Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Sủng Thú (3)
Ngận Thị Kiểu Tình
2024-11-15 15:56:17
Edit: Kim
Những người đó chân dẫm lên trường kiếm, bay nhanh giống như thần tiên, tới lui không để lại dấu vết.
‘ thình thịch……’
Một tiếng rơi nặng nề vang lên, toàn bộ khu rừng rung chuyển hai cái do tác động quá lớn.
Cơ thể nhỏ bé của Nam Chi lăn hai vòng trên mặt đất, đầu váng mắt hoa, cô theo bản năng lắc đầu, nhìn thấy trước mặt là một con hổ lớn, cô sợ tới mức kêu lên, lại phát ra một tiếng mèo kêu.
“Ca ca, con hổ này to quá, cái đầu thật lớn, to quá, to quá, nó làm sao vậy?”
Nhìn thấy miệng con hổ phun ra máu tươi, phun ra rất nhiều máu, mùi máu tanh nồng tràn ngập trong không gian, không riêng gì trong lòng Nam Chi cảm thấy khó chịu, mà mũi lại càng khó chịu hơn, khó chịu đến mức phải dùng tay gãi mũi, kết quả lại nhìn thấy móng vuốt.
“Oa oa oa, ca ca, tay của ta, sao tay của ta lại biến thành như vậy.” Giọng Nam Chi cao vút, ầm ĩ tới mức làm đầu hệ thống kêu ong ong.
Tiếng khóc của trẻ con quả thực là có thể xuyên qua tất cả mọi hàng phòng ngự, đi thẳng vào tận đáy lòng, khiến người ta muốn tẩu hỏa nhập ma.
Hệ thống nói: “Đừng kêu nữa đừng kêu nữa, bây giờ ngươi là một con hổ con, con hổ to kia là mẹ của ngươi, bà ấy bị người ta đuổi giết.”
Nam Chi bình tĩnh lại, nói với hệ thống: “Ca ca, ca ca, ta muốn cứu mẹ.”
Hệ thống: “Cứu không được nữa, đèn đã cạn dầu.”
Nam Chi không hiểu, cô nói: “Tại sao chúng ta không thể tới sớm hơn một chút?”
Tới sớm một chút, là có thể cứu được hổ mẹ.
Hệ thống: “Cũng không thể cứu được, chỉ có thể trốn được nhất thời, muốn tránh cũng không thoát, người ta cần nội đan của bà ấy.”
Nam Chi:……
Cô nhìn hổ mẹ vẫn không ngừng nôn ra máu, Nam Chi loạng choạng cố gắng bước tới, nhưng bốn chân dường như tự có suy nghĩ của mình, Nam Chi mới đi được hai bước đã té ngã, cằm cắm xuống đất.
Ánh mắt hổ mẹ dần tối lại, nhìn đứa con đang nghiêng ngả lảo đảo đi về phía mình, bà vòng đứa con lại đây, lè lưỡi liếm lên đầu con một cái.
Nam Chi bị liếm cảm thấy choáng váng đầu óc, đầu lưỡi quét qua da lông trên đầu Nam Chi, cô ai da một tiếng, vậy mà lại cảm thấy thoải mái.
Chỉ là hơi nhiều nước miếng.
“Con ơi……” Trong đầu Nam Chi đột nhiên xuất hiện một giọng nói, “Ta không sống được nữa, mấy tên đạo sĩ loài người đáng giận đó truy đuổi ta để lấy nội đan.”
“Bây giờ ta trao nội đan cho con, con mau chạy đi, nếu bị người ta bắt được, nhất định không được nói chuyện, con phải tự bảo vệ bản thân mình cho thật tốt.”
Hổ mẹ nói xong, trên đỉnh đầu bà xuất hiện một viên nội đan màu trắng, viên nội đan kia giống như một viên đá quý trong suốt, không hề có tạp chất, tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Đã không còn nội đan chống đỡ, da lông trên người hổ mẹ trong nháy mắt mất đi ánh sáng.
Nam Chi ngơ ngác nhìn viên ngọc lớn lao về phía mình, bay vào trong đầu mình, cô mờ mịt dùng móng vuốt sờ trán.
Hổ mẹ gian nan liếm con, dùng chút sức lực cuối cùng phong ấn viên nội đan bên trong đứa con, “Nhất định không được nói cho người khác biết, phải sống tốt, con nhanh đi đi.”
Nam Chi nức nở một tiếng, dưới sự thúc giục của hệ thống ca ca, cô nghiêng ngả lảo đảo chạy đi, chỉ là tứ chi không chịu phối hợp, không thể chạy nhanh được, chân còn bị vướng phải bụi gai.
Con hổ khổng lồ còn dùng móng vuốt của mình tự đập nát đầu mình ra, giống như một quả dưa hấu bị nổ tung, Nam Chi đứng trong bụi gai nhìn thấy một màn này, phát ra tiếng nức nở.
Cô giãy giụa muốn đi, lại nhìn thấy một nhóm người nhanh chóng tìm ra thi thể của hổ mẹ, ngự kiếm phi hành*, đều dừng lại ở đây.
(*Ngự Kiếm Phi Hành là kỹ năng dẫm lên kiếm mà bay trên bầu trời.)
Nam Chi nhìn thấy người bay xuống, khiếp sợ hô: “Ca ca, ca ca, bọn họ cũng có thể bay, bọn họ từ trên trời bay xuống.”
Hệ thống hít sâu một hơi: “Đây là một thế giới tu tiên, chỉ cần có linh căn là có thể tu luyện thành tiên.”
“Mấy hành động thần tiên này, ở trong thế giới này rất phổ biến.”
“Trở thành thần tiên, có thể trở thành thần tiên nha.” Nam Chi kinh ngạc cảm thán, lại lập tức nói: “Ta có thể khiến cha mẹ ta trở thành thần tiên không?”
Hệ thống:……
Ngươi đúng là có cái có gì tốt cũng không quên phần của cha mẹ, thật là một người con hiếu thảo.
Hệ thống nói: “Thế giới khác biệt, không được.”
Nam Chi rất thất vọng, nếu cha mẹ có thể trở thành thần tiên, cô có thể gặp được cha mẹ.
Thần tiên, đó là người rất lợi hại nha.
Đám người vây quanh xác con hổ khổng lồ, thậm chí còn khảy khảy cái đầu bị đập vỡ, nhưng vẫn không tìm thấy đồ muốn tìm.
“Nội đan đâu, nội đan của Phong Dực Thần Hổ đâu?”
Sắc mặt của ông lão dẫn đầu rất khó coi.
“Có phải đã có người cầm nội đan đi rồi?”
“Như thế này biết ăn nói với gia chủ thế nào đây, Phong Dực Thần Hổ lúc sinh sản là suy yếu nhất, vừa lúc có thể đoạt lấy nội đan của nó.”
Sắc mặt ông lão dẫn đầu rất tiều tụy, da mặt giống như mất đi độ ẩm, nhăn nheo như vỏ táo, nếp nhăn mọc tràn lan, giọng điệu già nua lạnh lùng: “Mang thi thể này về trước đã, đây đều là dược liệu luyện đan.”
Phong Dực Thần Hổ đã gần đạt tới tu vi Hóa Thần, nếu không phải vì sinh con, cũng không suy yếu như vậy, đặc biệt là sau khi đỡ giúp con mấy trận sấm chớp, lại càng thêm suy yếu.
Bây giờ nội đan bên trong Phong Dực Thần Hổ không còn, mà ngay đến cả Phong Dực Thần Hổ con cũng không thấy đâu.
Vừa mới sinh ra đã có sấm chớp, thiên phú rất cao.
Ông lão dẫn đầu dùng đôi mắt sắc bén như chim ưng nhìn khắp nơi, “Tìm con non của Phong Dực Thần Hổ trước đã.”
Cho dù tâm lý của bậc tu sĩ có ổn định, nhưng sau một hồi truy đánh, cực cực khổ khổ, lại không thu hoạch được gì, tâm lý vẫn suy sụp.
Ông lão nói: “Tìm mọi ngóc ngách, cướp đi nhiều đồ như vậy, thi thể của Phong Dực Thần Hổ là đồ tốt, tại sao lại không lấy đi nốt.”
Nam Chi lẩn trốn, không dám cử động, nín thở, biến thành một tác phẩm điêu khắc mèo con.
Cô biết, đây là những người truy sát hổ mẹ, giết chết hổ mẹ.
“Ở đây, con của Phong Dực Thần Hổ ở đây.” Có người tìm thấy Nam Chi rồi, đẩy bụi gai sang một bên, nhìn thấy một con hổ con cuộn tròn bên trong.
Con hổ chỉ to bằng một con mèo con, lông toàn thân xù xù, chắc là muốn bay đi, giữa hai xương sườn có một đôi cánh nhỏ xíu như cánh vịt, khi vỗ cánh trông rất đáng yêu.
Ông lão cầm đầu từ trên cao nhìn xuống con vật chỉ biết kêu ô ô, hoàn toàn không có sức uy hiếp, “Mang tiểu súc sinh này về.”
“Tằng lão, thứ này vậy mà lại có thể tránh thoát khỏi điều tra bằng thần thức của chúng ta.” Có người nói.
Ông lão kia túm lấy da của hổ con xách lên, “Dù sao cũng là Phong Dực Thần Hổ, tuy còn nhỏ nhưng khả năng cảm nhận vẫn rất mạnh, có thiên phú.”
Những người khác nhìn thấy Phong Dực Thần Hổ đều sáng mắt lên, tuy rằng bây giờ Phong Dực Thần Hổ còn nhỏ, nhưng nếu chiếm được nó làm của riêng, nuôi từ nhỏ tới khi trưởng thành, sẽ có thể gắn kết được.
Một thú cưỡi có sức chiến đấu rất mạnh.
Ông lão nhìn mọi người, “Không bắt được Phong Dực Thần Hổ, thì mang con non trở về vẫn có thể ăn nói với gia chủ.”
Sắc mặt mọi người ở đây tối sầm lại.
Ông lão nhét hổ con vào trong ống tay áo, Nam Chi rơi vào một nơi đen như mực, sợ hãi mà kêu meo meo, còn cảm thấy đói bụng.
Những người đó chân dẫm lên trường kiếm, bay nhanh giống như thần tiên, tới lui không để lại dấu vết.
‘ thình thịch……’
Một tiếng rơi nặng nề vang lên, toàn bộ khu rừng rung chuyển hai cái do tác động quá lớn.
Cơ thể nhỏ bé của Nam Chi lăn hai vòng trên mặt đất, đầu váng mắt hoa, cô theo bản năng lắc đầu, nhìn thấy trước mặt là một con hổ lớn, cô sợ tới mức kêu lên, lại phát ra một tiếng mèo kêu.
“Ca ca, con hổ này to quá, cái đầu thật lớn, to quá, to quá, nó làm sao vậy?”
Nhìn thấy miệng con hổ phun ra máu tươi, phun ra rất nhiều máu, mùi máu tanh nồng tràn ngập trong không gian, không riêng gì trong lòng Nam Chi cảm thấy khó chịu, mà mũi lại càng khó chịu hơn, khó chịu đến mức phải dùng tay gãi mũi, kết quả lại nhìn thấy móng vuốt.
“Oa oa oa, ca ca, tay của ta, sao tay của ta lại biến thành như vậy.” Giọng Nam Chi cao vút, ầm ĩ tới mức làm đầu hệ thống kêu ong ong.
Tiếng khóc của trẻ con quả thực là có thể xuyên qua tất cả mọi hàng phòng ngự, đi thẳng vào tận đáy lòng, khiến người ta muốn tẩu hỏa nhập ma.
Hệ thống nói: “Đừng kêu nữa đừng kêu nữa, bây giờ ngươi là một con hổ con, con hổ to kia là mẹ của ngươi, bà ấy bị người ta đuổi giết.”
Nam Chi bình tĩnh lại, nói với hệ thống: “Ca ca, ca ca, ta muốn cứu mẹ.”
Hệ thống: “Cứu không được nữa, đèn đã cạn dầu.”
Nam Chi không hiểu, cô nói: “Tại sao chúng ta không thể tới sớm hơn một chút?”
Tới sớm một chút, là có thể cứu được hổ mẹ.
Hệ thống: “Cũng không thể cứu được, chỉ có thể trốn được nhất thời, muốn tránh cũng không thoát, người ta cần nội đan của bà ấy.”
Nam Chi:……
Cô nhìn hổ mẹ vẫn không ngừng nôn ra máu, Nam Chi loạng choạng cố gắng bước tới, nhưng bốn chân dường như tự có suy nghĩ của mình, Nam Chi mới đi được hai bước đã té ngã, cằm cắm xuống đất.
Ánh mắt hổ mẹ dần tối lại, nhìn đứa con đang nghiêng ngả lảo đảo đi về phía mình, bà vòng đứa con lại đây, lè lưỡi liếm lên đầu con một cái.
Nam Chi bị liếm cảm thấy choáng váng đầu óc, đầu lưỡi quét qua da lông trên đầu Nam Chi, cô ai da một tiếng, vậy mà lại cảm thấy thoải mái.
Chỉ là hơi nhiều nước miếng.
“Con ơi……” Trong đầu Nam Chi đột nhiên xuất hiện một giọng nói, “Ta không sống được nữa, mấy tên đạo sĩ loài người đáng giận đó truy đuổi ta để lấy nội đan.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Bây giờ ta trao nội đan cho con, con mau chạy đi, nếu bị người ta bắt được, nhất định không được nói chuyện, con phải tự bảo vệ bản thân mình cho thật tốt.”
Hổ mẹ nói xong, trên đỉnh đầu bà xuất hiện một viên nội đan màu trắng, viên nội đan kia giống như một viên đá quý trong suốt, không hề có tạp chất, tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Đã không còn nội đan chống đỡ, da lông trên người hổ mẹ trong nháy mắt mất đi ánh sáng.
Nam Chi ngơ ngác nhìn viên ngọc lớn lao về phía mình, bay vào trong đầu mình, cô mờ mịt dùng móng vuốt sờ trán.
Hổ mẹ gian nan liếm con, dùng chút sức lực cuối cùng phong ấn viên nội đan bên trong đứa con, “Nhất định không được nói cho người khác biết, phải sống tốt, con nhanh đi đi.”
Nam Chi nức nở một tiếng, dưới sự thúc giục của hệ thống ca ca, cô nghiêng ngả lảo đảo chạy đi, chỉ là tứ chi không chịu phối hợp, không thể chạy nhanh được, chân còn bị vướng phải bụi gai.
Con hổ khổng lồ còn dùng móng vuốt của mình tự đập nát đầu mình ra, giống như một quả dưa hấu bị nổ tung, Nam Chi đứng trong bụi gai nhìn thấy một màn này, phát ra tiếng nức nở.
Cô giãy giụa muốn đi, lại nhìn thấy một nhóm người nhanh chóng tìm ra thi thể của hổ mẹ, ngự kiếm phi hành*, đều dừng lại ở đây.
(*Ngự Kiếm Phi Hành là kỹ năng dẫm lên kiếm mà bay trên bầu trời.)
Nam Chi nhìn thấy người bay xuống, khiếp sợ hô: “Ca ca, ca ca, bọn họ cũng có thể bay, bọn họ từ trên trời bay xuống.”
Hệ thống hít sâu một hơi: “Đây là một thế giới tu tiên, chỉ cần có linh căn là có thể tu luyện thành tiên.”
“Mấy hành động thần tiên này, ở trong thế giới này rất phổ biến.”
“Trở thành thần tiên, có thể trở thành thần tiên nha.” Nam Chi kinh ngạc cảm thán, lại lập tức nói: “Ta có thể khiến cha mẹ ta trở thành thần tiên không?”
Hệ thống:……
Ngươi đúng là có cái có gì tốt cũng không quên phần của cha mẹ, thật là một người con hiếu thảo.
Hệ thống nói: “Thế giới khác biệt, không được.”
Nam Chi rất thất vọng, nếu cha mẹ có thể trở thành thần tiên, cô có thể gặp được cha mẹ.
Thần tiên, đó là người rất lợi hại nha.
Đám người vây quanh xác con hổ khổng lồ, thậm chí còn khảy khảy cái đầu bị đập vỡ, nhưng vẫn không tìm thấy đồ muốn tìm.
“Nội đan đâu, nội đan của Phong Dực Thần Hổ đâu?”
Sắc mặt của ông lão dẫn đầu rất khó coi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Có phải đã có người cầm nội đan đi rồi?”
“Như thế này biết ăn nói với gia chủ thế nào đây, Phong Dực Thần Hổ lúc sinh sản là suy yếu nhất, vừa lúc có thể đoạt lấy nội đan của nó.”
Sắc mặt ông lão dẫn đầu rất tiều tụy, da mặt giống như mất đi độ ẩm, nhăn nheo như vỏ táo, nếp nhăn mọc tràn lan, giọng điệu già nua lạnh lùng: “Mang thi thể này về trước đã, đây đều là dược liệu luyện đan.”
Phong Dực Thần Hổ đã gần đạt tới tu vi Hóa Thần, nếu không phải vì sinh con, cũng không suy yếu như vậy, đặc biệt là sau khi đỡ giúp con mấy trận sấm chớp, lại càng thêm suy yếu.
Bây giờ nội đan bên trong Phong Dực Thần Hổ không còn, mà ngay đến cả Phong Dực Thần Hổ con cũng không thấy đâu.
Vừa mới sinh ra đã có sấm chớp, thiên phú rất cao.
Ông lão dẫn đầu dùng đôi mắt sắc bén như chim ưng nhìn khắp nơi, “Tìm con non của Phong Dực Thần Hổ trước đã.”
Cho dù tâm lý của bậc tu sĩ có ổn định, nhưng sau một hồi truy đánh, cực cực khổ khổ, lại không thu hoạch được gì, tâm lý vẫn suy sụp.
Ông lão nói: “Tìm mọi ngóc ngách, cướp đi nhiều đồ như vậy, thi thể của Phong Dực Thần Hổ là đồ tốt, tại sao lại không lấy đi nốt.”
Nam Chi lẩn trốn, không dám cử động, nín thở, biến thành một tác phẩm điêu khắc mèo con.
Cô biết, đây là những người truy sát hổ mẹ, giết chết hổ mẹ.
“Ở đây, con của Phong Dực Thần Hổ ở đây.” Có người tìm thấy Nam Chi rồi, đẩy bụi gai sang một bên, nhìn thấy một con hổ con cuộn tròn bên trong.
Con hổ chỉ to bằng một con mèo con, lông toàn thân xù xù, chắc là muốn bay đi, giữa hai xương sườn có một đôi cánh nhỏ xíu như cánh vịt, khi vỗ cánh trông rất đáng yêu.
Ông lão cầm đầu từ trên cao nhìn xuống con vật chỉ biết kêu ô ô, hoàn toàn không có sức uy hiếp, “Mang tiểu súc sinh này về.”
“Tằng lão, thứ này vậy mà lại có thể tránh thoát khỏi điều tra bằng thần thức của chúng ta.” Có người nói.
Ông lão kia túm lấy da của hổ con xách lên, “Dù sao cũng là Phong Dực Thần Hổ, tuy còn nhỏ nhưng khả năng cảm nhận vẫn rất mạnh, có thiên phú.”
Những người khác nhìn thấy Phong Dực Thần Hổ đều sáng mắt lên, tuy rằng bây giờ Phong Dực Thần Hổ còn nhỏ, nhưng nếu chiếm được nó làm của riêng, nuôi từ nhỏ tới khi trưởng thành, sẽ có thể gắn kết được.
Một thú cưỡi có sức chiến đấu rất mạnh.
Ông lão nhìn mọi người, “Không bắt được Phong Dực Thần Hổ, thì mang con non trở về vẫn có thể ăn nói với gia chủ.”
Sắc mặt mọi người ở đây tối sầm lại.
Ông lão nhét hổ con vào trong ống tay áo, Nam Chi rơi vào một nơi đen như mực, sợ hãi mà kêu meo meo, còn cảm thấy đói bụng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro