Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Phật Hệ Cá Mặn...
Ngận Thị Kiểu Tình
2024-11-15 15:56:17
Edit: Kim
Lăng Kiều nhìn thì độc lập tự chủ, nhưng có một điều không thể xóa bỏ, đó là lời nói và việc làm của cô không nhất quán.
Trước kia nói như vậy là vì muốn đả kích Khổng Chân, bây giờ lời nói này lại trở thành boomerang đánh ngược lại cô.
Đây là điều mà Lăng Kiều bị chỉ trích.
Tất nhiên một người phụ nữ có thể sinh con nếu cô ấy muốn, có năng lực nuôi con mà không cần đàn ông, không muốn tạo thành gia đình với đàn ông, có thể, đều có thể.
Có thể tự lựa chọn cuộc sống cho riêng mình.
Nhưng cô lại khinh thường chỉ trích người khác, bản thân mình lại cũng làm như vậy.
Chính là nói quá hùng hồn.
Cô làm ra chuyện như vậy là sống cho bản thân mình, Khổng Chân lại chính là không biết xấu hổ, không biết đạo đức lễ nghi.
Cha của đứa trẻ không quan trọng sao, sao có thể không quan trọng, Lăng Kiều làm như vậy là tránh nặng tìm nhẹ, chứng minh cha của đứa trẻ là Phong Vân Đình.
Phong Vân Đình còn chưa kết hôn, đã có hai đứa con riêng.
Còn đều là nữ minh tinh sinh con cho hắn.
Đây mới chỉ là chuyện bị bại lộ ra bên ngoài, không biết chưa bại lộ còn bao nhiêu đâu.
Người đàn ông này thật đáng hận, đều là đàn ông, hắn dựa vào cái gì mà có thể có được nhiều mỹ nữ như vậy………
Có tiền đúng là tốt!
Trong lúc nhất thời, hết đợt tấn công Phong Vân Đình này tới tấn công khác nổ ra, chiếc mũ đại tra nam liền được chụp xuống đầu Phong Vân Đình.
Săn diễm cuồng ma, nữ minh tinh đều bị hắn chọn tới chọn lui.
Nhưng Phong Vân Đình vừa có tư bản vừa có tướng mạo, tuổi trẻ soái khí, có thể đi cùng người đàn ông như vậy một đoạn, cũng có người cảm thấy là Khổng Chân và Lăng Kiều chiếm hời.
Nếu Phong Vân Đình không tốt, làm sao Khổng Chân và Lăng Kiều đều muốn sinh con để trói buộc hắn đâu.
Tam quan đi theo ngũ quan cũng thật bình thường, hơn nữa còn là một kẻ có tiền, một tư bản như hắn có tư cách phong lưu.
“Haiz, cô ta vẫn quyết định sinh con.” Khổng Chân lắc đầu, trên mặt cũng không hề có cảm giác sung sướng khi người khác gặp họa.
Càng nhiều hơn là cảm giác bất đắc dĩ, Nam Chi ở bên cạnh chơi thú bông, nghe thấy lời mẹ nói, đi đến nhìn vào điện thoại di động của Khổng Chân, nhận ra một số chữ.
Cô bối rối hỏi: “Cha cũng chưa kết hôn đã có con, cũng làm ra chuyện giống mẹ và dì Lăng Kiều, tại sao chỉ có mẹ và dì Lăng Kiều bị mắng?”
Đều là chưa kết hôn đã có con, tại sao chỉ mắng người sinh con, không phải cha cũng chưa kết hôn đã có con sao?
Hơn nữa phụ nữ sinh con rất đau, đau như vậy, còn vẫn mắng người phụ nữ?
Khổng Chân nhìn con gái, “Bảo bối của mẹ biết chữ sao?’
Nam Chi: “Có thể nhận ra mấy chữ đơn giản.”
Đứa trẻ Nam Chi hỏi: “Tại sao lại mắng mẹ và dì Lăng Kiều?”
Khổng Chân xoa đầu con gái nói: “Tiêu chuẩn đánh giá phụ nữ và đàn ông trên thế gian này là không giống nhau, phụ nữ làm ra chuyện như vậy là không biết tự yêu bản thân, còn đàn ông, nếu là người đàn ông bình thường, sẽ là không có trách nhiệm.”
“Nhưng nếu có địa vị như cha con, lại mỉa mai người phụ nữ, chính là người phụ nữ dã tâm bừng bừng, mới khiến tư bản như cha con làm như vậy, rốt cuộc làm gì có ai nghĩ rằng cha con không nuôi nổi con.”
Đương nhiên, mẹ của con đúng là dã tâm bừng bừng, muốn cuộc sống của bản thân và con gái tốt hơn.
Nhưng Phong Vân Đình lại trở nên tàn nhẫn, thật sự rất tàn nhẫn.
Nói tới chuyện nuôi con, Nam Chi lại không vui, cô lập tức nói: “Bây giờ cha còn không đưa tiền cấp dưỡng cho con, ông ta không nuôi con, không có trách nhiệm.”
Khổng Chân đột nhiên nghĩ tới một chuyện, cô nói với Nam Chi: “Mẹ đi gọi điện thoại.”
Nam Chi: “Dạ.”
Khổng Chân gọi cho Lăng Kiều, nói đến cũng thật kỳ lạ, trước kia bọn họ hầu như không qua lại với nhau, càng không gọi điện thoại thường xuyên như vậy.
Điện thoại được kết nối, Khổng Chân lập tức ấn nút ghi âm, rốt cuộc thì quan hệ giữa hai cô cũng rất vi diệu.
Giọng nói của Lăng Kiều trong trẻo, nghe có vẻ tinh thần đang rất tốt, Khổng Chân cũng không hàn huyên mấy câu vô nghĩa với cô, nói thẳng: “Lăng Kiều, cô đừng trông mong vào việc lợi dụng đứa trẻ làm Phong Vân Đình thỏa hiệp.”
“Cho đến bây giờ, Phong Vân Đình còn chưa đưa tiền cấp dưỡng cho Nhan Nhan, tuy rằng con của tôi không bằng con của cô, nhưng cô nghĩ con cô có thể tốt hơn bao nhiêu?”
“Ngay tới cả tiền cấp dưỡng ở mức tối thiểu mà hắn còn không đưa, nhìn qua ý đồ của Lăng gia các người cũng không nhỏ, xác suất không lấy được rất cao.”
Lại là tới khuyên cô đừng sinh đứa nhỏ này ra, Lăng Kiều chỉ nói: “Cảm ơn đã quan tâm.” Liên quan gì tới cô.
Lăng Kiều suy nghĩ một chút, còn nói thêm: “Cô nói Phong Vân Đình không nuôi con, nhưng Phong Vân Đình chuyển tiền cho cô.”
Khổng Chân nói thẳng: “Số tiền kia là do tôi tự kiếm được, là tôi bỏ sức mới có, không liên quan tới Phong Vân Đình.”
Đứa nhỏ này, Phong Vân Đình thật sự trả giá rất ít, hiếm khi mua thứ gì cho đứa trẻ, quần áo giày dép đều chưa từng mua qua, đại khái là vì Phong Vân Đình cảm thấy mình đã cho cô nhiều tài nguyên như vậy rồi.
Lăng Kiều chỉ cười ha hả một tiếng, Khổng Chân tự kiếm như thế nào, từ lúc vừa tiến vào cái giới giải trí này, đã ở bên Phong Vân Đình, Phong Vân Đình cho một ít tài nguyên.
Sao có thể nói là tự mình kiếm được.
Khổng Chân: Mẹ nó (nhẹ giọng)!
Khổng Chân không nhịn được nói: “Lăng Kiều, rốt cuộc là tại sao cô lại xem thường tôi, tôi và Phong Vân Đình có một đoạn tình cảm, thời gian tôi ở bên Phong Vân Đình, tôi cũng không có quan hệ gì với người đàn ông khác, trong đoạn tình cảm này, tôi tự nhận thấy tôi đã làm hết những gì nên làm rồi.”
“Cô nói tôi là vua biển cả, ái muội với người đàn ông khác, cũng không thành vấn đề, cô nói tôi có, tôi nói tôi không có, thảo luận không có kết quả.”
“Tôi làm tình nhân để đổi lấy một số thứ, cô sạch sẽ, tư bản của cô là do người nhà cho, cô có thể sạch sẽ, người nhà của tôi không thể cho tôi những thứ này, tôi lấy bản thân ra đổi, tôi dơ bẩn.”
“Nhưng chuyện cô làm bây giờ, cũng có khác gì tôi đâu, lợi dụng một đứa trẻ để phục hưng Lăng gia, cùng với việc tôi dùng đứa trẻ để trói buộc Phong Vân Đình thì có gì khác?”
“Tôi nói với cô không nên sinh đứa nhỏ này ra, cô cảm thấy là tôi muốn tranh giành với cô, có cái gì đáng tranh, một người cha ngay cả tiền cấp dưỡng của con cũng không đưa, cô cảm thấy hắn sẽ vì một đứa trẻ mà quan tâm đến toàn bộ Lăng gia các người sao, cô đang mơ mộng hão huyền cái gì vậy.”
“Lăng Kiều, tôi thật sự rất ghét cô, nhưng tôi cũng rất thông cảm với đứa trẻ trong bụng cô.”
“Sự ra đời của nó đã được chú định là một cái bi kịch, các người đem hy vọng đặt lên người đứa trẻ, lợi dụng đứa trẻ, nếu đứa trẻ không thể làm được, không có tác dụng, các người sẽ oán trách đứa trẻ.”
Đứa trẻ cũng không làm gì sai.
Nhìn Khổng Nhan không tim không phổi, nhưng khẳng định là đã trải qua nhiều tổn thương, đây là do trước kia cô đánh cược, dùng đứa trẻ để đánh cược, kết quả thì sao!
Lăng Kiều cũng đang đánh cược.
Hơn nữa ván cược này còn lớn hơn, điên hơn cô.
Khổng Chân chỉ nghĩ một chút đã cảm thấy không thể thở nổi.
Lần này khuyên, cũng sẽ không có lần sau, Khổng Chân cũng không định tiếp tục khuyên nữa, nếu khuyên nhiều, ngược lại Lăng Kiều sẽ cảm thấy cô đang muốn đối nghịch với cô ta, một hai phải sinh đứa trẻ ra, cuối cùng vẫn là lỗi của cô.
Tất cả những việc tốt đã làm trước đây đều không còn nữa.
Lăng Kiều đột nhiên nói: “Khổng Chân, cô đúng là một người tàn nhẫn, một người quá ích kỷ, một sinh mệnh, cô nói từ bỏ liền từ bỏ, không sinh ra là không sinh ra.”
Khổng Chân: Cô là nhất, cô là người tốt nhất!
Cô có chút cạn lời nói: “Lúc cô muốn sinh nó ra, không hỏi ý kiến nó, lúc cô không muốn sinh nó ra, lại muốn hỏi ý kiến nó.”
Lăng Kiều nhìn thì độc lập tự chủ, nhưng có một điều không thể xóa bỏ, đó là lời nói và việc làm của cô không nhất quán.
Trước kia nói như vậy là vì muốn đả kích Khổng Chân, bây giờ lời nói này lại trở thành boomerang đánh ngược lại cô.
Đây là điều mà Lăng Kiều bị chỉ trích.
Tất nhiên một người phụ nữ có thể sinh con nếu cô ấy muốn, có năng lực nuôi con mà không cần đàn ông, không muốn tạo thành gia đình với đàn ông, có thể, đều có thể.
Có thể tự lựa chọn cuộc sống cho riêng mình.
Nhưng cô lại khinh thường chỉ trích người khác, bản thân mình lại cũng làm như vậy.
Chính là nói quá hùng hồn.
Cô làm ra chuyện như vậy là sống cho bản thân mình, Khổng Chân lại chính là không biết xấu hổ, không biết đạo đức lễ nghi.
Cha của đứa trẻ không quan trọng sao, sao có thể không quan trọng, Lăng Kiều làm như vậy là tránh nặng tìm nhẹ, chứng minh cha của đứa trẻ là Phong Vân Đình.
Phong Vân Đình còn chưa kết hôn, đã có hai đứa con riêng.
Còn đều là nữ minh tinh sinh con cho hắn.
Đây mới chỉ là chuyện bị bại lộ ra bên ngoài, không biết chưa bại lộ còn bao nhiêu đâu.
Người đàn ông này thật đáng hận, đều là đàn ông, hắn dựa vào cái gì mà có thể có được nhiều mỹ nữ như vậy………
Có tiền đúng là tốt!
Trong lúc nhất thời, hết đợt tấn công Phong Vân Đình này tới tấn công khác nổ ra, chiếc mũ đại tra nam liền được chụp xuống đầu Phong Vân Đình.
Săn diễm cuồng ma, nữ minh tinh đều bị hắn chọn tới chọn lui.
Nhưng Phong Vân Đình vừa có tư bản vừa có tướng mạo, tuổi trẻ soái khí, có thể đi cùng người đàn ông như vậy một đoạn, cũng có người cảm thấy là Khổng Chân và Lăng Kiều chiếm hời.
Nếu Phong Vân Đình không tốt, làm sao Khổng Chân và Lăng Kiều đều muốn sinh con để trói buộc hắn đâu.
Tam quan đi theo ngũ quan cũng thật bình thường, hơn nữa còn là một kẻ có tiền, một tư bản như hắn có tư cách phong lưu.
“Haiz, cô ta vẫn quyết định sinh con.” Khổng Chân lắc đầu, trên mặt cũng không hề có cảm giác sung sướng khi người khác gặp họa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Càng nhiều hơn là cảm giác bất đắc dĩ, Nam Chi ở bên cạnh chơi thú bông, nghe thấy lời mẹ nói, đi đến nhìn vào điện thoại di động của Khổng Chân, nhận ra một số chữ.
Cô bối rối hỏi: “Cha cũng chưa kết hôn đã có con, cũng làm ra chuyện giống mẹ và dì Lăng Kiều, tại sao chỉ có mẹ và dì Lăng Kiều bị mắng?”
Đều là chưa kết hôn đã có con, tại sao chỉ mắng người sinh con, không phải cha cũng chưa kết hôn đã có con sao?
Hơn nữa phụ nữ sinh con rất đau, đau như vậy, còn vẫn mắng người phụ nữ?
Khổng Chân nhìn con gái, “Bảo bối của mẹ biết chữ sao?’
Nam Chi: “Có thể nhận ra mấy chữ đơn giản.”
Đứa trẻ Nam Chi hỏi: “Tại sao lại mắng mẹ và dì Lăng Kiều?”
Khổng Chân xoa đầu con gái nói: “Tiêu chuẩn đánh giá phụ nữ và đàn ông trên thế gian này là không giống nhau, phụ nữ làm ra chuyện như vậy là không biết tự yêu bản thân, còn đàn ông, nếu là người đàn ông bình thường, sẽ là không có trách nhiệm.”
“Nhưng nếu có địa vị như cha con, lại mỉa mai người phụ nữ, chính là người phụ nữ dã tâm bừng bừng, mới khiến tư bản như cha con làm như vậy, rốt cuộc làm gì có ai nghĩ rằng cha con không nuôi nổi con.”
Đương nhiên, mẹ của con đúng là dã tâm bừng bừng, muốn cuộc sống của bản thân và con gái tốt hơn.
Nhưng Phong Vân Đình lại trở nên tàn nhẫn, thật sự rất tàn nhẫn.
Nói tới chuyện nuôi con, Nam Chi lại không vui, cô lập tức nói: “Bây giờ cha còn không đưa tiền cấp dưỡng cho con, ông ta không nuôi con, không có trách nhiệm.”
Khổng Chân đột nhiên nghĩ tới một chuyện, cô nói với Nam Chi: “Mẹ đi gọi điện thoại.”
Nam Chi: “Dạ.”
Khổng Chân gọi cho Lăng Kiều, nói đến cũng thật kỳ lạ, trước kia bọn họ hầu như không qua lại với nhau, càng không gọi điện thoại thường xuyên như vậy.
Điện thoại được kết nối, Khổng Chân lập tức ấn nút ghi âm, rốt cuộc thì quan hệ giữa hai cô cũng rất vi diệu.
Giọng nói của Lăng Kiều trong trẻo, nghe có vẻ tinh thần đang rất tốt, Khổng Chân cũng không hàn huyên mấy câu vô nghĩa với cô, nói thẳng: “Lăng Kiều, cô đừng trông mong vào việc lợi dụng đứa trẻ làm Phong Vân Đình thỏa hiệp.”
“Cho đến bây giờ, Phong Vân Đình còn chưa đưa tiền cấp dưỡng cho Nhan Nhan, tuy rằng con của tôi không bằng con của cô, nhưng cô nghĩ con cô có thể tốt hơn bao nhiêu?”
“Ngay tới cả tiền cấp dưỡng ở mức tối thiểu mà hắn còn không đưa, nhìn qua ý đồ của Lăng gia các người cũng không nhỏ, xác suất không lấy được rất cao.”
Lại là tới khuyên cô đừng sinh đứa nhỏ này ra, Lăng Kiều chỉ nói: “Cảm ơn đã quan tâm.” Liên quan gì tới cô.
Lăng Kiều suy nghĩ một chút, còn nói thêm: “Cô nói Phong Vân Đình không nuôi con, nhưng Phong Vân Đình chuyển tiền cho cô.”
Khổng Chân nói thẳng: “Số tiền kia là do tôi tự kiếm được, là tôi bỏ sức mới có, không liên quan tới Phong Vân Đình.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đứa nhỏ này, Phong Vân Đình thật sự trả giá rất ít, hiếm khi mua thứ gì cho đứa trẻ, quần áo giày dép đều chưa từng mua qua, đại khái là vì Phong Vân Đình cảm thấy mình đã cho cô nhiều tài nguyên như vậy rồi.
Lăng Kiều chỉ cười ha hả một tiếng, Khổng Chân tự kiếm như thế nào, từ lúc vừa tiến vào cái giới giải trí này, đã ở bên Phong Vân Đình, Phong Vân Đình cho một ít tài nguyên.
Sao có thể nói là tự mình kiếm được.
Khổng Chân: Mẹ nó (nhẹ giọng)!
Khổng Chân không nhịn được nói: “Lăng Kiều, rốt cuộc là tại sao cô lại xem thường tôi, tôi và Phong Vân Đình có một đoạn tình cảm, thời gian tôi ở bên Phong Vân Đình, tôi cũng không có quan hệ gì với người đàn ông khác, trong đoạn tình cảm này, tôi tự nhận thấy tôi đã làm hết những gì nên làm rồi.”
“Cô nói tôi là vua biển cả, ái muội với người đàn ông khác, cũng không thành vấn đề, cô nói tôi có, tôi nói tôi không có, thảo luận không có kết quả.”
“Tôi làm tình nhân để đổi lấy một số thứ, cô sạch sẽ, tư bản của cô là do người nhà cho, cô có thể sạch sẽ, người nhà của tôi không thể cho tôi những thứ này, tôi lấy bản thân ra đổi, tôi dơ bẩn.”
“Nhưng chuyện cô làm bây giờ, cũng có khác gì tôi đâu, lợi dụng một đứa trẻ để phục hưng Lăng gia, cùng với việc tôi dùng đứa trẻ để trói buộc Phong Vân Đình thì có gì khác?”
“Tôi nói với cô không nên sinh đứa nhỏ này ra, cô cảm thấy là tôi muốn tranh giành với cô, có cái gì đáng tranh, một người cha ngay cả tiền cấp dưỡng của con cũng không đưa, cô cảm thấy hắn sẽ vì một đứa trẻ mà quan tâm đến toàn bộ Lăng gia các người sao, cô đang mơ mộng hão huyền cái gì vậy.”
“Lăng Kiều, tôi thật sự rất ghét cô, nhưng tôi cũng rất thông cảm với đứa trẻ trong bụng cô.”
“Sự ra đời của nó đã được chú định là một cái bi kịch, các người đem hy vọng đặt lên người đứa trẻ, lợi dụng đứa trẻ, nếu đứa trẻ không thể làm được, không có tác dụng, các người sẽ oán trách đứa trẻ.”
Đứa trẻ cũng không làm gì sai.
Nhìn Khổng Nhan không tim không phổi, nhưng khẳng định là đã trải qua nhiều tổn thương, đây là do trước kia cô đánh cược, dùng đứa trẻ để đánh cược, kết quả thì sao!
Lăng Kiều cũng đang đánh cược.
Hơn nữa ván cược này còn lớn hơn, điên hơn cô.
Khổng Chân chỉ nghĩ một chút đã cảm thấy không thể thở nổi.
Lần này khuyên, cũng sẽ không có lần sau, Khổng Chân cũng không định tiếp tục khuyên nữa, nếu khuyên nhiều, ngược lại Lăng Kiều sẽ cảm thấy cô đang muốn đối nghịch với cô ta, một hai phải sinh đứa trẻ ra, cuối cùng vẫn là lỗi của cô.
Tất cả những việc tốt đã làm trước đây đều không còn nữa.
Lăng Kiều đột nhiên nói: “Khổng Chân, cô đúng là một người tàn nhẫn, một người quá ích kỷ, một sinh mệnh, cô nói từ bỏ liền từ bỏ, không sinh ra là không sinh ra.”
Khổng Chân: Cô là nhất, cô là người tốt nhất!
Cô có chút cạn lời nói: “Lúc cô muốn sinh nó ra, không hỏi ý kiến nó, lúc cô không muốn sinh nó ra, lại muốn hỏi ý kiến nó.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro