Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Phúc Nữ Nhà Nôn...

Ngận Thị Kiểu Tình

2024-11-15 15:56:17

Edit: Kim

Nhi tử hỏi lại khiến lão Tiền thị vô cùng tức giận, trong lòng dâng lên một làn sóng tức giận.

Tuy chỉ là một câu hỏi nghi hoặc, nhưng đối với lão Tiền thị lại không như vậy, không giống, bởi vì đây là phản nghịch.

Trước kia, lão đại chính là phụ mẫu nói cái gì thì là cái đó, bây giờ đã bắt đầu hỏi mấy câu hỏi này.

Cảm giác thật hỗn loạn.

Có cảm giác nhi tử đã không còn chịu khống chế.

Lão Tiền thị nhướng mày, “Không phải là không thể bán, mà là các ngươi điều chế dược liệu có thể giữ đúng dược tính hay không, sẽ không khiến người ăn phải xảy ra chuyện chứ, thuốc là để cứu người, có liên quan đến tính mạng con người.”

“Các ngươi ham tiền tài mà gây ra phiền phức, lão Giang gia còn có thể giữ được thanh danh hay không, đệ đệ ngươi còn có thể giữ được thanh danh hay không.”

Lão Tiền thị nói những lời này cũng có lý, mang vẻ chính trực hợp tình hợp lý, Giang Lương Tài giải thích: “Không bán, chỉ để ở nhà nấu nước uống.”

Lão Tiền thị vẫn nhíu mày, “Các ngươi không vụng trộm đem bán sao?”

Ngô thị không nhịn được mà mở miệng: “Như thế nào, các người được phép bán, lại không cho chúng ta được bán sao, thu mua thảo dược là việc của thương nhân, không đến lượt bà khoa chân múa tay.”

“Người ta không vừa mắt thảo dược của chúng ta, tự nhiên sẽ không thu mua, bà là cái loại tâm địa gì, còn nói là đồng cam cộng khổ, ngay cả bán thảo dược cũng muốn quản, bán thảo dược có thể tăng thêm một nguồn thu trong nhà, sao các người có thể bán mà chúng ta không thể bán.”

“Bà có thể quan tâm đến những người uống thuốc, nhưng lại mặc kệ việc nhi tử mình có thể chết đói hay không, quá đói có thể sống sót được sao.” Còn tỏ ra giả nhân giả nghĩa.

Nhưng thật ra là đứng về phía những người khác, chỉ biết bắt nạt người nhà, lại còn cảm thấy mình chính nghĩa hiểu lý lẽ.

“Ngươi câm miệng, đúng là đồ ngỗ nghịch bất hiếu.” Lão Tiền thị tức giận muốn ngã ngửa, giơ ngón tay giống như cành cây khô run rẩy chỉ vào Ngô thị, nói với Giang Lương Tài: “Ngươi để cho tức phụ của ngươi nói chuyện với ta như vậy sao, bất luận thế nào thì ta cũng là trưởng bối.”

Ngô thị trợn trắng mắt, bà có lý liền phải nói, nhưng đuối lý lại đem bối phận ra đè ép người.

Dùng bối phận đè ép người sao, Ngô thị mới không thèm để ý, thời điểm không có năng lực cùng sức uy hiếp, mới phải đem bối phận ra nói.

Sao ta có thể già bằng bà được.

Ta so với bà còn trẻ hơn!

Bà già!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Giang Lương Tài kho khan một tiếng, nói với Ngô thị: “Không được vô lễ với nương như vậy.”

Ngô thị cúi đầu ừm một tiếng, đi làm cỏ, chút thể diện này vẫn phải giữ cho trượng phu, nàng sẽ không vì trò của lão Tiền thị mà tranh cãi với Giang Lương Tài, nàng sẽ ngầm cho hắn đẹp mặt sau.

Giang Lương Tài cuối cùng cũng cảm nhận được thê tử nhà mình để hắn vào trong mắt, trong lòng Giang Lương Tài tê rần mà rung động, tuy rằng ánh mắt của thê tử có mang theo sát khí.

Nhưng trong lòng Giang Lương Tài lại dâng lên một loại cảm giác sung sướng tê dại, đại khái là vì thê tử hiểu lý lẽ mà không làm loạn lên với hắn.

Lòng Giang Lương Tài mềm nhũn, có loại cảm giác phu thê tương thông.

Trước kia hắn cảm thấy đệ muội tiểu Tiền thị là một người thông minh hiểu lý lẽ, luôn luôn ôn hòa, nhưng bây giờ hắn không nghĩ như vậy, thê tử của hắn cũng là một người hiểu lý lẽ.

Nhìn xem, nam nhân đều là những kẻ sĩ diện ham hư vinh như vậy, chỉ cần cho hắn chút mặt mũi, cho dù sau đó có ngầm bắt hắn cúi đầu khom lưng thế nào cũng được.

Ngô thị cũng không nghĩ nhiều như vậy, chỉ cảm thấy ở trước mặt lão Tiền thị sẽ không cãi nhau với Giang Lương Tài, không cần thiết, sẽ khiến lão Tiền thị chế giễu, còn khiến Giang Lương Tài hướng về phía lão Tiền thị.

Lão Tiền thị nhìn một màn này, cũng không cảm thấy vui vẻ, ngược lại trong lòng còn cảm thấy tức giận.

“Vương bất lưu, điều kinh trợ sản, trừ phong tránh co giật, trị viêm vết cắn, lang độc vị cay, phá vỡ khối u tích tụ, vết loét ác tính, sát độc quỷ tinh…”

Nam Chi cõng sọt tre, một đường tung tăng, vừa hát bài ca thảo dược, vừa chạy về nhà.

Đại Nha nhìn thấy muội muội, vẻ mặt lo lắng mà nói: “Nội tổ mẫu tới.” Nàng lại nhìn sọt thảo dược của Nam Chi, vẻ mặt càng thêm lo lắng.

Vừa lúc, Giang Lương Tài cùng lão Tiền thị cũng vừa từ hậu viện trở về, lão Tiền thị nhìn thảo dược trong sọt tre, sắc mặt có chút khó coi.

Lão Tiền thị chỉ có thể kiềm chế cơn nóng giận nói với Giang Lương Tài: “Không phải là không cho các ngươi bán, mà là các ngươi không biết cách điều chế, vừa tốn công lại không thể bán được, hơn nữa ngươi cũng biết, nếu xảy ra chuyện gì sẽ ảnh hưởng đến việc học của Ngọc Trạch.”

“Nếu bên ngoài lan truyền chuyện Giang gia bán thảo dược giả, sẽ khiến mọi người nghĩ thế nào về Giang gia.”

Giang Lương Tài không nhịn được mà nhíu mày, nói thật, trong lòng hắn rất không thoải mái.

Nam Chi ồ một tiếng, hỏi: “Nội tổ mẫu, tại sao chúng ta lại không thể bán thảo dược, tiểu thúc thúc cần tiền đọc sách, chúng ta cũng cần tiền mua đồ ăn, mua quần áo…”

“Những thứ các người cần, chúng ta cũng cần nha.”

Mẹ nói, con người đều có lý như nhau, ngươi cần đồ, người khác cũng cần đồ.

Chúng ta cần người khác yêu mình, nhưng người khác cũng muốn chúng ta yêu hắn.

Thậm chí xét theo góc độ lợi ích, muốn thỏa mãn nhu cầu của mình, chúng ta cũng phải thỏa mãn nhu cầu của người khác, như vậy người ta mới thỏa mãn nhu cầu của chúng ta.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Bằng không, ngươi dựa vào cái gì mà yêu cầu người khác thỏa mãn nhu cầu của ngươi!

Trước kia Nam Chi cũng không hiểu lắm, nhưng nhìn tình cảnh bây giờ, cô đã hiểu được một chút.

Nội tổ mẫu chỉ muốn người khác thỏa mãn yêu cầu của bà, nhưng lại không thỏa mãn nhu cầu được ăn bánh bao thịt của bọn họ.

Vẻ mặt của Giang Lương Tài có chút sững sờ, hắn cảm thấy không thoải mái, nhưng lại không thể nói ra được hắn không thoải mái chỗ nào, nghe nữ nhi nói như vậy, hắn mới hiểu ra.

Nương ỷ vào bối phận mà đưa ra yêu cầu, rồi lại làm lơ tình cảnh của bọn họ, cũng không đưa ra bất kỳ khoản bồi thường nào.

Trong lòng Giang Lương Tài sinh ra một loại hoài nghi, rốt cuộc, nương đến tột cùng là có quan tâm đến đứa nhi tử này không.

Nếu đổi lại là người khác, chỉ sợ nương sẽ nói chuyện tử tế, khẳng định sẽ bồi thường.

Nhưng nương cũng không thể kiểm soát được người khác, chỉ có thể kiểm soát hắn.

“Nghiệp chướng, nghiệp chướng……” Lão Tiền thị nhìn đến cái chất nữ này huyết áp lập tức tăng cao, “Người lớn đang nói chuyện đến phiên ngươi xen vào sao, suốt ngày chỉ biết ăn ăn ăn, trong mắt ngươi cũng chỉ có ăn sao?”

Nam Chi tràn đầy nghi hoặc, chân thành hỏi: “Nội tổ mẫu, trong mắt ta nên có cái gì?”

Ăn ăn uống uống, ăn no mặc ấm, rất hạnh phúc nha!

Mỗi ngày ta đều học cách trở thành người rừng rồi, còn phải nên thế nào?

Lão Tiền thị không cảm thấy chất nữ này đang khiêm tốn xin lời khuyên, mà chỉ đang tranh luận mạo phạm đến bà, cho nên lại mắng đồ nghiệp chướng.

Giang Lương Tài cũng không có hứa hẹn với mẫu thân là sẽ không bán thảo dược.

Thảo dược có thể bán đi không là một chuyện, nhưng bị bắt buộc không được bán, sẽ chỉ khơi dậy tâm lý nổi loạn.

Lão Tiền thị bất lực trở về, ngược lại còn khiến mình tức giận muốn chết, vừa mới đi ra khỏi sân, lại nghe thấy giọng nói của đứa trẻ: “Cha, con tìm được nhân sâm, cha nhìn xem có giống nhân sâm tiểu cô cô tìm được hay không.”

Cái gì?

Tìm được nhân sâm!

Lão Tiền thị suýt chút nữa thì bị vấp, vội vàng nhìn vào trong sân, nhìn thấy đứa nhỏ kia từ trong sọt móc ra một thứ gì đó đưa cho Giang Lương Tài.

Khoảng cách có hơi xa, lão Tiền thị không thể nhìn rõ được, nhưng ngại ngùng không dám đi vào sân.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Số ký tự: 0