Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Sủng Thú (45)
Ngận Thị Kiểu Tình
2024-11-15 15:56:17
Edit: Kim
Tình huống gì đây?
Nam Chi nhìn chung quanh, thấy trên mặt đất có rất nhiều thi thể, đều đã chết rồi sao?
Đã xảy ra chuyện gì?
Tại sao mới vừa ngủ một giấc dậy, đã bỏ qua nhiều chuyện như vậy?
“Thập tứ ca, huynh giúp hắn một tay đi.” Bùi Nghê Thường thấy Du Chiêu nằm trên mặt đất, sắc mặt vô cùng tái nhợt, bị thương rồi, nàng nôn nóng nói.
“Nghê Thường, bản thân chúng ta còn khó bảo toàn.” Đệ tử Bùi gia bây giờ chính là cái đích bị mọi người nhắm đến, không biết tại sao những người này lại có địch ý với Bùi gia sâu như vậy.
Đơn giản là vì ghen ghét Bùi gia, ngay cả tính mạng của mình cũng không màng.
Nếu bọn họ chết, Bùi gia nhất định sẽ không tha cho bọn hắn.
Bùi Nghê Thường khẽ cắn môi, cầm pháp khí của mình đi cứu Du Chiêu, người Bùi gia thấy vậy, cũng không thể không đi yểm hộ Bùi Nghê Thường.
“Trả Hổ Nữu cho ta.” Du Chiêu giãy giụa bò dậy, tiến lên muốn giành lại Nam Chi, lại bị tu sĩ áo xanh lam đá một cái, té ngã xuống mặt đất, nôn ra một ngụm máu.
Nam Chi:???
Người bắt cô có vẻ là kẻ xấu.
“Rống……”
Nam Chi gầm lên một tiếng với tu sĩ áo xanh lam, tiếng hổ gầm chấn động toàn bộ cung điện, khiến cát bụi rào rạt rơi xuống.
Mà tu sĩ áo xanh lam đang đối diện với Nam Chi, quần áo bị tiếng gầm đột ngột làm cho rối tung, không thể mở nổi mắt ra, đứng sừng sững trong trận cuồng phong, lui về phía sau hai bước.
Hình dáng bây giờ của Nam Chi giống một con Phong Dực Thần Hổ trưởng thành, với đôi cánh khổng lồ, khi vỗ tạo nên một trận cuồng phong, Nam Chi lao về phía tu sĩ mặc áo xanh lam, dùng đôi chân to lớn đầy lông giẫm lên tu sĩ mặc áo xanh lam.
Những chiếc răng to và sắc nhọn chĩa vào khuôn mặt của tu sĩ mặc áo xanh lam, trong họng phát ra âm thanh đe dọa.
Phong Dực Thần Hổ thật sự rất to lớn, đè lên người tu sĩ mặc áo xanh lam, khiến hắn giống như đang bị một tòa núi lớn đè xuống, không thể nhúc nhích.
“Hổ, Hổ Nữu……” Nhìn thấy Hổ Nữu khổng lồ như thế, Du Chiêu sợ ngây người, đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Thật sự hắn đã dốc hết sức lực chống trả lại tu sĩ áo xanh lam, hắn đi tới, nhặt thanh kiếm rỉ sét loang lổ lên, nắm trong tay rồi, Du Chiêu lập tức cảm nhận được sự kết nối của vận mệnh.
Hắn cảm thấy mình có duyên với thanh kiếm này.
Du Chiêu nhìn tu sĩ áo xanh lam bị Hổ Nữu đè dưới đất, nghĩ đến việc tu sĩ áo xanh lam muốn giết mình, Du Chiêu dùng thanh kiếm rỉ sét loang lổ đâm thẳng xuống trái tim của tu sĩ mặc áo xanh lam.
Thanh kiếm kia dính máu người, vậy mà lại điên cuồng cắn nuốt máu, rung chuyển phát ra tiếng ong ong.
Tu sĩ áo xanh lam đau đớn kêu lên, toàn thân lạnh ngắt, có thể cảm nhận được cảm giác máu đang bị rút dần, hắn nhìn thanh kiếm đâm vào tim mình, “Tà kiếm…..”
Tu sĩ mặc áo xanh lam bị hút khô không còn lấy một giọt máu, chết không nhắm mắt, những người khác nhìn thấy con hổ khổng lồ như vậy, những cái đầu cuồng nhiệt giết chóc hơi bình tĩnh lại một chút.
Bọn họ lui về sau, chạy vào trong thiên điện chứa bảo bối, nhưng lại bắt đầu tranh giành, đánh nhau rồi.
Thật là tà môn.
Xem ra bảo bối nơi này đều không thể lấy đi, không riêng gì không thể lấy đi, mà còn phải để mạng lại.
Du Chiêu rút thanh kiếm ra, trong mắt hắn có một sợi đỏ tươi như máu lướt qua.
Nam Chi nhìn thanh kiếm này, rất lợi hại, nhưng lại mang theo một cổ tà tính, mà thể chất của Du Chiêu vốn dĩ rất dễ bị tà nhập.
Du Chiêu muốn hàng phục thanh kiếm này phải ăn không ít đau khổ, nhưng Nam Chi cũng không thèm để ý.
Bùi Nghê Thường khẽ hất cằm lên, rõ ràng là rất quan tâm Du Chiêu, nhưng lại kiêu ngạo nói: “Thực lực của ngươi quá kém, bị người ta đánh thành như vậy.”
Du Chiêu đột nhiên quay đầu lại, yên lặng nhìn chằm chằm vào Bùi Nghê Thường, có một loại thờ ơ coi thường khiến người ta sợ hãi, còn có một cổ tà khí nồng đậm ở trên người.
Ánh mắt nhìn Bùi Nghê Thường giống như đang nhìn một con mồi, dù sao thì đó cũng không phải loại ánh mắt đang nhìn một con người.
“……” Bùi Nghê Thường bị dáng vẻ như vậy của Du Chiêu dọa sợ rồi, những lời định nói với hắn bị nghẹn ở cổ họng, không thể nói nên lời.
Nam Chi một lần nữa biến thành bộ dạng của một con hổ con, đôi cánh cũng quay về là đôi cánh mini, không còn là đôi cánh khổng lồ che trời.
Nam Chi nhìn vô cùng yếu ớt, bước đi loạng choạng, lay ống quần Du Chiêu, “Đói, đói, đói……”
Du Chiêu dường như từ trong trạng thái kỳ lạ mà hồi phục lại tinh thần, lập tức đút cho Nam Chi hai hạt sen, “Vẫn còn mệt còn đói sao?”
“Sao đột nhiên ngươi lại to lớn như vậy, có phải có hại cho cơ thể ngươi không?”
Nam Chi: “Đúng đúng đúng.”
Nam Chi ăn xong hai hạt sen cảm thấy khá hơn nhiều, cô để Du Chiêu ôm mình, lại chìm vào giấc ngủ sâu.
“Oanh, oanh, oanh……”
Cả cung điện rung chuyển, bụi đất và đá cuồn cuộn rơi xuống.
Người trong chính điện lắc lư ngã trái ngã phải đứng không vững, hơn nữa hình dạng của cung điện này đã thay đổi, mùi hôi tanh xộc thẳng vào mũi.
“Oẹ, thối quá!” Bùi Nghê Thường ghét bỏ bịt mũi.
“Xem ra chúng ta đang ở trong cơ thể của một con yêu thú.” Đệ tử Bùi gia nói, “Yêu thú muốn ăn thịt chúng ta.”
“Đi, chúng ta ra ngoài thôi.” Nhìn thấy khe hở dần thu hẹp lại, mọi người đều liều mạng chạy ra ngoài, Du Chiêu ôm Nam Chi chạy ra khỏi khe hở, ngã xuống một bãi cát.
Sau đó, bọn họ nhìn thấy một con ếch khổng lồ to hơn cả một ngọn núi, toàn thân màu vàng kim rực rỡ, vậy mà lại có cảm giác trang nghiêm.
“Hoàng Linh Thánh Ếch.” Người Bùi gia kinh ngạc, loại yêu thú này vốn đã tuyệt chủng, vậy mà ở đây lại có thể nhìn thấy một con yêu thú to lớn như thế.
Những bảo bối kia chỉ sợ là đồ giả, mê hoặc khiến các tu sĩ tàn sát lẫn nhau.
“Ong ong ong……”
Thanh kiếm trong tay Du Chiêu rung chuyển, muốn thoát khỏi sự khống chế của Du Chiêu.
Du Chiêu nắm chặt lấy thanh kiếm, bởi vì dùng sức quá lớn, miệng vết thương lại bắt đầu chảy máu, thanh kiếm lập tức hút máu, khiến sắc mặt Du Chiêu càng thêm tái nhợt.
“Ngươi mau ném thanh kiếm này đi, nó có tà tính, nếu không nó sẽ hút cạn máu của ngươi.” Bùi Nghê Thường nhịn không được nói, “Ngươi mau buông ra đi!”
Du Chiêu là một người có tính cách quật cường, cho dù thanh tà kiếm này có hút máu của hắn, hắn cũng không buông tay ra.
Bùi Nghê Thường thấy mình không thể thuyết phục được Du Chiêu thì có chút buồn bực, hắn như vậy là có ý gì, nếu là người khác nàng cũng không thèm nói đâu, nhưng Du Chiêu lại không hiểu lòng tốt của người khác.
Bùi Nghê Thường đá Nam Chi đang nằm trên mặt đất tỉnh dậy, Nam Chi đột nhiên từ trong giấc mộng tỉnh dậy, vô cùng mờ mịt.
Chuyện gì đang xảy ra vậy, ai đánh ta!
Nam Chi nhìn thấy tay Du Chiêu toàn là máu, thanh kiếm kia lại hút máu, cô nói với Du Chiêu: “Ngươi buông nó ra đi.”
Bây giờ ngươi cũng chưa phải là chủ nhân của thanh kiếm, thanh kiếm này hoàn toàn không cự tuyệt máu của bất cứ ai.
Sắc mặt Du Chiêu càng thêm tái nhợt, hắn nói: “Không thể buông, không thể buông, buông ra nó sẽ chạy mất.”
Nam Chi lập tức nói: “Ta giúp ngươi.”
Du Chiêu:……
Cảm ơn lòng tốt của ngươi, cho dù chẳng có ích gì.
“Ha phù!” Nam Chi nhảy dựng lên, nhổ vào thanh kiếm một ngụm nước bọt.
Mọi người:……
Hiện trường nhất thời vô cùng yên tĩnh, thanh kiếm đang ong ong hút máu cũng dừng lại trong giây lát, hiển nhiên đã bị ngụm nước bọt này làm cho chấn động rồi.
“Phù phù phù!” Nam Chi lại phun ra mấy ngụm nữa, nhìn thấy thanh kiếm không tiếp tục hút máu nữa, Nam Chi mừng rỡ nói với Du Chiêu: “Xem đi, nó không hút máu nữa.”
Du Chiêu:???
Mọi người:……
Nam Chi: “Nước miếng rất bẩn nha, nhất định nó sẽ không hút nữa.”
Tình huống gì đây?
Nam Chi nhìn chung quanh, thấy trên mặt đất có rất nhiều thi thể, đều đã chết rồi sao?
Đã xảy ra chuyện gì?
Tại sao mới vừa ngủ một giấc dậy, đã bỏ qua nhiều chuyện như vậy?
“Thập tứ ca, huynh giúp hắn một tay đi.” Bùi Nghê Thường thấy Du Chiêu nằm trên mặt đất, sắc mặt vô cùng tái nhợt, bị thương rồi, nàng nôn nóng nói.
“Nghê Thường, bản thân chúng ta còn khó bảo toàn.” Đệ tử Bùi gia bây giờ chính là cái đích bị mọi người nhắm đến, không biết tại sao những người này lại có địch ý với Bùi gia sâu như vậy.
Đơn giản là vì ghen ghét Bùi gia, ngay cả tính mạng của mình cũng không màng.
Nếu bọn họ chết, Bùi gia nhất định sẽ không tha cho bọn hắn.
Bùi Nghê Thường khẽ cắn môi, cầm pháp khí của mình đi cứu Du Chiêu, người Bùi gia thấy vậy, cũng không thể không đi yểm hộ Bùi Nghê Thường.
“Trả Hổ Nữu cho ta.” Du Chiêu giãy giụa bò dậy, tiến lên muốn giành lại Nam Chi, lại bị tu sĩ áo xanh lam đá một cái, té ngã xuống mặt đất, nôn ra một ngụm máu.
Nam Chi:???
Người bắt cô có vẻ là kẻ xấu.
“Rống……”
Nam Chi gầm lên một tiếng với tu sĩ áo xanh lam, tiếng hổ gầm chấn động toàn bộ cung điện, khiến cát bụi rào rạt rơi xuống.
Mà tu sĩ áo xanh lam đang đối diện với Nam Chi, quần áo bị tiếng gầm đột ngột làm cho rối tung, không thể mở nổi mắt ra, đứng sừng sững trong trận cuồng phong, lui về phía sau hai bước.
Hình dáng bây giờ của Nam Chi giống một con Phong Dực Thần Hổ trưởng thành, với đôi cánh khổng lồ, khi vỗ tạo nên một trận cuồng phong, Nam Chi lao về phía tu sĩ mặc áo xanh lam, dùng đôi chân to lớn đầy lông giẫm lên tu sĩ mặc áo xanh lam.
Những chiếc răng to và sắc nhọn chĩa vào khuôn mặt của tu sĩ mặc áo xanh lam, trong họng phát ra âm thanh đe dọa.
Phong Dực Thần Hổ thật sự rất to lớn, đè lên người tu sĩ mặc áo xanh lam, khiến hắn giống như đang bị một tòa núi lớn đè xuống, không thể nhúc nhích.
“Hổ, Hổ Nữu……” Nhìn thấy Hổ Nữu khổng lồ như thế, Du Chiêu sợ ngây người, đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Thật sự hắn đã dốc hết sức lực chống trả lại tu sĩ áo xanh lam, hắn đi tới, nhặt thanh kiếm rỉ sét loang lổ lên, nắm trong tay rồi, Du Chiêu lập tức cảm nhận được sự kết nối của vận mệnh.
Hắn cảm thấy mình có duyên với thanh kiếm này.
Du Chiêu nhìn tu sĩ áo xanh lam bị Hổ Nữu đè dưới đất, nghĩ đến việc tu sĩ áo xanh lam muốn giết mình, Du Chiêu dùng thanh kiếm rỉ sét loang lổ đâm thẳng xuống trái tim của tu sĩ mặc áo xanh lam.
Thanh kiếm kia dính máu người, vậy mà lại điên cuồng cắn nuốt máu, rung chuyển phát ra tiếng ong ong.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tu sĩ áo xanh lam đau đớn kêu lên, toàn thân lạnh ngắt, có thể cảm nhận được cảm giác máu đang bị rút dần, hắn nhìn thanh kiếm đâm vào tim mình, “Tà kiếm…..”
Tu sĩ mặc áo xanh lam bị hút khô không còn lấy một giọt máu, chết không nhắm mắt, những người khác nhìn thấy con hổ khổng lồ như vậy, những cái đầu cuồng nhiệt giết chóc hơi bình tĩnh lại một chút.
Bọn họ lui về sau, chạy vào trong thiên điện chứa bảo bối, nhưng lại bắt đầu tranh giành, đánh nhau rồi.
Thật là tà môn.
Xem ra bảo bối nơi này đều không thể lấy đi, không riêng gì không thể lấy đi, mà còn phải để mạng lại.
Du Chiêu rút thanh kiếm ra, trong mắt hắn có một sợi đỏ tươi như máu lướt qua.
Nam Chi nhìn thanh kiếm này, rất lợi hại, nhưng lại mang theo một cổ tà tính, mà thể chất của Du Chiêu vốn dĩ rất dễ bị tà nhập.
Du Chiêu muốn hàng phục thanh kiếm này phải ăn không ít đau khổ, nhưng Nam Chi cũng không thèm để ý.
Bùi Nghê Thường khẽ hất cằm lên, rõ ràng là rất quan tâm Du Chiêu, nhưng lại kiêu ngạo nói: “Thực lực của ngươi quá kém, bị người ta đánh thành như vậy.”
Du Chiêu đột nhiên quay đầu lại, yên lặng nhìn chằm chằm vào Bùi Nghê Thường, có một loại thờ ơ coi thường khiến người ta sợ hãi, còn có một cổ tà khí nồng đậm ở trên người.
Ánh mắt nhìn Bùi Nghê Thường giống như đang nhìn một con mồi, dù sao thì đó cũng không phải loại ánh mắt đang nhìn một con người.
“……” Bùi Nghê Thường bị dáng vẻ như vậy của Du Chiêu dọa sợ rồi, những lời định nói với hắn bị nghẹn ở cổ họng, không thể nói nên lời.
Nam Chi một lần nữa biến thành bộ dạng của một con hổ con, đôi cánh cũng quay về là đôi cánh mini, không còn là đôi cánh khổng lồ che trời.
Nam Chi nhìn vô cùng yếu ớt, bước đi loạng choạng, lay ống quần Du Chiêu, “Đói, đói, đói……”
Du Chiêu dường như từ trong trạng thái kỳ lạ mà hồi phục lại tinh thần, lập tức đút cho Nam Chi hai hạt sen, “Vẫn còn mệt còn đói sao?”
“Sao đột nhiên ngươi lại to lớn như vậy, có phải có hại cho cơ thể ngươi không?”
Nam Chi: “Đúng đúng đúng.”
Nam Chi ăn xong hai hạt sen cảm thấy khá hơn nhiều, cô để Du Chiêu ôm mình, lại chìm vào giấc ngủ sâu.
“Oanh, oanh, oanh……”
Cả cung điện rung chuyển, bụi đất và đá cuồn cuộn rơi xuống.
Người trong chính điện lắc lư ngã trái ngã phải đứng không vững, hơn nữa hình dạng của cung điện này đã thay đổi, mùi hôi tanh xộc thẳng vào mũi.
“Oẹ, thối quá!” Bùi Nghê Thường ghét bỏ bịt mũi.
“Xem ra chúng ta đang ở trong cơ thể của một con yêu thú.” Đệ tử Bùi gia nói, “Yêu thú muốn ăn thịt chúng ta.”
“Đi, chúng ta ra ngoài thôi.” Nhìn thấy khe hở dần thu hẹp lại, mọi người đều liều mạng chạy ra ngoài, Du Chiêu ôm Nam Chi chạy ra khỏi khe hở, ngã xuống một bãi cát.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau đó, bọn họ nhìn thấy một con ếch khổng lồ to hơn cả một ngọn núi, toàn thân màu vàng kim rực rỡ, vậy mà lại có cảm giác trang nghiêm.
“Hoàng Linh Thánh Ếch.” Người Bùi gia kinh ngạc, loại yêu thú này vốn đã tuyệt chủng, vậy mà ở đây lại có thể nhìn thấy một con yêu thú to lớn như thế.
Những bảo bối kia chỉ sợ là đồ giả, mê hoặc khiến các tu sĩ tàn sát lẫn nhau.
“Ong ong ong……”
Thanh kiếm trong tay Du Chiêu rung chuyển, muốn thoát khỏi sự khống chế của Du Chiêu.
Du Chiêu nắm chặt lấy thanh kiếm, bởi vì dùng sức quá lớn, miệng vết thương lại bắt đầu chảy máu, thanh kiếm lập tức hút máu, khiến sắc mặt Du Chiêu càng thêm tái nhợt.
“Ngươi mau ném thanh kiếm này đi, nó có tà tính, nếu không nó sẽ hút cạn máu của ngươi.” Bùi Nghê Thường nhịn không được nói, “Ngươi mau buông ra đi!”
Du Chiêu là một người có tính cách quật cường, cho dù thanh tà kiếm này có hút máu của hắn, hắn cũng không buông tay ra.
Bùi Nghê Thường thấy mình không thể thuyết phục được Du Chiêu thì có chút buồn bực, hắn như vậy là có ý gì, nếu là người khác nàng cũng không thèm nói đâu, nhưng Du Chiêu lại không hiểu lòng tốt của người khác.
Bùi Nghê Thường đá Nam Chi đang nằm trên mặt đất tỉnh dậy, Nam Chi đột nhiên từ trong giấc mộng tỉnh dậy, vô cùng mờ mịt.
Chuyện gì đang xảy ra vậy, ai đánh ta!
Nam Chi nhìn thấy tay Du Chiêu toàn là máu, thanh kiếm kia lại hút máu, cô nói với Du Chiêu: “Ngươi buông nó ra đi.”
Bây giờ ngươi cũng chưa phải là chủ nhân của thanh kiếm, thanh kiếm này hoàn toàn không cự tuyệt máu của bất cứ ai.
Sắc mặt Du Chiêu càng thêm tái nhợt, hắn nói: “Không thể buông, không thể buông, buông ra nó sẽ chạy mất.”
Nam Chi lập tức nói: “Ta giúp ngươi.”
Du Chiêu:……
Cảm ơn lòng tốt của ngươi, cho dù chẳng có ích gì.
“Ha phù!” Nam Chi nhảy dựng lên, nhổ vào thanh kiếm một ngụm nước bọt.
Mọi người:……
Hiện trường nhất thời vô cùng yên tĩnh, thanh kiếm đang ong ong hút máu cũng dừng lại trong giây lát, hiển nhiên đã bị ngụm nước bọt này làm cho chấn động rồi.
“Phù phù phù!” Nam Chi lại phun ra mấy ngụm nữa, nhìn thấy thanh kiếm không tiếp tục hút máu nữa, Nam Chi mừng rỡ nói với Du Chiêu: “Xem đi, nó không hút máu nữa.”
Du Chiêu:???
Mọi người:……
Nam Chi: “Nước miếng rất bẩn nha, nhất định nó sẽ không hút nữa.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro