Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Sủng Thú (26)
Ngận Thị Kiểu Tình
2024-11-15 15:56:17
Edit: Kim
Nam Chi cùng ăn cùng ở với Du Chiêu, Du Chiêu rất thích xoa đầu Nam Chi, Nam Chi cũng được ăn không ít thứ tốt.
Ban đêm cùng nhau ngủ trên một chiếc giường, cùng nhau đọc sách, cùng nhau nói chuyện, thoạt nhìn rất thân mật khăng khít.
Thái độ của Nam Chi với Du Chiêu cũng khá tốt, lúc hai người ra sau núi cũng không có chạy trốn, mà là theo Du Chiêu trở về nhà.
Hai người bắt thỏ trên núi, Du Chiêu vụng về nướng con thỏ, một người một hổ ăn con thỏ có hương vị khó nói.
Nam Chi không chút khách khí mà phỉ nhổ, nói con thỏ rất khó ăn.
Du Chiêu bị ghét bỏ cũng không hề tức giận, ngược lại còn nói sẽ học thêm, Nam Chi hừ một tiếng, bầu không khí cũng có thể coi là hòa thuận ấm áp.
Bởi vì có thể câu thông, Du Chiêu cảm thấy ở cạnh tiểu hổ rất hạnh phúc, giống như có thêm một người bạn, quả thực là vui mừng không kể xiết.
Tinh thần của Du Chiêu tốt lên nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy được, ngày nào cũng hoạt bát vui vẻ, làm chuyện gì cũng tràn đầy năng lượng.
Du Tĩnh thấy con trai như vậy, cũng không có nhắc đến chuyện khế ước, nhưng cũng không đồng nghĩa với việc từ bỏ quan sát, Du Tĩnh hoàn toàn không hề thả lỏng dù chỉ một khắc.
Cho dù tiểu súc sinh này nhìn có vẻ ngoan ngoãn, nhưng dã thú có móng vuốt, móng vuốt có thể làm người bị thương.
Chưa ký khế ước, Du Tĩnh vĩnh viễn không thể yên tâm.
Không có khế ước, có nghĩa là tiểu súc sinh này không trung thành, không có ý muốn trung thành.
Nhưng nhìn thấy Du Chiêu vui vẻ như vậy, Du Tĩnh cũng không thể nói chuyện khế ước, chỉ sợ tình cảm càng sâu đậm càng không thể nói ra.
Du Chiêu là người có da mặt mỏng.
Du Tĩnh hoàn toàn không thả lỏng cảnh giác, nhưng chỉ có thể đi một bước tính một bước, rốt cuộc thì giữa tiểu hổ và Du gia, còn có mối thù giết mẹ.
Cũng không biết tiểu súc sinh này có ghi nhớ trong lòng không, cũng không biết giữa loài súc sinh, có coi trọng chuyện này giống như con người hay không.
Nam Chi ở Du gia ăn ăn uống uống, vô cùng tự do, muốn đi đâu thì đi đó, cơ thể càng lúc càng tròn vo, có xu hướng phát triển thành hình bình gas.
Nhưng chỉ cần cố gắng tu luyện, mỡ sẽ giảm đi, vì thế Nam Chi lúc mập lúc gầy, khiến Du Chiêu cảm thấy không nói nên lời, chỉ cần thấy cô gầy một chút lại cho cô ăn.
Bởi vậy Nam Chi được ăn không ít thứ tốt, thực lực cũng ngày càng mạnh.
Nam Chi cảm thấy kỳ thật Du gia cũng khá tốt, có thể ăn uống mà không phải tự mình đi kiếm, tốt, rất tốt.
Có ở lại Du gia cũng không phải là không thể, thi thoảng lại lén lút đi tìm Du Hạo, lừa ăn lừa uống với Du Hạo.
Trong tay Du Hạo cũng có rất nhiều đồ tốt.
Trực giác dã thú khiến Nam Chi cảm nhận được, vẫn luôn có người nhìn mình chằm chằm, có muốn trốn cũng không phải chuyện dễ dàng.
Đã không thể chạy thoát, Nam Chi liền ở lại Du gia, chỉ cần không lập khế ước, Nam Chi vẫn có thể ở Du gia ăn uống.
Hơn nữa sau này Du Chiêu sẽ ra ngoài rèn luyện, tóm lại sẽ rời khỏi Du gia.
Du Hạo nhìn tiểu hổ thanh thản yên ổn ở bên cạnh Du Chiêu, khiến hắn có chút nghi hoặc, không phải tiểu hổ vẫn luôn không thích Du Chiêu sao.
Chẳng lẽ nó thật sự chọn Du Chiêu?
Hoặc cũng có thể là do Du Chiêu đối xử với nó quá tốt, khiến tiểu hổ cam tâm tình nguyện đi theo hắn.
Còn có một khả năng, Du Hạo cảm thấy tiểu hổ này đang ngủ đông, chờ đến thời cơ thích hợp…..
Nhưng vừa nghe thấy giọng nói ngọt ngào ngây thơ không rành thế sự của nó, Du Hạo lại cảm thấy không thể nào.
Nhìn tiểu hổ lại lén lút tới tìm mình, Du Hạo lấy ra một ít đồ ăn đút cho nó, vừa xoa đầu nó vừa nói: “Du Chiêu có biết chuyện ngươi tới đây tìm ta không?”
Nam Chi: “Không biết nha.”
Du Hạo:……
Ngươi ăn hai đầu như vậy, khiến Du Hạo có cảm giác ngươi đang ăn bờ ở bụi.
Ngươi đúng là một con hổ con biết cách lừa ăn lừa uống.
Tiểu hổ sao có thể có suy nghĩ gì xấu xa được, chỉ là muốn ăn mà thôi.
Nam Chi ăn no, dùng đầu lưỡi liếm quanh miệng, nói với Du Hạo: “Ta đến sau núi bắt thỏ, ta cho ngươi một con thỏ.”
Du Hạo: “Không cần đâu.” Hắn sờ thân thể mềm mại của tiểu hổ, đột nhiên hỏi: “Du Chiêu có thể tu luyện rồi sao?”
Nam Chi nói: “Kinh mạch của hắn không thông, bị tắc nghẽn, tạm thời không thể tu luyện, nhưng hắn có thể lợi dụng linh thạch bố trí trận pháp.”
Con đường tu đạo của Du Chiêu thật sự quá khó khăn, không riêng gì linh căn có vấn đề, mà kinh mạch cũng có vấn đề.
Nhưng có mất tất có được, có lẽ phải trải qua nhiều chuyện như vậy, tâm tính của Du Chiêu càng kiên định hơn những tu sĩ bình thường.
Vẫn luôn giữ vững ý định ban đầu là nỗ lực trở nên cường đại, vì Du gia, vì cha, cũng vì chính mình.
Du Hạo gật đầu, “Xem ra Chiêu đệ muốn tu luyện cũng không phải chuyện dễ dàng.”
Du Hạo vỗ vỗ vào mông con hổ, còn đẩy đẩy, “Đi đi, đã lâu như vậy rồi, Chiêu đệ sẽ hoài nghi.”
Nam Chi không vui: “Sao ngươi có thể sờ mông ta, không được sờ mông hổ, ta là nữ.”
Du Hạo:……
Tay hắn đột nhiên cảm thấy nóng lên.
Nhưng mà giọng nói kia lại non nớt nói mình là nữ tử, khiến Du Hạo không biết nên khóc hay nên cười.
Hắn nói: “Linh thú các ngươi đâu có coi trọng những thứ này?”
Có phải là ở cùng con người quá lâu, cũng sẽ giống con người mà chú trọng đến sự khác biệt giữa nam và nữ?
Nam Chi: “Không được sờ.”
Du Hạo: “Không sờ nữa.”
Nam Chi đi vào trong núi bắt một con thỏ đưa cho Du Chiêu, Du Chiêu vô cùng vui mừng, trực tiếp đốt lửa trong sân nướng con thỏ lên.
Nam Chi đi quanh đống lửa, nhìn dáng vẻ vui sướng thuần khiết trên mặt Du Chiêu, lúc hắn cùng tiểu hổ tỷ tỷ ra ngoài rèn luyện, hai người cũng là nương tựa lẫn nhau, có thể liều mạng vì nhau.
Nhưng Nam Chi không hiểu, tại sao sau đó lại thành ra như thế.
Cái gì không hiểu thì phải làm sao, đương nhiên là đi hỏi hệ thống ca ca nha.
Hệ thống nói: “Đại ân chính là đại thù, có đôi khi người trên lưng mình có ân huệ quá lớn lao, bất luận thế nào cũng không thể trả được, lúc này có lẽ không phải nghĩ tới việc trả nợ, mà là nghĩ làm sao cho chủ nợ biến mất.”
“Chủ nợ biến mất, nợ nần tự nhiên không còn.”
“Wow…….” Nam Chi vô cùng kinh ngạc cảm thán, “Còn có chuyện như vậy sao?”
“Đối xử tốt với người khác lại có kết cục như vậy?” Nam Chi cảm thấy rất khó hiểu.
Hệ thống: “Đương nhiên, phô trương hạnh phúc quá mức cũng là gánh nặng cho người khác, đặc biệt là với một người mà chỉ cần hắn xuất hiện, trong đầu sẽ lập tức xuất hiện ý nghĩ ta mắc nợ hắn rất nhiều, dưới tâm lý nặng nề như vậy, sẽ không muốn nhìn thấy hắn nữa.”
Việc trốn chủ nợ là điều bình thường.
Hệ thống: “Trên thế gian này không chỉ có nợ nần về tiền bạc, mà còn có những loại nợ nần khác, mượn tiền trả tiền, nhưng nếu là nợ cái khác, sao có thể đong đếm mà trả được?”
Nam Chi chống cằm, nhìn Du Chiêu nướng thỏ, đột nhiên nói: “Khó trách tại sao khi tiểu hổ tỷ tỷ chết, Du Chiêu cũng không có đau lòng bao nhiêu, chỉ trừng phạt người giết tiểu hổ một chút.”
Hệ thống: “Đúng vậy.”
Nam Chi suy nghĩ một lúc, nói thêm: “Có phải Du Chiêu thúc đẩy nàng kia ra tay không, chính Du Chiêu đã hại chết tiểu hổ tỷ tỷ.”
Hệ thống: “Bây giờ ngươi còn biết nghĩ ác cho người khác?”
Nam Chi cùng ăn cùng ở với Du Chiêu, Du Chiêu rất thích xoa đầu Nam Chi, Nam Chi cũng được ăn không ít thứ tốt.
Ban đêm cùng nhau ngủ trên một chiếc giường, cùng nhau đọc sách, cùng nhau nói chuyện, thoạt nhìn rất thân mật khăng khít.
Thái độ của Nam Chi với Du Chiêu cũng khá tốt, lúc hai người ra sau núi cũng không có chạy trốn, mà là theo Du Chiêu trở về nhà.
Hai người bắt thỏ trên núi, Du Chiêu vụng về nướng con thỏ, một người một hổ ăn con thỏ có hương vị khó nói.
Nam Chi không chút khách khí mà phỉ nhổ, nói con thỏ rất khó ăn.
Du Chiêu bị ghét bỏ cũng không hề tức giận, ngược lại còn nói sẽ học thêm, Nam Chi hừ một tiếng, bầu không khí cũng có thể coi là hòa thuận ấm áp.
Bởi vì có thể câu thông, Du Chiêu cảm thấy ở cạnh tiểu hổ rất hạnh phúc, giống như có thêm một người bạn, quả thực là vui mừng không kể xiết.
Tinh thần của Du Chiêu tốt lên nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy được, ngày nào cũng hoạt bát vui vẻ, làm chuyện gì cũng tràn đầy năng lượng.
Du Tĩnh thấy con trai như vậy, cũng không có nhắc đến chuyện khế ước, nhưng cũng không đồng nghĩa với việc từ bỏ quan sát, Du Tĩnh hoàn toàn không hề thả lỏng dù chỉ một khắc.
Cho dù tiểu súc sinh này nhìn có vẻ ngoan ngoãn, nhưng dã thú có móng vuốt, móng vuốt có thể làm người bị thương.
Chưa ký khế ước, Du Tĩnh vĩnh viễn không thể yên tâm.
Không có khế ước, có nghĩa là tiểu súc sinh này không trung thành, không có ý muốn trung thành.
Nhưng nhìn thấy Du Chiêu vui vẻ như vậy, Du Tĩnh cũng không thể nói chuyện khế ước, chỉ sợ tình cảm càng sâu đậm càng không thể nói ra.
Du Chiêu là người có da mặt mỏng.
Du Tĩnh hoàn toàn không thả lỏng cảnh giác, nhưng chỉ có thể đi một bước tính một bước, rốt cuộc thì giữa tiểu hổ và Du gia, còn có mối thù giết mẹ.
Cũng không biết tiểu súc sinh này có ghi nhớ trong lòng không, cũng không biết giữa loài súc sinh, có coi trọng chuyện này giống như con người hay không.
Nam Chi ở Du gia ăn ăn uống uống, vô cùng tự do, muốn đi đâu thì đi đó, cơ thể càng lúc càng tròn vo, có xu hướng phát triển thành hình bình gas.
Nhưng chỉ cần cố gắng tu luyện, mỡ sẽ giảm đi, vì thế Nam Chi lúc mập lúc gầy, khiến Du Chiêu cảm thấy không nói nên lời, chỉ cần thấy cô gầy một chút lại cho cô ăn.
Bởi vậy Nam Chi được ăn không ít thứ tốt, thực lực cũng ngày càng mạnh.
Nam Chi cảm thấy kỳ thật Du gia cũng khá tốt, có thể ăn uống mà không phải tự mình đi kiếm, tốt, rất tốt.
Có ở lại Du gia cũng không phải là không thể, thi thoảng lại lén lút đi tìm Du Hạo, lừa ăn lừa uống với Du Hạo.
Trong tay Du Hạo cũng có rất nhiều đồ tốt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trực giác dã thú khiến Nam Chi cảm nhận được, vẫn luôn có người nhìn mình chằm chằm, có muốn trốn cũng không phải chuyện dễ dàng.
Đã không thể chạy thoát, Nam Chi liền ở lại Du gia, chỉ cần không lập khế ước, Nam Chi vẫn có thể ở Du gia ăn uống.
Hơn nữa sau này Du Chiêu sẽ ra ngoài rèn luyện, tóm lại sẽ rời khỏi Du gia.
Du Hạo nhìn tiểu hổ thanh thản yên ổn ở bên cạnh Du Chiêu, khiến hắn có chút nghi hoặc, không phải tiểu hổ vẫn luôn không thích Du Chiêu sao.
Chẳng lẽ nó thật sự chọn Du Chiêu?
Hoặc cũng có thể là do Du Chiêu đối xử với nó quá tốt, khiến tiểu hổ cam tâm tình nguyện đi theo hắn.
Còn có một khả năng, Du Hạo cảm thấy tiểu hổ này đang ngủ đông, chờ đến thời cơ thích hợp…..
Nhưng vừa nghe thấy giọng nói ngọt ngào ngây thơ không rành thế sự của nó, Du Hạo lại cảm thấy không thể nào.
Nhìn tiểu hổ lại lén lút tới tìm mình, Du Hạo lấy ra một ít đồ ăn đút cho nó, vừa xoa đầu nó vừa nói: “Du Chiêu có biết chuyện ngươi tới đây tìm ta không?”
Nam Chi: “Không biết nha.”
Du Hạo:……
Ngươi ăn hai đầu như vậy, khiến Du Hạo có cảm giác ngươi đang ăn bờ ở bụi.
Ngươi đúng là một con hổ con biết cách lừa ăn lừa uống.
Tiểu hổ sao có thể có suy nghĩ gì xấu xa được, chỉ là muốn ăn mà thôi.
Nam Chi ăn no, dùng đầu lưỡi liếm quanh miệng, nói với Du Hạo: “Ta đến sau núi bắt thỏ, ta cho ngươi một con thỏ.”
Du Hạo: “Không cần đâu.” Hắn sờ thân thể mềm mại của tiểu hổ, đột nhiên hỏi: “Du Chiêu có thể tu luyện rồi sao?”
Nam Chi nói: “Kinh mạch của hắn không thông, bị tắc nghẽn, tạm thời không thể tu luyện, nhưng hắn có thể lợi dụng linh thạch bố trí trận pháp.”
Con đường tu đạo của Du Chiêu thật sự quá khó khăn, không riêng gì linh căn có vấn đề, mà kinh mạch cũng có vấn đề.
Nhưng có mất tất có được, có lẽ phải trải qua nhiều chuyện như vậy, tâm tính của Du Chiêu càng kiên định hơn những tu sĩ bình thường.
Vẫn luôn giữ vững ý định ban đầu là nỗ lực trở nên cường đại, vì Du gia, vì cha, cũng vì chính mình.
Du Hạo gật đầu, “Xem ra Chiêu đệ muốn tu luyện cũng không phải chuyện dễ dàng.”
Du Hạo vỗ vỗ vào mông con hổ, còn đẩy đẩy, “Đi đi, đã lâu như vậy rồi, Chiêu đệ sẽ hoài nghi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nam Chi không vui: “Sao ngươi có thể sờ mông ta, không được sờ mông hổ, ta là nữ.”
Du Hạo:……
Tay hắn đột nhiên cảm thấy nóng lên.
Nhưng mà giọng nói kia lại non nớt nói mình là nữ tử, khiến Du Hạo không biết nên khóc hay nên cười.
Hắn nói: “Linh thú các ngươi đâu có coi trọng những thứ này?”
Có phải là ở cùng con người quá lâu, cũng sẽ giống con người mà chú trọng đến sự khác biệt giữa nam và nữ?
Nam Chi: “Không được sờ.”
Du Hạo: “Không sờ nữa.”
Nam Chi đi vào trong núi bắt một con thỏ đưa cho Du Chiêu, Du Chiêu vô cùng vui mừng, trực tiếp đốt lửa trong sân nướng con thỏ lên.
Nam Chi đi quanh đống lửa, nhìn dáng vẻ vui sướng thuần khiết trên mặt Du Chiêu, lúc hắn cùng tiểu hổ tỷ tỷ ra ngoài rèn luyện, hai người cũng là nương tựa lẫn nhau, có thể liều mạng vì nhau.
Nhưng Nam Chi không hiểu, tại sao sau đó lại thành ra như thế.
Cái gì không hiểu thì phải làm sao, đương nhiên là đi hỏi hệ thống ca ca nha.
Hệ thống nói: “Đại ân chính là đại thù, có đôi khi người trên lưng mình có ân huệ quá lớn lao, bất luận thế nào cũng không thể trả được, lúc này có lẽ không phải nghĩ tới việc trả nợ, mà là nghĩ làm sao cho chủ nợ biến mất.”
“Chủ nợ biến mất, nợ nần tự nhiên không còn.”
“Wow…….” Nam Chi vô cùng kinh ngạc cảm thán, “Còn có chuyện như vậy sao?”
“Đối xử tốt với người khác lại có kết cục như vậy?” Nam Chi cảm thấy rất khó hiểu.
Hệ thống: “Đương nhiên, phô trương hạnh phúc quá mức cũng là gánh nặng cho người khác, đặc biệt là với một người mà chỉ cần hắn xuất hiện, trong đầu sẽ lập tức xuất hiện ý nghĩ ta mắc nợ hắn rất nhiều, dưới tâm lý nặng nề như vậy, sẽ không muốn nhìn thấy hắn nữa.”
Việc trốn chủ nợ là điều bình thường.
Hệ thống: “Trên thế gian này không chỉ có nợ nần về tiền bạc, mà còn có những loại nợ nần khác, mượn tiền trả tiền, nhưng nếu là nợ cái khác, sao có thể đong đếm mà trả được?”
Nam Chi chống cằm, nhìn Du Chiêu nướng thỏ, đột nhiên nói: “Khó trách tại sao khi tiểu hổ tỷ tỷ chết, Du Chiêu cũng không có đau lòng bao nhiêu, chỉ trừng phạt người giết tiểu hổ một chút.”
Hệ thống: “Đúng vậy.”
Nam Chi suy nghĩ một lúc, nói thêm: “Có phải Du Chiêu thúc đẩy nàng kia ra tay không, chính Du Chiêu đã hại chết tiểu hổ tỷ tỷ.”
Hệ thống: “Bây giờ ngươi còn biết nghĩ ác cho người khác?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro