mà trở nên uể oải không phấn chấn.
Trước đó không lâu đứa nhỏ này vừa bị người ta bắt lại, bây giờ xảy ra tai nạn xe cộ, vẫn hoạt bát như cũ, thật đúng là khiến người ta cảm thán cô cứng cỏi, dễ quên.
Phong Vân Đình trả lời: “Không sao.”
Đối mặt với đứa trẻ, Phong Vân Đình hoàn toàn không che dấu thái độ chán ghét của mình đối với Khổng Chân, muốn bọn họ rời khỏi đây.
Trong lòng Khổng Chân thầm mắng, vẫn mở miệng nói: “Tôi lo lắng cho anh và Lăng gia, tôi đã biết được chuyện của các người trên mạng, các người…..”
Phong Vân Đình cắt ngang lời Khổng Chân, “Liên quan gì tới cô, người bệnh cô cũng đã thăm rồi, nhanh cút đi.”
Giữa hắn và Lăng Kiều đều ăn ý không nhấc tới những việc đó, hắn liếc nhìn Lăng Kiều, quả nhiên nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của Lăng Kiều.
Càng thêm cảm thấy Khổng Chân tới đây không có ý tốt.
Khổng Chân có chút ngạc nhiên, sau đó liên tục nói: “Tôi không nói nữa, tôi biết rồi, tôi sẽ không nói.”
Nam Chi nói với Phong Vân Đình: “Cha, con không có tiền tiêu, cha có thể đưa tiền cấp dưỡng cho con không?”
Hệ thống ca ca nói, cho tiền cấp dưỡng rồi, sẽ không còn mấy quan hệ.
Nhanh đưa tiền cấp dưỡng cho tôi đi.
Nghe thấy đứa trẻ lại đòi tiền, Phong Vân Đình không khỏi nhìn về phía Khổng Chân, cảm thấy chính Khổng Chân sai khiến đứa trẻ đòi tiền.
Phong Vân Đình chỉ cây dâu mắng cây hòe nói: “Trong lòng mày chỉ biết có tiền, người làm cha là tao còn đang nằm trên giường bệnh, mày đã tới đòi tiền.”
Nam Chi suy nghĩ một chút, “Đúng là không phù hợp, vậy chờ tới khi cha xuất viện, con lại đòi tiền cha.”
Lại chờ thêm mấy ngày nữa đi.
Phong Vân Đình:……
Đúng là con gái ngoan, thật là chu đáo.
Phong Vân Đình nhìn về phía Khổng Chân, chế giễu nói: “Cô đúng là đã nuôi được một cô con gái ngoan.”
Nam Chi cho rằng hắn đang khen ngợi mình, có chút ngượng ngùng, nhưng lại đúng tình hợp lý nói: “Cảm ơn cha, con đúng là con gái ngoan.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mọi người đều nói như vậy, ông thật sự có mắt nhìn, rất tốt.
Vẻ mặt Khổng Chân bình tĩnh như thường, cũng không tức giận, thậm chí còn mỉm cười với Lăng Kiều.
Lăng Kiều nhìn thấy nụ cười chế nhạo, vui sướng khi người gặp họa của Khổng Chân, cô cảm thấy mặt mày Khổng Chân lộ ra vẻ đắc ý.
Bây giờ Khổng Chân đã trở nên thông minh, kỹ nữ trà xanh lại còn thêm hắc liên hoa, quả thực là khủng bố.
Dù sao thì Lăng Kiều cũng không thể nổi giận được, cô vẫn phải giữ phong độ trước mặt Phong Vân Đình.
Khổng Chân đưa đứa trẻ đi rồi, tới cửa phòng bệnh, cô quay đầu lại nhếch khóe miệng mỉm cười, nhìn thấy bọn họ khó chịu, có hiềm khích, cô cảm thấy rất vui vẻ.
Hy vọng quan hệ giữa hai nhà có thể tệ hơn một chút, đánh lâu một chút.
Bây giờ trên mạng đã không còn tin tức tiêu cực về cô, tất cả đều là bọn họ.
Bị người ta treo trên mạng cảm giác thế nào, không khác gì không mặc quần áo bị treo trên đèn đường, bị người bên dưới chỉ chỉ trỏ trỏ, đối với tinh thần là sự tàn phá tuyệt đối.
Khổng Chân rất muốn biết, bọn họ có thể ở bên nhau bao lâu, yêu nhiều như vậy, tới khi đối đầu về mặt lợi ích, Lăng Kiều nhìn thấy Lăng gia đã không còn, sẽ cảm thấy thế nào?
Phong Vân Đình bị tổn thất, hắn lại có thể đối xử tốt với Lăng Kiều đến khi nào?
Cô, chính là vết xe đổ sống sờ sờ.
Phong Vân Đình và Lăng Kiều có thể trở thành anh em tốt, là bởi vì có cô làm bia đỡ đạn, cho hai người vui vẻ mà ngắm bắn.
Nhưng bây giờ, các người muốn bắn tên vào nhau, cảm giác kia sẽ không dễ chịu.
Tưởng tượng như vậy, Khổng Chân lại muốn tới miếu bái lạy Bồ Tát, cảm ơn Bồ Tát, cảm ơn dũng sĩ kia, cảm ơn, cảm ơn!
Khổng Chân cũng biết trong chuyện này có chỗ quỷ dị, dựa trên sự hiểu biết của cô về Phong Vân Đình, chừng nào hắn còn chưa có được Lăng Kiều, sẽ không trực tiếp trở mặt với Lăng gia.
Thậm chí còn cảm thấy bản thân mình thâm tình, sẽ mang lại một ít lợi ích, hợp tác tới cho Lăng gia.
Bây giờ đã ầm ĩ thành như vậy, hoàn toàn chính là Lăng gia đã giẫm phải bẫy bảy tấc, cho dù là các fans của Lăng Kiều, trong lòng cũng sẽ nói thầm đi, nhưng xuất phát từ lòng tin thần tượng, tin lời Lăng Kiều nói, tin tưởng sản phẩm của Lăng gia không có vấn đề.
Nhưng trong lòng có một cái gai.
Hơn nữa Lăng Kiều còn đứng ra đảm bảo cho sản phẩm nhà mình, Lăng gia hoàn toàn cưng chiều tiểu công chúa nhà mình, để cô đứng lên phát ngôn.
Tất cả mọi người đều cảm thấy không có gì là lạ, người ta là thịt nằm yên trong nồi, hơn nữa, các fans vô cùng yêu thích Lăng Kiều được cưng chiều.
Cuộc sống Phật hệ cá mặn của Lăng Kiều được người ta hoan nghênh, không phải tính cách Phật hệ làm người ta thích cô, mà là cô có tất cả, có người yêu thương cô, bản thân không cần làm gì, lại có được tất cả.
Không làm mà hưởng là thói hư tật xấu của tất cả mọi người, trả giá thấp nhất lại có được lợi ích tối đa, sẽ khiến con người ta trở nên lười biếng.
Có người có mục tiêu cao cả, lại cũng có người chỉ muốn sống một cách thoải mái.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nam Chi nói với Khổng Chân: “Mẹ, mẹ trở về đi, con muốn đi theo cha.”
Khổng Chân cười tủm tỉm, dịu dàng nói: “Cha con vẫn còn nằm viện đấy, không có thời gian chăm sóc con đâu.”
Nam Chi lập tức vỗ vỗ bộ ngực nói: “Con có thể chăm sóc cha, con muốn chăm sóc cha.”
Chăm sóc cho tới khi xuất viện, là có thể lấy tiền cấp dưỡng.
Đòi tiền khó quá, Nam Chi thở dài!
Khổng Chân nhìn vẻ mặt chân thành của đứa trẻ, không đành lòng nói với cô, cha cô bị cô chăm sóc, có thể còn phải nằm viện thêm mấy ngày.
Cha cô bây giờ rất tức giận nha, nhìn ai cũng thấy không vừa mắt, bao gồm Lăng Kiều, bây giờ có thể chịu đựng, là bởi vì thích, chờ đến khi không còn thích nữa, nhìn sắc mặt Phong Vân Đình xem.
Tốc độ trở mặt còn nhanh hơn lật sách.
Khổng Chân càng sợ đứa trẻ bị tổn thương, dịu dàng nói với đứa trẻ: “Nhan Nhan nghe lời, trở về cùng mẹ, chúng ta trở về ăn ngon uống tốt.” Trở về phải chúc mừng một chút.
Khổng Chân bây giờ đang có tâm trạng xuống bếp nấu một bữa thịnh soạn.
Vui, thật sự quá vui.
Cô chính là độc ác như vậy, nhìn thấy người khác gặp nạn chịu khổ, trong lòng cảm thấy rất vui vẻ.
Nam Chi lắc đầu, “Mẹ, con muốn ở lại chăm sóc cha, con muốn lấy tiền cấp dưỡng.”
Khổng Chân:……
Được rồi, đứa trẻ rất để ý tới vấn đề tiền bạc.
Khổng Chân đưa đứa trẻ quay lại phòng bệnh, mỉm cười nói với Phong Vân Đình: “Con bé muốn chăm sóc anh.”
Phong Vân Đình nghẹn họng nhìn trân trối, “Cô điên rồi, hay đầu óc bị quỷ ăn mất, để đứa trẻ chăm sóc tôi?”
Đứa trẻ còn nhỏ như vậy, còn cần người để mắt tới, cần người chăm sóc, hắn nằm viện, còn phải chăm sóc đứa trẻ, Phong Vân Đình cảm thấy Khổng Chân muốn hắn chết.
Ách……
Khổng Chân cũng không nói nên lời.
Nam Chi lại kiên định nói: “Cha, con có thể chăm sóc cha.” Sau đó liền ăn vạ ở phòng bệnh không chịu đi.
Khổng Chân thấy vậy, ngượng ngùng mà cười, sau đó đi rồi, cô lấy di động ra, nhìn địa chỉ của đứa trẻ, có cái định vị này, lúc nào Khổng Chân cũng có thể biết được vị trí của đứa trẻ.
Cô cũng không to gan đến mức thật sự ném đứa trẻ cho Phong Vân Đình.
Hơn nữa, cô cũng muốn biết đã xảy ra chuyện gì, có đứa trẻ bên cạnh, nói không chừng có thể nghe được chút chuyện bên trong.
Sắc mặt Phong Vân Đình rất khó coi, đối diện với Nam Chi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro