Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Phật Hệ Cá Mặn...
Ngận Thị Kiểu Tình
2024-11-15 15:56:17
Edit: Kim
Tại sao?!
Phong Vân Đình cụp mắt nói: “Mày không biết tại sao à, muốn trách thì trách mày có người mẹ quá đáng ghét.”
Nam Chi có chút cạn lời, “Nhưng mà, cha hẳn là nên chu cấp cho con.”
Ông ghét mẹ thì có liên quan gì tới tiền cấp dưỡng đâu?
Nên đưa tiền nuôi con.
Ông chán ghét thì quan trọng lắm sao?
Phong Vân Đình: “Sẽ cho, nhưng không phải bây giờ.”
Nam Chi sâu kín nhìn cha, cô gọi điện thoại cho mẹ, bảo mẹ tới đón mình.
Thời điểm chờ đợi, Nam Chi còn khuyên nhủ: “Cha, cha hẳn là nên đưa tiền cấp dưỡng.”
Phong Vân Đình nhìn Nam Chi, “Mày đang dạy tao làm việc sao?”
Nam Chi buột miệng thốt ra: “Con đang dạy cha cách làm người.”
Sao ông có thể vô lại như vậy được?
Ông là một người tồi tệ.
Một người không giữ lời.
Phong Vân Đình:……
Đây là thứ trẻ con chó má gì?
Nhìn thấy bộ dạng nóng lòng đòi tiền của đứa trẻ, ngược lại Phong Vân Đình càng không muốn đưa tiền, số tiền không nhiều, nhưng chính là không muốn đưa, không muốn nhìn thấy Khổng Chân được như ý.
Khổng Chân là một người phụ nữ tham lam ham hư vinh, tràn ngập dã tâm, không có liêm sỉ.
Bây giờ đứa nhỏ này mở miệng ra cũng là tiền tiền, muốn tiền cấp dưỡng, vì một chút tiền, đúng là thiển cận.
Phong Vân Đình rất có thành kiến với Khổng Chân, cảm thấy là cô dạy đứa trẻ thành như vậy, tuổi còn nhỏ, đã tính kế, tham lam, ham hư vinh.
Nam Chi không nói chuyện với Phong Vân Đình nữa, lại bắt đầu mở túi, răng rắc ăn đồ ăn, không tim không phổi, Phong Vân Đình nghe thấy âm thanh này cảm thấy rất khó chịu.
“Câm miệng.” Phong Vân Đình quát to.
Nam Chi:……
Ông đúng là quá đáng nha, ông tức giận, lại trút lên một đứa trẻ.
Nam Chi im lặng đặt đồ vật xuống, nhìn Phong Vân Đình, Phong Vân Đình có chút không thể hiểu được.
“Ô, ┗|`O′|┛ ô ~~” Nam Chi đột nhiên bật khóc, âm thanh lớn đến mức làm Phong Vân Đình ngẩn cả người, bên tai tràn ngập tiếng khóc đau lòng của đứa trẻ.
Âm thanh cực kỳ có tính xuyên thấu, lối đi, phòng bệnh cách vách cũng đều có thể nghe thấy tiếng khóc thê lương của đứa trẻ.
Giống như đang muốn giết đứa trẻ vậy.
Y tá lập tức đi vào nói: “Xin hãy giữ trật tự.”
Nam Chi che mắt, lén nhìn vẻ mặt xấu hổ không nói nên lời của Phong Vân Đình, cô càng gào to hơn.
Mặt y tá tối sầm, nói với Phong Vân Đình: “Anh dỗ đứa trẻ một chút đi, đây là nơi công cộng, đừng làm ảnh hưởng.”
Có lẽ là nhận ra thái độ của mình có chút cứng nhắc, y tá dịu giọng, “Có cần tôi thông báo cho người nhà hay không?”
Phong Vân Đình gật đầu, nhờ người gọi Khổng Chân tới đón người, hắn nhìn Nam Chi gào, cũng không dỗ dành.
Nam Chi gào một lúc, nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Phong Vân Đình, cũng lười gào tiếp, cầm đồ ăn lên, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Khổng Chân đến nơi, nhìn thấy vẻ mặt đen như đít nồi của Phong Vân Đình, lại nhìn thấy đứa trẻ đang chơi một mình, trong lòng có chút khó hiểu.
Nhận được điện thoại của đứa trẻ, lại nhận được điện thoại của bệnh viện, còn tưởng rằng Phong Vân Đình hoặc đứa trẻ đã xảy ra chuyện gì.
“Mẹ.” Nam Chi nhìn thấy Khổng Chân, lập tức dang hai tay muốn ôm một cái, Khổng Chân bế đứa trẻ lên, nói với Phong Vân Đình một tiếng, chuẩn bị đưa đứa trẻ đi.
Đến cửa, Nam Chi nhìn Phong Vân Đình ngồi trên giường bệnh, thở dài bất đắc dĩ nói: “Cha, cha là cha con, hẳn là nên đưa tiền nuôi con.”
Phong Vân Đình quay đầu nhìn về phía này, mở miệng nói: “Cút!”
Nam Chi:……
Ông đúng là không biết lễ phép nha!
Nam Chỉ tựa trên vai mẹ, làm mặt quỷ với Phong Vân Đình.
Phong Vân Đình càng tức giận hơn.
Vẫn luôn không đòi được tiền cấp dưỡng, Nam Chi cảm thấy rất mất mát, ta chỉ muốn một chút tiền cấp dưỡng mà thôi.
Ta cũng chỉ muốn được ăn no!
Mẹ không có nhiều tiền như vậy!
Phong Vân Đình vì các khoản tiền lớn mà cạnh tranh, lại ghét bỏ người khác tham lam đòi tiền.
Nam Chi dựa đầu vào vai mẹ, nhìn cửa phòng bệnh của Phong Vân Đình càng lúc càng xa dần, tức giận nói với hệ thống: “Mau đăng video đi.”
Hừ, ╭(╯^╰)╮!
Trẻ con rất ghi thù!
Phong Vân Đình không muốn tiếp tục ngây người trong bệnh viện, nhanh chóng yêu cầu trợ lý làm thủ tục xuất viện, kết quả vừa ra khỏi bệnh viện, trên mạng đã bùng nổ.
Trên mạng xuất hiện một tin tức giận gân, công ty con kinh doanh địa ốc của tập đoàn Phong gia, xây dựng công trình bằng vật liệu không đạt chuẩn.
Không riêng gì không tuân thủ theo hợp đồng, mà còn bớt xén vật liệu, đáng lẽ phải được gia cố bằng xi măng cốt thép, nhưng bên trong hoặc là rỗng ruột, hoặc là nhét một số thứ không thể giải thích được vào bên trong.
Chất lượng ban đầu không được tốt cho lắm, còn bị cắt xén vật liệu, chất lượng công trình không cần nghĩ cũng biết.
Người vào đó ở nói không chừng một ngày nào đó sẽ sập xuống.
Quan trọng nhất là, công ty này còn đảm nhận một số công trình công cộng.
Có video, có ảnh chụp, có hợp đồng, có hóa đơn, cái gì cần có đều có, rõ ràng sáng tỏ, chứng cứ xác thực.
Mọi người nhìn thấy, đều không khỏi vỗ đùi, kêu lên một tiếng, mẹ kiếp?!
Cư dân mạng sớm phát hiện ra công ty này là công ty con trực thuộc tập đoàn Phong gia.
Trong khoảng thời gian này, các cư dân mạng ăn dưa của Phong Vân Đình và Lăng gia, ăn đến no căng.
Thân là CEO của tập đoàn, đích thân vạch trần vấn đề an toàn thực phẩm của Lăng gia, bây giờ, công ty của gia đình hắn cũng bị tuồn ra vấn đề.
Vào thời điểm nhạy cảm như vậy, đương nhiên tất cả mọi người đều cảm thấy là Lăng gia cố ý báo thù, anh phơi bày tôi ra ánh sáng, tôi cũng phơi bày anh ra ánh sáng.
Đây là thương chiến hào môn sao, kích thích, quá kích thích.
Chất lượng phòng ốc liên quan tới đời sống của người dân, ngay khi tin tức bị tuồn ra, văn phòng kinh doanh của công ty con lập tức bị những người mua nhà bao vây.
Thắt lưng buộc bụng mấy chục năm, sống tằn tiện, kết quả lại mua phải một món đồ bỏ đi, nỗi oán hận này ai hiểu thấu?
Ầm ĩ, có cần thiết phải ầm ĩ lên không?
Vấn đề an toàn thực phẩm quan trọng, nhưng vấn đề an toàn nhà ở cũng là vấn đề.
Tóm lại, hai nhà này đánh nhau, lộ ra rất nhiều vấn đề.
Phong Vân Đình mới ra viện, nhìn thấy thứ này, cảm giác như bị đánh vào đầu, đầu óc ong ong, cả người không khỏe.
Hắn nôn khan, cảm thấy cơn chấn động não của mình ngày càng trầm trọng hơn.
Cái quái gì đây?
Phong Vân Đình cảm thấy mấy thứ này tới là muốn đòi mạng hắn, vô cùng hung hãn.
Cũng giống suy nghĩ của các cư dân mạng, Phong Vân Đình nhìn thấy mấy thứ này, phản ứng đầu tiên là nghĩ do Lăng gia làm.
Lăng gia trả thù hắn.
Lăng gia không hề do dự, thậm chí còn không đánh tiếng với hắn đã trực tiếp đăng thông tin lên mạng, gây ra náo loạn.
Lăng gia thật sự muốn không chết không ngừng sao, nếu cầm nhược điểm tới áp chế hắn, Phong Vân Đình sẽ không còn cách nào mà thỏa hiệp.
Nhưng trực tiếp đăng lên mạng như vậy, liền không còn đường xoay xở, đây là muốn khai chiến triệt để sao?
Lăng gia, Lăng gia……
Lúc này, Lăng Kiều đã bị Phong Vân Đình vứt ra sau đầu, trong lòng chỉ còn phẫn nộ cùng oán hận.
Bây giờ, Lăng gia đã vượt qua Khổng Chân, trở thành người Phong Vân Đình ghét nhất.
Muốn đấu thì đấu đi.
Nhưng bây giờ chuyện quan trọng nhất là giải quyết sự việc, ổn định lòng người.
Làm sai sẽ phải chịu phạt, nhưng chuyện của công ty con, Phong Vân Đình quả thực không biết quá nhiều.
Lại là một người nào đó của Phong gia đã làm việc này để kiếm tiền riêng.
Nhưng bây giờ, toàn bộ đều đổ lên đầu hắn.
Tại sao?!
Phong Vân Đình cụp mắt nói: “Mày không biết tại sao à, muốn trách thì trách mày có người mẹ quá đáng ghét.”
Nam Chi có chút cạn lời, “Nhưng mà, cha hẳn là nên chu cấp cho con.”
Ông ghét mẹ thì có liên quan gì tới tiền cấp dưỡng đâu?
Nên đưa tiền nuôi con.
Ông chán ghét thì quan trọng lắm sao?
Phong Vân Đình: “Sẽ cho, nhưng không phải bây giờ.”
Nam Chi sâu kín nhìn cha, cô gọi điện thoại cho mẹ, bảo mẹ tới đón mình.
Thời điểm chờ đợi, Nam Chi còn khuyên nhủ: “Cha, cha hẳn là nên đưa tiền cấp dưỡng.”
Phong Vân Đình nhìn Nam Chi, “Mày đang dạy tao làm việc sao?”
Nam Chi buột miệng thốt ra: “Con đang dạy cha cách làm người.”
Sao ông có thể vô lại như vậy được?
Ông là một người tồi tệ.
Một người không giữ lời.
Phong Vân Đình:……
Đây là thứ trẻ con chó má gì?
Nhìn thấy bộ dạng nóng lòng đòi tiền của đứa trẻ, ngược lại Phong Vân Đình càng không muốn đưa tiền, số tiền không nhiều, nhưng chính là không muốn đưa, không muốn nhìn thấy Khổng Chân được như ý.
Khổng Chân là một người phụ nữ tham lam ham hư vinh, tràn ngập dã tâm, không có liêm sỉ.
Bây giờ đứa nhỏ này mở miệng ra cũng là tiền tiền, muốn tiền cấp dưỡng, vì một chút tiền, đúng là thiển cận.
Phong Vân Đình rất có thành kiến với Khổng Chân, cảm thấy là cô dạy đứa trẻ thành như vậy, tuổi còn nhỏ, đã tính kế, tham lam, ham hư vinh.
Nam Chi không nói chuyện với Phong Vân Đình nữa, lại bắt đầu mở túi, răng rắc ăn đồ ăn, không tim không phổi, Phong Vân Đình nghe thấy âm thanh này cảm thấy rất khó chịu.
“Câm miệng.” Phong Vân Đình quát to.
Nam Chi:……
Ông đúng là quá đáng nha, ông tức giận, lại trút lên một đứa trẻ.
Nam Chi im lặng đặt đồ vật xuống, nhìn Phong Vân Đình, Phong Vân Đình có chút không thể hiểu được.
“Ô, ┗|`O′|┛ ô ~~” Nam Chi đột nhiên bật khóc, âm thanh lớn đến mức làm Phong Vân Đình ngẩn cả người, bên tai tràn ngập tiếng khóc đau lòng của đứa trẻ.
Âm thanh cực kỳ có tính xuyên thấu, lối đi, phòng bệnh cách vách cũng đều có thể nghe thấy tiếng khóc thê lương của đứa trẻ.
Giống như đang muốn giết đứa trẻ vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Y tá lập tức đi vào nói: “Xin hãy giữ trật tự.”
Nam Chi che mắt, lén nhìn vẻ mặt xấu hổ không nói nên lời của Phong Vân Đình, cô càng gào to hơn.
Mặt y tá tối sầm, nói với Phong Vân Đình: “Anh dỗ đứa trẻ một chút đi, đây là nơi công cộng, đừng làm ảnh hưởng.”
Có lẽ là nhận ra thái độ của mình có chút cứng nhắc, y tá dịu giọng, “Có cần tôi thông báo cho người nhà hay không?”
Phong Vân Đình gật đầu, nhờ người gọi Khổng Chân tới đón người, hắn nhìn Nam Chi gào, cũng không dỗ dành.
Nam Chi gào một lúc, nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Phong Vân Đình, cũng lười gào tiếp, cầm đồ ăn lên, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Khổng Chân đến nơi, nhìn thấy vẻ mặt đen như đít nồi của Phong Vân Đình, lại nhìn thấy đứa trẻ đang chơi một mình, trong lòng có chút khó hiểu.
Nhận được điện thoại của đứa trẻ, lại nhận được điện thoại của bệnh viện, còn tưởng rằng Phong Vân Đình hoặc đứa trẻ đã xảy ra chuyện gì.
“Mẹ.” Nam Chi nhìn thấy Khổng Chân, lập tức dang hai tay muốn ôm một cái, Khổng Chân bế đứa trẻ lên, nói với Phong Vân Đình một tiếng, chuẩn bị đưa đứa trẻ đi.
Đến cửa, Nam Chi nhìn Phong Vân Đình ngồi trên giường bệnh, thở dài bất đắc dĩ nói: “Cha, cha là cha con, hẳn là nên đưa tiền nuôi con.”
Phong Vân Đình quay đầu nhìn về phía này, mở miệng nói: “Cút!”
Nam Chi:……
Ông đúng là không biết lễ phép nha!
Nam Chỉ tựa trên vai mẹ, làm mặt quỷ với Phong Vân Đình.
Phong Vân Đình càng tức giận hơn.
Vẫn luôn không đòi được tiền cấp dưỡng, Nam Chi cảm thấy rất mất mát, ta chỉ muốn một chút tiền cấp dưỡng mà thôi.
Ta cũng chỉ muốn được ăn no!
Mẹ không có nhiều tiền như vậy!
Phong Vân Đình vì các khoản tiền lớn mà cạnh tranh, lại ghét bỏ người khác tham lam đòi tiền.
Nam Chi dựa đầu vào vai mẹ, nhìn cửa phòng bệnh của Phong Vân Đình càng lúc càng xa dần, tức giận nói với hệ thống: “Mau đăng video đi.”
Hừ, ╭(╯^╰)╮!
Trẻ con rất ghi thù!
Phong Vân Đình không muốn tiếp tục ngây người trong bệnh viện, nhanh chóng yêu cầu trợ lý làm thủ tục xuất viện, kết quả vừa ra khỏi bệnh viện, trên mạng đã bùng nổ.
Trên mạng xuất hiện một tin tức giận gân, công ty con kinh doanh địa ốc của tập đoàn Phong gia, xây dựng công trình bằng vật liệu không đạt chuẩn.
Không riêng gì không tuân thủ theo hợp đồng, mà còn bớt xén vật liệu, đáng lẽ phải được gia cố bằng xi măng cốt thép, nhưng bên trong hoặc là rỗng ruột, hoặc là nhét một số thứ không thể giải thích được vào bên trong.
Chất lượng ban đầu không được tốt cho lắm, còn bị cắt xén vật liệu, chất lượng công trình không cần nghĩ cũng biết.
Người vào đó ở nói không chừng một ngày nào đó sẽ sập xuống.
Quan trọng nhất là, công ty này còn đảm nhận một số công trình công cộng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có video, có ảnh chụp, có hợp đồng, có hóa đơn, cái gì cần có đều có, rõ ràng sáng tỏ, chứng cứ xác thực.
Mọi người nhìn thấy, đều không khỏi vỗ đùi, kêu lên một tiếng, mẹ kiếp?!
Cư dân mạng sớm phát hiện ra công ty này là công ty con trực thuộc tập đoàn Phong gia.
Trong khoảng thời gian này, các cư dân mạng ăn dưa của Phong Vân Đình và Lăng gia, ăn đến no căng.
Thân là CEO của tập đoàn, đích thân vạch trần vấn đề an toàn thực phẩm của Lăng gia, bây giờ, công ty của gia đình hắn cũng bị tuồn ra vấn đề.
Vào thời điểm nhạy cảm như vậy, đương nhiên tất cả mọi người đều cảm thấy là Lăng gia cố ý báo thù, anh phơi bày tôi ra ánh sáng, tôi cũng phơi bày anh ra ánh sáng.
Đây là thương chiến hào môn sao, kích thích, quá kích thích.
Chất lượng phòng ốc liên quan tới đời sống của người dân, ngay khi tin tức bị tuồn ra, văn phòng kinh doanh của công ty con lập tức bị những người mua nhà bao vây.
Thắt lưng buộc bụng mấy chục năm, sống tằn tiện, kết quả lại mua phải một món đồ bỏ đi, nỗi oán hận này ai hiểu thấu?
Ầm ĩ, có cần thiết phải ầm ĩ lên không?
Vấn đề an toàn thực phẩm quan trọng, nhưng vấn đề an toàn nhà ở cũng là vấn đề.
Tóm lại, hai nhà này đánh nhau, lộ ra rất nhiều vấn đề.
Phong Vân Đình mới ra viện, nhìn thấy thứ này, cảm giác như bị đánh vào đầu, đầu óc ong ong, cả người không khỏe.
Hắn nôn khan, cảm thấy cơn chấn động não của mình ngày càng trầm trọng hơn.
Cái quái gì đây?
Phong Vân Đình cảm thấy mấy thứ này tới là muốn đòi mạng hắn, vô cùng hung hãn.
Cũng giống suy nghĩ của các cư dân mạng, Phong Vân Đình nhìn thấy mấy thứ này, phản ứng đầu tiên là nghĩ do Lăng gia làm.
Lăng gia trả thù hắn.
Lăng gia không hề do dự, thậm chí còn không đánh tiếng với hắn đã trực tiếp đăng thông tin lên mạng, gây ra náo loạn.
Lăng gia thật sự muốn không chết không ngừng sao, nếu cầm nhược điểm tới áp chế hắn, Phong Vân Đình sẽ không còn cách nào mà thỏa hiệp.
Nhưng trực tiếp đăng lên mạng như vậy, liền không còn đường xoay xở, đây là muốn khai chiến triệt để sao?
Lăng gia, Lăng gia……
Lúc này, Lăng Kiều đã bị Phong Vân Đình vứt ra sau đầu, trong lòng chỉ còn phẫn nộ cùng oán hận.
Bây giờ, Lăng gia đã vượt qua Khổng Chân, trở thành người Phong Vân Đình ghét nhất.
Muốn đấu thì đấu đi.
Nhưng bây giờ chuyện quan trọng nhất là giải quyết sự việc, ổn định lòng người.
Làm sai sẽ phải chịu phạt, nhưng chuyện của công ty con, Phong Vân Đình quả thực không biết quá nhiều.
Lại là một người nào đó của Phong gia đã làm việc này để kiếm tiền riêng.
Nhưng bây giờ, toàn bộ đều đổ lên đầu hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro