Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Phúc Nữ Nhà Nôn...
Ngận Thị Kiểu Tình
2024-11-15 15:56:17
Edit: Kim
Sáng sớm ngày hôm sau, trên bàn cơm.
Nam Chi nhìn nội tổ mẫu đưa cho tiểu cô cô một quả trứng gà, cô nhìn về phía phụ thân: “Cha, con muốn ăn trứng gà.”
Mọi người:……
Tất cả mọi người đều theo bản năng mà nhìn về phía lão Tiền thị, quả nhiên, khuôn mặt lão Tiền thị liền trở nên khó coi, vô cùng dọa người, vừa khắc nghiệt vừa phẫn nộ.
Giang Lương Tài:……
Đứa nhỏ này sao lại không thể quên được chuyện trứng gà như vậy, không phải đều nói trẻ con mau quên sao.
Giang Lương Tài không mở miệng, trừng mắt nhìn nữ nhi, Nam Chi căn bản không sợ ánh mắt công kích của phụ thân, “Cha, con muốn ăn trứng gà.”
Giang Lương Tài: “Trứng gà phải để bán, để dành tiền cho tiểu thúc thúc đi thi.”
Nam Chi nghi hoặc nói: “Thiếu một quả trứng gà thì tiểu thúc thúc không thể đi thi sao?”
Giang Lương Tài:……
Ngươi vẫn là nên câm miệng đi.
Không phải chỉ là chuyện một quả trứng gà, mà một đứa muốn ăn, thì sẽ có hai đứa, ba đứa muốn ăn.
Nam Chi nhìn tiểu cô cô: “Tiểu cô cô cũng ăn trứng gà.”
Lão Tiền thị không nhịn được nữa, “Ngươi dựa vào cái gì mà có thể so được với tiểu cô cô, tiểu cô cô ngươi là người có thể tìm được nhân sâm, ngươi có thể sao, thân thể tiểu cô cô ngươi từ nhỏ đã không tốt, mới cần phải ăn trứng gà.”
Nam Chi nghi hoặc: “Mỗi ngày con đều cho gà ăn nha, con cũng còn là một đứa trẻ mà, con cũng muốn ăn trứng gà để lớn lên.”
Mọi người:……
Đứa trẻ này thật sự là cái gì cũng có thể nói, quan trọng nhất chính là, cô dường như không sợ trưởng bối, nói một câu đáp lại một câu.
Lão Tiền thị lại một lần nữa theo bản năng mà công kích, “Ngươi siêng ăn nhác làm, thủ đoạn gian dối, sau này sẽ không gả được ra ngoài, ai sẽ muốn một nữ nhân như ngươi.”
Nam Chi lại nghiêng đầu nói: “Ăn trứng gà sẽ không thể gả được, tiểu cô cô cũng ăn trứng gà, vậy tiểu cô cô cũng không thể gả được sao?”
“Nhị Nha, sao ngươi dám nguyền rủa tiểu cô cô ngươi.” Lão Tiền thị nổi trận lôi đình, bà đặt rất nhiều hy vọng vào tiểu nữ nhi, sao có thể chịu được một tiểu nha đầu nói những lời như thế.
“Tiểu cô cô ngươi không riêng gì có thể gả ra ngoài, mà còn có thể làm rạng danh gia tộc, giúp đỡ được mọi người trong gia tộc, ngươi có thể sao?”
Nam Chi chắp tay sau lưng, ngây thơ chất phác học theo bộ dáng của lão Tiền thị, còn có thể nhấn mạnh từng tiếng, nói: “Có mấy nữ nhân đã gả ra ngoài còn cứ nhắc nhà mẹ đẻ mãi, gả đi rồi còn như vậy sao, cút trở về nhà mẹ đẻ đi, cả ngày chỉ nghĩ đến việc trợ cấp cho nhà mẹ đẻ.”
Nói xong, Nam Chi còn nãi thanh nãi mà nói: “Tiểu cô cô trợ cấp nhà mẹ đẻ sẽ bị đuổi đi, nội tổ mẫu, người không thể làm thế được.”
Hệ thống:……
Nếu có một ngày đứa nhỏ này bị đánh chết, nó cũng sẽ không cảm thấy bất ngờ.
Lần đầu tiên gặp mặt, hệ thống đã cảm thấy đứa trẻ này còn nhỏ mà cái gì cũng có thể nói, mỗi đứa trẻ đều có một thế mạnh, đứa trẻ này chính là có thể nói.
Mọi người:……
Mới sáng sớm đã kích thích như vậy sao!
Mọi người đều nhìn Nam Chi chằm chằm, đứa nhỏ này, sao có thể thốt ra mấy lời như vậy.
Ngô thị gắt gao cắn chặt môi, nàng không thể cười, không thể cười thành tiếng, những lời này đều là những gì lão Tiền thị nói với nàng.
Ở trong cái nhà này, chỉ có một mình nàng là người ngoài, rốt cuộc lão Tiền thị cùng tiểu Tiền thị cũng có cùng nhà mẹ đẻ, không bị nói lấy đồ về trợ cấp cho nhà mẹ đẻ, muốn lấy cái gì cũng được.
Nhưng Ngô thị lại không được, những lần Ngô thị có việc phải về nhà mẹ đẻ, cũng không thể mang nhiều đồ về, lão Tiền thị thường xuyên nói những lời này, kết quả lại bị đứa trẻ học được.
Con dâu cùng nữ nhi chính là đối xử khác nhau, hy vọng nữ nhi có thể trợ cấp nhà mẹ đẻ, nhưng đối với con dâu, chính là sợ con dâu trợ cấp nhà mẹ đẻ.
Lão Tiền thị choáng váng, đầu óc ong ong, nhìn cái gì cũng thấy có màu đỏ như máu, túm lấy cái muỗng đập về phía Nam Chi.
Hệ thống: “Cúi đầu xuống.”
Nam Chi vội vàng khom lưng rụt cổ lại, cái muỗng đã xẹt qua đầu Nam Chi rồi, cô vẫn còn sợ hãi dùng hai tay ôm đầu.
Nội tổ mẫu thật là hung dữ!
“Nương, đừng tức giận, đây cũng chỉ là một đứa trẻ, cái gì cũng không hiểu…” Tiểu Tiền thị vội vàng khuyên nhủ.
“Nương, cũng không phải chuyện gì lớn, thân thể quan trọng hơn.” Giang Nhạc An dùng bàn tay trắng nõn non mịn vỗ ngực mẫu thân, giúp bà nhuận khí.
Lão Tiền thị nghiến răng nghiến lợi: “Tiểu súc sinh như ngươi về sau nhất định sẽ bị nhà chồng hưu, tiểu súc sinh như ngươi chính là muốn chọc ta tức chết, tức chết ta!”
Trong lòng Ngô thị trợn trắng mắt, đứa trẻ còn không phải là học từ người lớn sao, còn nói cái gì, bà tức giận như vậy làm gì?
Nữ nhi bà nuôi dưỡng chính là kiều nữ, còn nữ nhi của ta lại là tiểu súc sinh, đây không phải là con cháu Giang gia các người sao, cũng không phải là hài tử nàng trộm sinh bên ngoài.
Lão Tiền thị chẳng những không để ý đến, còn tự cảm thấy mình là một lão thái thái anh minh công bằng, nàng mới không phục!
Ngô thị nói: “Nương, đứa trẻ còn nhỏ, không phải là học từ trưởng bối trong nhà sao?” Không phải là học theo bà sao, còn tức giận cái gì.
“Cái gì mà học của trưởng bối, là học theo ta, ngươi lại dám giáo huấn ta, giáo huấn bà bà này.” Lão Tiền thị giận dữ hét lên với con dâu cả.
“Con không dám, không dám.” Ngô thị lập tức cúi thấp đầu xuống.
Không phải là không muốn, mà là không dám!
Lão Tiền thị còn muốn nói tiếp, lại thấy bộ dạng như rùa rụt đầu của con dâu, tức giận muốn ngã ngửa, sắc mặt càng thêm khó coi.
Những người khác thấy vậy, sợ lão Tiền thị tức giận quá mức mà ngã xuống, cũng vội vàng khuyên nhủ, Giang Bạch Minh nhìn về phía đại nhi tử. “Lão đại!”
“Cha!” Giang Lương Tài nhìn nữ nhi đang ôm đầu, lại nhìn thê tử đang cúi đầu không nói một lời, lại nhìn đến mẫu thân đang run rẩy vì tức giận, trong nhất thời liền cảm thấy mờ mịt.
Đã xảy ra chuyện gì vậy, hắn đang ở đâu, hắn nên làm thế nào?
“Ta không nhận nổi một tiếng cha của ngươi, các ngươi khiến nương ngươi tức giận thành như vậy, lúc trước nói thì rõ hay, nào là cùng nhau nuôi dưỡng Ngọc Trạch, thay đổi địa vị, bây giờ lại để đứa trẻ nháo thành như thế này?” Giang Bạch Minh cũng không thèm liếc mắt nhìn Nam Chi lấy một cái.
“Nếu bây giờ ngươi không vừa lòng, ta có thể để ngươi tách ra, ngươi khỏi phải cảm thấy bản thân chịu khổ, chịu thiệt thòi.”
Ở trong mắt hắn, chất nữ này chính là một kẻ chuyên gây rối, tuổi còn nhỏ đã ham ăn biếng làm, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm vào thứ tốt, ngay cả một quả trứng gà của tiểu nữ nhi cũng dám trông mong.
Đã không có bản lĩnh, còn muốn thứ này muốn thứ kia, cũng không nhìn xem mình có xứng hay không.
Giang Lương Tài cực kỳ hoảng sợ, đây là muốn tách hắn ra sao, hắn là trưởng tử, sao có thể ra ngoài được, hắn gian nan nói: “Cha, thực xin lỗi.”
Bảo Giang Lương Tài dọn ra ngoài, chính là không thể, hắn đã nuôi dưỡng tiểu đệ đọc sách mười mấy năm nay, lại không có nhi tử, hắn còn phải dựa vào phụ mẫu cùng huynh đệ.
Nam Chi ủy khuất nói: “Con cho gà ăn, cha nương con cũng làm việc, tại sao con lại không xứng ăn trứng gà?”
“Tranh luận, tranh luận, còn muốn tranh luận.” Giang Bạch Minh cũng sắp bị chất nữ này làm cho tức chết.
Nam Chi cũng không để ý đến nội tổ phụ cùng nội tổ mẫu, cô nhìn phụ thân mình: “Cha, con muốn ăn trứng gà.”
Dù sao cô cũng chỉ xin phụ thân cô thôi, còn phụ thân cô làm sao có được, cô cũng không quan tâm nha!
Còn muốn ăn trứng gà?!
Giang Lương Tài không biết đến từ hố cha, nhưng giờ phút này, hắn chính là bị nữ nhi hố đến thê thảm.
Tất cả mọi người đều đang nhìn, nhìn lão Tiền thị, nhìn trưởng tử Giang Lương Tài, lão Tiền thị cũng đang nhìn chằm chằm vào đại nhi tử, Giang Bạch Minh cũng nghiêm túc nhìn nhi tử, xem hắn có dám mở miệng đòi trứng gà không.
Giờ khắc này, Giang Lương Tài như bị đặt lên đống lửa.
Việc nhà là việc khó giải quyết nhất, chính là một vũng bùn, bất luận là ở bên trong lăn lộn thế nào, đi hướng nào, thì trên người cũng dính đầy bùn.
Xung quanh đều là bùn lầy.
Sáng sớm ngày hôm sau, trên bàn cơm.
Nam Chi nhìn nội tổ mẫu đưa cho tiểu cô cô một quả trứng gà, cô nhìn về phía phụ thân: “Cha, con muốn ăn trứng gà.”
Mọi người:……
Tất cả mọi người đều theo bản năng mà nhìn về phía lão Tiền thị, quả nhiên, khuôn mặt lão Tiền thị liền trở nên khó coi, vô cùng dọa người, vừa khắc nghiệt vừa phẫn nộ.
Giang Lương Tài:……
Đứa nhỏ này sao lại không thể quên được chuyện trứng gà như vậy, không phải đều nói trẻ con mau quên sao.
Giang Lương Tài không mở miệng, trừng mắt nhìn nữ nhi, Nam Chi căn bản không sợ ánh mắt công kích của phụ thân, “Cha, con muốn ăn trứng gà.”
Giang Lương Tài: “Trứng gà phải để bán, để dành tiền cho tiểu thúc thúc đi thi.”
Nam Chi nghi hoặc nói: “Thiếu một quả trứng gà thì tiểu thúc thúc không thể đi thi sao?”
Giang Lương Tài:……
Ngươi vẫn là nên câm miệng đi.
Không phải chỉ là chuyện một quả trứng gà, mà một đứa muốn ăn, thì sẽ có hai đứa, ba đứa muốn ăn.
Nam Chi nhìn tiểu cô cô: “Tiểu cô cô cũng ăn trứng gà.”
Lão Tiền thị không nhịn được nữa, “Ngươi dựa vào cái gì mà có thể so được với tiểu cô cô, tiểu cô cô ngươi là người có thể tìm được nhân sâm, ngươi có thể sao, thân thể tiểu cô cô ngươi từ nhỏ đã không tốt, mới cần phải ăn trứng gà.”
Nam Chi nghi hoặc: “Mỗi ngày con đều cho gà ăn nha, con cũng còn là một đứa trẻ mà, con cũng muốn ăn trứng gà để lớn lên.”
Mọi người:……
Đứa trẻ này thật sự là cái gì cũng có thể nói, quan trọng nhất chính là, cô dường như không sợ trưởng bối, nói một câu đáp lại một câu.
Lão Tiền thị lại một lần nữa theo bản năng mà công kích, “Ngươi siêng ăn nhác làm, thủ đoạn gian dối, sau này sẽ không gả được ra ngoài, ai sẽ muốn một nữ nhân như ngươi.”
Nam Chi lại nghiêng đầu nói: “Ăn trứng gà sẽ không thể gả được, tiểu cô cô cũng ăn trứng gà, vậy tiểu cô cô cũng không thể gả được sao?”
“Nhị Nha, sao ngươi dám nguyền rủa tiểu cô cô ngươi.” Lão Tiền thị nổi trận lôi đình, bà đặt rất nhiều hy vọng vào tiểu nữ nhi, sao có thể chịu được một tiểu nha đầu nói những lời như thế.
“Tiểu cô cô ngươi không riêng gì có thể gả ra ngoài, mà còn có thể làm rạng danh gia tộc, giúp đỡ được mọi người trong gia tộc, ngươi có thể sao?”
Nam Chi chắp tay sau lưng, ngây thơ chất phác học theo bộ dáng của lão Tiền thị, còn có thể nhấn mạnh từng tiếng, nói: “Có mấy nữ nhân đã gả ra ngoài còn cứ nhắc nhà mẹ đẻ mãi, gả đi rồi còn như vậy sao, cút trở về nhà mẹ đẻ đi, cả ngày chỉ nghĩ đến việc trợ cấp cho nhà mẹ đẻ.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói xong, Nam Chi còn nãi thanh nãi mà nói: “Tiểu cô cô trợ cấp nhà mẹ đẻ sẽ bị đuổi đi, nội tổ mẫu, người không thể làm thế được.”
Hệ thống:……
Nếu có một ngày đứa nhỏ này bị đánh chết, nó cũng sẽ không cảm thấy bất ngờ.
Lần đầu tiên gặp mặt, hệ thống đã cảm thấy đứa trẻ này còn nhỏ mà cái gì cũng có thể nói, mỗi đứa trẻ đều có một thế mạnh, đứa trẻ này chính là có thể nói.
Mọi người:……
Mới sáng sớm đã kích thích như vậy sao!
Mọi người đều nhìn Nam Chi chằm chằm, đứa nhỏ này, sao có thể thốt ra mấy lời như vậy.
Ngô thị gắt gao cắn chặt môi, nàng không thể cười, không thể cười thành tiếng, những lời này đều là những gì lão Tiền thị nói với nàng.
Ở trong cái nhà này, chỉ có một mình nàng là người ngoài, rốt cuộc lão Tiền thị cùng tiểu Tiền thị cũng có cùng nhà mẹ đẻ, không bị nói lấy đồ về trợ cấp cho nhà mẹ đẻ, muốn lấy cái gì cũng được.
Nhưng Ngô thị lại không được, những lần Ngô thị có việc phải về nhà mẹ đẻ, cũng không thể mang nhiều đồ về, lão Tiền thị thường xuyên nói những lời này, kết quả lại bị đứa trẻ học được.
Con dâu cùng nữ nhi chính là đối xử khác nhau, hy vọng nữ nhi có thể trợ cấp nhà mẹ đẻ, nhưng đối với con dâu, chính là sợ con dâu trợ cấp nhà mẹ đẻ.
Lão Tiền thị choáng váng, đầu óc ong ong, nhìn cái gì cũng thấy có màu đỏ như máu, túm lấy cái muỗng đập về phía Nam Chi.
Hệ thống: “Cúi đầu xuống.”
Nam Chi vội vàng khom lưng rụt cổ lại, cái muỗng đã xẹt qua đầu Nam Chi rồi, cô vẫn còn sợ hãi dùng hai tay ôm đầu.
Nội tổ mẫu thật là hung dữ!
“Nương, đừng tức giận, đây cũng chỉ là một đứa trẻ, cái gì cũng không hiểu…” Tiểu Tiền thị vội vàng khuyên nhủ.
“Nương, cũng không phải chuyện gì lớn, thân thể quan trọng hơn.” Giang Nhạc An dùng bàn tay trắng nõn non mịn vỗ ngực mẫu thân, giúp bà nhuận khí.
Lão Tiền thị nghiến răng nghiến lợi: “Tiểu súc sinh như ngươi về sau nhất định sẽ bị nhà chồng hưu, tiểu súc sinh như ngươi chính là muốn chọc ta tức chết, tức chết ta!”
Trong lòng Ngô thị trợn trắng mắt, đứa trẻ còn không phải là học từ người lớn sao, còn nói cái gì, bà tức giận như vậy làm gì?
Nữ nhi bà nuôi dưỡng chính là kiều nữ, còn nữ nhi của ta lại là tiểu súc sinh, đây không phải là con cháu Giang gia các người sao, cũng không phải là hài tử nàng trộm sinh bên ngoài.
Lão Tiền thị chẳng những không để ý đến, còn tự cảm thấy mình là một lão thái thái anh minh công bằng, nàng mới không phục!
Ngô thị nói: “Nương, đứa trẻ còn nhỏ, không phải là học từ trưởng bối trong nhà sao?” Không phải là học theo bà sao, còn tức giận cái gì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cái gì mà học của trưởng bối, là học theo ta, ngươi lại dám giáo huấn ta, giáo huấn bà bà này.” Lão Tiền thị giận dữ hét lên với con dâu cả.
“Con không dám, không dám.” Ngô thị lập tức cúi thấp đầu xuống.
Không phải là không muốn, mà là không dám!
Lão Tiền thị còn muốn nói tiếp, lại thấy bộ dạng như rùa rụt đầu của con dâu, tức giận muốn ngã ngửa, sắc mặt càng thêm khó coi.
Những người khác thấy vậy, sợ lão Tiền thị tức giận quá mức mà ngã xuống, cũng vội vàng khuyên nhủ, Giang Bạch Minh nhìn về phía đại nhi tử. “Lão đại!”
“Cha!” Giang Lương Tài nhìn nữ nhi đang ôm đầu, lại nhìn thê tử đang cúi đầu không nói một lời, lại nhìn đến mẫu thân đang run rẩy vì tức giận, trong nhất thời liền cảm thấy mờ mịt.
Đã xảy ra chuyện gì vậy, hắn đang ở đâu, hắn nên làm thế nào?
“Ta không nhận nổi một tiếng cha của ngươi, các ngươi khiến nương ngươi tức giận thành như vậy, lúc trước nói thì rõ hay, nào là cùng nhau nuôi dưỡng Ngọc Trạch, thay đổi địa vị, bây giờ lại để đứa trẻ nháo thành như thế này?” Giang Bạch Minh cũng không thèm liếc mắt nhìn Nam Chi lấy một cái.
“Nếu bây giờ ngươi không vừa lòng, ta có thể để ngươi tách ra, ngươi khỏi phải cảm thấy bản thân chịu khổ, chịu thiệt thòi.”
Ở trong mắt hắn, chất nữ này chính là một kẻ chuyên gây rối, tuổi còn nhỏ đã ham ăn biếng làm, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm vào thứ tốt, ngay cả một quả trứng gà của tiểu nữ nhi cũng dám trông mong.
Đã không có bản lĩnh, còn muốn thứ này muốn thứ kia, cũng không nhìn xem mình có xứng hay không.
Giang Lương Tài cực kỳ hoảng sợ, đây là muốn tách hắn ra sao, hắn là trưởng tử, sao có thể ra ngoài được, hắn gian nan nói: “Cha, thực xin lỗi.”
Bảo Giang Lương Tài dọn ra ngoài, chính là không thể, hắn đã nuôi dưỡng tiểu đệ đọc sách mười mấy năm nay, lại không có nhi tử, hắn còn phải dựa vào phụ mẫu cùng huynh đệ.
Nam Chi ủy khuất nói: “Con cho gà ăn, cha nương con cũng làm việc, tại sao con lại không xứng ăn trứng gà?”
“Tranh luận, tranh luận, còn muốn tranh luận.” Giang Bạch Minh cũng sắp bị chất nữ này làm cho tức chết.
Nam Chi cũng không để ý đến nội tổ phụ cùng nội tổ mẫu, cô nhìn phụ thân mình: “Cha, con muốn ăn trứng gà.”
Dù sao cô cũng chỉ xin phụ thân cô thôi, còn phụ thân cô làm sao có được, cô cũng không quan tâm nha!
Còn muốn ăn trứng gà?!
Giang Lương Tài không biết đến từ hố cha, nhưng giờ phút này, hắn chính là bị nữ nhi hố đến thê thảm.
Tất cả mọi người đều đang nhìn, nhìn lão Tiền thị, nhìn trưởng tử Giang Lương Tài, lão Tiền thị cũng đang nhìn chằm chằm vào đại nhi tử, Giang Bạch Minh cũng nghiêm túc nhìn nhi tử, xem hắn có dám mở miệng đòi trứng gà không.
Giờ khắc này, Giang Lương Tài như bị đặt lên đống lửa.
Việc nhà là việc khó giải quyết nhất, chính là một vũng bùn, bất luận là ở bên trong lăn lộn thế nào, đi hướng nào, thì trên người cũng dính đầy bùn.
Xung quanh đều là bùn lầy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro