Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Phúc Nữ Nhà Nôn...
Ngận Thị Kiểu Tình
2024-11-15 15:56:17
Edit: Kim
Giang gia tiếp nhận Đồng Kiều rồi, nhưng lão Tiền thị cùng Giang Nhạc An đều ôm tâm lý cảnh giác đề phòng đối với Đồng Kiều.
Nhưng nghĩ đến đây là người thiếu gia đưa tới, thiếu gia quan tâm tới nhà bọn họ, cho nên mới đặc biệt phái người tới đây.
Chỉ với điểm này, người Giang gia liền không thể cự tuyệt, bởi vì bọn họ không muốn chặt đứt liên hệ với thiếu gia.
Có thể nói, thiếu gia Tiêu Cảnh Dương này chính là quý nhân của Giang gia, vì có thiếu gia mà cuộc sống của bọn họ tốt hơn rất nhiều.
Dưới sự nhắc nhở mơ hồ của Giang Ngọc Trạch, Giang gia ít nhiều cũng biết được Tiêu Cảnh Dương không chỉ có tiền, mà càng có khả năng là có cả quyền.
Người như vậy ban thưởng nô tài cho bọn họ, là để ý tới bọn họ, mối liên hệ này không thể chặt đứt.
Nhưng mà, thật sự có thể tùy ý sử dụng tên nô tài này sao?
Người Giang gia có chút thiếu tự tin.
Giang Nhạc An có chút hoài nghi về Đồng Kiều, cầm bút viết thư gửi tới biên quan cho Tiêu Cảnh Dương, chỉ là giao thông thời cổ đại thật sự quá chậm, cũng không biết bao giờ phong thư này mới có thể tới được biên quan.
Mà nhận lại thư hồi âm cũng cần một khoảng thời gian rất dài.
Lão Tiền thị ngập ngừng giao cho Đồng Kiều một số công việc tay chân, tỷ như gánh nước chặt củi linh tinh, rốt cuộc bây giờ trong nhà cũng chỉ còn có ba nữ tử.
Lão Tiền thị, Giang Nhạc An, tiểu Tiền thị……
Gánh nước chặt củi đối với nữ tử mà nói, thật sự rất mệt…
Đồng Kiều:……
Ở Vương phủ phải làm những việc này thì cũng thôi, dù sao hắn cũng là tên sai vặt của Vương phủ.
Nhưng bây giờ ở nhà nông, hắn còn phải làm những việc này.
Đồng Kiều cười nói: "Được, lão phu nhân."
Khóe miệng của lão Tiền thị hiện lên một nụ cười gượng gạo, sớm muộn gì bà cũng sẽ trở thành một lão phu nhân chân chính.
Bây giờ được người ta gọi một tiếng lão phu nhân, cũng thật là vui sướng.
Thân thể Đồng Kiều đã bị tổn hại nghiêm trọng, sau khi trúng độc cơ thể hắn trở nên rất suy nhược, lại còn phải làm ăn mày một thời gian, bữa đói bữa no, ngay cả nước gạo cũng từng phải uống qua.
Muốn làm việc cũng phải dốc hết sức, nhưng hắn cũng không cự tuyệt mà chậm rãi làm, vừa làm vừa mệt mỏi mà thở dốc.
Ba nữ nhân trong nhà nhìn Đồng Kiều bằng vẻ mặt một lời khó nói hết.
Một nam nhân to lớn sao lại biến thành thế này.
Đồng Kiều thở dài nói: “Thật ngại quá, lúc trước trúng độc đã tổn hại đến thân thể, sau này sẽ từ từ khôi phục.”
Lão Tiền thị nhếch miệng cười, chỉ là da mặt lại có chút run rẩy, “Không sao, từ từ điều dưỡng là được.”
Bà còn có thể nói gì, hơn nữa hắn bị rắn cắn cũng là vì Nhị Nha đưa hắn lên núi hái hoa tặng Giang Nhạc An.
Thiếu gia làm sao vậy, sao lại để một người không thể làm việc tới đây, lại còn là một tên nam nhân lớn như vậy rồi, lượng cơm hắn ăn cũng không ít đâu.
Trong nhà vô duyên vô cớ lại có thêm một người tới làm tiêu hao lương thực, lão Tiền thị quả thực rất không hài lòng.
Nhưng cũng không thể tùy tiện đuổi tên sai vặt này đi, dù sao đây cũng là người mà thiếu gia đưa tới, nếu thiếu gia hỏi đến, có thể sẽ còn trách tội bọn họ.
Thật không muốn chặt đứt mối liên hệ với thiếu gia.
Đồng Kiều đã từng tranh đấu với những người có tâm nhãn trong Vương phủ, cho nên cho dù có ngốc đi nữa thì hắn cũng có thể nhìn ra người khác muốn làm gì, huống chi Đồng Kiều cũng cảm thấy hắn không phải tên ngốc.
Một phép thử đơn giản, cũng khiến Đồng Kiều phát hiện ra người Giang gia có băn khoăn, kiêng kỵ, sợ hãi Thế tử.
Quả nhiên mang danh Thế tử ra, sẽ khiến người nhà này không dám đuổi hắn đi.
Vì thế, Đồng Kiều ở Giang gia ăn uống thả cửa, phải bù đắp lại những thiếu hụt trước đó, nhưng thời điểm làm việc lại như cành liễu treo trước gió, Tây Thi soi bóng.
Người Giang gia đều có ấn tượng không tốt với tên sai vặt này, có cảm giác như đang bị tu hú chiếm tổ.
Trong nhà có thêm một người ngoài khiến bọn họ không được tự nhiên.
Mẹ nó!
Đây mà là nô tài sao?
Không phải nha.
Là tổ tông.
Người Giang gia có nghĩ thế nào cũng không hiểu nổi tại sao thiếu gia lại đưa tên điêu nô này tới đây.
Không sai, đây chính là một tên điêu nô, bề ngoài thì cung cung kính kính, giở đủ thủ đoạn với người một nhà, khiến người Giang gia cảm thấy bọn họ đã trở thành một gia đình giàu có nào đó.
Nhưng làm việc, lại dây dưa dây cà.
Đồng Kiều nhếch miệng cười, cũng chỉ là một nhà nông mà thôi, tôn bọn họ lên cao một chút, bọn họ còn có thể nói được gì, từng là một hạ nhân của một gia đình giàu có, muốn phá hỏng chuyện quả thực là một chuyện rất dễ dàng.
Xây không dễ, nhưng muốn phá hỏng lại rất dễ nha!
Đồng Kiều không có việc gì làm liền đi bộ tới nhà đại phòng Giang gia, biết được Nhị Nha kia ngày nào cũng đi vào trong núi, hắn đứng đợi ở con đường nhỏ xuống núi, muốn chặn đường Nhị Nha.
Đồng Kiều bị rắn cắn, từ đó hắn có một nỗi sợ không thể giải thích được với núi rừng, cho nên chỉ có thể đứng đợi ở bên ngoài.
Trong mơ Nhị Nha đã gả cho Đồng Kiều, Đồng Kiều đã tự coi nàng là người của hắn, tự nói với lòng rằng đây là đồ vật của mình.
Đặc biệt là sau khi bị rắn cắn, lửa giận trong lòng Đồng Kiều luôn muốn được phát tiết ra, muốn nha đầu xấu xí kia phải chịu trừng phạt.
Đồng Kiều đợi đến tận giữa trưa, mới nhìn thấy một tiểu nha đầu đi xuống núi, sau lưng cõng một cái sọt nhỏ, trong tay còn cầm một bó hoa, hoa kia điểm xuyết trên cành, khoảng cách quá xa cũng không nhìn rõ được hình dạng của hoa.
Xấu xí, đúng là một nha đầu xấu xí!
Đồng Kiều nhìn đứa trẻ kia, cho dù mặt đứa trẻ đã có thêm thịt, béo trắng ra một chút, nhưng thành kiến trong lòng một người cũng không dễ dàng tiêu tan như vậy.
Ấn tượng của Đồng Kiều đối với đứa trẻ này là một nha đầu xấu xí, bộ dạng sau khi lớn lên trong giấc mơ cũng thật bình thường.
Cho dù trong lòng Đồng Kiều có oán hận Giang Nhạc An, nhưng hắn chưa bao giờ phủ nhận vẻ đẹp của Giang Nhạc An.
Khóe miệng Đồng Kiều bất giác cong lên một nụ cười thù địch, hắn đột nhiên xông ra chắn trước mặt đứa trẻ, khiến Nam Chi giật mình.
Nam Chi vô cùng kinh ngạc: “A, sao ngươi lại ở đây?”
Ngay sau đó, Nam Chi lại trở nên vui vẻ, Đồng Kiều không đi biên quan với Tiêu Cảnh Dương, hắn không trở thành giáo úy, không trở thành quan lớn!
“Chẳng lẽ ngươi không biết tại sao ta lại ở đây sao, nha đầu thối, chính ngươi khiến ta bị rắn cắn, sao ta lại cưới một nữ nhân xấu xí ác độc như ngươi chứ.” Đồng Kiều không tự chủ được mà dùng những lời lẽ độc ác nhất công kích cô.
Cho dù bây giờ bọn họ còn không có chút quan hệ nào.
Nam Chi nghiêng đầu nhìn Đồng Kiều, thấy sắc mặt hắn không tốt, làn da không được coi là trắng, nhưng lại xen lẫn xám xịt.
“Vừa ngu xuẩn vừa xấu xí!” Đồng Kiều nhìn dáng vẻ ngây thơ mờ mịt của đối phương, đối phương nghe không hiểu lời mắng chửi, ngược lại càng khiến hắn tức giận hơn.
Đồng Kiều vươn tay muốn nắm lấy cánh tay nhỏ của Nam Chi, Nam Chi lui về sau hai bước tránh Đồng Kiều, trong lòng hỏi hệ thống: “Ca ca, ca ca, sao Đồng Kiều biết Nhị Nha tỷ tỷ sẽ gả cho hắn?”
Hệ thống chỉ giải thích: “Tiềm thức của con người rất mạnh mẽ, nó sẽ xuất hiện dưới hình thức một giấc mơ, nhưng đại đa số mọi người đều chỉ coi đó là một giấc mơ, chỉ có Đồng Kiều coi là thật.”
Nam Chi ồ một tiếng, dùng ánh mắt như đang nhìn một ‘ông chú tồi’ mà nhìn Đồng Kiều, “Ngươi tránh ra, ta phải về nhà.”
“Ha, về nhà, ngươi không thể về.” Đại khái là vì đã giết nữ nhân này ở trong mơ một lần, lúc này bộ dạng của cô lại nhỏ yếu như vậy, hắn lại càng cảm thấy vững tâm.
Nam Chi ồ lên một tiếng, ngước nhìn Đồng Kiều, sau đó ngây thơ chất phác đặt bó hoa dại cùng chiếc sọt xuống.
Đồng Kiều thấy cô như vậy, cười nhạo một tiếng, “Muốn chạy sao, muộn rồi.” Trên mặt tràn đầy địch ý cùng đắc ý.
Nam Chi cũng không nói gì, chỉ đột nhiên lùi về sau mấy bước, chạy lấy đà nhảy lên, dùng thế đại bàng đá thỏ mà đánh trúng Đồng Kiều.
Giang gia tiếp nhận Đồng Kiều rồi, nhưng lão Tiền thị cùng Giang Nhạc An đều ôm tâm lý cảnh giác đề phòng đối với Đồng Kiều.
Nhưng nghĩ đến đây là người thiếu gia đưa tới, thiếu gia quan tâm tới nhà bọn họ, cho nên mới đặc biệt phái người tới đây.
Chỉ với điểm này, người Giang gia liền không thể cự tuyệt, bởi vì bọn họ không muốn chặt đứt liên hệ với thiếu gia.
Có thể nói, thiếu gia Tiêu Cảnh Dương này chính là quý nhân của Giang gia, vì có thiếu gia mà cuộc sống của bọn họ tốt hơn rất nhiều.
Dưới sự nhắc nhở mơ hồ của Giang Ngọc Trạch, Giang gia ít nhiều cũng biết được Tiêu Cảnh Dương không chỉ có tiền, mà càng có khả năng là có cả quyền.
Người như vậy ban thưởng nô tài cho bọn họ, là để ý tới bọn họ, mối liên hệ này không thể chặt đứt.
Nhưng mà, thật sự có thể tùy ý sử dụng tên nô tài này sao?
Người Giang gia có chút thiếu tự tin.
Giang Nhạc An có chút hoài nghi về Đồng Kiều, cầm bút viết thư gửi tới biên quan cho Tiêu Cảnh Dương, chỉ là giao thông thời cổ đại thật sự quá chậm, cũng không biết bao giờ phong thư này mới có thể tới được biên quan.
Mà nhận lại thư hồi âm cũng cần một khoảng thời gian rất dài.
Lão Tiền thị ngập ngừng giao cho Đồng Kiều một số công việc tay chân, tỷ như gánh nước chặt củi linh tinh, rốt cuộc bây giờ trong nhà cũng chỉ còn có ba nữ tử.
Lão Tiền thị, Giang Nhạc An, tiểu Tiền thị……
Gánh nước chặt củi đối với nữ tử mà nói, thật sự rất mệt…
Đồng Kiều:……
Ở Vương phủ phải làm những việc này thì cũng thôi, dù sao hắn cũng là tên sai vặt của Vương phủ.
Nhưng bây giờ ở nhà nông, hắn còn phải làm những việc này.
Đồng Kiều cười nói: "Được, lão phu nhân."
Khóe miệng của lão Tiền thị hiện lên một nụ cười gượng gạo, sớm muộn gì bà cũng sẽ trở thành một lão phu nhân chân chính.
Bây giờ được người ta gọi một tiếng lão phu nhân, cũng thật là vui sướng.
Thân thể Đồng Kiều đã bị tổn hại nghiêm trọng, sau khi trúng độc cơ thể hắn trở nên rất suy nhược, lại còn phải làm ăn mày một thời gian, bữa đói bữa no, ngay cả nước gạo cũng từng phải uống qua.
Muốn làm việc cũng phải dốc hết sức, nhưng hắn cũng không cự tuyệt mà chậm rãi làm, vừa làm vừa mệt mỏi mà thở dốc.
Ba nữ nhân trong nhà nhìn Đồng Kiều bằng vẻ mặt một lời khó nói hết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một nam nhân to lớn sao lại biến thành thế này.
Đồng Kiều thở dài nói: “Thật ngại quá, lúc trước trúng độc đã tổn hại đến thân thể, sau này sẽ từ từ khôi phục.”
Lão Tiền thị nhếch miệng cười, chỉ là da mặt lại có chút run rẩy, “Không sao, từ từ điều dưỡng là được.”
Bà còn có thể nói gì, hơn nữa hắn bị rắn cắn cũng là vì Nhị Nha đưa hắn lên núi hái hoa tặng Giang Nhạc An.
Thiếu gia làm sao vậy, sao lại để một người không thể làm việc tới đây, lại còn là một tên nam nhân lớn như vậy rồi, lượng cơm hắn ăn cũng không ít đâu.
Trong nhà vô duyên vô cớ lại có thêm một người tới làm tiêu hao lương thực, lão Tiền thị quả thực rất không hài lòng.
Nhưng cũng không thể tùy tiện đuổi tên sai vặt này đi, dù sao đây cũng là người mà thiếu gia đưa tới, nếu thiếu gia hỏi đến, có thể sẽ còn trách tội bọn họ.
Thật không muốn chặt đứt mối liên hệ với thiếu gia.
Đồng Kiều đã từng tranh đấu với những người có tâm nhãn trong Vương phủ, cho nên cho dù có ngốc đi nữa thì hắn cũng có thể nhìn ra người khác muốn làm gì, huống chi Đồng Kiều cũng cảm thấy hắn không phải tên ngốc.
Một phép thử đơn giản, cũng khiến Đồng Kiều phát hiện ra người Giang gia có băn khoăn, kiêng kỵ, sợ hãi Thế tử.
Quả nhiên mang danh Thế tử ra, sẽ khiến người nhà này không dám đuổi hắn đi.
Vì thế, Đồng Kiều ở Giang gia ăn uống thả cửa, phải bù đắp lại những thiếu hụt trước đó, nhưng thời điểm làm việc lại như cành liễu treo trước gió, Tây Thi soi bóng.
Người Giang gia đều có ấn tượng không tốt với tên sai vặt này, có cảm giác như đang bị tu hú chiếm tổ.
Trong nhà có thêm một người ngoài khiến bọn họ không được tự nhiên.
Mẹ nó!
Đây mà là nô tài sao?
Không phải nha.
Là tổ tông.
Người Giang gia có nghĩ thế nào cũng không hiểu nổi tại sao thiếu gia lại đưa tên điêu nô này tới đây.
Không sai, đây chính là một tên điêu nô, bề ngoài thì cung cung kính kính, giở đủ thủ đoạn với người một nhà, khiến người Giang gia cảm thấy bọn họ đã trở thành một gia đình giàu có nào đó.
Nhưng làm việc, lại dây dưa dây cà.
Đồng Kiều nhếch miệng cười, cũng chỉ là một nhà nông mà thôi, tôn bọn họ lên cao một chút, bọn họ còn có thể nói được gì, từng là một hạ nhân của một gia đình giàu có, muốn phá hỏng chuyện quả thực là một chuyện rất dễ dàng.
Xây không dễ, nhưng muốn phá hỏng lại rất dễ nha!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đồng Kiều không có việc gì làm liền đi bộ tới nhà đại phòng Giang gia, biết được Nhị Nha kia ngày nào cũng đi vào trong núi, hắn đứng đợi ở con đường nhỏ xuống núi, muốn chặn đường Nhị Nha.
Đồng Kiều bị rắn cắn, từ đó hắn có một nỗi sợ không thể giải thích được với núi rừng, cho nên chỉ có thể đứng đợi ở bên ngoài.
Trong mơ Nhị Nha đã gả cho Đồng Kiều, Đồng Kiều đã tự coi nàng là người của hắn, tự nói với lòng rằng đây là đồ vật của mình.
Đặc biệt là sau khi bị rắn cắn, lửa giận trong lòng Đồng Kiều luôn muốn được phát tiết ra, muốn nha đầu xấu xí kia phải chịu trừng phạt.
Đồng Kiều đợi đến tận giữa trưa, mới nhìn thấy một tiểu nha đầu đi xuống núi, sau lưng cõng một cái sọt nhỏ, trong tay còn cầm một bó hoa, hoa kia điểm xuyết trên cành, khoảng cách quá xa cũng không nhìn rõ được hình dạng của hoa.
Xấu xí, đúng là một nha đầu xấu xí!
Đồng Kiều nhìn đứa trẻ kia, cho dù mặt đứa trẻ đã có thêm thịt, béo trắng ra một chút, nhưng thành kiến trong lòng một người cũng không dễ dàng tiêu tan như vậy.
Ấn tượng của Đồng Kiều đối với đứa trẻ này là một nha đầu xấu xí, bộ dạng sau khi lớn lên trong giấc mơ cũng thật bình thường.
Cho dù trong lòng Đồng Kiều có oán hận Giang Nhạc An, nhưng hắn chưa bao giờ phủ nhận vẻ đẹp của Giang Nhạc An.
Khóe miệng Đồng Kiều bất giác cong lên một nụ cười thù địch, hắn đột nhiên xông ra chắn trước mặt đứa trẻ, khiến Nam Chi giật mình.
Nam Chi vô cùng kinh ngạc: “A, sao ngươi lại ở đây?”
Ngay sau đó, Nam Chi lại trở nên vui vẻ, Đồng Kiều không đi biên quan với Tiêu Cảnh Dương, hắn không trở thành giáo úy, không trở thành quan lớn!
“Chẳng lẽ ngươi không biết tại sao ta lại ở đây sao, nha đầu thối, chính ngươi khiến ta bị rắn cắn, sao ta lại cưới một nữ nhân xấu xí ác độc như ngươi chứ.” Đồng Kiều không tự chủ được mà dùng những lời lẽ độc ác nhất công kích cô.
Cho dù bây giờ bọn họ còn không có chút quan hệ nào.
Nam Chi nghiêng đầu nhìn Đồng Kiều, thấy sắc mặt hắn không tốt, làn da không được coi là trắng, nhưng lại xen lẫn xám xịt.
“Vừa ngu xuẩn vừa xấu xí!” Đồng Kiều nhìn dáng vẻ ngây thơ mờ mịt của đối phương, đối phương nghe không hiểu lời mắng chửi, ngược lại càng khiến hắn tức giận hơn.
Đồng Kiều vươn tay muốn nắm lấy cánh tay nhỏ của Nam Chi, Nam Chi lui về sau hai bước tránh Đồng Kiều, trong lòng hỏi hệ thống: “Ca ca, ca ca, sao Đồng Kiều biết Nhị Nha tỷ tỷ sẽ gả cho hắn?”
Hệ thống chỉ giải thích: “Tiềm thức của con người rất mạnh mẽ, nó sẽ xuất hiện dưới hình thức một giấc mơ, nhưng đại đa số mọi người đều chỉ coi đó là một giấc mơ, chỉ có Đồng Kiều coi là thật.”
Nam Chi ồ một tiếng, dùng ánh mắt như đang nhìn một ‘ông chú tồi’ mà nhìn Đồng Kiều, “Ngươi tránh ra, ta phải về nhà.”
“Ha, về nhà, ngươi không thể về.” Đại khái là vì đã giết nữ nhân này ở trong mơ một lần, lúc này bộ dạng của cô lại nhỏ yếu như vậy, hắn lại càng cảm thấy vững tâm.
Nam Chi ồ lên một tiếng, ngước nhìn Đồng Kiều, sau đó ngây thơ chất phác đặt bó hoa dại cùng chiếc sọt xuống.
Đồng Kiều thấy cô như vậy, cười nhạo một tiếng, “Muốn chạy sao, muộn rồi.” Trên mặt tràn đầy địch ý cùng đắc ý.
Nam Chi cũng không nói gì, chỉ đột nhiên lùi về sau mấy bước, chạy lấy đà nhảy lên, dùng thế đại bàng đá thỏ mà đánh trúng Đồng Kiều.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro