Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Phúc Nữ Nhà Nôn...
Ngận Thị Kiểu Tình
2024-11-15 15:56:17
Edit: Kim
Nhìn thấy quý nhân đứng trong sân viện.
Tiểu Tiền thị đẩy vai nhi tử, Giang Thiệu Hưng hiểu ý, đi đến bên cạnh Tiêu Cảnh Dương, có chút rụt rè mà hô: “Thiếu gia.”
Nhìn thấy y phục mà thiếu gia đang mặc, hắn không dám chạm vào, thậm chí cũng không có dũng khí nói chuyện.
Tiêu Cảnh Dương nhìn đứa trẻ, trên mặt hắn có rất nhiều vết bầm tím, tùy ý mà hỏi một tiếng: “Trong thôn có gì vui không?”
Hắn nghĩ, trong thôn này hẳn cũng không có gì thú vị, ngay cả đường cũng không dễ đi.
Rốt cuộc hắn cũng chỉ là một đứa trẻ 11, 12 tuổi, vẫn tương đối ham chơi.
Vừa nói đến chuyện vui, Giang Thiệu Hưng có thêm chút dũng khí, nói: “Có rất nhiều chỗ vui, chúng ta thích đi bắt trứng chim, trong dòng suối còn có cua, bắt được đều nướng lên ăn, hương vị rất ngon.”
Tiêu Cảnh Dương ghét bỏ, “Những thứ này thì có gì vui.”
Tròng mắt Giang Thiệu Hưng xoay chuyển, “Bóp tằm cũng rất vui, bóp mạnh một cái, nội tạng đều bắn ra ngoài.”
Giang Thiệu Hưng vẫn luôn ghi tạc chuyện này ở trong lòng, thật sự là quá ủy khuất, quá oan uổng.
Tuy rằng sau đó tiểu cô cô có mang bánh đường tới cho hắn, xoa đầu hắn, nói như vậy là không đúng.
Nhưng lại càng khiến Giang Thiệu Hưng đau lòng cho tiểu cô cô hơn, tiểu cô cô tốt như vậy, mà Nhị Nha lại ngày nào cũng so đo với tiểu cô cô, chọc nội tổ mẫu cùng tiểu cô cô tức giận.
Giang Thiệu Hưng vẫn nhớ mãi không quên mấy con tằm đó, nếu quý nhân có thể bóp chết tằm của Nhị Nha, Nhị Nha dám làm loạn sao?
Không dám!
Giang Thiệu Hưng nghĩ thầm, phải vì nội tổ mẫu, phải vì tiểu cô cô, cũng phải vì chính mình mà báo thù, Nhị Nha quá xấu xa, còn dám vu oan hắn.
Giang Thiệu Hưng còn tuổi nhỏ nhưng cũng thật thông minh.
Tiêu Cảnh Dương nghĩ đến cảnh nhìn thấy phân gà hồi nãy, cũng không thể tưởng tượng ra được việc nặn ruột tằm ra ngoài có gì vui.
Bẩn thỉu, ghê tởm muốn chết.
Thấy quý nhân không có hứng thú, trong lòng Giang Thiệu Hưng có chút thất vọng, lại gãi gãi đầu, trông thật chân chất đáng yêu, “Thiếu gia, có muốn ra sông bắt cá không, cá nhỏ có thể đem về chiên, chiên lên ăn rất ngon.”
Món này rất tốn dầu, cơ bản là người trong nhà không dám làm, chỉ thi thoảng tiểu cô cô sẽ làm một lần, đồ ăn tiểu cô cô làm rất ngon, được dùng dầu thoải mái.
Cá nhỏ chiên, Tiêu Cảnh Dương có chút động tâm, cẩn thận ngẫm nghĩ lại, hắn còn chưa từng được ăn cá nhỏ chiên bao giờ đâu, hắn gật đầu, “Được, đi bắt cá.”
“Tốt.” Giang Thiệu Hưng thật vui mừng, mang theo thùng gỗ cùng Tiêu Cảnh Dương đi bắt cá nhỏ, tôm nhỏ, cua nhỏ.
Ngô thị nheo mắt đánh giá một màn này, thở dài một hơi, Giang gia sợ là sắp phất lên, nhưng mà, lại không có chút liên quan nào tới nàng.
Hơn nữa nhìn thấy người khác ngày càng tốt, trong lòng Ngô thị không khỏi dâng lên một cổ nôn nóng cùng ghen ghét.
Rõ ràng mục đích của mọi người đều là tốt lên, nhưng Ngô thị phát hiện, đúng như những gì nàng nghĩ, chỉ mình bọn họ được tốt.
Có liên quan gì đến nàng cơ chứ, chẳng lẽ có thể dính chút ánh sáng nào sao?
Nàng nhìn hai nữ nhi chỉ toàn tâm toàn ý nuôi tằm, trong lòng thở dài một hơi, không có một nhi tử đi theo bên cạnh quý nhân, rốt cuộc vẫn là thiệt thòi.
Người ta nhìn trúng tay nghề của Giang Nhạc An, thật sự cũng không thể không phục, cô em chồng Giang Nhạc An này, quả thực là một người có phúc khí.
Không thể so sánh, không thể so sánh.
Cho dù có tới lấy lòng Giang Nhạc An, chỉ sợ người ta cũng thấy chướng mắt.
Nhưng sự ghen ghét lại gặm nát nội tâm của Ngô thị, Ngô thị không ngừng cảnh báo mình, không có nhi tử, không có nhi tử thì có nói nhiều cũng vô dụng.
Chỉ là ở trong cái nhà này, đại phòng sẽ ngày càng bị gạt ra ngoài, Giang Lương Tài dùng hết sức mà cống hiến, cũng ngày càng trở nên nhỏ bé, không đáng nhắc tới.
Trong lòng Ngô thị cảm thấy thương hại, không biết là thương hại chính mình, hay là thương hại trượng phu.
Cho dù bọn họ vất vả cống hiến, tương lai còn muốn dựa vào gia tộc, nhưng cũng không thể sống quá tốt, sẽ còn bị người ta nhắc nhở, là bởi vì thúc thúc, cho nên cuộc sống của các ngươi mới có thể tốt đẹp.
Cho dù chỉ là tốt hơn bây giờ chỉ một chút, cũng sẽ bị nhắc đến công lao.
Ngẫm lại, Ngô thị lại cảm thấy chán nản, cảm thấy nghẹn khuất.
“Nương, không được nhíu mày, phải cười.” Nam Chi vươn tay, xoa lên hàng lông mày đang nhăn lại của Ngô thị, “Nương, phải vui vẻ, không được ưu sầu, con muốn thấy nương cười.”
Ngô thị thở dài, nhìn đứa trẻ ngây thơ không biết gì, cũng chỉ là một đứa trẻ, căn bản không biết ưu sầu là cái gì, cũng không suy xét đến tương lai.
“Nương, đừng như vậy, chờ sau khi tằm nhả tơ, liền có thể làm thành quần áo.” Nam Chi cười nói với mẫu thân.
Bây giờ tằm đã được đặt trên một lớp rơm, đã bắt đầu nhả tơ, không bao lâu nữa sẽ đến ngày thu hoạch.
“Cũng không được bao nhiêu, không đủ làm quần áo, thật phiền toái.” Ngô thị nói thẳng.
Nam Chi nghiêng đầu, còn nói thêm: “Vậy mang kén đi bán, mua bánh bao thịt cho cha nương cùng tỷ tỷ.”
Lòng Ngô thị mềm xuống, “Chỉ cho cha nương với tỷ tỷ, con không ăn sao?”
Nam Chi hơi mở to hai mắt, “Ăn chứ, con muốn ăn, muốn ăn no.”
Lão Tiền thị đứng ở cửa, nhìn ba nữ nhân trong phòng, mở miệng nói: “Nhà lão đại, trông coi mấy đứa trẻ cho cẩn thận, đừng chạy ra trước mặt quý nhân, chọc quý nhân tức giận.”
Không được chạy ra trước mặt quý nhân?
Giang Thiệu Hưng có thể gặp quý nhân, mà các nàng lại không thể.
“Nhìn bộ dạng này của ngươi, liền biết là trong lòng ngươi không phục, Nhị Nha là cái loại đức hạnh gì ngươi còn chưa biết sao, đến lúc đó nàng nói lung tung trước mặt quý nhân, quý nhân trách tội xuống, người một nhà chúng ta cũng không giữ được mạng.”
“Người ta chỉ cần dùng một đầu ngón tay cũng đủ nghiền chết chúng ta, ngươi có muốn hưởng chút hư vinh thì cũng cần nhìn hoàn cảnh.” Lão Tiền thị nghiêm túc mà nói.
Giống như sợ Ngô thị không nghe lời, lại uy hiếp nói: “Nếu không trông chừng, giáo dục được đứa trẻ, thì Giang gia ta cũng không cần loại tức phụ như ngươi.”
Lão Tiền thị nói như vậy là để Ngô thị hiểu được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Ngô thị chỉ nói: “Đã biết, ta sẽ không để Nhị Nha lắc lư trước mặt quý nhân.”
Lão Tiền thị lúc này mới rời đi, nhưng vẻ mặt cũng không thả lỏng, mang theo một tia hoài nghi đi xuống nhà bếp.
Lão Tiền thị nói với nữ nhi đang nấu cơm: “Khẳng định trong lòng đại tẩu con không phục đâu, ta thấy sắc mặt nàng ta không được tốt.”
“Nhưng chúng ta cũng cần xem xét tình hình, đặc biệt là cái tuổi kia của Nhị Nha, rất dễ nổi lên tâm tư khác, chọc thiếu gia bất mãn.”
Giang Nhạc An nói: “Vất vả cho nương rồi.”
Lão Tiền thị nhìn đôi bàn tay trắng nõn của nữ nhi ngâm trong nước, có chút đau lòng nói: “Ta không muốn con làm những việc này.”
“Không sao đâu nương, có thể kiếm được tiền là tốt rồi, sau này lại dưỡng lại.” Giang Nhạc An không để ý lắm mà nói.
“Đây là cơ hội hiếm có, cũng không thể vì bảo dưỡng tay mà không làm được, kiếm được tiền rồi, nương lại mua cho con mấy phần cao dưỡng tay, là có thể dưỡng lại như cũ.”
“Được, sẽ mua thật nhiều.” Lão Tiền thị hiền từ mà nói, nhìn nữ nhi bận việc, hỏi: “Nhạc An định làm món gì?”
“Thiếu gia kia có vẻ ăn không ngon miệng, cần phải kích thích khẩu vị, con định làm canh hồ tiêu cay.”
Hồ tiêu mang vị cay nồng, cho nên, Giang Nhạc An mới hỏi vị thiếu gia kia có thể ăn được cay hay không.
Nhìn thấy quý nhân đứng trong sân viện.
Tiểu Tiền thị đẩy vai nhi tử, Giang Thiệu Hưng hiểu ý, đi đến bên cạnh Tiêu Cảnh Dương, có chút rụt rè mà hô: “Thiếu gia.”
Nhìn thấy y phục mà thiếu gia đang mặc, hắn không dám chạm vào, thậm chí cũng không có dũng khí nói chuyện.
Tiêu Cảnh Dương nhìn đứa trẻ, trên mặt hắn có rất nhiều vết bầm tím, tùy ý mà hỏi một tiếng: “Trong thôn có gì vui không?”
Hắn nghĩ, trong thôn này hẳn cũng không có gì thú vị, ngay cả đường cũng không dễ đi.
Rốt cuộc hắn cũng chỉ là một đứa trẻ 11, 12 tuổi, vẫn tương đối ham chơi.
Vừa nói đến chuyện vui, Giang Thiệu Hưng có thêm chút dũng khí, nói: “Có rất nhiều chỗ vui, chúng ta thích đi bắt trứng chim, trong dòng suối còn có cua, bắt được đều nướng lên ăn, hương vị rất ngon.”
Tiêu Cảnh Dương ghét bỏ, “Những thứ này thì có gì vui.”
Tròng mắt Giang Thiệu Hưng xoay chuyển, “Bóp tằm cũng rất vui, bóp mạnh một cái, nội tạng đều bắn ra ngoài.”
Giang Thiệu Hưng vẫn luôn ghi tạc chuyện này ở trong lòng, thật sự là quá ủy khuất, quá oan uổng.
Tuy rằng sau đó tiểu cô cô có mang bánh đường tới cho hắn, xoa đầu hắn, nói như vậy là không đúng.
Nhưng lại càng khiến Giang Thiệu Hưng đau lòng cho tiểu cô cô hơn, tiểu cô cô tốt như vậy, mà Nhị Nha lại ngày nào cũng so đo với tiểu cô cô, chọc nội tổ mẫu cùng tiểu cô cô tức giận.
Giang Thiệu Hưng vẫn nhớ mãi không quên mấy con tằm đó, nếu quý nhân có thể bóp chết tằm của Nhị Nha, Nhị Nha dám làm loạn sao?
Không dám!
Giang Thiệu Hưng nghĩ thầm, phải vì nội tổ mẫu, phải vì tiểu cô cô, cũng phải vì chính mình mà báo thù, Nhị Nha quá xấu xa, còn dám vu oan hắn.
Giang Thiệu Hưng còn tuổi nhỏ nhưng cũng thật thông minh.
Tiêu Cảnh Dương nghĩ đến cảnh nhìn thấy phân gà hồi nãy, cũng không thể tưởng tượng ra được việc nặn ruột tằm ra ngoài có gì vui.
Bẩn thỉu, ghê tởm muốn chết.
Thấy quý nhân không có hứng thú, trong lòng Giang Thiệu Hưng có chút thất vọng, lại gãi gãi đầu, trông thật chân chất đáng yêu, “Thiếu gia, có muốn ra sông bắt cá không, cá nhỏ có thể đem về chiên, chiên lên ăn rất ngon.”
Món này rất tốn dầu, cơ bản là người trong nhà không dám làm, chỉ thi thoảng tiểu cô cô sẽ làm một lần, đồ ăn tiểu cô cô làm rất ngon, được dùng dầu thoải mái.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cá nhỏ chiên, Tiêu Cảnh Dương có chút động tâm, cẩn thận ngẫm nghĩ lại, hắn còn chưa từng được ăn cá nhỏ chiên bao giờ đâu, hắn gật đầu, “Được, đi bắt cá.”
“Tốt.” Giang Thiệu Hưng thật vui mừng, mang theo thùng gỗ cùng Tiêu Cảnh Dương đi bắt cá nhỏ, tôm nhỏ, cua nhỏ.
Ngô thị nheo mắt đánh giá một màn này, thở dài một hơi, Giang gia sợ là sắp phất lên, nhưng mà, lại không có chút liên quan nào tới nàng.
Hơn nữa nhìn thấy người khác ngày càng tốt, trong lòng Ngô thị không khỏi dâng lên một cổ nôn nóng cùng ghen ghét.
Rõ ràng mục đích của mọi người đều là tốt lên, nhưng Ngô thị phát hiện, đúng như những gì nàng nghĩ, chỉ mình bọn họ được tốt.
Có liên quan gì đến nàng cơ chứ, chẳng lẽ có thể dính chút ánh sáng nào sao?
Nàng nhìn hai nữ nhi chỉ toàn tâm toàn ý nuôi tằm, trong lòng thở dài một hơi, không có một nhi tử đi theo bên cạnh quý nhân, rốt cuộc vẫn là thiệt thòi.
Người ta nhìn trúng tay nghề của Giang Nhạc An, thật sự cũng không thể không phục, cô em chồng Giang Nhạc An này, quả thực là một người có phúc khí.
Không thể so sánh, không thể so sánh.
Cho dù có tới lấy lòng Giang Nhạc An, chỉ sợ người ta cũng thấy chướng mắt.
Nhưng sự ghen ghét lại gặm nát nội tâm của Ngô thị, Ngô thị không ngừng cảnh báo mình, không có nhi tử, không có nhi tử thì có nói nhiều cũng vô dụng.
Chỉ là ở trong cái nhà này, đại phòng sẽ ngày càng bị gạt ra ngoài, Giang Lương Tài dùng hết sức mà cống hiến, cũng ngày càng trở nên nhỏ bé, không đáng nhắc tới.
Trong lòng Ngô thị cảm thấy thương hại, không biết là thương hại chính mình, hay là thương hại trượng phu.
Cho dù bọn họ vất vả cống hiến, tương lai còn muốn dựa vào gia tộc, nhưng cũng không thể sống quá tốt, sẽ còn bị người ta nhắc nhở, là bởi vì thúc thúc, cho nên cuộc sống của các ngươi mới có thể tốt đẹp.
Cho dù chỉ là tốt hơn bây giờ chỉ một chút, cũng sẽ bị nhắc đến công lao.
Ngẫm lại, Ngô thị lại cảm thấy chán nản, cảm thấy nghẹn khuất.
“Nương, không được nhíu mày, phải cười.” Nam Chi vươn tay, xoa lên hàng lông mày đang nhăn lại của Ngô thị, “Nương, phải vui vẻ, không được ưu sầu, con muốn thấy nương cười.”
Ngô thị thở dài, nhìn đứa trẻ ngây thơ không biết gì, cũng chỉ là một đứa trẻ, căn bản không biết ưu sầu là cái gì, cũng không suy xét đến tương lai.
“Nương, đừng như vậy, chờ sau khi tằm nhả tơ, liền có thể làm thành quần áo.” Nam Chi cười nói với mẫu thân.
Bây giờ tằm đã được đặt trên một lớp rơm, đã bắt đầu nhả tơ, không bao lâu nữa sẽ đến ngày thu hoạch.
“Cũng không được bao nhiêu, không đủ làm quần áo, thật phiền toái.” Ngô thị nói thẳng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nam Chi nghiêng đầu, còn nói thêm: “Vậy mang kén đi bán, mua bánh bao thịt cho cha nương cùng tỷ tỷ.”
Lòng Ngô thị mềm xuống, “Chỉ cho cha nương với tỷ tỷ, con không ăn sao?”
Nam Chi hơi mở to hai mắt, “Ăn chứ, con muốn ăn, muốn ăn no.”
Lão Tiền thị đứng ở cửa, nhìn ba nữ nhân trong phòng, mở miệng nói: “Nhà lão đại, trông coi mấy đứa trẻ cho cẩn thận, đừng chạy ra trước mặt quý nhân, chọc quý nhân tức giận.”
Không được chạy ra trước mặt quý nhân?
Giang Thiệu Hưng có thể gặp quý nhân, mà các nàng lại không thể.
“Nhìn bộ dạng này của ngươi, liền biết là trong lòng ngươi không phục, Nhị Nha là cái loại đức hạnh gì ngươi còn chưa biết sao, đến lúc đó nàng nói lung tung trước mặt quý nhân, quý nhân trách tội xuống, người một nhà chúng ta cũng không giữ được mạng.”
“Người ta chỉ cần dùng một đầu ngón tay cũng đủ nghiền chết chúng ta, ngươi có muốn hưởng chút hư vinh thì cũng cần nhìn hoàn cảnh.” Lão Tiền thị nghiêm túc mà nói.
Giống như sợ Ngô thị không nghe lời, lại uy hiếp nói: “Nếu không trông chừng, giáo dục được đứa trẻ, thì Giang gia ta cũng không cần loại tức phụ như ngươi.”
Lão Tiền thị nói như vậy là để Ngô thị hiểu được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Ngô thị chỉ nói: “Đã biết, ta sẽ không để Nhị Nha lắc lư trước mặt quý nhân.”
Lão Tiền thị lúc này mới rời đi, nhưng vẻ mặt cũng không thả lỏng, mang theo một tia hoài nghi đi xuống nhà bếp.
Lão Tiền thị nói với nữ nhi đang nấu cơm: “Khẳng định trong lòng đại tẩu con không phục đâu, ta thấy sắc mặt nàng ta không được tốt.”
“Nhưng chúng ta cũng cần xem xét tình hình, đặc biệt là cái tuổi kia của Nhị Nha, rất dễ nổi lên tâm tư khác, chọc thiếu gia bất mãn.”
Giang Nhạc An nói: “Vất vả cho nương rồi.”
Lão Tiền thị nhìn đôi bàn tay trắng nõn của nữ nhi ngâm trong nước, có chút đau lòng nói: “Ta không muốn con làm những việc này.”
“Không sao đâu nương, có thể kiếm được tiền là tốt rồi, sau này lại dưỡng lại.” Giang Nhạc An không để ý lắm mà nói.
“Đây là cơ hội hiếm có, cũng không thể vì bảo dưỡng tay mà không làm được, kiếm được tiền rồi, nương lại mua cho con mấy phần cao dưỡng tay, là có thể dưỡng lại như cũ.”
“Được, sẽ mua thật nhiều.” Lão Tiền thị hiền từ mà nói, nhìn nữ nhi bận việc, hỏi: “Nhạc An định làm món gì?”
“Thiếu gia kia có vẻ ăn không ngon miệng, cần phải kích thích khẩu vị, con định làm canh hồ tiêu cay.”
Hồ tiêu mang vị cay nồng, cho nên, Giang Nhạc An mới hỏi vị thiếu gia kia có thể ăn được cay hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro