Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Phúc Nữ Nhà Nôn...
Ngận Thị Kiểu Tình
2024-11-15 15:56:17
Edit: Kim
Đông qua xuân đến, rừng dâu bạt ngàn đâm chồi nảy lộc, người trong thôn đều bắt đầu bận rộn làm việc, thời tiết ấm lên liền bắt đầu nuôi tằm.
Nhanh chóng làm xong việc đồng áng, lại phải bắt đầu nuôi tằm.
Trong thôn đã không chỉ có nhà Giang đại lang nuôi tằm, mấy năm nay, mọi người thấy Giang gia bán kén tằm mà đời sống trở nên rất tốt.
Thậm chí còn giữ lại một chút kén tằm làm quần áo, vài người liền bắt đầu học cách nuôi tằm.
Giang Lương Tài cũng không tức giận, bàn bạc với người nhà xong, liền đem kinh nghiệm nuôi tằm ra nói với người dân trong thôn.
Kén tằm rất quý, nếu không có kinh nghiệm mà làm hỏng thì thật sự rất uổng phí.
Người nhà cũng không có phản đối, mà sau khi Giang Ngọc Trạch trúng cử, cả nhà đã dọn tới kinh thành, vì đã phân gia, Giang đại lang tự nhiên cũng không thể đi theo.
Sau khi Giang Ngọc Trạch trúng cử, cả nhà chỉ đem Giang Ngọc Trạch về nhà tế tổ một hồi rồi vội vàng rời đi.
Bỏ lại một nhà Giang đại lang, Giang Lương Tài quyết định kinh doanh trong thôn thật tốt, đây là nơi hắn sẽ gắn bó cả đời.
Ngô thị cũng nói, ngay cả người trong nhà cũng không hy vọng mình có thể sống quá tốt, càng đừng nói tới là người ngoài, cho nên chỉ cần mọi người đều có thể uống được một ngụm canh là được rồi.
Chỉ dựa vào tiểu thúc thúc ở tận kinh thành xa xôi chống lưng là không được.
Mặc kệ huynh đệ có náo loạn đến đâu, nhưng trong mắt người ngoài, bọn họ vẫn là huynh đệ, nhưng mà quá xa, nước xa cũng không cứu được lửa gần.
Nếu có nhà ai không đủ lá dâu, Giang gia sẽ bán lá dâu cho họ, toàn bộ thôn chỉ có Giang gia là có nhiều lá dâu nhất.
Rừng dâu trải dài từ sườn núi vào trong núi, đều là nhờ mấy năm nay không ngừng trồng trọt.
Mỗi khi tới mùa đều sẽ thu được rất nhiều quả dâu, sẽ đưa tới mỗi nhà trong thôn một rổ lớn, còn dư lại rất nhiều sẽ mang đi phơi khô làm dược liệu, hoặc đem đi ngâm nước uống vào mùa đông.
Đều nói địa vị của Giang gia trước kia là nhờ Giang Ngọc Trạch mà có, thì hiện tại đều là nhờ Giang Lương Tài kinh doanh mà có.
Thôn dân cũng rất ít khi nhắc tới hai huynh đệ Giang Ngọc Trạch cùng Giang Nguyên Trung trước mặt Giang Lương Tài, rốt cuộc người ta cũng đi rồi, chỉ để lại Giang đại lang, khẳng định trong lòng hắn cũng không thoải mái.
“Đại lang, lại tới quét tước nhà cũ sao.” Thôn dân nhìn thấy Giang Lương Tài đang khóa cửa mà cười tủm tỉm nói.
Giang Lương Tài gật đầu, “Đúng vậy, phải quét tước, bằng không không có hơi người rất nhanh hỏng.”
Trước khi người một nhà rời đi, Giang Ngọc Trạch đã đem chìa khóa giao lại cho Giang Lương Tài, nhờ hắn giúp giữ gìn ngôi nhà cũ.
Loại chuyện này, Giang Lương Tài không hề nghĩ ngợi liền đồng ý.
Giang Ngọc Trạch có chút phức tạp mà nhìn đại ca, đại ca hoàn toàn không biết gì cả, không phải đeo trên lưng gánh nặng.
Đại ca không đọc sách, nhưng cuộc sống bây giờ của đại ca chưa chắc đã không tốt.
Giang Lương Tài về đến nhà, căn nhà đơn sơ trước kia đã được tu sửa lại, gạch xanh mái ngói, cũng được mở rộng ra, đồ dùng trong nhà lại càng tốt.
Một đứa trẻ ba tuổi đang nghịch bùn ở trong sân, cả người đều bẩn thỉu, Giang Lương Tài hô: “Tam Nha, không được nghịch bùn.”
“Cha.” Tam Nha giơ đôi tay dính đầy bùn lên, chạy về phía Giang Lương Tài, bẹp, trên người Giang Lương Tài in dấu một đôi tay bùn.
Giang Lương Tài:……
“Hắc hắc, hắc hắc, cha……” Tam Nha cười ha hả, giấu tay ra phía sau.
Giang Lương Tài bất đắc dĩ, nhìn Tam Nha bằng ánh mắt hiền từ.
Phân gia hai năm, Ngô thị lại mang thai, nhưng khiến người ta thất vọng chính là, vẫn là một cái cô nương.
Cô nương thì cô nương…
Dù sao tình hình trong nhà cũng đã tốt lên rất nhiều, khẳng định có thể kén rể.
Có lẽ mệnh của hắn không thể có nhi tử đi, nếu là trước đây, khẳng định Giang Lương Tài sẽ mắc nghẹn ở trong lòng.
Nhưng bây giờ, có tiền có của cải rồi, cũng không quá để ý nữa.
Hơn nữa, trong thôn cũng sẽ không có người ở trước mặt Giang Lương Tài nói, ngươi tuyệt hậu.
Nói nữa ba cô nương Giang gia, đều được xưng tụng là ba đóa kim liên, hơn nữa người trong thôn đều biết Giang gia muốn kén rể.
Lấy điều kiện bây giờ của Giang gia, chẳng những không có ai nói gì, ngược lại còn có rất nhiều người nguyện ý.
Rốt cuộc vì quá nghèo đói, không có gì ăn mà nhi tử lại nhiều, có thể cưới được thê tử đã là không tồi.
“Cha, thay bộ quần áo khác rồi rửa tay đi.” Đại Nha bưng chậu nước ra sân, kéo tay muội muội đi thay quần áo, lại rửa tay cho nàng.
Giang Lương Tài thay xong quần áo đi ra, nhìn nữ nhi đã mười lăm sắp tới tuổi cập kê, Đại Nha trước kia gầy gò ốm yếu, nay làn da đã trắng như tuyết, ôn nhu lịch sự tao nhã.
Nữ nhi trong nhà, chỉ cần chú ý chăm sóc liền có thể tốt lên, Đại Nha dịu dàng không giống với Nhị Nha, Nhị Nha ngày nào cũng chạy vào trong núi, làm da cũng biến thành màu lúa mạch, cả người tràn đầy cảm giác khỏe mạnh.
Phong cách hoàn toàn khác với tỷ tỷ, cho dù là đi đường, nàng bước đi cũng tràn đầy năng lượng.
Đáng tiếc, loại khỏe khoắn này, ở thời đại này còn chưa biết thưởng thức.
Đại Nha đã tới tuổi làm mai, Đại Nha luôn luôn ôn hòa lấy hết can đảm nói ra suy nghĩ của mình, nàng muốn ở lại trong nhà, muốn kén rể.
Nàng không muốn tới một gia đình xa lạ, nàng sợ hãi.
Giang Lương Tài cùng Ngô thị nhìn Đại Nha, trong nhà có thể sinh ra một Giang Nhạc An xinh đẹp, chứng tỏ người trong nhà thực ra đều đẹp.
Đại Nha lớn lên cũng xinh đẹp, lại dịu dàng, vừa nhìn liền thấy đây sẽ là một tức phụ tốt, rất nhiều người tới hỏi cưới, không lo không gả được.
Hai phu thê cũng có ý định giữ Đại Nha lại trong nhà kén rể, rốt cuộc Nhị Nha đã như vậy, rất khó gả đi.
Nhị Nha nghe thấy lời tỷ tỷ nói, cũng xen vào: “Vậy để tỷ tỷ ở nhà đi, tỷ tỷ đến nhà người khác, bị bắt nạt cũng chỉ biết khóc, con đến nhà người khác, có bị bắt nạt con cũng có thể vào trong núi trốn, sống luôn ở trong núi.”
Nhị Nha không nỡ để tỷ tỷ lấy tỷ phu đời trước, ở nhà là tốt nhất.
Tỷ tỷ ôn ôn nhu nhu rất dễ bị người ta bắt nạt.
Ngô thị:……
Giang Lương Tài:……
Ngươi khiêm tốn rồi, người như ngươi mà phải chịu ủy khuất, nhất định sẽ đánh người ta một trận rồi trốn vào trong núi.
Ngươi như vậy rất khó gả đi nha!
Ngô thị chỉ nói: “Giữ Đại Nha lại trong nhà, Nhị Nha mới mười tuổi, chờ mấy năm nữa lại nói tiếp.”
Đại Nha nước mắt lưng tròng, “Cảm ơn cha, cảm ơn nương.”
Nàng thật hạnh phúc, chỉ cần có thể ở lại trong nhà, thế nào cũng đều tốt, cho dù trong nhà rất bận, bận nuôi tằm, bận bào chế dược liệu.
Nhưng đối với Đại Nha mà nói, cuộc sống như vậy mới là cuộc sống, nàng không sợ khổ cũng không sợ mệt, chỉ sợ loại cảm giác hờ hững coi thường.
Giống như trước khi phân gia, bị mọi người coi thường, mà cha nương nàng, cũng không có sức lực mà chú ý đến các nàng.
Buổi tối, Ngô thị nói với Giang Lương Tài: “Ta muốn giữ cả ba cái nữ nhi lại trong nhà.”
“……” Giang Lương Tài ở trên giường sợ tới mức ngồi thẳng dậy, cả kinh nói: “Giữ cả ba lại sao?”
Gia đình thế nào mới có thể kéo được ba chàng rể tới nhà chứ!
Đến cả hoàng gia cũng chưa chắc có thể làm được nha!
Ngô thị chỉ nói: “Sau này lại nói, trước hết kén rể cho Đại Nha trước đã, hai ba năm sau lại xem tình hình trong nhà, nếu tốt, lại kén rể.”
Giang Lương Tài:……
Ta thật là căng thẳng, áp lực này thật lớn!
Sau khi suy nghĩ, Giang Lương Tài lại cười nói: “Nếu đúng là như vậy, ta liền có ba hiền tế.”
Ngô thị suy nghĩ một chút, cũng cười theo: “Nhi tử nhà người ta đến nhà chúng ta, cũng không thể xem thường hành hạ người ta, chờ tới thời điểm thích hợp, lại phân gia.”
Đông qua xuân đến, rừng dâu bạt ngàn đâm chồi nảy lộc, người trong thôn đều bắt đầu bận rộn làm việc, thời tiết ấm lên liền bắt đầu nuôi tằm.
Nhanh chóng làm xong việc đồng áng, lại phải bắt đầu nuôi tằm.
Trong thôn đã không chỉ có nhà Giang đại lang nuôi tằm, mấy năm nay, mọi người thấy Giang gia bán kén tằm mà đời sống trở nên rất tốt.
Thậm chí còn giữ lại một chút kén tằm làm quần áo, vài người liền bắt đầu học cách nuôi tằm.
Giang Lương Tài cũng không tức giận, bàn bạc với người nhà xong, liền đem kinh nghiệm nuôi tằm ra nói với người dân trong thôn.
Kén tằm rất quý, nếu không có kinh nghiệm mà làm hỏng thì thật sự rất uổng phí.
Người nhà cũng không có phản đối, mà sau khi Giang Ngọc Trạch trúng cử, cả nhà đã dọn tới kinh thành, vì đã phân gia, Giang đại lang tự nhiên cũng không thể đi theo.
Sau khi Giang Ngọc Trạch trúng cử, cả nhà chỉ đem Giang Ngọc Trạch về nhà tế tổ một hồi rồi vội vàng rời đi.
Bỏ lại một nhà Giang đại lang, Giang Lương Tài quyết định kinh doanh trong thôn thật tốt, đây là nơi hắn sẽ gắn bó cả đời.
Ngô thị cũng nói, ngay cả người trong nhà cũng không hy vọng mình có thể sống quá tốt, càng đừng nói tới là người ngoài, cho nên chỉ cần mọi người đều có thể uống được một ngụm canh là được rồi.
Chỉ dựa vào tiểu thúc thúc ở tận kinh thành xa xôi chống lưng là không được.
Mặc kệ huynh đệ có náo loạn đến đâu, nhưng trong mắt người ngoài, bọn họ vẫn là huynh đệ, nhưng mà quá xa, nước xa cũng không cứu được lửa gần.
Nếu có nhà ai không đủ lá dâu, Giang gia sẽ bán lá dâu cho họ, toàn bộ thôn chỉ có Giang gia là có nhiều lá dâu nhất.
Rừng dâu trải dài từ sườn núi vào trong núi, đều là nhờ mấy năm nay không ngừng trồng trọt.
Mỗi khi tới mùa đều sẽ thu được rất nhiều quả dâu, sẽ đưa tới mỗi nhà trong thôn một rổ lớn, còn dư lại rất nhiều sẽ mang đi phơi khô làm dược liệu, hoặc đem đi ngâm nước uống vào mùa đông.
Đều nói địa vị của Giang gia trước kia là nhờ Giang Ngọc Trạch mà có, thì hiện tại đều là nhờ Giang Lương Tài kinh doanh mà có.
Thôn dân cũng rất ít khi nhắc tới hai huynh đệ Giang Ngọc Trạch cùng Giang Nguyên Trung trước mặt Giang Lương Tài, rốt cuộc người ta cũng đi rồi, chỉ để lại Giang đại lang, khẳng định trong lòng hắn cũng không thoải mái.
“Đại lang, lại tới quét tước nhà cũ sao.” Thôn dân nhìn thấy Giang Lương Tài đang khóa cửa mà cười tủm tỉm nói.
Giang Lương Tài gật đầu, “Đúng vậy, phải quét tước, bằng không không có hơi người rất nhanh hỏng.”
Trước khi người một nhà rời đi, Giang Ngọc Trạch đã đem chìa khóa giao lại cho Giang Lương Tài, nhờ hắn giúp giữ gìn ngôi nhà cũ.
Loại chuyện này, Giang Lương Tài không hề nghĩ ngợi liền đồng ý.
Giang Ngọc Trạch có chút phức tạp mà nhìn đại ca, đại ca hoàn toàn không biết gì cả, không phải đeo trên lưng gánh nặng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đại ca không đọc sách, nhưng cuộc sống bây giờ của đại ca chưa chắc đã không tốt.
Giang Lương Tài về đến nhà, căn nhà đơn sơ trước kia đã được tu sửa lại, gạch xanh mái ngói, cũng được mở rộng ra, đồ dùng trong nhà lại càng tốt.
Một đứa trẻ ba tuổi đang nghịch bùn ở trong sân, cả người đều bẩn thỉu, Giang Lương Tài hô: “Tam Nha, không được nghịch bùn.”
“Cha.” Tam Nha giơ đôi tay dính đầy bùn lên, chạy về phía Giang Lương Tài, bẹp, trên người Giang Lương Tài in dấu một đôi tay bùn.
Giang Lương Tài:……
“Hắc hắc, hắc hắc, cha……” Tam Nha cười ha hả, giấu tay ra phía sau.
Giang Lương Tài bất đắc dĩ, nhìn Tam Nha bằng ánh mắt hiền từ.
Phân gia hai năm, Ngô thị lại mang thai, nhưng khiến người ta thất vọng chính là, vẫn là một cái cô nương.
Cô nương thì cô nương…
Dù sao tình hình trong nhà cũng đã tốt lên rất nhiều, khẳng định có thể kén rể.
Có lẽ mệnh của hắn không thể có nhi tử đi, nếu là trước đây, khẳng định Giang Lương Tài sẽ mắc nghẹn ở trong lòng.
Nhưng bây giờ, có tiền có của cải rồi, cũng không quá để ý nữa.
Hơn nữa, trong thôn cũng sẽ không có người ở trước mặt Giang Lương Tài nói, ngươi tuyệt hậu.
Nói nữa ba cô nương Giang gia, đều được xưng tụng là ba đóa kim liên, hơn nữa người trong thôn đều biết Giang gia muốn kén rể.
Lấy điều kiện bây giờ của Giang gia, chẳng những không có ai nói gì, ngược lại còn có rất nhiều người nguyện ý.
Rốt cuộc vì quá nghèo đói, không có gì ăn mà nhi tử lại nhiều, có thể cưới được thê tử đã là không tồi.
“Cha, thay bộ quần áo khác rồi rửa tay đi.” Đại Nha bưng chậu nước ra sân, kéo tay muội muội đi thay quần áo, lại rửa tay cho nàng.
Giang Lương Tài thay xong quần áo đi ra, nhìn nữ nhi đã mười lăm sắp tới tuổi cập kê, Đại Nha trước kia gầy gò ốm yếu, nay làn da đã trắng như tuyết, ôn nhu lịch sự tao nhã.
Nữ nhi trong nhà, chỉ cần chú ý chăm sóc liền có thể tốt lên, Đại Nha dịu dàng không giống với Nhị Nha, Nhị Nha ngày nào cũng chạy vào trong núi, làm da cũng biến thành màu lúa mạch, cả người tràn đầy cảm giác khỏe mạnh.
Phong cách hoàn toàn khác với tỷ tỷ, cho dù là đi đường, nàng bước đi cũng tràn đầy năng lượng.
Đáng tiếc, loại khỏe khoắn này, ở thời đại này còn chưa biết thưởng thức.
Đại Nha đã tới tuổi làm mai, Đại Nha luôn luôn ôn hòa lấy hết can đảm nói ra suy nghĩ của mình, nàng muốn ở lại trong nhà, muốn kén rể.
Nàng không muốn tới một gia đình xa lạ, nàng sợ hãi.
Giang Lương Tài cùng Ngô thị nhìn Đại Nha, trong nhà có thể sinh ra một Giang Nhạc An xinh đẹp, chứng tỏ người trong nhà thực ra đều đẹp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đại Nha lớn lên cũng xinh đẹp, lại dịu dàng, vừa nhìn liền thấy đây sẽ là một tức phụ tốt, rất nhiều người tới hỏi cưới, không lo không gả được.
Hai phu thê cũng có ý định giữ Đại Nha lại trong nhà kén rể, rốt cuộc Nhị Nha đã như vậy, rất khó gả đi.
Nhị Nha nghe thấy lời tỷ tỷ nói, cũng xen vào: “Vậy để tỷ tỷ ở nhà đi, tỷ tỷ đến nhà người khác, bị bắt nạt cũng chỉ biết khóc, con đến nhà người khác, có bị bắt nạt con cũng có thể vào trong núi trốn, sống luôn ở trong núi.”
Nhị Nha không nỡ để tỷ tỷ lấy tỷ phu đời trước, ở nhà là tốt nhất.
Tỷ tỷ ôn ôn nhu nhu rất dễ bị người ta bắt nạt.
Ngô thị:……
Giang Lương Tài:……
Ngươi khiêm tốn rồi, người như ngươi mà phải chịu ủy khuất, nhất định sẽ đánh người ta một trận rồi trốn vào trong núi.
Ngươi như vậy rất khó gả đi nha!
Ngô thị chỉ nói: “Giữ Đại Nha lại trong nhà, Nhị Nha mới mười tuổi, chờ mấy năm nữa lại nói tiếp.”
Đại Nha nước mắt lưng tròng, “Cảm ơn cha, cảm ơn nương.”
Nàng thật hạnh phúc, chỉ cần có thể ở lại trong nhà, thế nào cũng đều tốt, cho dù trong nhà rất bận, bận nuôi tằm, bận bào chế dược liệu.
Nhưng đối với Đại Nha mà nói, cuộc sống như vậy mới là cuộc sống, nàng không sợ khổ cũng không sợ mệt, chỉ sợ loại cảm giác hờ hững coi thường.
Giống như trước khi phân gia, bị mọi người coi thường, mà cha nương nàng, cũng không có sức lực mà chú ý đến các nàng.
Buổi tối, Ngô thị nói với Giang Lương Tài: “Ta muốn giữ cả ba cái nữ nhi lại trong nhà.”
“……” Giang Lương Tài ở trên giường sợ tới mức ngồi thẳng dậy, cả kinh nói: “Giữ cả ba lại sao?”
Gia đình thế nào mới có thể kéo được ba chàng rể tới nhà chứ!
Đến cả hoàng gia cũng chưa chắc có thể làm được nha!
Ngô thị chỉ nói: “Sau này lại nói, trước hết kén rể cho Đại Nha trước đã, hai ba năm sau lại xem tình hình trong nhà, nếu tốt, lại kén rể.”
Giang Lương Tài:……
Ta thật là căng thẳng, áp lực này thật lớn!
Sau khi suy nghĩ, Giang Lương Tài lại cười nói: “Nếu đúng là như vậy, ta liền có ba hiền tế.”
Ngô thị suy nghĩ một chút, cũng cười theo: “Nhi tử nhà người ta đến nhà chúng ta, cũng không thể xem thường hành hạ người ta, chờ tới thời điểm thích hợp, lại phân gia.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro